“Đi!” Trần Hảo chỉ tay xuống dưới quát.
Lôi giao gào thét lao xuống.
“Lên!” Cát Bất Đa hai tay chương lên.
Hỏa quỷ gầm lớn tung nắm đấm.
Hai con quái vật va chạm, lôi hỏa giao kích, tiếng nổ ầm vang thiên địa, mây trời bị khuấy động, đại địa rung lắc, người ngã ngựa đổ.
Lôi hỏa vương vãi khắp nơi giống như mưa rào.
Điểm hỏa rơi vào con người lập tức đốt thành tro bụi, rơi vào sắt thép lập tức bị hòa tan.
Lôi điện du tẩu giật chết không biết bao nhiêu người, binh lính mặc giáp đứng gần nhau, càng là môi trường truyền điện lý tưởng.
Cả đống người ngựa nằm lăn xuống đất, tay chân run rẩy như động kinh, sau đó sùi bọt mép chết.
Vô số tiếng la hét kinh hãi.
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân chết.
Trần Hảo và Cát Bất Đa dừng lại, ngưng mắt nhìn nhau.
Đều chung một suy nghĩ: đây là đối thủ mạnh.
Bọn họ muốn tiếp tục ra tay, phàm nhân chết bọn họ căn bản không để ý.
Lúc này có truyền âm rơi vào hai người.
Trần Hảo hừ một tiếng:
“Hôm nay là ngày may mắn của ngươi, lần này tha cho ngươi.”
Nói xong hắn xoẹt một tiếng biến mất.
Cát Bất Đa nhếch mép cười.
“Đây cũng là ngày may mắn của ngươi.”
Hắn trở lại đại bản doanh.
Công thành vẫn tiếp tục, mỗi lần triều đình dùng tu sĩ cứu vãn tình thế thì sẽ xuất hiện tu sĩ phe đối diện cân bằng lại lực lượng, buộc triều đình Đại Trịnh binh đấu binh, tướng đấu tướng.
Bọn họ đang ép ra quốc lực Đại Trịnh, khiến Đại Trịnh khánh kiệt.
Trong đại doanh.
Thái Đức ngồi trên bảo tọa, tay chống thái dương, có chút ưu phiền.
Quan quân phía dưới đang tranh luận làm sao gỡ rối tình huống.
“Bệ hạ, chúng ta không cần sợ, quốc lực Đại Trịnh hùng hồn vô biên, đấu cái vài ba chục năm cũng không thành vấn đề.”
“Đúng vậy bệ hạ, chúng ta có giang nam trù phú, đồng lúa bạt ngàn, chúng ta có đông lâm sản vật phong phú, vô cùng vô tận.
Bắc phương là trại chăn thả lớn, ngựa chiến, gia súc hàng vạn con.”
“Bọn chúng từ phương xa mà đến, lương thảo có hạn, càng kéo dài càng có lợi cho chúng ta.
Bệ hạ không cần lo lắng.”
“Hừ, đến bây giờ các ngươi còn dám nói những lời này.” có vị tướng đứng ra trách móc.
“Giang nam mấy năm nay ngập lụt, đê điều thủy lợi nhiều năm chưa có cải tạo, nạo vét, từng cánh đồng lúa chưa kịp ngả vàng thì đã chìm trong nước, dân phải lặn xuống mà gặt.
Thứ thu được chỉ là lúa non.
Để vài ba ngày là mốc, ăn thì không hết, làm giống không được, bán thì rẻ mạt, chỉ có thể làm thức ăn cho gia súc, gia cầm.
Còn đông phương, rừng rậm bạt ngàn nhưng bị các ngươi sưu cao thuế nặng, chặt được mười cây thì bị các ngươi đánh thuế hết ba cây, săn được mười con thì phải nộp cho các ngươi hết năm con.
Khiến cho dân chúng chán nản, chẳng ai còn muốn gia tăng hiệu suất.
Event
Bắc phương là trại ngựa lớn nhiều năm bị các bộ tộc phương bắc quấy rối, quan chúng địa phương sách nhiễu.
Người nuôi ngựa giỏi chẳng còn bao nhiêu.”
“Kẻ địch từ phương xa mà đến nhưng đã chiếm hết phía tây, đường vận chuyển thông suốt, căn bản là không cần lo vấn đề lương thảo.”
Thái Đức nghe vậy nhướng mày, hỏi:
“Chuyện này là thật sao?”
Đám quan giống như là con mèo xù lông, lập tức đứng ra phản bác:
“Bệ hạ, đừng nghe hắn nói bậy.”
“Bệ hạ, kẻ này buông lời xảo ngôn, vu hại chúng thần, lung lay sĩ khí quân ta, chắc chắn là nội gián Vạn Trùng Quốc.
Phải chém!”
“Đúng vậy, phải chém!”
“Phải chém!”
Đám quan văn hùng hổ luận tội, giống như đây là kẻ thù giết cha giết mẹ mình.
“Câm miệng hết cho trẫm!” Thái Đức quát.
Những năm này hắn đam mê trường sinh, nơi lỏng triều chính, những chuyện này có thể có.
Nhưng mà hắn không ngờ lại nghiêm trọng đến như vậy.
Nhưng đây không phải thời điểm nói những chuyện này, thứ hắn cần là cách giải quyết tình thế trước mắt.
Đúng lúc này, có binh lính vào báo cáo:
“Bẩm thánh thượng, có mật thư của Vương Song tướng quân.”
Nghe thấy là của Vương Song, Thái Đức ngồi dậy, tinh thần tỉnh táo.
Chẳng lẽ Vương Song đã đánh bại địch quân, chuẩn bị trở về hộ giá?
“Nhanh đưa lên đây!”
Bức thư được dâng lên, thái giám hầu cận mở ra, đưa tới trước mặt cho Thái Đức xem.
Từ đầu đến cuối hắn đều không chạm tay vào.
Đọc thư, hắn thoáng nhíu mày, sau đó lại vỗ thành ghế cười.
“Hay! diệu kế, đây đúng là diệu kế.”
Trong thư, Vương Song nói hai bên vẫn giằng co bên sông.
Hắn biết kinh thành đang nguy cấp nên đã tách ra một nhánh quân khoảng ba vạn kỵ binh tinh nhuệ do phó tướng Lý Bôn chỉ huy, vòng qua quân Hắc Hung, tiến về kinh cứu giá.
Kỵ binh Lý Bôn sẽ đánh úp quân địch phía sau, chỉ cần quân triều đình phối hợp tốt, chắc chắn sẽ giáng một đòn đau lên kẻ địch.
Hoàng đế vui, bá quan văn võ cũng vui.
Bọn chúng hết lời khen Vương Song.
Sau đó, Thái Đức cùng bá quan bàn bạc chi tiết kế hoạch phối hợp.
…
Bên kia.
Mậu Thổ bẩm báo:
“Chủ thượng, phía dưới tường thành có nhiều tầng gia cố, có thổ tu sĩ nện chắc nền đất, có thạch tu sĩ thạch hóa, có kim tu sĩ đóng xuống nhiều cọc sắt.
Xem ra đối phương đã lường trước khả năng có địch chơi chiêu đào đất.”
Vị chủ thượng gật đầu, chuyện này bình thường, ba ải quan trọng như vậy không có mấy tầng gia cố mới là lạ.
Event
Mậu Thổ lúc này lại mỉm cười:
“Nhưng chủ thượng yên tâm, bọn chúng chỉ có thể làm chậm một chút thời gian của chúng ta.
Đám mối của thuộc hạ vẫn có thể đào xuyên lớp phòng thủ này.”
“Ta tin ngươi!” vị chủ thượng hài lòng.
“Đa tạ chủ thượng.” Mậu Thổ cười tươi.
Đêm hôm đó đàn mối bắt đầu tấn công chân tường, hàm răng của bọn chúng như máy nghiền, nhai đá như ăn bánh, gặp cột sắt thì phun dịch ăn mòn.
Chân tường từng chút từng chút bị ăn mòn.
…
Cuộc chiến cứ tiếp tục diễn ra bình thường.
Đến ngày thứ mười sáu, chiến sự xảy ra biến hóa.
Trong đêm, quân Tô Đằng bất ngờ di chuyển từ Phù Biên sang Phù Dung, ẩn núp sau những gò đất cao.
Sáng sớm.
Khi quân Phú Cát Lợi theo thông lệ xuất phát công thành.
Trận chiến đang ở cao trào thì bất ngờ bên hông vang lên tiếng tù và, hàng trăm chiến kỳ được dựng lên, bay phấp phới, trên chiến kỳ thêu chữ “Tô.”
“Giết!” Tô Đằng rút kiếm hét lớn.
Rầm rầm… quân lính đồng loạt hất ra màn cát đứng lên, cầm khiên và kiếm xông lên, chọc thẳng vào mạn sườn quân địch.
Quân Phú Cát Lợi bị tấn công bất ngờ thì bối rối, chưa kịp vận chuyển đội hình.
Bộ binh Tô Đằng như thanh gươm sắc bén không thể cản, bọn họ nhanh chóng đánh vào trung quân.
Đây chính là trái tim của địch.
“Giết tướng chỉ huy, phá tháp công thành.” Tô Đằng quát lớn.
“Bảo vệ tháp công thành, bảo vệ tướng quân rút lui.” chỉ huy quân địch cũng nhanh chóng phản ứng.
“Lũ Đại Trịnh khốn kiếp! đội số bảy theo ta lấy đầu tướng địch.” một viên chỉ huy thúc ngựa quát.
“Đội số năm, số ba, số mười nhanh bảo vệ tướng quân rút lui.” một tên khác ra lệnh.
Tô Đằng dũng mãnh, cầm đại đao xông lên trước nhất:
“Các ngươi không đi được, để đầu tướng các ngươi lại đây.”
“Chỉ bằng ngươi!” tên chỉ huy cưỡi ngựa quát, vung lên đại đao chém xuống, ánh đao lóe sáng, lưỡi đao cong hình bán nguyệt.
Tô Đằng lúc này đang đứng dưới đất.
Bộ binh đấu với kỵ binh thiệt ba phần.
Nhưng mà Tô Đằng ánh mắt vẫn sắc bén, hai tay nắm chặt đại đao, đưa ra bên hông, sau đó chém chéo lên.
Phốc! máu tươi tung tóe.
“Tướng quân!” đám binh sĩ sau vài giây ngẩn ngơ không thể tin thì hét lên đau đớn.
Tô Đằng đứng dưới cơn mưa máu, hưởng thụ chiến thắng.
Event
Một đao này của hắn trước tiên đã chém bay cổ ngựa, sau đó chém tiếp tên ngồi trên, vết chém cực ngọt từ vai kéo xuống hông.
Tên này trợn mắt, vẫn không thể tin mình đã chết.
“Giết hắn trả thù cho tướng quân!” đám quân thuộc hạ điên cuồng xông tới.
“Hừ, đám đần độn.” có tiếng cười nhạo vang lên, một đám lính vây quanh Tô Đằng bảo hộ.
“Tướng quân, người đi trước.” một tên dắt đến một con ngựa cho Tô Đằng, đây là bọn họ vừa cướp được.
Tô Đằng chụp lấy dây cương, nhảy lên.
“Các ngươi nhớ theo sau.”
“Vâng, tướng quân.”
Tô Đằng cưỡi ngựa, múa đao như điên, đánh đâu thắng đó.
Đoàn hộ vệ của hắn cũng hung mãnh, theo ngay phía sau.
Tô Đằng đã tiếp cận được tướng chỉ huy công thành của địch.
“Chạy đâu cho thoát.
Ngươi hãy nhớ kỹ người lấy mạng của ngươi là Tô Đằng.”
“Tô Đằng, ta sẽ lấy mạng ngươi.” thấy không thể chạy, tên tướng chỉ huy rút kiếm nghênh chiến.
Keng keng keng… đao kiếm va chạm, hỏa hoa bắn tung tóe.
Chỉ vài giây đã va chạm trăm lần, mắt thường căn bản không thể bắt được quỹ tích, chỉ thấy ánh sáng lóe lên rồi biến mất.
Phốc! Tô Đằng nhanh hơn một nhịp, chém bay đầu đối thủ.
Thuộc hạ của hắn nhanh chóng cầm thương xuyên qua cái đầu giơ lên cao, quát lớn:
“Tướng địch đã bị chém, tất cả đầu hàng.”
Lời này khiến cho đám thuộc hạ kia càng thêm tức giận.
“Chém bọn hắn, trả thù cho tướng quân.”
Hai bên lao vào một màn ẩu đả đầy máu me, chỉ cần một giây không chú ý là đầu đã lìa khỏi cổ.
Đúng lúc này, rầm rầm… hai tòa tháp công thành nghiêng ngả đổ xuống.
Quân Phú Cát Lợi tổng cộng có năm tháp công thành, một tháp bị hư hại nặng đang sửa chữa, hai tháp vừa bị hủy, bọn họ chỉ có thể dùng hai tháp.
Đây là thiệt hại không nhỏ.
Quân Tô Đằng liên tiếp đạt được thắng lợi nhờ bất ngờ tấn công nhưng đến giữa trưa, quân Phú Cát Lợi chỉnh đốn lại đội hình.
“Bao vây bọn chúng, không được để ai thoát.” một tên chỉ huy ra lệnh.
Quân Phú Cát Lợi với ưu thế số lượng đã dần bao vây, cô lập quân Tô Đằng, từng vòng kỵ binh cầm thương dài đâm xuống, bộ binh khó mà chống được, bọn họ giống như con heo trong lồng mặc cho người ta xiên.
Bọn họ tuyệt vọng chiến đấu, thứ giữ cho họ đứng vững chính là gia đình ở hậu phương.
Đúng lúc này có tiếng hí dài, ba vạn kỵ binh của Lý Bôn đánh tới, chọc thẳng vào đội hình quân Phú Cát Lợi, quân Tô Đằng ánh mắt sáng ngời, được cứu rồi.
“Tô tướng quân, Lý Bôn tới tiếp ứng.” Lý Bộn thúc ngựa hét lớn, tay xoay đại đao, lấy đầu người như lấy đồ trong túi.
“Lý tướng quân tới đúng lúc lắm!” Tô Đằng mỉm cười.
Binh sĩ trên thành thấy được cảnh này vui vẻ hô vang, sĩ khí tăng vọt..