Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

chương 96: 96: giao chiến với la y

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mạc Thiên Cửu chủ động tấn công trước.

Đạn bay cực rát, ngay cả thân cây cũng bị bắn nát bét.

Critttt… bầy nhện kêu lên điên cuồng vô số con nhện bị bắn tan nát, dịch xanh dịch đỏ bay tứ tung.

La Y nhìn đám nhện chết đi vô cùng tức giận, nàng rít lên một tiếng.

Rầm Rầm… bầy nhện đất trồi lên, dùng thân hình to lớn cứng như thép của mình bảo vệ đàn nhện trước hỏa lực.

Keng keng keng… đạn bắn vào chúng như bắn vào tảng đất vậy, viên đạn chìm vào trong lớp lông tơ mịn và dày, đứng yên, không thể gây sát thương.

Ổn định lại được đội hình, La Y ra lệnh.

“Xông lên!”

Bầy nhện từ trong rừng xông ra, có con bật nhảy từ trên cao hạ xuống, có con chạy hình díc dắc tốc độ cực nhanh, có con phóng tơ nhện bay tới…

Mạc Thiên Cửu điều khiển người máy bắn loạn xạ nhưng đám nhện này rất tinh ranh, bọn chúng như có được giác quan thứ sáu, biết phán đoán đường đạn để tránh né.

Rầm! một con nhện nhảy to như con bò nhảy chồm lên một tên người máy, nó lia hai chân trước như lưỡi liềm chém bay đầu người máy.

Người máy cơ quan dừng lại, hai tay đổ ầm sang hai bên trở thành đống sắt vụn.

Có con nhện chỉ bằng trái dưa hấu, màu sắc sặc sỡ đẹp mắt.

Nó tốc độ cực nhanh, thoáng một cái đã tiếp cận người sắt, há miệng phun độc dịch.

Xèo xèo xèo… lớp vỏ kim loại dày bị tan chảy, thứ này còn nguy hiểm hơn axit mạnh, ngực người máy lúc này đã hõm xuống một lỗ lớn.

Kẹt kẹt… tiếng cơ quan vận chuyển khó khăn, sau đó két một tiếng, ngừng hẳn.

Có con nhện há miệng phun tơ đầy trời chụp lấy người sắt, cuốn rắn rắn chắc chắc.

Từng cái từng cái người sắt nhanh chóng bị hạ gục.

“Ha ha… tên nô lệ, trong mắt ta ngươi chẳng là gì cả, ta sẽ cho ngươi biết cái giá của sự phản bội.” La Y từ trong rừng cưỡi nhện đi ra, tự tin nói.

“Vậy sao? vậy ngươi xem thử cái này đi.” Mạc Thiên Cửu mỉm cười, vung tay.

Hàng trăm mèo máy bay ra.

“Thương thương…”

Mèo máy ôm lấy kẻ địch, sau đó… oanh oanh oanh, khói lửa mịt mù, mảnh đất phía trước cháy đen xì.

Tiếng nhện rít lên đau đớn, bọn chúng bị nổ chết không biết bao nhiêu con.

“Khốn kiếp!” La Y nhìn thấy từng đứa con của mình bị nổ banh xác thì tức giận.

Bầy nhện của nàng là yêu thú không sai, nhưng mới chỉ ở cấp một, tương đương Luyện Khí sĩ.

Cơ thể có cứng một chút, phản ứng nhanh một chút, thức tỉnh tiểu thiên phú nhưng suy cho cùng vẫn không thể nào chống lại bạo tạc điên cuồng này.

“Hừ, bầy đàn ta vô cùng vô tận, ta xem ngươi có bao nhiêu khôi lỗi.” La Y đưa ngón tay lên miệng, huýt dài.

Từ trong rừng tràn ra vô số nhện, lít nha lít nhít, to nhỏ lớn bé, màu sắc gì cũng có.

Nàng không cần chiến thuật gì cả, lấy thịt đè người chính là chiến thuật của nàng.

Mạc Thiên Cửu vung tay, một trăm bộ giáp mới xuất hiện, đám này được sơn màu đỏ, sau lưng có hai bình chất lỏng lớn nối với một cái vòi, bọn chúng cầm cái vòi.

Tạch một tiếng, lửa bật lên.

Phù phù phù… lửa phun như điên càn quét bầy nhện.

Bọn nhện không tiến được mấy bước đều ngửa bụng chết khét.

Hắn mỉm cười, quả nhiên đối phó với côn trùng dùng lửa là tốt nhất.

“Nhện đất!” La Y quát lớn, một trăm con nhện đất to như con voi ầm ầm lao tới, bọn chúng tạo nên tấm chắn lửa cho những con nhện phía sau.

Nhưng lớp vỏ của bọn chúng có thể ngăn được đạn lại không ngăn được truyền nhiệt, lớp vỏ dần chuyển sang màu vàng đỏ, xèo xèo… bọn chúng chỉ có thể chịu được lâu hơn lũ nhện kia, kết cục vẫn là bị nướng chín.

“Nhện gai!” nàng lại ra lệnh.

Vút vút vút… từng cái gai nhọn phóng ra, xuyên qua màn lửa.

Phốc phốc phốc… gai nhọn dễ dàng đâm thủng lớp giáp dày.

Có gai nhọn đâm thủng bình nguyên liệu khiến nó bắt lửa, sau đó là… Uỳnh! người máy phun lửa nổ tan tác.

La Y cười khẩy, thì ra đây là điểm yếu của đống sắt này.

“Tấn công!”

Vô số gai nhọn phóng ra.

Uỳnh uỳnh uỳnh… người máy phun lửa liên tiếp bị hạ.

Vút! Mạc Thiên Cửu nghiêng đầu, tránh đi một cái gai nhọn, phòng tuyến trước mắt của hắn đang vỡ vụn.

Hắn phất tay, một trăm bộ trọng giáp xuất hiện, bọn chúng được sơn màu lam đậm, trên tay cầm một tấm khiên lớn dày và nặng.

Rầm rầm rầm… bọn chúng nện khiên xuống trước mặt, tạo thành một bức tường sắt không thể bị phá.

Keng keng keng… gai nhọn bắn vào chỉ có thể cắm xuyên nửa thân, không thể thoát ra, không gây được uy hiếp.

An toàn nhưng Mạc Thiên Cửu vẫn nhíu mày, tấm khiên làm bằng thép tốt nhất, dày hai gang tay của hắn cũng không hoàn toàn chống được gai nhọn.

Nếu bầy nhện này cấp bậc cao hơn chút nữa, chẳng phải hắn đã chết.

Xem ra sau này muốn đối phó kẻ thù mạnh hơn thì phải thay kim loại thường bằng kim loại tu chân.

“Hừ, xem ngươi có thể trốn bao lâu.” La Y lấy lại thế chủ động trên chiến trường, tỏ ra đắc ý.

“Nhện nhảy, nhện độc, nhện ngũ sắc tiến lên cho ta.”

Mạc Thiên Cửu hơi chuyển động ý nghĩ, sau lưng người máy trọng giáp mở ra, một cái tên lửa được đặt lên vai, xì… mồi lửa được đốt lên, nhắm vào bầy nhện.

Oanh! một tiếng nổ lớn, bầy nhện banh xác.

Lại cái quái gì nữa đây? La Y mắng to.

Đây chính là tên lửa hắn tự chế, đáng tiếc hỏa lực không được như mong muốn, chỉ bằng một phần mười uy lực của tên lửa cùng khối lượng ở Trái Đất.

Nguyên nhân ở chỗ thuốc nổ khói, độ nén và uy lực đều không được tốt lắm nhưng hắn chưa tìm được chất nổ nào tốt hơn.

Một tràng bắn phá liên hồi qua đi, trên chiến trường đã không còn thấy con nhện nào nguyên xác, phần lớn đều bị nổ tanh bành, tay, chân, đầu… mỗi thứ một nơi.

La Y sầm mặt, phẩy tay.

Mặt đất dưới chân người máy trọng giáp vỡ ra, không biết từ bao giờ La Y đã lệnh cho mấy con nhện đất chui đến phía sau đám người máy, bọn chúng dùng hàm răng cứng khỏe cắt đứt lớp sắt dày.

Người máy trọng giáp quay người phản kích, cầm khiên lớn liên tục đập vào đầu con nhện.

Hai bên giằng co được một hồi, kết quả lưỡng bại câu thương, nhện đất chết hết, người máy cũng không còn cái nào hoạt động.

“Ta xem ngươi còn có bao nhiêu khôi lỗi.” nàng phất tay, lại một bầy nhện mới lao ra.

Mạc Thiên Cửu nhíu mày, rút kiếm, đồng thời lấy ra năm mươi bộ người máy kiếm và hai trăm người máy mèo tự nổ.

Hắn khôi lỗi nhiều cũng không nhiều bằng bầy nhện được.

La Y tinh ý bắt lấy hình ảnh, đây có thể là số lượng khôi lỗi cuối cùng của hắn.

Nàng thật ra ngay từ mệnh lệnh đầu tiên có thể phái tất cả nhện xông lên.

Nhưng nàng nghe được tên này đã từng giết hai cái tu sĩ Trúc Cơ, trong đó một cái trung kỳ, một cái sơ kỳ.

Khiến nàng phải hành động cẩn trọng.

Nàng vừa rồi là dùng tiêu hao chiến, buộc hắn bày ra hết át chủ bài.

Đừng nhìn nàng cọc cằn, thô lỗ, dễ xúc động… nàng thật ra trong thô có tinh.

Mặc dù rất căm ghét tên nô lệ này nhưng lúc chiến đấu không hề khinh địch một chút nào.

Một vòng lại một vòng công kích, bầy nhện giống như không bao giờ tận, Mạc Thiên Cửu càng lúc càng cô đơn, bên cạnh hắn từng bộ giáp ngã xuống.

Mạc Thiên Cửu chống kiếm quỳ một gối, thở hồng hộc, xung quanh là vô vàn xác nhện, có con bị phanh thây, có con bị bắn nát, xác người máy, mảnh kim loại vương vãi khắp nơi, bên cạnh hắn chỉ còn hai bộ giáp bảo vệ.

“Xem ra giờ chết của ngươi đã đến.” La Y cười khẩy, thăm dò đến lúc này có thể khẳng định hắn đã không còn gì.

Nàng vỗ đầu nhện, cả hai chậm rãi bước đến, hưởng thụ cảm giác sợ hãi của con mồi.

Mạc Thiên Cửu đứng dậy, cầm kiếm dựng thẳng, ý chí bất khuất kiên cường.

Rầm rầm rầm… La Y cưỡi nhện xông tới.

“Tên nô lệ, ta phải giết ngươi.”

Đúng lúc này có một bầy bươm bướm bay tới che mắt nàng.

La Y liên tục vung tay xua đuổi.

Bầy nhện truyền ra tiếng nói:

“La Y muội muội, ngươi quá lỗ mãng rồi, quên mất chủ thượng nói gì sao? không được giết hắn.”

“Hừ, ta không có giết hắn, ta chỉ muốn hành hạ hắn một chút.” La Y phản bác.

“Nhưng ta lại thấy ngươi có sát ý.

Ngươi ngay lập tức phải trở về.”

“Ta hy sinh bầy nhện nhiều như vậy, lúc sắp thành công lại bắt ta trở về, lý lẽ ở đâu.” La Y bức xúc.

“Ngươi muốn lý lẽ, tới gặp chủ thượng mà đòi lý lẽ.

Tất nhiên ngươi có thể không coi lời ta ra gì, ngươi muốn giết hắn thì cứ việc.”

La Y nghiến răng, không còn cách nào khác, quay đầu trở về.

“Ngươi chờ đó, chuyện này chưa xong đâu.” nàng mắng lớn, không biết là mắng Mạc Thiên Cửu hay Sát Hồ Điệp.

Trong bóng tối, Sát Hồ Điệp tỏ ra hơi thất vọng, nếu La Y tiến một bước, vậy nàng có cớ giết La Y rồi.

Mạc Thiên Cửu nhìn La Y bỏ đi, cũng hơi thất vọng, hắn đã bí mật chôn rất nhiều bom công sát xung quanh, nếu La Y lại gần sẽ nổ chết nàng, chấm dứt hậu họa của Khiển Ty Trùng.

Kẻ điều khiển hồ điệp kia là ai? xem ra cũng rất lợi hại, La Y cũng không thể chống lệnh.

Chuyến đi này chỉ sợ hắn đối mặt không chỉ Thái Đức.

Mạc Thiên Cửu phất tay thu lại tất cả quân đoàn sắt, kể cả mảnh vỡ hư hao.

Sau đó trở lại bản doanh..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio