Chương .
--- Không sai, tôi chính là Quý Phi kia.
Nghe thấy Nguyễn tổng vốn luôn cao ngạo lạnh lùng uy vũ khí phách nói ra lời như vậy, A Luân kinh ngạc đến rơi cằm, cho rằng Nguyễn Ức nói đùa, nhưng cô đã đi theo bên người cô ấy lâu lắm rồi, có thể nhìn rõ vấn đề thế nào.
Bà chủ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Quả nhiên, Nguyễn Ức hít sâu một hơi, xoay người mặt không biểu tình nhìn A Luân: "Lực hành động của chị không bằng trước kia."
A Luân quả thật rất có sức hấp dẫn, cô là điển hình cho kiểu người nam nữ đều ăn. Đàn ông cảm thấy cô xinh đẹp lại ngay thẳng không làm ra vẻ. Phụ nữ lại thấy cô hiên ngang soái khí. Cô đối với chính mình cũng rất tự tin. Nhưng hôm nay, chạm mặt Tần Quân kia, người ta lại thẳng thừng cho cô một câu: "Thật xin lỗi chị, tôi thích người đơn thuần, Tiểu Vũ là thỏ con tôi vẫn luôn tìm kiếm, tôi sẽ không từ bỏ dễ dàng."
"Cũng không trách tôi được, nhìn Tiểu Vũ nhà em đi." A Luân phân tích một cách quy củ: "Bề ngoài không tồi, dáng người cũng đẹp, nhất là đôi mắt kia, chậc chậc, mê người."
Nguyễn Ức không nói lời nào, cô cảm giác như lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Giận quá.
Vốn dĩ có thể kiềm chế được, A Luân lại cố tình không sợ chết hỏi: "Nhưng mà Nguyễn tổng, sao em chỉ là Quý Phi?"
Nguyễn Ức dừng một chút, xoay người, ban cho A Luân một ánh nhìn chết người.
Vì sao chỉ là Quý Phi à?
Ha ha.
Thời điểm ở nhà trẻ, ở điển lễ đại phong hậu cung đầu tiên của Hoàng Thượng Tô Tiêu Vũ, cô cũng từng là Hoàng Hậu đấy chứ.
Chỉ là tháng năm giục người, người ta lên tiểu học liền có hoàng hậu mới rồi.
Dựa theo tính cách Tô Tiêu Vũ, nếu không phải sau này hai người không còn liên hệ, phỏng chừng hiện tại cô còn bị giáng cấp xuống không làm nổi tiểu chủ.
Ha ha.
A Luân:...
Tổng giám đốc muốn giết người!
......
Tiểu Vũ hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm, cô vẫn đi làm như bình thường, thật đáng tiếc, Nguyễn tổng vốn vẫn luôn khí phách lại không thiếu dịu dàng trong mắt cô hình như hôm nay tâm tình không tốt lắm.
Lý Yên vẫn như thường lệ trình bày lịch trình một ngày với Nguyễn Ức, trọng điểm của Ức Phong sắp tới đều tập trung vào khu xây dựng mới. Nguyễn Ức nghe Lý Yên nói, thỉnh thoảng gật đầu.
"Ban ngành chính phủ đã chuẩn bị thỏa đáng, báo cáo cũng đã được trình lên, thời gian phê duyệt dự tính là khoảng nửa tháng.
"Phỉ tổng tự mình theo dõi việc này."
"Sự cố công nhân bãi công tuần trước đã trấn an xong, tất cả tin tức trên mạng đều đã bị đè xuống."
"A, đúng rồi, Nguyễn tổng, chiều nay, Tô phó tổng của Giải trí Bình Quả muốn đến gặp cô."
Nói đến đây, Lý Yên nhìn Nguyễn Ức, Nguyễn Ức nhíu mày: "Cô không nói cho cô ta là tôi rất bận?"
Lý Yên gật đầu: "Đã nói."
Giải trí Bình Quả, nghe tên đã thấy buồn cười, người gọi là Tô phó tổng, chẳng qua cũng là một thiên kim tiểu thư nhà giàu không có việc gì làm, để trong nhà tùy tiện bỏ tiền mở một công ty giải trí, vui vẻ thì đi làm, không vui vẻ thì đi du lịch, ai biết một lần cô ấy hiếm khi nghiêm túc tới phòng giải trí của Ức Phong để giao lưu, thấy Nguyễn tổng, đôi mắt Tô tiểu thư đều phát sáng. Từ đó về sau, công việc làm cho vui của cô ấy liền biến thành thử hết mọi biện pháp để tiếp cận Nguyễn tổng.
Giải trí quả táo, giải trí apple.
Quan trọng là cô ấy lớn lên ở Mỹ từ nhỏ, tiếng Trung không ổn lắm, thời điểm luyên thuyên hoặc là toàn bằng tiếng Anh, hoặc là khiến người nghe khó chịu muốn chết.
Nguyễn Ức lườm Tô Tiêu Vũ đang đứng bên cạnh một cái, cười lạnh trước vẻ mặt nhộn nhạo kia của cô.
Đã lâu như vậy, cô còn không biết Tiểu Vũ đang nghĩ gì sao?
Khẳng định là nghe Lý Yên trình bày, biết hành trình của mình hôm nay kết thúc rồi, lại bắt đầu vui vẻ phải không?
"Tô Tiêu Vũ."
Nguyễn Ức đột nhiên điểm danh, khiến Tiểu Vũ đang nghĩ bà chủ không ở đây nên đi ăn cái gì ngon một chút kinh hãi: "Có!"
Lý Yên kinh ngạc nhìn Nguyễn tổng, Nguyễn tổng nâng mắt: "Cô đi tiếp đãi Tô phó tổng."
A...
"Tại sao?"
Lý Yên cùng Tô Tiêu Vũ gần như đồng thời hỏi ra miệng.
Bất quá là Lý Yên hỏi trong lòng, mà Tô Tiêu Vũ lại trực tiếp phun ra từ miệng.
Nguyễn tổng của cô rốt cuộc vẫn là Nguyễn tổng của cô.
Con ngươi như mực nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, nghiêm túc mà thành thật nói: "Vì cô giỏi tiếng Anh."
Tô Tiêu Vũ:...
Mãi cho đến khi Nguyễn tổng hấp tấp ra cửa, Lý Yên vẫn đắm chìm trong nghi hoặc cùng khiếp sợ, cô không thể tưởng tượng hỏi: "Tiểu Vũ, em nói tiếng Anh với Nguyễn tổng lúc nào?"
Tô Tiêu Vũ:...
Đại khái là thời điểm thôi miên người ta xong bị phản thôi miên đi... Gì mà who can help me? I will give you my thơm thơm kiss.
Lý Yên bội phục vỗ vai Tiểu Vũ: "Em lợi hại lắm, có thể được Nguyễn tổng khen giỏi tiếng Anh, sau này về dạy lại chị đây đi."
Tô Tiêu Vũ:...
Tôi là người tốt nghiệp tiếng Anh cấp bốn ở đại học...biết dạy gì cho chị tiếng Anh cấp tám...
Chị tôi à, xin lỗi nhiều, tôi khiến công ty mất mặt.
......
Nguyễn tổng hôm nay không dẫn theo Lý Yên, cùng A Luân thăm viếng mấy vị trụ cột trước kia của Ức Phong, mọi người ngồi uống trà cùng nhau, giao lưu cảm tình.
Bận rộn liên tục đến hai giờ chiều.
Ngồi trên xe, Nguyễn Ức nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng không tự giác hơi giơ lên.
"Nguyễn tổng hôm nay có chuyện gì thấy cao hứng sao?"
A Luân phát hiện hôm nay Nguyễn Ức thật quỷ dị, khóe miệng luôn khống chế không được mà giơ lên, như là đang nghĩ tới chuyện gì rất vui vẻ.
Nguyễn Ức "ừ" một tiếng, không nhiều lời.
Cô rất muốn cười, chỉ cần nhớ lại thời điểm mình khen ngợi Tô Tiêu Vũ giỏi tiếng Anh, nhìn biểu tình như gặp quỷ đó lại buồn cười.
Không biết cậu ấy tiếp đãi Tô phó tổng thế nào rồi.
Tô phó tổng tên thật là Tô Anh, tính tình như lửa nóng, cũng Nguyễn Ức không giống nhau, dù cùng là con nhà giàu, Tô Anh không hiểu "ẩn nhẫn" cùng "đại cục" là thứ chó má gì, châm ngôn cuộc sống của cô là "cuộc sống chính là để hưởng thụ, muốn cái gì liền đuổi theo cái ấy."
Tính tình của cô không tốt, từng cho Lý Yên cùng mấy vị phó tổng của Ức Phong bản mặt đen sì, khiến mọi người đều sợ cô.
Nguyễn Ức đẩy Tiểu Vũ qua chủ yếu là để trừng phạt cô, tiếp theo là muốn cô nhìn thấy tính tàn nhẫn của xã hội này.
"Giờ này, chú Vương kia muốn hẹn em đánh golf."
A Luân nhìn đồng hồ, Nguyễn Ức lắc đầu: "Trở về đi."
Cuối cùng vẫn không yên tâm.
Tuy rằng trừng phạt, nhưng cô cũng không muốn nhìn thấy Tô Tiêu Vũ khóc nhè.
Một đường trở về, cô nghĩ tới Tiểu Vũ sẽ có bao nhiêu thấp thỏm lo âu, có bao nhiêu sợ hãi, sẽ cầu xin cô về sau không cần bắt cô ấy tiếp nhận công việc nghiêm túc như vậy nữa.
Nguyễn Ức tới Ức Phong, bước chân xuống xe trở nên vội vàng, cô tới cửa văn phòng, thấy Lý Yên ngồi xấu hổ như đang suy tư gì.
"Khụ."
Nguyễn Ức ho khan một tiếng đi vào, Lý Yên thật nhanh đứng dậy: "Nguyễn tổng, cô đã trở lại."
"Ừ." Nguyễn Ức giả vờ không thèm để ý, cởi áo khoác: "Sao rồi?"
Lý Yên tiếp nhận áo khoác, xấu hổ cười cười.
Nguyễn Ức: ?
Đây là ý gì?
Thấy Nguyễn tổng nhìn mình chằm chằm, Lý Yên khụ một tiếng nói: "Tô phó tổng thưởng thức Tiểu Vũ, nói là dẫn ra ngoài uống trà chiều đi spa."
Nguyễn Ức giật mình, nhìn Lý Yên gắt gao: "Cô nói cái gì?"
Lý Yên:...
Cô đang nói...Nguyễn tổng à, chạy nhanh đi đừng ngạo kiều nữa, hậu cung của Tiểu Vũ sợ là lại sắp được mở rộng rồi.
Chuyện này cũng trách oan Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ cứ thế không phòng bị mà bị Nguyễn tổng đẩy đi, cô hoàn toàn mang vẻ mặt ngốc nghếch tiếp đãi Tô Anh.
Đương nhiên, cô cũng không phải đồ ngốc không biết gì, cô cố ý nghiêm túc hỏi Lý Yên: "Chị, Tô phó tổng này rất khó chiều sao? Cô ấy thích cái gì?"
Lý Yên thành khẩn trả lời: "Rất khó chiều, thích người đẹp."
Vô luận là nam hay nữ, chỉ cần đẹp là được.
Người đẹp...
Tiểu Vũ lúc ấy liền cười, Lý Yên nghi hoặc nhìn cô, đứa bé này có phải bị dọa choáng váng rồi không.
Tô Tiêu Vũ tự vuốt mặt mình: "Không dối gì chị, em vẫn luôn cảm thấy bản thân trừ gương mặt này toàn bộ là dư thừa."
Lý Yên không nói được gì.
Tiểu Vũ hết sức nghiêm túc giải quyết nhiệm vụ đầu tiên được Nguyễn tổng giao cho, cô về nhà tóm lấy chiếc váy dài màu vàng phấn phiêu phiêu như tiên nữ mặc vào, còn xuống anh trai Tony dưới nhà làm tóc xoăn bồng bềnh, trang điểm thật nhẹ, đặc biệt là môi, cô lại dùng màu đỏ rực.
Thời điểm cô xách túi một thân trang điểm đến Ức Phong, mọi người đều muốn đứng dậy.
Lý Yên lúc ấy đang ngồi uống trà, nhìn thấy sợ ngây người, Tô Tiêu Vũ xoay người xinh đẹp một cái: "Chị, thấy thế nào?"
Lý Yên:...
Tô Tiêu Vũ lại lắc mông đi vài bước: "Chị, lại thấy thế nào?"
Lý Yên:......
Thấy thế nào à...rất muốn đứng dậy véo cho một phát.
Tiểu Vũ xác thực không có ưu điểm gì trong công việc này, nhưng cô từ nhỏ vẫn luôn là cây giao tiếp, sau lại học tâm lý, tuy rằng không thể so với Nguyễn tổng chuyên nghiệp, nhưng xuất phát từ tính cách bản thân, cô vẫn có ưu thế lớn.
Ban đầu Tô Anh thấy cô còn ban cho bộ mặt đen sì, thậm chí dùng tiếng Trung đủ nghẹn mắng một câu: "Cái qué gì thế này, Nguyễn tổng ở đẩu?"
Mà trải qua một buổi sáng nói chuyện phiếm.
Khi Nguyễn Ức đen mặt đi vào câu lạc bộ dưới lầu, bà chủ thấp thỏm nhìn cô: "Nguyễn tổng, cô Tô không cho quấy rầy, hai người đã đi vào được nửa tiếng."
Nguyễn Ức cũng không nhúc nhích, đứng bên ngoài như thần giữ cửa.
Trong phòng truyền đến tiếng cười của Tô Tiêu Vũ cùng Tô Anh.
Tô Anh: "Ha ha ha đúng vậy, trước đây mọi người đều nói tiếng Trung của tôi không tốc, nhưng tôi lại thấy super tốc."
(nói không sõi đó hem phải sai chính tả)
Tiểu Vũ: "Ây dà, không phải giống cảm giác trước đây người khác nói tiếng Anh của tôi đặc biệt poor, nhưng chính tôi lại thấy đặc biết tốt sao?
Tô Anh: "Tiểu Vũ, em đáng yêu quá đi mất, tôi trả giá gấp ba, em tới Giải trí Quả táo của tôi đi, không cần làm gì hết, mỗi ngày theo tôi ra ngoài happy là được."
Tiểu Vũ: "Ha ha ha, ngượng ngùng, đúng rồi, không phải chị còn muốn tìm Nguyễn tổng sao?"
"Tô Anh: "Tìm được em rồi còn cần Nguyễn tổng sao? Cô ấy có chỗ nào cute như em được, a ha ha ha."
......
Lý Yên cùng A Luân và bà chủ đều đứng phía sau Nguyễn tổng, Nguyễn Ức nghe cuộc đối thoại "phóng đãng" của hai người chừng năm phút, đột nhiên xoay người bước ra ngoài.
A Luân cùng Lý Yên liếc nhau, cũng chạy theo.
Ra cửa, mặt trời đã lên đỉnh, chiếu đến người không mở nổi mắt.
Nguyễn Ức xoay người, hung thần ác sát nhìn A Luân: Giục tiền thuê nhà, lập tức giục tiền thuê nhà!"
A Luân: "...Ôi, được rồi."
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm Lý Yên, hít một hơi thật sâu: "Nói với phòng bảo an, vô luận dùng thủ đoạn gì, không được cho tôi lại thấy Tô Anh bước vào Ức Phong."
Lý Yên gật đầu chạy nhanh đi.
Nguyễn Ức kiềm chế cảm xúc một chút: "Còn Tô Tiêu Vũ, Phỉ tổng không phải nói công trường phía Nam thiếu người bưng trà đổ nước quét rác sao? Bảo cô ta đến đấy."
Lý Yên:...
A Luân:...
--------
Tiểu Vũ = Mưa nhỏ :