Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngưu Kình vẫn chưa hết bàng hoàng. Hắn đã để người ta tiếp cận quá dễ dàng, bởi vì đối diện với một người điên khùng hắn không chút nghi ngờ phòng thủ. Người ta hạ độc thủ mà hắn không hề hay biết. Khi biết bị thương, loại chấn thương này không gây ra cảm giác lo lắng hay sợ hãi. Nó khiến hắn cảm nhận như là một vết thương không nghiêm trọng nhưng kỳ thực trong thời gian ngắn nó đưa đến cái chết mà nạn nhân không lường được.
- Giả làm heo để ăn thịt hổ. Khi học lý thuyết mình cứ nghĩ chính mình sẽ vào vai giả heo ăn thịt hổ không ngờ lại bị vào vai hổ để người ta ăn. May mà không chết.
Sau khi suy nghĩ hắn cho rằng lão bá kia bị điên chứ không thật sự muốn giết hắn. Bởi vì nếu lão bá điên ấy muốn giết thì đã có thể kết liễu hắn dễ dàng rồi. Hơn nữa hai người hoàn toàn không biết nhau làm sao người ta cố sát mình được.
Trải qua đả kích nghề nghiệp thì Ngưu Kình lại đối mặt với xung đột tâm lý. Hắn cảm thấy ray rứt vì làm tổn thương một người vừa cứu mạng hắn. Nợ ân tình là món nợ lớn nhất, hơn nữa lại là nợ ơn cứu mạng.
Sát thủ chỉ máu lạnh với kẻ thù chứ không phải với tất cả mọi người. Xét cho cùng hắn cũng là con người, cũng còn có nhân tính.
Ngưu Kình ngồi xuống vận khí điều tức, nội lực hắn dần phục hồi một cách chậm chạp.
Trải qua một canh giờ, Ngưu Kình đứng lên, chỉnh đốn y phục rồi bước ra khỏi phòng.
Nắng sáng mai toả chiếu rực rỡ.
Ngưu Kình vừa đi vừa hỏi đường, cuối cùng đã đứng trước một toà phủ lớn. Trên đại môn có để một tấm biển "Lê Kỳ phủ". Bên dưới là cánh cửa lớn mở rộng, hai bên có lính gác.
Ngưu Kình liều lĩnh dùng thần thức quét qua:
- Lính gác cổng tu vi đã là bậc thành tựu. Bên trong hẳn có nhiều cao thủ.
Ngưu Kình quay người bỏ đi. Hắn biết rằng bên trong phủ có ít nhất ba người có thực lực tối thiểu là Kim Đan kỳ. Nếu như bọn họ có địch ý với Ma giáo thì hắn chết chứ không sai.
Ngưu Kình đi đến một cái hồ rộng, bao xung quanh hồ là một con đường lát đá. Nhà dân ở xung quanh hồ.
Chính giữa hồ nước có một cái lầu nhỏ thơ mộng nhưng không có cầu. Người dân muốn ra đó thì phải chèo thuyền.
Ngưu Kình lấy một chiếc thuyền nhỏ rồi chèo ra giữa hồ.
Nắng sớm dịu dàng xuyên qua kẽ lá.
Gió nhẹ thoảng mùi hoa xuân thì.
Chim kêu ríu rít.
Ngưu Kình buông chèo, nằm ngửa trên thuyền cho nó tự trôi. Thời điểm này hắn cần thư giãn một chút rồi mới tính nên làm gì tiếp theo.
Hắn nhìn trời, nhìn mây, nhìn những đôi chim chao lượn nô đùa trong những tán cây.
Ngưu Kình bỗng nhớ đến hoàn cảnh lúc sáng. Hình ảnh Lê Kỳ tiểu thư xinh đẹp đang nằm trên người hắn. Thời điểm đó hắn vẫn ngỡ là trong mơ nên hắn buông thả cảm xúc của mình mà không có khống chế.
Con thuyền lơ lửng giữa hồ.
Bỗng nhiên từ xa vang vọng lại tiếng binh khí chạm nhau.
Có ba người đang rượt đuổi nhau trên những mái nhà. Hai người cầm kiếm, một người cầm đao.
- Lục Đoạn Tu La Đao. - Ngưu Kình nhận ra người cầm đao chính là Ma giáo đệ tử. - Thành tựu bậc Tam Bộ luyện.
Hai người đuổi theo sau cầm kiếm, chiêu thức không rõ môn phái, thành tựu bậc Tam Bộ.
Người cầm đao vừa chạy vừa đỡ đòn, có vẻ như đã bị thương ở vai.
- Ma nhân chạy đi đâu?
Hai người cầm kiếm toả ra vây hai hướng. Người cầm đao nhảy ra khỏi các toà nhà, khinh công băng xuống hồ.
Hai người cầm kiếm tức tốc đuổi theo.
- Keng keng keng.
Ba người đánh nhau dữ dội rên mặt hồ chân vẫn không chạm mặt nước. Kình khí từ chân bọn họ chấn xuống mặt nước làm nước văng lên tung toé. Tràng cảnh này thật là ngoạn mục.
Ngưu Kình nhìn vào kình khí chấn vào nước thì biết rằng Ma nhân cầm đao đã sắp kiệt sức. Kình khí của hắn tán loạn, yếu ớt.
Ba người giao chiến tiến gần tới chỗ Ngưu Kình. Ma nhân cầm đao đạp lên thuyền của Ngưu Kình. Hai người kia càng đánh ráo riết hơn.
- Cứu mạng. - Ngưu Kình ôm đầu la lên.
- Dừng tay. - Ma nhân hét lên. - Nếu các ngươi tiến tới ta sẽ giết hắn.
Ma nhân đã nhảy ra sau lưng của Ngưu Kình, thanh đao của y đang chĩa vào cổ Ngưu Kình.
Hai người kia đình chiến, đứng trên thuyền cười:
- Ma nhân. Ngươi đang làm trò gì thế?
- Ngươi muốn giết thì cứ giết việc gì đến chúng ta?
Ma nhân nói: - Các ngươi không phải là người của Lê Kỳ gia tộc sao? Chẳng lẽ người dân trong thành của các ngươi mà các ngươi cũng không cứu?
Ngưu Kình sợ hãi kêu: - Đại nhân cứu mạng.
- Cứu? - Một người cầm kiếm cười - Thật là nực cười. Ở thành này mỗi ngày đều có vài người bị yêu thú hại. Không phải yêu thú hại thì cũng là giặc cướp giết. Có thêm hay bớt một người thì có gi khác biệt?
- Ma nhân. Chịu chết đi.
Hai người cầm kiếm xông về phía Ma nhân, hai mũi kiếm đâm tới. Ma nhân thối lui một bước.
- Phốc. - Ngưu Kình đột ngột bật lên như tia chớp. Hai tay hắn đã bao phủ thiết trảo quyền từ bao giờ.
- A? - Hai người cầm kiếm giật mình kinh hãi.
Hai bộ vuốt sắt trên song quyền của Ngưu Kình đã trực tiếp đâm thẳng vào giữa ngực người cầm kiếm.
- Ngươi... - Hai người cầm kiếm trợn trắng hai mắt nhìn vào Ngưu Kình rồi thân thể vô lực trực tiếp rơi xuống hồ.
- Huyết Ma Thủ? Ngươi là người của Ma đạo? - Ma nhân cầm đao ngạc nhiên.
Ngưu Kình gật đầu.
Ma nhân mừng lắm nói:
- Chỗ này không thể ở lâu. Mau theo ta.
Ma nhân khinh công đi trước, Ngưu Kình bám sát theo sau.
Bọn họ luồn lách qua nhiều ngõ ngách cuối cùng đến một khu dân cư thưa thớt. Họ đến đứng trước một căn nhà nhỏ. Trong sân nhà là một ông lão mù đang vuốt ve một con chó lông dài cũng già rồi.
- Gừu - Con chó già nhìn hai người trước cổng.
- Tiểu Hoàng. Ngoan nào. - Ma nhân nói với con chó. - Huynh ấy là bạn của ta.
Con chó nghe vậy thì không gầm gừ nữa.
Ma nhân dẫn Ngưu Kình đi vào trong nhà.
- Ngô bá. Ta lúc nãy bị hai tuần sát phát hiện và truy đuổi. May nhờ vị huynh đệ này ra tay cứu mạng.
- Ừm. - Lão già vẫn như vậy vuốt ve con chó.
Ngưu Kình dùng thần thức quét qua thấy Ngô bá trước mặt chỉ là người bình thường.
Hai người đi vào trong. Căn phòng đơn mộc mạc không khác gì nhà một bình dân bá tánh.
Ma nhân lấy ghế mời Ngưu Kình ngồi.
- Ta là Liêu Vũ, đội trưởng của Ám Ảnh đội trực thuộc phân chi Hoá Ảnh điệp viên bộ của Hắc Ma đạo. - Ma nhân nói.
- Ta là Ngưu Kình, thành viên Hồng Kỳ đoàn - Ngưu Kình nói ngắn gọn.
- Hồng Kỳ đoàn? - Liêu Vũ nghi hoặc hỏi. Hắn chưa từng nghe đến danh tự này.
- Ma giáo bị tận sát, Thánh sứ Lý Điển cùng ba vị giáo đầu Phương Ảnh, Liên Trầm, Trần Vấn tổ chức lại cấu trúc Ma giáo, thành lập các đoàn để tiện hành động.
- Phương giáo đầu vẫn còn sống? - Liêu Vũ kích động.
- Đúng vậy.
Hai người trò chuyện hồi lâu đã trao đổi được rất nhiều tin tức. Thì ra Liêu Vũ phụ trách đội điệp viên ở Xà Bang thành. Khi Ma giáo bị diệt, các thành viên của đội gián điệp của Liêu Vũ lần lượt bị phát hiện và tiêu diệt. Ngay cả người đảm nhận truyền tin giữa Ám Ảnh đội của Liêu Vũ với tổng bộ Hoá Ảnh điệp viên cũng đã bị sát hại. Từ đó liên lạc giữa Liêu Vũ và tổng bộ bị cắt đứt, hoàn toàn không biết thông tin gì về nhau. Trong năm nay, Liêu Vũ âm thầm hoạt động và tìm kiếm các phân chi Ma giáo còn sót lại. Lão già mù trước sân cũng từng là thành viên của Ám ảnh đội nhưng bị trọng thương phế mất tu vi. Bây giờ người họ hoà lẫn vào dân thường sống qua ngày.
Trời tối, hai người Liêu Vũ và Ngưu Kình thong thả ngồi trước sân uống trà trò chuyện.
- Liêu Vũ ngươi ở đây đã lâu chắc biết về Lê Kỳ gia tộc chứ?
- Lê Kỳ gia tộc ta đương nhiên biết rõ.
- Bọn họ rốt cục là như thế nào? - Ngưu Kình nói.
- Lê Kỳ gia tộc hiện tại nắm giữ quyền quản lý thành này. Thế lực của họ khá mạnh. Đứng đầu là thành chủ Lê Kỳ Hàn Mặc là Kim Đan hậu kỳ tu chân giả.
Kim Đan kỳ tu chân giả bình thường có thọ mệnh tuổi. Họ có thể tự phi hành, có thể xuống biển sâu, nhịn ăn nhịn thở nhiều tháng liền mà vẫn sống. Mặc dù vẫn còn ăn uống, hô hấp như người bình thường nhưng họ đã có thể hấp thụ linh khí thiên địa làm nguồn sống thứ hai.
Kim Đan kỳ tu chân giả có thực lực mạnh đáng sợ, chỉ cần tùy ý vẫy tay một cái là có thể giết chết một đám người bậc , bậc rất dễ dàng. Đó là sự chênh lêch đẳng cấp giữa tu chân giả và võ giả.
- Lê Kỳ Hàn Mặc có hai yêu thú mãng xà hộ vệ. Hai mãng xà này cũng đã đạt đến Kim Đan tiền kỳ và trung kỳ tu chân giả, có thể biến thành hình người hoàn chỉnh rồi. Tuy nói là hộ vệ nhưng lại là chính là thú nuôi của thành chủ Lê Kỳ Hàn mặc.
- Là thú nuôi - Ngưu Kình thoáng giật mình. - Vậy thành chủ này theo chức trách Hỗ Trợ chăng?
- Chức trách hỗ trợ là sao? - Liêu Vũ thắc mắc.
Ngưu Kình bèn giải thích qua chức trách Đấu sĩ, Sát thủ, Pháp sư, Hỗ trợ và Đặc công trong Ma giáo.
Liêu Vũ nghe một hơi thở dài:
- Đúng là Ma giáo thay đổi quá lớn. Nếu trước đây mọi người cũng đoàn kết và tổ chức chặt chẽ như vậy thì Ma giáo đã không bị diệt đạo rồi.
Liêu Vũ nói tiếp:
- Từ trước đến nay, các tu chân giả đều là tu cho chính mình, tìm cầu sự trường sinh bất lão và các pháp thần thông. Cho nên, tự mỗi người đều học đầy đủ mọi chức năng, từ tấn công đến phòng thủ, đến trị liệu, các pháp biến hóa, pháp trận... Cách tu luyện này đích xác là tốn rất nhiều thời gian nhưng sẽ làm cho tu chân giả mạnh đều các mặt và khả năng sinh tồn khi đơn độc sẽ cao hơn. Tự bảo mạng chính là quan trọng nhất.
Ngưu Kình cũng hiểu ra. Thành chủ Lê Kỳ Hàn Mặc cũng như hầu hết mọi tu chân giả khác đều là tu toàn diện, mạnh toàn diện.
- Một người đã mạnh toàn diện lại còn có thêm trợ thủ cũng mạnh tương đương nữa thì rất là lợi hại. - Ngưu Kình âm trầm nói.
- Đúng vậy. Bộ Kim Đan kỳ này chính là lực lượng mạnh khủng bố chống lưng cho Xà Bang Thành. Nhờ bọn họ mà những yêu thú khác không dám đến quấy nhiễu dân chúng.
Ngưu Kình chợt nghĩ, nếu hắn theo dòng Đặc công, tu luyện toàn diện, lại kiếm thêm chiến thú hỗ trợ cực mạnh nữa thì sẽ lợi hại như thế nào. Bất quá hắn cũng hiểu đươc rằng, cái giá để trả chính là thời gian cực kỳ lâu, có thể là năm, năm hay hơn nữa. Mà với chừng đó thời gian thì hắn đã là ông lão lụ khụ rồi.
- Ngoài người đó ra thì còn ai lợi hại nữa không? - Ngưu Kình hỏi.
- Bên dưới người này thì có hội đồng trưởng lão của Lê Kỳ gia tộc. Hội đồng này gồm có người thành tựu lớn nhất là bậc , bậc tuổi đời cũng đã trên , tuổi.
- Vậy thế hệ thanh niên trẻ tuổi thế nào? - Ngưu Kình muốn thăm dò thông tin về Lê Kỳ tiểu thư nhưng không hỏi thẳng mà đi vòng vo.
- Tầng lớp trẻ tuổi của Lê Kỳ gia tộc, tuổi từ đến có trên người.
- Có người nào ưu tú hay không? - Ngưu Kình hỏi xa. Hắn tin rằng người có thể xuất ra viên đan dược quí giá nhất định phải có vị trí khá quan trọng trong gia tộc.
- Phần lớn không có gì quá nổi bật. Chỉ có hai người cháu của Thành chủ là tương đối có tư chất. Đó là hai anh em Lê Kỳ Thuần và Lê Kỳ Mỹ. Hai người họ không những tu luyện tốt mà dung mạo cũng xinh đẹp. Người anh Lê Kỳ Thuần anh tuấn tài hoa, là tinh anh được ngưỡng mộ nhất của Lê Kỳ gia tộc. Còn người em Lê Kỳ Mỹ thì không cần phải nói, xứng đáng là đệ nhất mỹ nữ Xà Bang Thành.
Ngưu Kình gật đầu, hắn đoán đến , phần Lê Kỳ tiểu thư chính là Lê Kỳ Mỹ.
- Nếu đã như vậy chắc bọn họ rất được cưng chiều phải không? - Ngưu Kình hỏi.
- Tất nhiên rồi. Hai người đó được Thành chủ rất yêu quí nên được cho rất nhiều pháp bảo, đan dược, phù chú các loại.
- Ngươi có từng nghe qua Thiên Sương Ngưng Đan chưa?
- Cái này không phải là thần dược giải độc nổi tiếng nhất của Huyền Cơ phái hay sao?
- Nổi tiếng nhất? - Ngưu Kình ngạc nhiên.
- Đúng thế. Tác dụng của nó chính là giải độc và hộ nguyên. Cho dù bị bách độc công tâm mà phục dụng đan dược này thì sẽ lập tức được hóa giải - Liêu Vũ nói - Đan dược này rất là quí giá, ngay cả đệ tử đạt hậu kỳ Trúc Cơ của Huyền Cơ môn cũng chưa có tư cách sở hữu.
- Hậu kỳ Trúc Cơ cũng chưa có tư cách sở hữu?
Ngưu Kình cảm thấy chấn động. Không ngờ Thiên Sương Ngưng Đan lại quí giá như vậy.
Ngưu Kình cũng biết rõ, theo hệ thống tu luyện trước đây thì phân ra là Luyện Khí Kỳ đến Trúc Cơ Kỳ rồi đến Kim Đan Kỳ. Chỉ là sau này Thánh Sứ chuyển đổi phương pháp rèn luyện, cho gộp cả Trúc Cơ và Luyện Khí cùng luyện song song, hơn nữa bổ túc Luyện Thần vào. Hậu kỳ Trúc Cơ có thể xem như tương đương với bậc Tam bộ Tinh Khí Thần. Chỉ là Hậu kỳ Trúc Cơ có khí và cơ cảnh giới tương đương bậc Tam Bộ nhưng cảnh giới thần hồn lại kém hơn.
- Vậy còn Tuyết Ưng Đề Khí Đan và Hộ Nguyên Linh Đan thì sao?
- Ay. Hai cái này lần lượt là thần dược của Tử Vi môn và Tinh Không môn. Tuyết Ưng Đề Khí Đan có thể tạm thời gia tăng thực lực của một người lên gấp lần. Bất quá nó chỉ hiệu quả cao đối với người chưa đạt Kim Đan kỳ thôi. Từ Kim Đan kỳ trở lên lại không có tác dụng mấy. Hộ Nguyên Linh Đan cũng tương tự nhưng tác dụng là bảo vệ đan điền và chân nguyên.
- Nếu ta muốn có những thứ đan dược này thì phải làm thế nào? - Ngưu Kình hỏi.
- Thật sự là rất khó. Cho dù ngươi rất giàu có thì cũng chưa chắc đã mua được. Ta cũng không biết cách nào. Mà ngươi muốn có để làm gì?
- Chỉ là ta muốn phòng thân thôi. - Ngưu Kình cười nói.
Ngưu Kình truy hỏi về đan dược kia một mặt để xác định lời nói của người nô tỳ đó đúng hay không. Khi đã xác định đúng rồi thì hắn muốn tìm cách lấy loại đan dược đó để trả cho bọn họ.
Ngưu Kình phi thường hiểu rằng, loại đan dược kia chính là bảo mệnh chi vật. Lê Kỳ tiểu thư đã đưa cho mình dùng hết thì tự nhiên tính mệnh của nàng bị mất đi sự bảo hộ. Ngưu Kình càng nghĩ càng cảm kích nàng.
Đêm nay Ngưu Kình lưu lại nhà của Liêu Vũ ngủ một giấc. Hắn dự định sáng mai sẽ trở về Ma giáo báo cáo mọi chuyện.