Di Sản Của Hắn

chương 47

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đương nhiên Chu Mộ Dư sẽ không rút dây lưng ra quật Chu Thư Dập. Gã chỉ gọi điện thoại cho ba cậu nhóc, nói cái gì mà gã cảm thấy người trẻ tuổi nên chịu khổ một chút, chuyện mua nhà cho Chu Thư Dập ở London không cần vội.

Vì thế nhà của Chu Thư Dập đã đến miệng rồi lại để bay mất, cậu nhóc sẽ được thử nghiệm cảm giác sinh viên phải ở trọ trước ba tháng.

Nếu không phải sợ Úc Sương mất hứng, Chu Mộ Dư càng muốn ngay lập tức đá bay Chu Thư Dập sang London luôn rồi.

Nhưng lời nói này của Chu Thư Dập cũng nhắc nhở gã, Úc Sương có khả năng sẽ ly hôn với gã.

Mặc dù theo hợp đồng mỗi năm năm bọn họ sẽ kết toán tài sản một lần, nhưng không thể ngoại trừ nguyên nhân nào đó xuất phát từ Úc Sương, sẵn sàng không cần số tiền đó rồi ly hôn với gã.

Chu Mộ Dư tìm luật sư, hỏi có biện pháp nào khiến một người mãi mãi không thể ly hôn với người khác được hay không.

Luật sư nói trên phương diện pháp luật, vẫn có thể hạn chế nhiều nhất việc ly hôn, ví dụ như làm cho đối phương không thể chịu được cái giá phải trả khi ly hôn. Nhưng nếu muốn “mãi mãi”, tìm luật sư thì thà rằng tìm pháp sư sẽ hợp lý hơn.

Ý của luật sư là chỉ muốn khuyên Chu Mộ Dư nhưng Chu Mộ Dư lại xem là thật, trong cùng ngày liền dặn trợ lý đi hỏi thăm xem có ngôi miếu nguyệt lão nào linh nghiệm không.

Chuyện này lại lọt vào tai mấy người Quý Khiên, bọn họ càng tin rằng Úc Sương là một con hồ ly tinh. Về phần ông chủ Chu anh minh văn võ song toàn, đương nhiên là đã bị hồ ly tinh lừa cho tới nỗi coi tiền như rác lúc nào không hay rồi.

Chu Mộ Dư cũng không để ý bạn bè mình nói thế nào. Ở trong mắt gã, bọn họ vẫn còn độc thân đúng là đều có lý do cả.

Chớp mắt đã tới sinh nhật Chu Thư Dập, vẫn tổ chức tiệc ở nhà cũ học Chu.

Sinh nhật mười tám tuổi vô cùng có ý nghĩa, dường như còn làm lớn hơn cả hôn lễ của Chu Mộ Dư.

Năm nay nhà họ Chu có rất nhiều việc vui. Đầu tiên là Chu Mộ Dư kết hôn, tiếp nữa là Chu Thư Dập trưởng thành, đề tài để mọi người bàn luận cũng không rời xa hai chủ đề này. Hơn nữa phu nhân mới của Chu Mộ Dư, hôm nay là lần đầu tiên dùng thân phận bà Chu để tham dự buổi tiệc này, cùng với Chu Mộ Dư đi chiêu đãi khách khứa. Bọn họ bàn tán cậu thiếu niên thật xinh đẹp, cũng rất nhẹ nhàng dịu dàng, đứng chung với Chu Mộ Dư đúng là khiến người khác ghen tỵ.

Nhưng thực tế là trong lòng Úc Sương đang thầm nghĩ phải giải quyết xong nhanh để đi tìm Chu Thư Dập.

Dù trước đó Chu Mộ Dư đã báo trước phòng ngừa với cậu rồi, nói hôm nay cậu phải gặp rất nhiều người nhưng khi thật sự bị nhiều người vây quanh như vậy, Úc Sương chỉ cảm thấy căng thẳng muốn chạy trốn, khóe môi cười nhiều cũng cứng luôn rồi.

—— Gả vào nhà giàu đúng là một việc không hề dễ dàng, làm bà Chu còn mệt hơn làm chim hoàng yến nhiều.

Chu Mộ Dư lúc riêng tư hay gọi đùa Úc Sương là bà Chu nhưng lại không để người khác gọi như vậy. Trưởng bối vẫn gọi cậu là Tiểu Úc, người ngang hàng gọi cậu là cậu Úc, bọn tiểu bối hoặc là gọi anh hoặc là gọi chú nhưng vẫn đủ tôn trọng Úc Sương. Ngoại trừ quan hệ rất thân thiết mới trêu ghẹo gọi cậu là chị dâu hoặc em dâu.

Ví dụ như mấy người Quý Khiên, hoặc cũng có thể như Nghiêm Phóng bị Chu Mộ Dư coi như cái đinh trong mắt.

Hôm nay Nghiêm Phóng lại tới. Hắn cười tủm tỉm tiến đến trước mặt Úc Sương nói: “Hôm nay chị dâu thật xinh đẹp.”

Úc Sương chưa từng gặp người nào vừa mặt dày lại thẳng thắn như hắn. Cậu luống cuống cầm lấy góc áo của Chu Mộ Dư rồi tránh ra phía sau gã, ngẩng đầu nhỏ giọng xin giúp đỡ: “Tiên sinh…”

Chu Mộ Dư che Úc Sương ở sau lưng, lạnh giọng nghiêm mặt nói với Nghiêm Phóng: “Tôi nhớ không lầm, hôm nay không mời cậu đến mà.”

“Tôi đến cùng ông cụ. Hơn nữa cháu trai của tôi đã trưởng thành rồi, tôi đương nhiên phải tới chúc mừng, lúc còn nhỏ tôi còn bế nó mà.”

“Sao da mặt cậu ngày càng dày vậy?”

“Có sao, quá khen quá khen.”

Hai người cậu đến tôi đi, Úc Sương yên lặng đứng chờ ở một bên.

Mặc dù bộ dạng của Nghiêm Phóng hơi thiếu đánh nhưng Úc Sương cảm thấy có lẽ hắn cũng không phải người xấu. Bởi vì nếu là người xấu thì Chu Mộ Dư sẽ không có thái độ như vậy, mà phải dứt khoát với hắn hơn, hoặc sẽ duy trì sự khách khí nhất định với hắn.

Một lát sau, Chu Thư Dập đi tới.

“Chú hai.” Cậu nhóc nói với Chu Mộ Dư: “Bà nội gọi chú.”

Chu Mộ Dư nhìn thoáng qua phương hướng của bà cụ Chu, nói: “Biết rồi.” Sau đó xoa xoa đầu Úc Sương: “Em đi với Thư Dập đợi một lát nhé.”

Úc Sương ngoan ngoãn nghe theo: “Dạ.”

Sau khi Chu Mộ Dư rời đi, Chu Thư Dập giữ lấy vai Úc Sương bảo vệ cậu đứng cạnh mình, tức giận hỏi Nghiêm Phóng: “Sao chú lại tới nữa?”

Nghiêm Phóng nở nụ cười: “Tiểu quỷ, chú tới dự sinh nhật cháu, cháu lại có thái độ gì đấy?”

“Không cần thiết.”

“Ván trượt tuyết phiên bản giới hạn của Burton cũng không cần sao?”

Biểu cảm của Chu Thư Dập khẽ dao động, cảnh giác hỏi: “Ở đâu?”

“Đưa cho quản gia rồi, lát nữa tự mình đi xem.”

Trên mặt Nghiêm Phóng lộ ra nụ cười đã nắm chắc thắng lợi, giống như tự tin Chu Thư Dập nhất định sẽ bị món quà của mình mua chuộc. Chu Thư Dập nửa tin nửa ngờ đánh giá hắn vài lần, hừ nhẹ một tiếng: “Nói không chừng tôi đã có rồi.”

“Cháu cứ xem là biết.” Ánh mắt Nghiêm Phóng chần chừ nhìn Chu Thư Dập với Úc Sương vài lần, ý vị sâu xa nói: “Quan hệ của cháu với thím nhỏ không tồi nhỉ.”

“Làm gì?” Chu Thư Dập càng thêm cảnh giác bảo vệ Úc Sương ở sau lưng.

“Không làm gì cả, chỉ là cảm thấy có chút hâm mộ Chu Mộ Dư.”

“Tốt nhất chú đừng có nghĩ bậy.” Chu Thư Dập không khách khí nói: “Nếu không chú hai tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho chú đâu.”

Nghiêm Phóng nở nụ cười: “Chú cũng không sợ anh ta.”

Nói đến quà sinh nhật, Úc Sương nhớ đến cái gì đó, kéo kéo tay áo Chu Thư Dập: “Quà anh mua cho em vẫn để trên lầu.”

Hai mắt Chu Thư Dập sáng rực lên, liếc mắt nhìn ra xa chỗ Chu Mộ Dư, thấy gã đang bị bà cụ Chu lôi kéo nói chuyện với mấy người trưởng bối, có lẽ không thể xong nhanh được bèn nói với Úc Sương: “Đi, chúng ta lên lầu xem. ’

“A?”

Úc Sương còn chưa phản ứng lại đây đã bị Chu Thư Dập lôi đi, hai người thậm chí cũng chưa nói gì với Nghiêm Phóng.

Nghiêm Phóng đứng im tại chỗ, hơi há miệng, cuối cùng biến thành một nụ cười nghiền ngẫm.

“…Thú vị đấy.”

Úc Sương để quà ở phòng của cậu với Chu Mộ Dư, vốn dĩ định để tối nay đưa cho Chu Thư Dập nhưng không ngờ Chu Thư Dập lại gấp như vậy.

Một chiếc hộp rất to, lần đầu tiên Chu Thư Dập có biểu cảm căng thẳng trước mặt Úc Sương như vậy, hỏi: “Em có thể mở ra không?”

Úc Sương cũng có chút ngượng ngùng: “Ừm.”

Thế là Chu Thư Dập mở hộp quà ra, bên trong có mấy đồ vật nọ kia. Đầu tiên là vòng cổ mới cho Đệ Đệ, trên cổ chiếc vòng cổ màu nâu da bò còn được in hình, là Úc Sương tìm người vẽ phiên bản hoạt hình của Đệ Đệ với Muội Muội lên đó.

“Còn có cả cho Đệ Đệ sao. Chắc chắn nó sẽ rất vui.” Chu Thư Dập nói.

Món đồ thứ hai là một mô hình máy bay lego, Chu Thư Dập từng nói với Úc Sương là cậu nhóc thích máy bay.

Món đồ thứ ba là một chiếc ô cán dài màu đen, trên ô cũng có in hình chó và mèo hoạt hình.

Úc Sương ngại ngùng nói: “Nghe nói bên kia thường xuyên mưa, cái này chắc sẽ được dùng đến.”

Món đồ cuối cùng là một chiếc máy ảnh, Úc Sương nói: “Mặc dù anh không đi được, nhưng em có thể chụp ảnh cho anh xem.”

Chu Thư Dập mở hết hộp quà ra, sau đó lại coi như bảo bối cất lại vào trong, rất nghiêm túc nói với Úc Sương: “Cảm ơn, em rất thích.”

Mặt Úc Sương nóng lên: “Em thích là tốt rồi.”

Bởi vì món quà này, cuộc chia tay sắp tới cũng trở nên chân thực hơn.

Chu Thư Dập cố gắng bày ra một nụ cười thoải mái nói: “Em sẽ chụp thật nhiều ảnh cho anh xem.”

Cốc cốc. Có người gõ cửa.

Cửa phòng không đóng, Úc Sương với Chu Thư Dập đồng thời quay đầu lại, Chu Mộ Dư đứng ở trước cửa, dựa khung cửa nói: “Tiệc sinh nhật của mình, dưới lầu người nhiều chờ cháu như vậy, cháu lại trốn ở đây làm gì?”

Chu Thư Dập giơ tay nhìn thoáng qua thời gian, vỗ gáy: “Quên mất.”

“Nhanh đi.”

“Ò.” Chu Thư Dập đứng dậy bước đi, đi được nửa đường nhớ ra cái gì đó, lại quay đầu nói với Úc Sương: “Em đi trước.”

Úc Sương gật gật đầu: “Ừm, được.”

Chu Thư Dập vội vàng chạy đi, trong phòng yên tĩnh lại. Chu Mộ Dư tiến vào đóng cửa lại, ánh mắt dừng ở chiếc hộp quà to trên sô pha, nhíu mày một cái không dễ phát hiện.

“Xin lỗi… Em quên mất chuyện chính.” Úc Sương chủ động giải thích.

“Không sao.”

Chu Mộ Dư đi tới, xoay người xốc miếng vải che hộp quà lên nhìn, thản nhiên nói: “Nhiều như vậy, thế mà sinh nhật tôi chỉ có một món.”

Nhưng cái kia của chú rất đắt…

Trong lòng Úc Sương nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: “Lúc đó em không biết chú thích cái gì, lần em nghiêm túc sẽ chuẩn bị hơn.”

“Lần tới là tôi đã ba mươi sáu tuổi rồi.” Không thể nghe ra giọng điệu của Chu Mộ Dư là đang vui hay giận. Gã giương mắt nhìn về phía Úc Sương, thay đổi đề tài: “Vừa rồi bà cụ tìm tôi nói chút chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Muốn để con của một người họ hàng xa làm con nuôi của tôi, nói là lưu lại đời sau cho tôi. Đứa nhóc bốn tuổi, thông minh lanh lợi, tuổi cũng thích hợp.”

Giọng điệu của Chu Mộ Dư rất bình tĩnh, giống như chỉ đang thuật lại một chuyện rất bình thường, nói xong lại dừng một chút: “Tôi không đồng ý.”

Nhận con nuôi? Úc Sương nhất thời không phản ứng lại, ngơ ngác hỏi: “Vì sao?”

Trên mặt Chu Mộ Dư lộ ra ý cười nhạt nhẽo, nửa ngồi xuống vuốt ve mặt Úc Sương: “Tôi nói, trong nhà của tôi có một cục cưng là đủ rồi.”

Úc Sương sửng sốt, nghĩ nghĩ, cụp mắt: “Có phải con cái rất quan trọng không… Nếu như quan trọng, em cũng không sao cả đâu, em có thể học cách làm tốt…”

Cái gì tốt, Úc Sương không nói tiếp.

Vốn dĩ muốn nói “người ba tốt” nhưng lời nói đến bên miệng lại có gì đó không quá đúng, muốn đổi thành “người mẹ tốt” nhưng hình như lại càng không đúng hơn.

Chu Mộ Dư nhìn ra được Úc Sương đang lúng túng, cố ý hỏi: “Cái gì tốt?”

Mặt Úc Sương ửng đỏ: “Chú biết ý của em mà…”

Chu Mộ Dư thở dài: “Ngốc. Con cái không quan trọng, bọn họ cảm thấy quan trọng là chuyện của bọn họ, tôi sẽ không đồng ý.”

“Ồ…”

“Có thể thật sự là do tôi đã lớn tuổi, năm nay cũng bị thúc giục kết hôn nhiều.” Chu Mộ Dư ra vẻ thoải mái cười cười: “Nói thật, trước kia tôi chưa bao giờ nghĩ là mình đã già, nhưng từ sau khi kết hôn với em, tôi cũng dần dần nhận ra mình cũng thật sự không còn trẻ nữa.”

Không biết có phải do ảo giác hay không, Úc Sương cảm thấy nụ cười của Chu Mộ Dư có gì đó chua chát, giống như một ly nước bưởi không đường.

“Chú không hề già.” Úc Sương nói rất nghiêm túc.

Ý cười của Chu Mộ Dư càng sâu: “Phải xem là so với ai đã. Là do em quá trẻ đó, cục cưng.”

Hôm nay Chu Mộ Dư gọi cậu là cục cưng… Một nơi nào đó trong lòng Úc Sương khẽ run rẩy, giống như bị cái đuôi của chú mèo quẹt phải.

Chu Mộ Dư nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cậu một cái, sau đó là chóp mũi, cuối cùng là đôi môi mềm mại. Úc Sương không biết vừa rồi Chu Mộ Dư nói gì với mấy người kia, chỉ biết hôm nay gã vô cùng dịu dàng.

“Chu Mộ Dư….”

“Hửm?”

Trái tim Úc Sương nổ bùm bùm, nụ hôn dịu dàng như vậy còn khiến cậu rung động hơn cả nụ hôn mãnh liệt thường ngày.

Không cần nhìn cũng biết hiện tại hai tai cậu rất đỏ, Úc Sương né tránh ánh mắt Chu Mộ Dư, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay chú làm sao vậy?”

Chu Mộ Dư hạ thấp giọng xuống: “Tôi ghen tị với Thư Dập có nhiều quà như vậy.”

“Quà…”

“Tôi cũng muốn.”

Trước kia Chu Mộ Dư chưa từng nói mấy lời này. Khiến cho gã chủ động nhận bản thân đang ghen tị, còn mở miệng nói muốn có quà đúng là còn khó hơn cả lên trời.

Thảo nào mấy ngày nay khi Úc Sương chuẩn bị quà cho Chu Thư Dập, Chu Mộ Dư cứ có gì đó là lạ, bộ dáng vừa muốn biết là gì vừa giả bộ như không để ý. Nhẫn nhịn tới hôm nay, cuối cùng gã cũng không nhịn nổi nữa.

“Tôi đã nói với bọn họ, tôi tuyệt đối sẽ không cần con cái. Chờ khi tôi già rồi, không có ai yêu thương chăm sóc tôi nữa. Cục cưng, tôi chỉ có em thôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio