Quỷ? Sao có thể như vậy được? Quỷ làm sao có thể chạm vào đồ đạc được chứ?
Dương Tử Mi hung hăng trừng con mèo đen:
- Mày lừa tao phải không?
Mèo đen nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Dương Tử Mi nổi cáu, xách nó lên:
- Còn giả vờ nữa coi chừng tao đá mày ra ngoài.
Mèo đen vẫn cứ quyết tâm giả chết như thế.
Thấy nó giống một đứa trẻ bướng bỉnh mặt dày mày dạn, Dương Tử Mi thật sự bực mình mà cũng vừa cảm thấy buồn cười nên không nỡ ném nó đi, bèn vỗ vỗ cái mông nó mấy phát rồi vứt nó trở lại cái giường êm.
Cô vào phòng của Tiểu Thiên, hỏi nó có thấy việc gì khả nghi hay không.
Tiểu Thiên lắc đầu.
Dương Tử Mi bất đắc dĩ ra phòng khách.
Tống Huyền thấy tay cô trống trơn, nghi hoặc hỏi:
- Tiểu Mi, sách đâu?
Mặt Dương Tử Mi đầy vẻ sầu khổ:
- Không thấy, kể cả tấm thẻ bài gỗ đào nữa.
Sắc mặt Tống Huyền thay đổi:
- Em không cất kỹ sao?
- Em đã giấu kỹ trong két sắt rồi, những thứ khác trong két đều còn. Thậm chí, cả viên dạ minh châu ngàn năm vẫn ở đó nhưng lại không thấy sách với thẻ bài gỗ đào đâu cả, có thể ai đó đã cố ý lấy đi rồi.
Tống Huyền gật đầu nhẹ, không nói thêm lời nào nữa. Chỉ là ánh sáng ban đầu trong ánh mắt cũng dần ảm đạm.
- Tống tiên sinh, xin lỗi đã làm mất quyển sách quý giá của anh... Anh yên tâm, em nhất định sẽ tìm được cho anh! - Dương Tử Mi vô cùng áy náy lên tiếng.
Tống Huyền mím môi:
- Sách mất cũng không sao cả, chỉ là không thể nghiên cứu thêm một vài hoa văn trên đó được nữa. Hơn nữa, ông của anh từng nói quyển sách kia là quyển sách chẳng may mắn gì. Thế nên chúng ta vẫn nên về nghiên cứu sách vu thuật thì tốt hơn.
- Sách không may?
- Ừ, nguyên nhân nói nó không may mắn, anh đoán là vì nó có liên quan đến bức bản đồ bên trong kia. - Tống Huyền gật đầu trả lời.
- Tống tiên sinh, anh nghĩ bức bản đồ kia sẽ là bản đồ về cái gì?
- Từ cảnh núi non của bản đồ thì đó là một chỗ Long Huyệt, em là thầy phong thủy nên sẽ hiểu rõ hơn anh. Anh đoán bản đồ kia hẳn là vẽ một tòa cổ mộ. - Tống Huyền trả lời.
- Ừm, em cũng cho là vậy! Tống tiên sinh, em thấy trên bản đồ có một dấu bút bi vẽ, đấy là anh vẽ sao? - Dương Tử Mi nhìn anh hỏi.
- Đúng vậy, anh đoán đó là vị trí cổ mộ.
Tống Huyền có vẻ xấu hổ cười:
- Trước đây, chưa thấy tấm bản đồ kia, anh có ham muốn đi tham quan lăng mộ đó một lần. Chủ nhân của ngôi mộ được hạ táng ở vùng đất Long Huyệt lại còn xuyên qua một ngọn núi hùng vĩ này. Khi còn sống chắc hẳn rất vinh quang lừng lẫy, đồ bồi táng cũng nhất định không phải dạng thường. Điều này đối với một người yêu thích đồ cổ như anh khó tránh khỏi bị mê hoặc.
- Cái này cũng có sức mê hoặc rất lớn với em.
Dương Tử Mi cười nói:
- Nhưng tại sao anh vẫn chưa đi?
- Thứ nhất, vị trí kia rốt cuộc là ở đâu anh vẫn chưa thể biết được. Thứ hai, anh đây dù sao cũng là thư sinh yếu ớt tay trói gà không chặt, mấy mánh trộm mộ cũng không làm tốt. Cũng chỉ muốn thử một lần mà thôi. - Tống Huyền cười.
- Vậy cũng đúng!
- Nhưng mà, Tiểu Mi, em có nhìn thấy bức tranh ở trang cuối cùng không?
- Có thấy.
- Người trên bức tranh kia, anh thấy rất giống bạn trai em đó.
- Đúng vậy, nếu anh ấy mặc giáp vào thì chắc chắc không khác gì đang vẽ anh ấy vậy. - Dương Tử Mi gật đầu, lúc nói đến Long Trục Thiên, đáy mắt cô tràn đầy tình cảm tự lúc nào.
Tống Huyền có chung suy nghĩ đấy khi nhìn cô:
- Vậy em biết bối cảnh của cậu ấy sao?
Dương Tử Mi lắc đầu:
- Tạm thời em hoàn toàn chưa biết gì cả!