Trong màn đêm rét lạnh, ánh trăng chiếu rọi xuyên qua kẽ lá vào phòng tạo nên hình thụ kì dị in trên chiếc giường.
Trong căn phòng nồng mùi thuốc sát trùng, một đôi mắt mệt mỏi từ từ mở ra. Song Tử gượng dậy, vẻ mặt xanh mét trong màn đêm càng lộ rõ vẻ tiều tuỵ.
-Ca ca...ca ca....Thiên Vũ....Thiên Vũ.....Không, tất cả không phải là mơ, không phải là mơ..._ Song Tử run run, mắt trực khóc. Nó cố gượng dậy, nhón tay trăng bệch nắm chặt lấy ga giường làm lộ lên từng mạch máu.
Đôi chân run run từ từ tiến về phía cửa sổ, dưới ánh trăng mặt nó càng lộ lên vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại có vô vàn quyết tâm. Một tay nắm lấy thành cửa, một chân thò ra ngoài...
-Cô làm gì vậy?_ Giọng nói hốt hoảng phát ra từ phía cửa ra vào. Lập tức có một cánh tay lạnh giá ôm nó kéo lại._ Cô điên rồi! Có biết đây là tầng ba không hả?
Nó quay đầu lại, xuất hiện trước mắt nó là gương mặt đầy tức giận cùng lo lắng. Gương mặt thật đẹp. Đôi mắt ẩn sau chiếc kính mắt đầy vẻ trầm ổn nhưng bởi vì kích động mà nheo lại. Cái mũi nhỏ, cao dọc dừa làm nổi bật lên gương mặt góc cạnh. Đôi môi mỏng nhẹ nhàng bặm lại. Tất cả dưới ánh trăng đều trở nên đẹp hoàn mĩ cùng với khí chất điềm đạm làm người khác an tâm.
Người con trai cao ráo này hơn nó một cái đầu, ôm nó vào lòng lọt thỏm.
Song Tử ngơ ngác, ánh mắt nhìn người đang ôm mình đầy đau thương.
-Tôi không sợ nguy hiểm, tôi phải tìm hắn rồi đập hắn một trận. Hức hức, hắn là tên đáng ghét, làm tôi thành như vậy. Hu hu, cả tên kia nữa, dọa tôi sợ thành như vậy. Hu hu, tôi phải đập chết bọn họ. Mau thả tôi ra, thả tôi ra!
Nó vừa giãy giụa vừa khóc. Giọt nước mắt rơi xuống bôi hết vào áo người bên cạnh. Ma Kết nhất thời ngơ ngác không biết làm thế nào, chỉ cố giữ chặt nó trong người, mặc nó khóc đến mệt.
Một lúc sau, bỗng nhận ra mình hơi lố quá (=_=) nó quyết định ngước đầu dậy. Thấy người con trai bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy thâm tình, thấy nó ngước lên thì vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Song Tử sụt sịt lau nước mắt, phát hiện từ nãy đến giờ được người con trai này ôm, lại lau hết nước mắt nước mũi vào chiếc áo trắng tinh của hắn nhất thời cảm thấy xấu hổ, vội vàng tránh ra khỏi vòng tay hắn.
Ma Kết cũng hơi ngại ngùng, bèn cất giọng phá tan bầu không khí ngưng đọng
-Cô...khóc xong rồi chứ?_ Giọng điềm tình cất lên, đầy vẻ quan tâm.
Song Tử khẽ gật đầu mỉm cười. Nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì đó, tò mò nhìn người con trai bên cạnh
-Đây...đây là đâu?
-Đây là bệnh viện, đầu tiên thấy cô ở phòng y tế bị thương quá nặng, Sư Tử liền chuyển cô về đây.
Bị thương? Đúng vậy, nó bị thương rất nặng, bởi vì...
-Vết thương trên người cô...ở đâu lại có vậy?
Ma Kết nhìn nó hỏi. Lập tức Song Tử nhíu mi lại tỏ vẻ cảnh giác.
-À đúng rồi, tôi quên chưa giới thiệu. Tôi là Ma Kết, là bạn của Sư Tử. Cậu ý bảo tôi ở đây trông cô.
Tiểu Song nhẹ cười, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có sự cảnh giác. Mà chẳng hiểu tại sao vừa nãy nó lại không có cảm giác gì, dựa vào lòng người này khóc thấy mẹ luôn á (=.=)
Ma Kết như có ý định nói tiếp nhưng chưa gì đã có ai đó đẩy cửa vào một cách thô bạo.
-Tiểu Sư ma...
Vòng tay rắn chắc ôm lấy nó, bao quanh thân thể nó. Quanh Tiểu Sư ma thoang thoảng mùi thuốc lá, đôi mắt hắn hằn lên sự mệt mỏi. Một lúc sau, hắn từ từ buông lỏng tay ra, nhìn thẳng vào mắt nó.
-Cùng ta sang nước ngoài nhé!
-Tại sao?_Nó thắc mắc hỏi lại.
-Vì ở đó..sẽ an toàn cho ngươi._Hắn lại khẽ thở dài, bàn tay rắn chắc đỡ nó ngồi xuống giường.
-Tiểu Sư ma...ngươi có gì giấu ta đúng không? Về ngươi...và thân phận của ngươi...
Nó nhìn thẳng vào mắt hắn khiến hắn giật mình. Một lúc sau, hắn cúi xuống ngồi cạnh nó.
-Song Tử, ta là...nhân viên của FSB-Tổng cục An ninh Liên Bang Nga! Là một trong những người do thám, quan sát những hoạt động của các kẻ tình nghi. Hay nói cách khác, gọi là...nằm vùng.
Giọng Tiểu Sư ma nặng nề, khó nhọc thốt lên từng lời. Song Tử ngạc nhiên nhìn hắn, vẫn không thể tin được một con người bình thường là bạn của nó bao lâu nay lại có một nghề nghiệp cùng một thân phận bí hiểm như vậy.
-Tại sao...ngươi lại nói cho ta?_Nó ngơ ngác nhìn hắn.
-Không phải ngươi hỏi ta sao?_Hắn nổi khùng lên, lấy tay đập vào đầu nó một phát_ Mà còn nữa, chắc tại vì ta nghĩ ngươi cùng đến lúc cần biết rồi!
Song Tử ôm đầu nhăn nhó. Đây đúng là tên bạo lực, nó còn là một bệnh nhân nhá! Buồn bực trừng mắt nhìn hắn nhưng hắn không thèm để ý quay đầu ra cửa.
-Chuẩn bị hành lí, chúng ta sẽ đi vào thời gian sớm nhất!_Tiểu Sư ma mở cửa định bước ra ngoài.
Này này, vừa nãy lời đường ý mật bảo nó là "Đi cùng ta nhé!". Vậy mà bây giờ thì sao hả? Lập tức ra lệnh như là vua chúa vậy á! Còn nữa, nó vẫn muốn gặp...
-Này..._Nó khẽ cất tiếng. Tiểu Sư ma quay lại nhìn, ánh mắt sắc lạnh. Bỗng lời muốn nói ra trôi tuột vào bụng hết, nó đành ngắc ngứ_ Chúng ta...ta...phải về nói với mẹ...
Hắn giật mình, thấy bỗng thật có lí bèn gật đầu nhẹ đáp lại đi ra khỏi phòng. Nó khẽ thở dài, ánh mắt rời xuống người đứng bên cạnh cửa sổ từ nãy. Quên mất vẫn còn anh ta ở đây.
-Anh...cũng là đồng nghiệp của Tiểu Sư ma sao?
Nó hỏi, ánh mắt ngước nhìn Ma Kết đầy tò mò. Ma Kết sững người nhìn lại nó, ánh mắt hoang mang mờ hồ tựa như nắm bắt một thứ gì rồi lại để vụt mất. Một lúc sau, cảm tưởng như mình sắp nhìn thủng mặt Song Tử, hắn mới ho khan một phát, nhìn nó cười cười.
-Đúng vậy, tôi là đồng nghiệp của Sư Tử._Dừng một lúc, hắn do dự rồi mới nói tiếp_Nhưng không giống Sư Tử, tôi nằm ở mảng điều chế thuốc độc.
-Ồ, vậy sao?
-Đúng vậy!_Ma Kết mỉm cười nhẹ nhàng_Vì vậy nếu cô muốn tạt axit vào mặt ai đó, hãy cứ liên hệ với tôi nhé!
Nó suýt sặc nước bọt, ánh mắt sùng bái nhìn Ma Kết.
-Tôi sẽ không quên anh đâu, thật đó! Bởi vì, tôi đang rất muốn tạt axit vào mặt một số người!
Nghĩ đến một tên thần kinh và một tên trốn trại kia, nó vừa cắn răng vừa nói. Ma Kết vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, trong trí óc bỗng chốc lướt qua ra một hình ảnh quen thuộc. Một người con gái trên tay cầm một bịch bim bim, miệng mỉm cười rạng rỡ đứng ngược với ánh sáng Mặt Trời nhìn hắn hét to:"Tiểu Kết Kết, đi xa rồi em sẽ không quên anh đâu! Thật đó!"
-Ừ, tôi cũng sẽ không quên em!
Hắn theo bản năng thì thào nói. Song Tử ngơ ngác nhìn hắn, hắn vừa nói gì ý nhỉ? Ma Kết cũng không khỏi giật mình, đây là lần đâu tiên trong bao năm qua hắn thất thàn như vậy. Không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, cố gắng cứu vớt lại nụ cười gượng gạo trên môi, hắn dặn dò nó ngủ sớm rồi mai lên đường. Sau đó, liền bước nhanh ra ngoài như đang lẩn trốn điều gì đó.
Còn một mình nó trong phòng, nó lại nhớ đến khuôn mặt đáng ghét của ai đó-một tên có đôi mắt xanh thật đẹp mà tính cách thì chẳng giống người.
-Trời ơi mình đang làm gì thế này, sao tự nhiên lại nghĩ đến hắn cơ chứ??!!
Trời ạ, rối trí quá à! Ngủ thôi, ngủ thôi!
Đêm khuya thật lạnh giá!
___________________________________________
Sáng hôm sau.
-Con lợn cái ơi~~~ Dậy đi nào~~~~~~
Mẹ kiếp, thằng thần kinh nào tởm lợm như vậy? Nó lầm bầm quay người về phía góc tường.
Có vẻ như ai đó nghe thấy lời nói ngọt ngào trong miệng của nó, nghiến răng như muốn mòn, mắt trợn ngược lại nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
-Cục cưng đáng yêu ơi~~~ Mau dậy đi, sáng rồi đấy~~~~
Thằng cha nào trốn trại vậy? Bộ bệnh viện này lại có bệnh nhân tâm thần đến mức thế hả?
Ai đó tức đến mức giận run, bờ vai rung lên bần bật, ánh mắt đỏ lòm trừng lên mà như kiểu muốn lọt tròng. Nhưng cuối cùng, ai đó vẫn nuốt cục tức xuống, quyết định sử dụng tuyệt chiêu. Một bàn tay thò qua ngang eo nó, thân thể cùng chui vào chiếc chăn bông, ôm trọn nó vào lòng. Bờ môi mỏng khẽ dương lên, dí sát vào tai Song Tử:
-Tình yêu~~~Bảo bối~~~Cục cưng ơi~~~Mau dậy....
-Bà nội cha thằng điên nào mồm thối thế hả? Chưa đánh răng...
-Im mồm!!
Tiểu Sư ma gào lên, Song Tử lập tức câm nín, cả người co vào một góc.
-Đứng dậy, thay quần áo, vệ sinh cá nhân, chuẩn bị hành lí, lập tức lên đường!
Hắn nói một tràng với giọng băng lãnh cực điểm. Nó ngồi nghe ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc. Cuối cùng Tiểu Sư ma quay bước ra phía cửa, đóng cửa Rầm một phát.
Song Tử đang thầm thả lòng người, thì cửa lại Rầm một phát mở ra (T.T)
-Còn nữa_Hắn nhìn nó bằng ánh mắt đỏ lòm_Sáng nay ta đánh răng rồi, đồ khốn!!!!!
Nói xong, một phát Rầm đóng lại.
Nó thầm nhỏ nước mắt trong lòng:"Chúa ơi con đã làm sai cái gì??"
__________________________________________
Trên đường quốc lộ
Mọi người thống nhất đi về nhà nó trước. Lòng nó hơi buồn, thực sự không muốn đi một chút nào. Ca ca, cả Thiên Vũ, tất cả giờ đây đều mù tịt, hệt như con đường đầy sương mù không lối ra.
Mà thôi, mặc dù chuyện đấy rất quan trọng, nhưng giờ đây có một chuyện rất cần xử lí...
-Tiểu Sư ma~~~
Nó dùng giọng điều ngọt ngào nhất nhìn hắn. Không khí trong xe từ nãy giờ giống như sắp đóng băng á (T.T) Tiểu Sư ma vẫn giận nó từ sáng đến giờ, cậy mồm mãi chẳng thốt được một câu. Còn Ma Kết thì khỏi phải nói, tuy lúc nào cũng cười với nó thật dịu dàng nhưng lại chẳng nói quá nhiều. Vì vậy, vấn đề chính ở đây là...
-Tiểu Sư ma à, đừng giận ta nữa~~~~~
Hắn Hứ một tiếng lại quay mặt đi. Được rồi, cuối cùng cũng có hi vọng. Nó cười nham hiểm, tiến sát vào hắn thì thầm.
-Này, nói cho ta biết, sao sáng nay ngươi bệnh vậy? Lại dám làm những việc như vậy với ta, rồi cái gì mà tình yêu ơi, cục cưng bảo bối ơi~~~ nữa!
Nó cố gắng bắt chước giọng điệu của hắn rồi nở một nụ cười nham hiểm. Tuy vậy, nhưng tim nó thì đập liên hồi, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.
Sau khi nghe Song Tử nói, mặt Tiểu Sư ma thoáng đỏ, hắn cố tránh ánh mắt kia, quay đầu ra cửa sổ.
-Ngươi lên cơn à, ta còn chưa bị điên!
-Ủa, nhưng mà lúc ta tỉnh tái nhất á, ta thấy người nằm ôm ta đó! Ngươi mau giải thích đi!
Hứ, đừng tưởng Song Tử ta đây dễ bắt nạt, đã hỏi thì hỏi cho kì được nhá.
Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của nó, hắn nuốt nước bọt một hơi, trong đầu liên tục nghĩ cách giải vây. Thôi thì...không bằng trực tiếp đi vậy...
-Thì đó, là ta nằm đó thì sao?
Tim Song Tử đập mạnh!
Hắn lại nói như thế, chẳng phải ý quá rõ ràng sao?
-Á!
Tự nhiên xe ô tô phanh gấp, nó suýt bị đập đầu vào ghế. Tiểu Sư ma nhíu mày, ánh mắt trách cứ nhìn Ma Kết.
-Sao tự nhiên phanh gấp vậy?
-À, xin lỗi, tại tôi tưởng có ai đó đi ngang.
Ma Kết gượng cười, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy. Cuối cùng Tiểu Sư ma không nói gì, quay ra nhìn Song Tử xem có làm sao không.
-Đến nhà rồi đấy! Đi xuống thôi!
Ma Kết khẽ nói, tìm một chỗ đậu xe rồi cùng hai người bước xuống.
________________________________________
Tự bạch.
Hừ, toàn dối trá! Dối trá!
Thật khinh bỉ! Khinh bỉ!
Những nụ cười gượng gạo qua mắt thiên hạ, những lời nói êm tai che giấu tâm hồn tội lội, những việc làm chứng tỏ một niềm tin mạnh mẽ.
Tất cả đều thật ghê tởm! Ghê tởm!
Nhấn nháp ly Whisky, thưởng thức tất cả những kí ức về người đó.
Không! Không! Không!
Không xứng!
Người đó là ánh mặt trời, là một chùm sáng nhỏ, là thứ trong lành nhất.
Không! Không! Không!
Mình sẽ vấy bẩn nó mất!
Tránh xa tôi ra! Tránh xa tôi ra!
Đừng lại gần! Đừng lại gần!
Bởi vì...tôi khao khát được bảo vệ nó.
Dừng lại! Dừng lại!
Tránh xa tôi ra! Tránh xa tôi ra!
Đừng lại gần...
Không...không...đừng khóc...đừng khóc...được không?
Rời xa tôi đi...
Bởi vì...tôi sẽ hủy hoại em!