”Quái....quái vật sao” Nó thầm nghĩ trong lòng, trời ơi không phải Tiểu Song ta lại có ngày vào nhầm trại thương điên đấy chứ T.T . Nhưng dù sao thì cũng vẫn phải đề phòng nha.
Bỗng tự nhiên cái tên Quái Vật thần kinh kia vòng hai tay ra đằng sau người Tiểu Song, đầu chạm nhẹ vào tóc nó.
-Aa, ngươi, ngươi không thể làm vậy..... Nó luống cuống đẩy nhẹ hắn ra, thật muốn khóc mà !!
-Tại sao ta lại không được làm như vậy chứ? Hắn ta nhướng mày cười khẩy, tiếp tục dí sát vào người nó
- Không được ,vì như thế sẽ mất nhân cách nha. Ta tin ngươi là quái vật có đạo đức, sẽ không làm những việc như vậy ! Nó nửa khóc nửa cười nhìn hắn, tự thề với bà nội rằng nếu Quái Vật mà có đạo đức thì nó sẽ thắp nén hương thờ bà (Bà nội: Tao vẫn chưa chết mà mày)
-Hửm, ta là con quái vật có đạo đức sao? Hắn nhướng mày hỏi
-Đúng vậy, chuẩn khỏi cần chỉnh . Nó nói bằng giọng điệu vô cùng chắc chắn
-Nếu làm như vậy thì sẽ mất nhân cách ư? Hắn vẫn nhướng mày hỏi
-Đúng vậy, chuẩn khỏi cần chỉnh .Nó nói bằng giọng điệu vô cùng, vô cùng chắc chắn
Nghe xong câu nói của Tiểu Song, hắn hài lòng nhếch mép gian xảo:
-Nhưng ta chưa bao giờ nghe nói-Hắn vòng bàn tay qua lưng nó.... rồi XOẸT cái- Kéo rèm cửa là sẽ mất nhân cách cả ^^
......................
Quay mặt vào tường, nó cảm thấy mình như con ngu vậy. Bà nội à, ít nhất bà phải cho cháu gái một chút mặt mũi chứ! (cái này quen quen)
Sau khi rủa lần thứ n, nó bèn quay qua nhìn tên QUÁI VẬT BIẾN THÁI KHỐN NẠN đó rồi diễn màn cười hệch hệch như đứa thiểu năng
- Ha ha, ngại quá, ngại quá.... Á ! Dường như nhận ra điều gì đó, Tiểu Song ngạc nhiên nhìn lên khuôn mặt hắn. Khuôn mặt này được băng kín nửa, chỉ lộ ra bên mặt. Nhưng nó không thể nhìn nhầm được , đoi mắt màu xanh lục này, mái tóc màu hạt dẻ này, thật không thể lẫn vào đâu được.
-Ngươi...ngươi.... Nó lắp ba lắp bắp nói
-Sao, quen lắm hả?- Hắn quay mặt đi- Ngươi đang nghĩ nhìn thật giống, thật giống....cái đứa bé trong mộng đúng không?
Hắn đi ra bàn, Tiểu Song không nhìn được hắn ,chỉ cảm nhân được giọng nói đầy mâu thuẫn của hắn. Hắn cầm quả mận trên bàn nhúng vào cái đĩa màu đỏ. Xong, hắn liền nói -Có phải ngươi sau khi cảm nhận được những điều đấy, ngươi thấy ta rất giống Quái Vật đúng không?
Nó im lặng lúc lâu, rồi mới ngẩng đầu nhìn hắn áy náy nói:
-Thực ra không phải vậy, ta không thấy ngươi giống quái vật, mà ta thấy ngươi giống............... Dị nhân hơn.
-Tại sao vậy? Hắn nhìn nó khó hiểu.Nó trầm mặc một lúc rồi nhìn hắn, cất giọng mềm mại làm lắng động cả căn phòng
-Ukm...Tại ta chưa bao giờ thấy có người.......ăn mận chấm ớt cả
...................................................
.
.
.
.
.
.
.
.
Cả căn phòng chìm vào vào im lặng
-Ngươi không thử sao, món này rất ngon đấy! Mặt hắn tỉnh bơ nói
Nó:.......
-Thật sự không thử sao? Đây là đặc sản nha, có một không hai đó !
Nó:............
-Thật đáng tiếc .Đây là thuốc giải ta đặc chế cho ngươi, vậy mà lại không uống. Thôi để ta vứt đi vậy!
-Ê, thuốc giải ? Í ngươi là sao? Chẳng lẽ ta mắc bệnh nan y sắp chết sao? Không được, không thể nào, ta còn chưa đi chơi công viên mới mở, chưa được đi du lịch thế giới, chưa có cuộc đời học sinh cầm đầu băng đảng ở trong tiểu thuyết, chưa xuyên không, chưa bỏ nhà đi bụi, chưa chào hỏi bố mẹ ông bà, và quan trọng nhất là ta chưa tỏ tình nha . Làm sao ta, ta có thể chết được huhuhu T.T
-Hây , ai nói ngươi mắc bệnh nan y hả? Hắn cắt ngang lời nó, ngồi bịch xuống ghế gác chân lên giường
-Trời sao ngươi không nói sớm. May quá ! Nó thở phào nhẹ nhõm
-Chỉ là.....- Hắn kéo dài giọng- Đơn giản là nó còn kinh khủng hơn bệnh nan y thôi......
RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM (Chỉ là tiếng cuộc đời Tiểu Song đang đổ nát )
“ Cuộc đời vẫn đẹp làm sao
Tình yêu vẫn đẹp làm sao
Dù đạn bom man rợ thét gào
Dù thân thể thiên nhiên mang đầy thương tích............” (trích trong bài Cuộc đời vẫn đẹp sao)
-TỔ SƯ CHA ÔNG BÀ NỘI CÁI THẰNG BÁN KẸO KÉO KIA MI CÓ THÔI ĐI KHÔNG !!!!!!!!!
-Thôi nào, chỉ là nhạc nền thôi mà ngươi cần gì phải xúc động vậy. Cái tên Dị nhân kia vẫn bình tĩnh ngồi cậy móng tay, giọng điệu bình thản nhìn Tiểu Song. Tiểu Song lập tức bấu chặt tay hắn, dùng giọng điệu man rợ nhất hành tinh gào ầm lên
-NÓI CHO BỔN TIỂU THƯ BIẾT NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ TA HẢ !!!!
-Bình tĩnh nào, -Hắn xoa dịu nó như đang xoa dịu một con khủng long bạo chúa- Đừng bức xúc như vậy, ta cũng chẳng làm gì ngươi cả. Ta hỏi ngươi câu, có phải ngươi đã vào căn phòng của ta, uống một loại nước màu xanh nước đúng không?
-Đúng... đúng là ta đã uống (hay còn gọi là liếm đi T.T)
-Vậy thì ngươi xong rồi -Hắn thở dài nhìn nó-Chắc ngươi không biết, loại nước đó có tên gọi Mộng Chi Nhân, một loại nước đã thất truyền năm nay.
-Mộng Chi Nhân? Nghĩa là sao?
-Mộng Chi Nhân , nghĩa cũng như tên thôi, nó có nghĩa là: Chi phối giấc mơ. Hây! Truyền thuyết kể rằng vào năm trước, vị tế ti bên Ai Cập đã đi lạc vào một sa mạc không rõ tên, ông ta liên tiếp gặp nhưng điều kì lạ liên tục khiến thân thể bị hao mòn...
-Ảo ảnh ư?-Tiểu Song ngắt lời hắn- Nhưng mà khoa học có thế chứng minh đó chỉ là do không khí của sa mạc quá khắc nghiệt và chênh lệch lớn, vật tốc ánh sáng có sự thay đổi nên mới tạo ra những hình ảnh ảo giác mà ! Tiểu Song khó hiểu nhìn hắn
-Là ảo ảnh, nhưng cũng không phải là ảo ảnh-Hắn kiên định nói-Ở sa mạc ,không khí có khả năng truyền nhiệt kém, vào những lúc không có gió không khí chênh lệch lớn, vận tốc ánh sáng mặt trời khác đi khiến nó phản chiếu những hình ảnh từ nơi khác đến. Nhưng ông ta lại không gặp trường hợp như vậy. Thứ phản chiếu ông ta gặp, không, thứ phản chiếu ông ta cảm nhận được chính là sự đau đớn của những cơn ác mộng
Tiểu Song giật mình ,giấc mơ sao?
Ngừng một lúc hắn nói tiếp
-Sau đó, người ta tìm được xác ông ta và bản di chúc. Nhưng bản di chúc đã thất lạc rồi, người đời chỉ truyền miệng nhau truyền thuyết. Tuy vậy. vài trăm năm sau, bỗng trong thế giới ngầm xuất hiện loại hoa được gọi là Ảo Huyết Hoa, nghe người ta kể rằng đó là loài hoa tạo ảo ảnh cho người tế ti kia lâm vào cõi Tử mộng. Loài hoa đấy dược chế thành thuốc nhưng trong vụ thảm sát, lọ thuốc ấy đã thất truyền
-Vậy còn lọ thuốc của ngươi... Tiểu Song trầm ngâm hỏi hắn
-Nó được làm bởi hàng nghìn chất độc, thành phần còn lại của cái lọ thất truyền kia và vài công thức đặc chế của ta- Hắn vỗ vỗ vai nó-Chỉ tiếc là ta chưa chế ra thuốc giải
-DỊ ! NHÂN ! SAO NGƯƠI KHÔNG TÌM CHỖ NÀO MÀ CHẾT ĐI !!!!!! Tiểu Song gào lên. Hình như ở cạnh Tiểu Sư ma nhiều quá nó cũng lây luôn bệnh Sư Tử rồi T.T
-Được rồi, đừng hét nữa,đùa thôi, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, sẽ chế thuốc giải cho ngươi.Chúng ta sẽ gặp lại mà. Ngươi t phải không, lớp A phải không. Đừng hỏi nhìn đồng phục là biết. Ta là Bảo Bình, hơn ngươi tuổi, Phải gọi là ca ca, nếu không sẽ không chữa cho ngươi. Được rồi, t/g mệt rồi, mau về đi. Ta không tiễn ! Hắn tự nhiên lên cơn xả tràng mà không cho nó nói câu nào, lập tức đá ra khỏi cửa. Hắn còn đế thêm câu - Cấm được la hét nếu không ta cũng không thèm chữa bệnh cho ngươi
Nói xong liền không thương tiếc đá......mông cô ra
HUHUHU Thật uất ức mà. Đồ Dị Nhân ca ca (khốn nạn) đáng ghét
Thật thì sau khi nghĩ lại Tiểu Song ta mới rút ra được kết luận
CÀNG TIẾP XÚC VỚI NHIỀU NGƯỜI THÌ TA CÀNG YÊU LOÀI CHÓ
Và tất nhiên nó cũng chỉ dám hét trong im lặng, tên Dị nhân ca ca (khốn nạn) ,sẽ có ngày ta trả thù ngươi T.T
Mà cũng quá muộn rồi, mới ngày đầu mà trốn học như vậy, nó thật sự nổi quá rồi. Ngày mai chắc sẽ có kịch vui đây . Hây!
Tất cả cũng do cái tên Dị nhân ca ca biến thái kia. ĐỒ BIẾN THÁI, BIẾN THÁI !!!!!!!!!!!
Mà khoan nghĩ lại từ đầu thì quả mận chấm ớt liên quan gì tới đây nhỉ????
(T/G :Vậy là mọi người cũng biết cái tên Dị nhân ca ca được sinh ra cũng chẳng ngọt ngào gì cả, chỉ khổ Bảo Bình ngồi trong phòng hát xì suốt . Nam mô nam mô ~)
^^