Vậy thì thế này đi! Tôi cũng không muốn làm khó các cô, chúng ta mỗi người nhường một bước... Chỉ cần các cô chịu lau bàn ghế và xin lỗi cô Nhược Khê, tôi sẽ chịu thiệt một chút... Vé vào cửa và đồ dùng đã dùng tôi sẽ trả, thế nào? - Trần Văn Đạt làm ra vẻ mình là người chịu thiệt nói, trong lòng lại tính toán lợi ích cho mình.
- Cái gì? Ông không phải bố của bọn tôi, ai cần ông trả tiền? - Hạ Mạt cười nhạo nói.
- Tôi nói này cô gái, đừng có không vừa lòng như vậy. Nếu các cô muốn ăn nhiều đồ ngon, tôi sẽ phải trả hơn vạn tệ, tôi bị thiệt rất nhiều đó. Hơn một vạn tệ đối với các cô không phải là ít, đúng không? - Trần Văn Đạt nói.
- Đúng vậy! Không ít... thật sự không ít! Nhưng mà, chúng tôi không cần ông trả cũng sẽ không chịu cúi mình lau bàn như vậy, càng không bao giờ đi xin lỗi cái người tự xưng là Nhược Khê kia. Từ đầu đến cuối, người sai là các người, người ngang ngược là cô ta. Người xin lỗi phải là các người chứ không phải là chúng tôi! - Hạ Mạt châm chọc, khiêu khích nói.
- Chỉ có chút đó thôi mà cũng không chịu làm! Cô gái à, các cô có biết nhân viên ở đây làm việc vất vả mà được bao nhiêu tiền lương không? Chỉ có tám trăm tệ, các cô chỉ làm một chút đã có hơn một vạn tệ, đã rất lợi rồi đấy vậy mà các cô không chịu làm? Các cô không ngốc đó chứ?
Trần Văn Đạt thấy Dương Tử Mi không chút động lòng, cắn răng nói:
- Tôi thêm giá, đến khi các cô rời khỏi đây. Mỗi người sẽ có được một tấm vé vào cửa, được không?
- Không có cửa đâu! Tôi thề sẽ không bao giờ bước vào đây thêm một lần nào nữa, thật đáng ghét! - Hạ Mạt quả quyết từ chối.
- Các cô vẫn không chịu? - Trần Văn Đạt nhìn về phía Sadako và Dương Tử Mi.
- Không!
Dương Tử Mi lạnh lùng nhìn ông ta nói:
- Tôi còn định hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ rồi đi nhưng bây giờ nhìn thấy các người như vậy, tôi quyết định thay đổi ý định ban đầu. Nếu các người đã muốn dùng tiền để làm nhục lòng tự trọng của chúng tôi thì chúng tôi nhất định phải bắt cô minh tinh kia xin lỗi chúng tôi!
- Cái gì? - Trần Văn Đạt kêu lên:
- Tôi làm nhục lòng tự trọng của các cô? Chúng tôi phải xin lỗi các cô? Cô gái này, đầu óc cô không bị sao chứ? Các cô nghĩ... các cô có nhiều tiền đến mức có thể đốt sao?
- Xin lỗi, chúng tôi không có nhiều tiền đến mức có thể đốt tiền nhưng sẽ không ít hơn một hai vạn.
Dương Tử Mi cười lạnh nói:
- Chúng tôi đến đây để tiêu tiền, lại gặp chuyện khó chịu như vậy. Hôm nay nếu Nhược Khê không chịu xin lỗi... tôi sẽ đập nát nơi này!
- Ha ha... Tuổi còn nhỏ mà lớn giọng như vậy? Cô dám phá sao? Cô có biết chỗ này được đầu tư bao nhiêu tiền không? Cho dù có bán cô đi cũng không bồi thường nổi đâu! - Dường như Trần Văn Đạt vừa nghe được một câu chuyện cười nào đó, cười đến mức cả người run lên.
- Bao nhiêu tiền? - Dương Tử Mi lạnh lùng hỏi.
Trần Văn Đạt giơ bàn tay béo múp của mình:
- Cô gái, nói ra cô đừng sợ, đầu tư vào chỗ này khoảng năm ngàn vạn. Năm ngàn vạn... Khắp thành phố A này, người có thể có năm ngàn vạn không có mấy người! Trần Văn Đạt tôi nhắc nhở cô một câu... Cô đừng làm loạn, đến khi cô bị tán gia bại sản thì cũng đã muộn rồi!
- Chỉ có năm ngàn vạn sao! Cũng không nhiều lắm!
- Nếu là năm trăm triệu tôi còn có thể cân nhắc một chút!
Khóe môi Dương Tử Mi cong lên cười lạnh, sau đó nói với bọn người Hạ Mạt:
- Mấy chị em, mọi người có ngứa tay không? Có muốn đập phá một trận hay không?