Dương Tử Mi ôm lấy Liên Y cùng Sadako đẩy xe đẩy đi tới.
- Một lần nữa được gặp lại bốn vị đại thiếu gia tiếng tăm lẫy lừng, thật là vinh hạnh! - Dương Tử Mi mỉm cười nói lời khách sáo.
Cô không biết nói nhiều những lời khách khí nên khi nói có phần hơi cứng nhắc.
Bốn người An Đông Dương từ nhỏ đã lớn lên ở nơi đông người, ở cùng với người lớn cũng gặp không ít những trường hợp giao tiếp, đối với lời khách khí như vậy không phải họ không hiểu mà là tỏ ra khinh thường.
Bọn họ đương nhiên nhận ra Dương Tử Mi đang nói lời khách sáo. Có điều là họ không để ý, ngược lại người có thể đến là được rồi.
Tại cái thủ đô rộng lớn này, con gái loại nào cũng có chỉ có người như Dương Tử Mi là chưa gặp bao giờ. Giống như hoa Lan đi ra từ núi, mang đến khí tức tươi mát, thoát tục. Đôi mắt thì trong veo lấp lánh nhưng lại sâu thẳm giống như dòng suối khiến người khác bị mê hoặc mà không hay.
Tuổi còn nhỏ mà khí chất thì thản nhiên, tất cả mọi thứ xung quanh cô trong cái thành phố sầm uất này đều làm nền cho cô, giống như một tảng mây trắng bay qua trong ngày hè.
Sadako cũng vậy, khí chất thản nhiên thoát tục, thậm chí khí tức còn có cảm giác thần bí như nữ thần đến từ thời cổ.
Ánh mắt của bọn họ lại dừng lại ở Tiểu Thiên ở trong xe đẩy.
Tiểu Thiên cầm bình sữa nhìn bọn họ, nhếch miệng cười.
Bốn người giật mình kinh ngạc.
Đây… là thần thái của một đứa bé sao?
Bọn họ lại chuyển sang nhìn Liên Y đang được Dương Tử Mi ôm trong lòng.
Toàn thân trắng xóa, giữa trán còn xuất hiện một sợi lông màu vàng. Đôi mắt cũng giống như của đứa bé kia, tràn ngập linh khí, rất khác biệt so với các loại chó thông thường.
- Dương Tử Mi, đây là loại chó gì vậy? - An Đông Dương hỏi.
- Không phải chó! Đây là hồ ly, tên Liên Y.
Dương Tử Mi xoa xoa đầu Liên Y:
- Liên Y, chào bốn vị đại thiếu gia đi.
Liên Y lười biếng nâng nóng vuốt lên, vẫy vẫy.
- Thật không ngờ lại có người nuôi hồ ly làm thú cưng. Em mua ở đâu đấy, bao nhiêu tiền? - An Đông Dương thật sự rất thích Liên Y, cũng định nuôi một con chơi chơi.
- Nhặt được trên núi. - Dương Tử Mi trả lời.
- Đúng là may mắn! Nếu mà đem đi bán, sản phẩm hiếm có như thế này ít nhất cũng bán được một trăm ngàn tệ. - An Đông Dương nói.
- Ngàn vàng cũng không bán! - Dương Tử Mi ôm ôm Liên Y.
- Xin chào tiểu thư Sadako... còn nhớ tôi không? Tôi tên Hàn Vĩ Quang! - Hàn Vĩ Quang đi tiếp cận Sadako.
- Nhớ! - Sadako lạnh nhạt gật đầu.
- Trí nhớ của tiểu thư Sadako thật tốt, không biết đứa trẻ này có phải là con của cô… - Hàn Vĩ Quang chỉ vào Tiểu Thiên, dò hỏi.
- Em trai! - Tiểu Thiên ở bên cạnh vừa nhai bình sữa vừa đáp lại.
- Em trai?
Hàn Vĩ Quang nghe xong vui mừng không xiết, đột nhiên anh phát hiện có gì không đúng... Vừa rồi là ai trả lời?
Hình như là đứa bé trả lời!
Lẽ nào đứa bé vài tháng tuổi đã biết nói?
Tiểu Thiên thấy anh ta nhìn chằm chằm vào mình liền trừng mắt nhìn lại:
- Nhìn gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy em bé biết nói bao giờ à?
Hàn Vĩ Quang sợ quá lùi lại mấy bước.
Ba người còn lại cũng giật cả mình:
- Sao nó lại biết nói nhỉ?
- Đừng bao giờ dùng suy nghĩ phổ thông của các người để đánh giá một em bé thiên tài. - Tiểu Thiên đáp, nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của bốn người nó cảm thấy vô cùng sung sướng.
Bình thường không có ai để trêu chọc. Bây giờ, cuối cùng cũng có bốn tên nhãi đầy thú vị này để trêu đùa rồi.
Hàn Vĩ Quang ngơ cả người ra, nhìn Tiểu Thiên như nhìn thấy người ngoài hành tinh, hít một hơi thật sâu.
Em bé từ sáu tháng tuổi trở lên chỉ có thể phát âm được một vài từ đơn giản là điều bình thường, nhưng cái thứ này lại có thể nói được một câu liên tiếp giống như người lớn. Hơn nữa khấu khí già đời, thật sự khiến người khác giật mình.