Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

chương 2: 2: tiên trưởng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Magneto trên phim ngầu lòi, hoành tráng bao nhiêu, Mạc Thiên Cửu nhìn lại mình thấy chán bấy nhiêu.

Vì sao ư?

“Á!” Phụng Y vấp ngã, ấm nước nóng bay lên cao.

Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt, nhìn cũng không nhìn phất tay một cái, ấm nước nóng dừng lại giữa không rồi từ từ hạ xuống trên bàn, hắn đưa cánh tay đỡ lấy Phụng Y.

“A, Đại Ngốc, ngươi thật giỏi!” Phụng Y hoan hô.

Hắn đưa mắt liếc xéo nàng.

Phụng Y cười ngại ngùng, đổi xưng: “Tiên trưởng, ngài thật giỏi.”

Mạc Thiên Cửu gật đầu.

Đấy! đó chính là tất cả siêu năng lực của hắn, điều khiển mấy món nhỏ kim loại như thìa, muỗng, xoong, chảo… Cảm ứng kim loại cũng chỉ có thể trong phạm vi mười mét, trong điều kiện không bị che đậy quá kín, ví dụ: một mảnh sắt ở trong bụi cỏ hắn cảm nhận được, nhưng một mảnh sắt bị chôn dưới đất ba mét hắn lại không cảm nhận được.

Năng lực này của hắn ở thế giới trước chắc chỉ có thể đi diễn xiếc với khỉ hoặc nhặt xu dưới máy bán hàng tự động.

Cũng may thế giới này khá cổ hủ, văn hóa phong kiến, con người lại vô cùng sùng bái thần tiên bởi vậy chỉ cần một chút năng lực này cộng thêm khả năng diễn xuất siêu hạng, hắn nhanh chóng trở thành tiên trưởng trong làng, mọi người tôn kính, gặp hắn đều cúi thấp đầu ba phần chào hỏi.

Nhớ một năm trước giả ngốc, mọi người nhìn thấy hắn đấy là xì xầm bàn tán, con nít cũng lấy đá chọi hắn.

Tất cả những điều này với hắn không là gì, có thể sắm vai ngốc đến mức mọi người tưởng ngươi ngốc thật đó là thành công, chỉ có chút đáng giận là bọn họ mắng lây lên người Phụng Y.

Cha mẹ nàng mất khi chỉ mới mười hai tuổi để lại một mẫu ba tấc ruộng xấu, nàng một cô bé mỗi ngày đào bới, vất vả lắm mới sống tới hôm nay, lại bởi vì một người thanh niên lạ trong nhà mà danh tiết bị ô nhục.

Hắn biết nàng một năm này chịu đựng rất nhiều, cũng may tất cả đều đã qua rồi, bây giờ mọi người đối với hắn tôn kính, đối với Phụng Y cũng khách sáo.

Trước đó nàng ở trong căn nhà lá xiêu vẹo, hắn ở ngoài chòi.

Khi hắn thành tiên trưởng, dân làng hợp sức dựng hai căn nhà gỗ chắc chắn cho bọn hắn.

Rột rột rột… nàng cầm ấm nước nóng pha trước một ấm trà.

Sau đó pha nước rửa chân.

Mạc Thiên Cửu đặt chân vào chậu nước để nàng rửa chân cho mình, hắn cầm chén trà hớp một ngụm, súc miệng ùng ục, sau đó phun ra ngoài.

Phụng Y rửa chân cho hắn rất cẩn thận, ánh mắt nhu tình nhưng… hài… đẹp trai đúng là khổ mà.

Ca là vì sao trên trời chỉ có thể ngắm, đừng hy vọng bắt được.

Hắn có thể nhìn ra tình ý trong mắt Phụng Y nhưng mà… không thể.

Hắn không có tình cảm với nàng, nhiều nhất là cảm kích ơn cứu mạng.

Nàng cũng chưa chắc là yêu hắn, có thể là do cô đơn lâu ngày nên dễ sinh ra hảo cảm, ngộ nhận thành tình yêu.

Mạc Thiên Cửu thay y phục.

Hôm nay trưởng làng xây cái nhà mới cho con trai, hắn là tiên trưởng, tất nhiên là được mời tới làm phép chúc mừng.

Mạc Thiên Cửu mang lên bao dụng cụ, Phụng Y khoác đạo bào cho hắn.

“Hôm nay ngươi nghỉ ngơi một bữa, không cần ra đồng, trưa nay ta mang đồ ăn về cho.” hắn không quay đầu, dặn một câu.

Phụng Y ngoan ngoãn gật đầu.

Hắn vắt bao đồ lên người con lừa gỗ, ngồi lên, chỉ tay:

“Đi!”

Con lừa gỗ lọc cọc bước đi.

Phụng Y nhìn mà ngưỡng mộ, đúng là tiên nhân thủ đoạn.

Con lừa gỗ có thể di chuyển không phải do cái gì pháp lực thần kỳ, mà là tại các khớp nối đóng đinh sắt, bị hắn điều khiển.

Mạc Thiên Cửu tự nhận được tiên nhân điểm hóa bởi vậy cần có chút thủ đoạn phi thường, mới lộ ra cao nhân đắc đạo, lừa gỗ tự không thể nghi ngờ chính là bằng chứng siêu trực quan cho việc này.

Tiếng lọc cọc xa dần, Phụng Y vẫn đứng trước cửa ngóng nhìn.

Trên đường cái, thấy được Mạc Thiên Cửu vị cao nhân này, dân làng đều tránh sang hai bên, cung kính chắp tay bái, nhưng hắn nhắm mắt không để ý, giống như thần du thái hư.

Hắn hình tượng cao nhân không khác gì trong trí tưởng tượng của dân làng nên càng khiến cho dân làng sùng kính.

Event

Từ một kẻ ngốc bị dân làng không để trong mắt đến một người cao cao tại thượng cho thấy con người mê muội vào thần tiên như thế nào.

Nửa giờ sau, hắn đã đến nhà trưởng làng, mọi người đã đến đông đủ, cờ hoa sẵn sàng, chỉ còn chờ mỗi hắn.

Trưởng làng nhanh chóng tiến lên, Mạc Thiên Cửu bước xuống lừa gỗ, đưa tay, trưởng làng đỡ lấy tay hắn dắt vào trong, hành động này có vẻ hơi nghịch, vì trưởng làng tuổi phải gấp ba gấp bốn tuổi hắn, nhưng ai biểu hắn là tiên trưởng, không phải ai cũng được nắm tay.

Trưởng làng hành động để nhiều người ghen tức đỏ mắt.

Trưởng làng hồ hởi:

“Tiên trưởng, tiểu nhân muốn tại mảnh đất trống kế bên nhà xây cái nhà mới cho con trai, ngài xem có hợp phong thủy…”

“Ừm…” trưởng làng dài dòng, hắn chỉ ừm một tiếng lạnh nhạt.

Mọi người không cho rằng đây là mất lịch sự, ngược lại, tiên trưởng nên như vậy.

“Tiên trưởng, ngốc tử tên Hồ Hợi, tuổi…” trưởng làng bắt đầu nói về con trai của mình, một mặt muốn tiên trưởng biết mệnh để xem phong thủy, mặt khác biết đâu được tiên trưởng để ý, thu làm đồ đệ, ai biết được! tiên duyên vốn là như thế kỳ diệu.

Vị tiên trưởng trước mắt chính là ví dụ tốt nhất, ngu ngốc và xấu xí, tự nhiên lại được tiên nhân điểm hóa.

Khốn kiếp! sao không phải là ta? gia đình ta đã sống ở đây mấy chục thế hệ, công đức dày nặng! Tiên duyên này đáng lẽ phải là của ta.

Là tên tiểu tử này cướp mất tiên duyên của ta.

Khốn kiếp… khốn kiếp…

Ta tám mươi tuổi rồi, ta không muốn chết, ta muốn trường sinh bất lão, ta muốn thành tiên…

Trong lòng lão trưởng làng đang không ngừng gào thét, lòng hận thù, ghen ghét dâng lên đến cực điểm.

Bàn tay lão hơi siết, gân xanh nổi lên.

Mạc Thiên Cửu ghé mắt liếc nhìn, với kinh nghiệm nhìn người của mình, hắn liền biết lão già này đang có ý nghĩ xấu.

“Ưm!” Mạc Thiên Cửu giả vờ kêu lên một tiếng, sắc mặt ngưng kết.

“Tiên trưởng, có chuyện gì sao?” thái độ của Mạc Thiên Cửu lập tức gây chú ý cho những người đang bu xung quanh chú ý.

Mạc Thiên Cửu đưa tay bấm đốt, bấm tới bấm lui, hừ lạnh một tiếng:

“Hình như có người đang mắng bổn tiên trưởng.”

Những người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau.

Lão trưởng làng nghe được giật bắn mình, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trán toát mồ hôi, không ngờ tiên trưởng biết được, đúng là tiên nhân mà, thật đáng sợ!

Lão vội thu liễm tất cả suy nghĩ xấu, ổn định tâm trạng, cười híp mắt:

“Chắc là phường giặc cỏ thấy tiên trưởng ân đức bao trùm cả làng, đá chén cơm của bọn chúng nên bọn chúng mới sinh ra chửi mắng.”

Mạc Thiên Cửu gật đầu một cái, cũng không quá để ý.

Thấy vậy lão trưởng làng mới yên lòng, hòn đá được thả xuống, lão tự khen mình thông minh nhanh trí, đổ hết tội cho bọn giặc cỏ xung quanh làng.

Mọi người nghe vậy càng thêm sùng bái, tiên trưởng không ngờ còn nghe được tiếng lòng nếu như vậy… bọn chúng bắt đầu trong lòng niệm tụng: tiên trưởng uy vũ, vô địch thiên hạ, chưởng khống hoàn cầu…

Hy vọng tiên trưởng cảm nhận được lòng thành bọn chúng.

Ai mà không mong được tiên duyên cơ chứ!

Lão trường làng nhìn bọn chúng hừ lạnh, ta tốn không biết bao nhiêu công sức mới mời được tiên trưởng tới đây, há có thể để bọn dân đen các ngươi hớt tay trên.

Lão ra sức nói về con trai mình.

Ba tuổi đã thông minh như thế nào, bảy tuổi đã học gì biết lấy, tám tuổi đã thống lĩnh toàn bộ lũ trẻ trong xóm, mười tuổi sức mạnh phi thường…

Mạc Thiên Cửu tất nhiên nghe ra ý tứ của hắn, liền phất tay chặn lại, lùng bùng lỗ tai.

“Được rồi!”

“Tiên trưởng, tiểu nhân còn chưa nói hết…”

“Không cần! xem tuổi tác chọn phong thủy là chuyện của bọn thuật sĩ giang hồ, bổn tiên trưởng há có thể tầm thường như vậy!” Mạc Thiên Cửu giọng điệu cao ngạo.

“A! tiên trưởng có cao chiêu gì sao?” lão trưởng làng chờ mong.

Event

Đám dân làng cũng chụm lại nghiêng tai lắng nghe.

Mạc Thiên Cửu không để ý bọn họ, bước vào mảnh đất đi tới đi lui, tay bấm đốt, miệng lẩm bẩm.

Đi được chục bước hắn đột ngột dừng lại khiến lão trưởng làng suýt nữa tông vào hắn.

Hắn sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng, lão trưởng làng thấy thế cũng nghiêm túc, tiên trưởng phát hiện ra cái gì sao?

Mạc Thiên Cửu nghiêm giọng hỏi:

“Trưởng làng có phải nhiều năm trước có kẻ lạ mặt đến đây đi qua đi lại hay không?”

Câu hỏi bất ngờ, lão trưởng làng ngơ ngác quay đầu nhìn vợ con, bọn họ suy tư cũng không chắc chắn.

“A! hình như là có.” đứa con gái bất ngờ lên tiếng.

“Mấy năm trước, lúc nửa đêm con thức dậy thấy được bóng người loáng thoáng quanh vườn.”

Trước đó bãi đất này vốn là khu vườn, hôm nay dọn sạch để xây nhà.

“Hừ! vậy là đúng rồi.” Mạc Thiên Cửu giậm chân, tỏ vẻ tức giận.

“Tiên trưởng, là… là chuyện gì vậy?” lão trưởng làng lòng run run, dự cảm bất tường.

Mạc Thiên Cửu không giải thích chỉ xuống dưới chân, nói:

“Nhanh đào chỗ này lên!”

Trưởng làng không hiểu nhưng không quan trọng, phất tay cho mấy tên thanh niên tới đào bới.

Qua vài ba cuốc, vang lên tiếng tinh! kim loại va chạm, bọn họ đào lên, là ba cây đinh.

Mạc Thiên Cửu cầm ba cây đinh, sắc mặt nghiêm túc, gật đầu:

“Chính là thứ này!”

“Đây… đây là…” trưởng làng không biết, nhưng cảm giác rất nguy hiểm.

“Đây chính là Tam Đinh Tụ Đỉnh.

Có kẻ gian nào đó đã chôn nó ở đây muốn ám hại cả gia đình ông, xây nhà trên đất này, đảm bảo ba năm sau con ông hộc máu mà chết, tuyệt tử tuyệt tôn.” Mạc Thiên Cửu làm ra vẻ nguy hiểm nói.

Trưởng làng sợ trắng mặt, người nhà lão cũng như vậy, dân làng thì ồ lên.

Lão quay sang trách mắng con gái:

“Lúc đó sao không nói chuyện này cho ta biết?”

“Con… con… nghĩ chuyện đó không quan trọng.” đứa con gái lí nhí.

“Không quan trọng!? tý nữa là giết chết cả gia đình này rồi.” lão trưởng làng rống lên, trút xuống phẫn nộ.

Đứa con gái chỉ biết co ro, bà mẹ đứng ra khuyên can.

Trút giận xong, lão hạ giọng:

“Cũng may là có tiên trưởng, nếu không nhà ta đã nguy hiểm tính mạng.”

Nói xong, lão quay nhìn Mạc Thiên Cửu, chắp tay vái dài:

“Đa tạ tiên trưởng cứu mạng, ơn này cả nhà lão xin ghi khắc, tiên trưởng một ngày có việc phân phó, gia đình lão lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ chối.”

Lời thề có vẻ rất nặng nhưng thực chất lão trưởng làng đang muốn kéo quan hệ với Mạc Thiên Cửu.

Lão biết trên đời này có một thứ gọi là nhân quả, người thường không quá rõ ràng nhưng tiên nhân sẽ vì nhân quả mà đau đầu.

Chỉ cần có thể kết sợi dây nhân quả này với vị tiên trưởng trước mặt không tin không có hồi đáp.

Event

“Được rồi, chuyện nhỏ thôi.” Mạc Thiên Cửu phất phất tay, làm ra vẻ không có việc gì.

Cái gì mà Tam Đinh Tụ Đỉnh, cái gì mà hộc máu chết toàn là hắn bịa ra.

Hắn đi quanh bãi đất, dùng khả năng cảm ứng kim loại của mình phát hiện ba cây đinh.

Còn vì sao lại có ba cây đinh ở đây? chuyện quá bình thường.

Lúc làm vườn đóng cọc, đóng rào… kiểu gì cũng rơi rớt thứ gì đó.

Ngoài ba cây đinh, hắn còn phát hiện dây kẽm, mảnh kim loại, thìa, muỗng… hoen rỉ dưới mặt đất.

Còn chuyện kẻ lạ xuất hiện càng bình thường, thời buổi nào cũng sẽ luôn có kẻ trộm gà bắt chó.

Cho dù không có, hắn khi lôi lên ba cây đinh, ba hoa một hồi cũng sẽ có người đứng ra nói là nhìn thấy ai đó khả nghi.

Đầu óc con người rất kỳ lạ, nó đôi khi sẽ tự tưởng tượng ra sự việc, sau đó lừa dối là đã trải qua để hợp lý hóa các sự việc, manh mối, bằng chứng.

Bởi vậy hắn bịa chuyện không sợ bị vạch trần.

Hắn sau đó đi vài vòng, giả bộ bấm đốt tính toán, nói những điều nghĩa khó hiểu, sau đó giao cho lão trưởng làng tấm bùa vàng, dặn đốt lên pha vào nước suối tinh khiết tưới khắp mảnh đất thì mới được khởi công.

Lão trưởng làng nhìn chữ trên tấm bùa xoay trái xoay phải đều không hiểu nó viết gì.

Dân làng đa số đều mù chữ, nhưng lão lúc nhỏ học được một chút, vậy mà không nhìn ra mấy chữ này.

“Đừng cố, ngươi không hiểu được đâu.” Mạc Thiên Cửu nhẹ nhàng nhắc.

Lão trưởng làng vâng dạ, cất kỹ tấm bùa.

Tiên trưởng chữ viết lão không hiểu cũng là bình thường.

Lão sau đó muốn mời hắn nán lại dự tiệc nhưng hắn từ chối, lão cũng đành thôi, cung kính đưa cho hắn một túi tiền cùng nguyên con heo quay trên bàn thờ, còn chưa kịp cúng kiếng cái gì.

Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt, nhận lấy không tình nguyện giống như nhận cho lão vui vậy.

Hắn cưỡi lừa gỗ trở về, mọi người nhìn theo bóng lưng hắn không khỏi ước ao.

Mạc Thiên Cửu vừa về đến sân nhà đã thấy một cỗ xe ngựa khá xa hoa, hẳn là người giàu có.

Phụng Y nhìn thấy hắn vội vàng bước ra, vui vẻ:

“Tiên trưởng, có vị nhà giàu đến tìm ngài!”

Mạc Thiên Cửu gật đầu, giao túi đồ cùng con heo quay cho nàng dặn:

“Ngươi đói thì chặt ra ăn trước đi.”

Phụng Y hạnh phúc, heo quay đối với nàng là xa xỉ phẩm, cả đời cũng chỉ được ăn mấy lần nhưng từ ngày Mạc Thiên Cửu được tiên nhân điểm hóa, nàng được không ít.

Đối với hắn càng phát ra sùng bái, nếu lấy hắn thì sau này sẽ không phải lo bữa ăn nữa.

“Người trong kia…” Phụng Y chỉ mấy người đang ngồi bàn uống trà.

“Ta biết rồi!” Mạc Thiên Cửu gật đầu.

Hắn bước vào trong, mấy người đang ngồi đứng dậy, tên bụng phệ quần áo sặc sỡ có vẻ là chủ sự, tiến lên một bước ôm quyền.

“Nghe danh tiên trưởng đã lâu, hôm nay…”

“Các ngươi về đi.” Không chờ hắn nói hết, Mạc Thiên Cửu đã phất tay đuổi khách.

“Tiên trưởng, ta…” tên này muốn tiếp tục nói.

“Ta không giúp, các ngươi tự giải quyết tốt.” Mạc Thiên Cửu lạnh lùng.

Hắn ngồi xuống bàn, ngửa tách lên, tự rót cho mình, đưa lên miệng nhâm nhi, không nhìn đám người này, có ý đuổi khách.

Tên giàu có cảm thấy ngượng ngùng, lão nhiều năm lăn lộn thương trường kiểu người nào chưa từng gặp qua, vậy mà bây giờ đối với vị tiên trưởng trước mắt hoàn toàn không mò ra được ý tứ..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio