Dương Tử Mi không bằng lòng liền nhảy lên bàn một lần nữa, đưa tay chạm vào mặt của Bồ Tát.
Thật sự có thể cảm nhận được khí tức mơ hồ bên trong.
Cô thật sự không thể tin, đồ vật được làm từ đất sét lại có nhiệt độ và khí tức.
Lẽ nào bên trong có giấu thứ gì đó?
Cô vòng qua phía sau Bồ Tát, tìm kiếm xem có chỗ nào rỗng hay không, nói không chừng có chuột đào lỗ ở bên trong.
Đằng sau Bồ Tát không hề có vết nứt, cô liền chui xuống dưới gầm bàn, lấy dao ra và đục một cái lỗ.
Vừa đục xong, còn chưa kịp nhìn thì một bóng dáng đầy lông như một quả cầu tuyết trắng nhảy vọt ra, khiến cô giật mình.
Cô nhìn kỹ, hóa ra là một con hồ ly toàn thân trắng như tuyết. Cô kêu lên thích thú:
- Tuyết Hồ, là cậu sao?
Vừa nói xong liền đưa tay ra ôm nó.
Đôi mắt đen của hồ ly đột nhiên lóe lên, thần sắc kinh hãi, kêu lên một tiếng, sau đó liền chui lại vào cái lỗ vào bên trong tượng Bồ Tát.
Dương Tử Mi bỗng nhiên cảm thấy trời như tối lại, cô liền quay người nhìn lên bầu trời.
Vừa nãy rõ ràng bầu trời còn trong xanh, đột nhiên lại nổi gió, mây đen kéo đến. Giống như bị ai xua đến đây, không ngừng bay về tập trung trên đỉnh đầu tòa đạo quan, nhìn cảnh tượng giống như muốn nổ tung.
Loại thời tiết này rất không bình thường.
Dương Tử Mi tâm trạng nặng nề, nghĩ đến hồ ly ở dưới tượng Bồ Tát.
Lẽ nào thời tiết thay đổi đều do nó mà đến?
Đây chính là thiên kiếp?
Xoẹt xoẹt!
Điện tích trong mây đen phóng ra.
Luồng điện phóng ra giống như một con rắn lửa, phóng trực tiếp từ trong mây đen ra, sấm rền vang.
Dương Tử Mi không nghĩ nhiều nữa, nhảy lên trên ôm lấy bức tượng Bồ Tát.
Một tiếng sấm rền vang nổ ra ngay trên đỉnh đầu cô, vốn dĩ định đánh trực tiếp vào Bồ Tát thì đột nhiên chệch hướng, đánh lên tường.
Một tiếng nổ ầm vang!
Cả bức tường bị nứt làm đôi, ngói trên nóc nhà rầm rầm rơi xuống.
Vài miếng ngói đập trúng người Dương Tử Mi. Đầu cô cũng bị đập trúng, máu chảy ròng ròng.
Nhưng cô không hề buông lỏng bức tượng Bồ Tát, vẫn ôm chặt lấy.
Lại tiếp tục một tia sét giáng xuống, vẫn cứ đánh chệch qua một bên của cô
Tiếp tục một tia...
Toàn bộ đạo quan dưới luồng sét trở thành một đống hoang tàn, chỉ có bức tượng Bồ Tát mà Dương Tử Mi ôm là còn nguyên vẹn.
Có điều, Dương Tử Mi trông thật thảm hại. Ngoài đầu bị ngói đập trúng, còn bị một thanh xà ngang rơi trúng chân, đau đến nỗi cô chỉ muốn nhảy dựng lên.
Sau ba tia sét đánh, trên bầu trời mây đen dày đặc nhanh chóng tản ra.
Bầu trời lại khôi phục lại vẻ trong xanh vốn có, mặt trời chói rọi, chiếu sáng trên đỉnh đầu.
Nếu không phải bốn bề chung quanh trở nên hỗn độn thì cô cũng không tin ba tia sét lúc nãy thực sự tồn tại.
Hồ ly chui ra từ dưới bức tượng, đôi mắt đen lấp lánh, dễ thương nhìn Dương Tử Mi vẫn đang ôm tượng đất sét. Khoé mắt nó bất ngờ lăn xuống một giọt nước mắt, rơi xuống đất rồi đột nhiên biến thành một viên đá thủy tinh trong suốt giống như kim cương lóe sáng lung linh.
Dương Tử Mi nhảy từ trên xuống, nhặt viên đá thủy tinh do nước mắt tạo thành, cẩn thận đánh giá con hồ ly đang đứng ngay trước mặt.
Thân hình giống Tuyết Hồ, tuy nhiên vẫn có điểm khác biệt.
Con hồ Ly này giống Tuyết Hồ là có toàn thân màu trắng nhưng ở giữa trán có một sợi lông cuộn màu vàng chói mắt, giống như được dệt từ kim tuyến.
Hơn nữa, đây là một con hồ ly cái.
Nhận ra không phải là Tuyết Hồ, trong lòng Dương Tử Mi ngập tràn thất vọng.