Phố Văn Lai, Mặc Hiên.
Sau cả một chặng đường dài đầy mệt mỏi, cuối cùng Tống Huyền cũng về đến nhà. Anh mặc một bộ đồ màu xanh, vừa đi đến gần cửa đã nhìn thấy Lâm Thanh Mai tay ôm bụng đứng chờ anh. Tống Huyền không nhịn được buông va li trên tay, vươn tay qua ôm lấy cô, dịu dàng nói:
- Thanh Mai, anh đã về rồi!
Lâm Thanh Mai khẽ cười, tựa đầu mình lên bả vai anh, tay xoa bụng:
- Về nhà là tốt rồi, em và cục cưng vẫn luôn chờ anh trở về.
Tống Huyền đưa tay chạm vào bụng của cô. Đôi mắt vốn đang mệt mỏi đột nhiên sáng lên, anh ta kêu lên vui vẻ:
- Nó đạp này... Thanh Mai, con vừa đá vào tay anh này... Thật là thần kỳ!
Trên mặt Lâm Thanh Mai tràn ngập nét cười hiền từ. Cô đặt tay lên bàn tay anh đang ở trên bụng mình, trong mắt đầy vẻ hài lòng:
- Còn nhỏ như vậy đã muốn nhanh nhanh nói chuyện với bố rồi.
- Đúng rồi! Bố cũng muốn nhanh nhanh gặp mặt con của bố mà. - Tống Huyền vô cùng vui vẻ.
Anh ta cũng đã bước vào tuổi trung niên. Mười năm trước, lúc gặp được Dương Tử Mi, khi đó cô mới năm tuổi. Anh đã bị đôi mắt đen bóng, lanh lợi của cô thu hút, tình yêu đến trong nháy mắt. Từ đó, anh ta không còn để ý đến bất cứ ai, trong tiềm thức của anh luôn từ chối hết tất cả những người khác.
Mười năm sau hai người gặp lại, Dương Tử Mi đã trở thành cô thiếu nữ trưởng thành, dịu dàng, yểu điệu. Còn anh ta thì bất chợt nhận ra mình đã già đi từ lúc nào, không thể có mấy suy nghĩ đen tối với cô được. Lúc ấy, Tống Huyền mới đồng ý về chung một nhà với Lâm Thanh Mai.
Anh ta còn tưởng rằng cuộc đời anh ta rồi sẽ chìm vào đau khổ.
Nhưng Lâm Thanh Mai lại đối xử với anh ta bằng sự dịu dàng của người phụ nữ, dần dần cũng khiến anh ta cảm thấy ấm áp và cảm động, khiến cho anh ta sống tĩnh lặng và thoả mãn mà trước đây a chưa từng có.
Lâm Thanh Mai kéo tay anh ta đi qua khỏi cửa hàng, vào đến gian nhà phía sau, kéo anh ta ngồi xuống bàn đá phía trước tán cây cao:
- Tống Huyền, anh cứ ngồi đây nghỉ ngơi. Em xuống phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh.
Tống Huyền giữ cô lại, đỡ cô ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng cười:
- Thanh Mai, anh không đói bụng. Chúng mình ngồi trò chuyện một chút đi.
Lâm Thanh Mai thấy mặt gương mặt anh tràn ngập chờ mong, cô bèn ngồi xuống. Ánh mắt dịu dàng nhìn anh, vươn tay lấy khăn lau mồ hôi trên trán Tống Huyền. Cô thân mật hỏi:
- Có phải lần khai giảng hội thảo nghiên cứu này xảy ra vấn đề gì hay không?
Tống Huyền lắc đầu:
- Không có, anh chỉ muốn trò chuyện với em một chút thôi.
Tuy rằng Tống Huyền đã nói như thế nhưng thân là vợ anh, làm sao cô lại không nhận ra dưới đáy mắt của Tống Huyền toàn là mệt mỏi chứ?
- Hội thảo nghiên cứu lần này nói về chuyện gì vậy? - Lâm Thanh Mai hỏi.
- Cũng chỉ có nói về một ít đồ cổ mà thôi... Không có thứ mới lạ cả, ngoại trừ một vật…
- Ừ, là thứ gì khiến anh cảm thấy mới lạ?
- Một tấm thẻ bài gỗ đào.
Tống Huyền lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số ra, mở cho Lâm Thanh Mai xem mấy tấm ảnh anh chụp:
- Em xem thử này, tấm thẻ bài gỗ đào này có phải rất giống với tấm thẻ bài của Dương Tử Mi hay không?
- Đúng vậy, trông giống nhau như đúc. Có lẽ chỉ có hoa văn phía trên là khác nhau một chút. - Lâm Thanh Mai giương mắt nói với Tống Huyền.
- Chẳng lẽ mục đích nghiên cứu chủ yếu của hội nghị học thuật lần này là tấm thẻ bài gỗ đào này sao?
- Đúng vậy!
Tống Huyền tùy chọn mấy tấm chụp từ nhiều góc độ khác nhau đưa cho Thanh Mai xem.
- Nhìn chất liệu của tấm thẻ bài này, không còn nghi ngờ gì chính là gỗ đào. Nhưng lạ ở chỗ niên đại của gỗ đào này lại không thể xác định được, có lẽ ít nhất cũng phải mấy ngàn năm lịch sử rồi. Trên lý thuyết, chất liệu như gỗ đào không thể giữ gìn qua nhiều năm như vậy. Mặt khác, hoa văn trên thẻ bài này cũng rất kỳ quái, không có bất cứ một nét đặc trưng cho thời đại nào, cũng không ai biết chúng có ý nghĩa gì nữa.