Dụ Trăn hơi chần chừ theo Ân Viêm ra khỏi quán cà phê: "Cứ đi thẳng như vậy có phải không tốt lắm hay không?"
Bọn họ có thể bỏ qua mặt mũi Hàn Nhã, nhưng không thể không để ý mặt mũi bạn học của nguyên chủ.
Có hiểu lầm thì giải thích rõ ràng là được, cứ phủi đít đi như bậy hình như không ổn lắm.
"Không sao." Ân Viêm đi đến cạnh xe, mở cửa ghế phụ rồi ra hiệu cậu ngồi vào. Hắn cúi người nói: "Tôi sẽ giải thích." Nói xong chỉ về phía sau, sau đó đóng cửa xe lại.
Dụ Trăn qua cửa sổ xe nhìn sang chỗ Ân Viêm chỉ, bèn thấy người tổ chức cuộc tụ hội lần này Phó Văn Hoa đuổi tới, lòng cậu bình tĩnh lại, ngồi trong xe yên lặng chờ Ân Viêm trở lại.
"Ân Viêm, cậu đợi một chút!"
Phó Văn Hoa nhanh chóng đuổi theo, thấy người còn chưa đi thì thở dài nhẹ nhõm. Anh vội vàng nói: "Xin lỗi, lần này là do tôi suy xét không chu toàn, bên Ngải Nhụy tôi sẽ nói rõ, cậu đừng để trong lòng, còn Hàn Nhã......"
Ân Viêm giơ tay ra hiệu anh trước đừng nói, hắn nghiêng đầu nhìn chiếc xe phía sau, rồi kéo anh qua bên cạnh.
Phó Văn Hoa cũng nhìn theo, thấy Dụ Trăn trong xe liền thức thời dừng câu chuyện, đi theo hắn sang bên cạnh. Sau khi xác định bên kia xe không nghe cũng nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, mới hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mấy năm không gặp, cậu với Hàn Nhã làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là mấy chuyện mất mặt thôi." Ân Viêm hơi rũ mắt, bắt chước giọng điệu trước kia của nguyên chủ, giải thích: "Năm đó tôi với cô ta trước sau về nước, có một khoảng thời gian đúng là quan hệ không tệ, nhưng cô ta cứ lấy lý do không xứng với tôi, không đồng ý tôi theo đuổi. Sau đó cô ta thông qua tôi quen biết một người đàn ông khác tên Ngũ Hiên, giữa hai người rất mờ ám, nhưng cô ta nói với tôi là Ngũ Hiên theo đuổi cô ta, cô ta cảm thấy rất bối rối."
Phó Văn Hoa khiếp sợ: "Cậu nói cô ta thông qua cậu quen biết một người đàn ông khác, còn ở bên người đó?"
"Cũng không hẳn, thực tế là tôi với người đàn ông kia đều bị cô ta lừa gạt. Quên đi, đều là mấy chuyện xấu hổ, nói đến nói đi cũng khiến người chán ghét." Ân Viêm ra vẻ như không muốn nói thêm về chuyện này, hắn hỏi: "Chuyện tôi với cô ta, Hàn Nhã nói với các cậu thế nào? Thái độ hôm nay của các cậu tôi cũng không ngờ tới."
Bị người mình thích lừa gạt, đối phương còn bắt cá hai tay, loại chuyện này dù thằng đàn ông nào cũng chịu không nổi.
Phó Văn Hoa nhíu mày, cảm thấy lúc nãy hắn bị oan rồi. Anh trả lời: "Cô ta nói cậu vì chuyện tai nạn xe mà oán trách cô ta, sau đó bị người khác mê hoặc, kết hôn với một người đàn ông chỉ mới gặp hai lần. Chúng tôi cũng không biết cậu với cô ta chưa từng ở bên nhau, nên tưởng cậu vì chuyện tai nạn xe mà đơn phương trách cô ta, vứt bỏ cô ta tìm người khác."
"Cô ta sao có thể nói như thế...... Chẳng trách Ngải Nhụy lại có thái độ như vậy với tôi." Ân Viêm tự giễu, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn nói thêm: "Trước khi xảy ra tai nạn xe, tôi đã biết cô ta với Ngũ Hiên ở bên nhau, muốn chấm dứt với cô ta. Sau đó cô ta uống say gạt tôi nói cô ta với Ngũ Hiên đã chia tay, gọi tôi đến đón, tôi cũng đi, lúc sau cô ta mượn rượu ầm ĩ với tôi, vừa không chú ý đã xảy ra tai nạn xe."
"Đây......" Phó Văn Hoa nói không nên lời, nửa ngày anh mới nghẹn ra một câu, "Sao cô ta lại biến thành như vậy......"
"Có lẽ là bị tiền tài quyền thế che mắt, nhà Ngũ Hiên có quan hệ rộng hơn nhà tôi." Ân Viêm nói, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe tràn ngập dịu dàng. Hắn nói tiếp: "Các cậu là bạn của tôi, cho nên tôi không muốn các cậu hiểu lầm người yêu của tôi. Trước khi lãnh chứng, tôi với Dụ Trăn đúng là mới gặp nhau hai lần, nhưng cậu biết không, tai nạn xe ngày đó, là em ấy đã cứu tôi, lúc ấy tôi cho rằng mình chết chắc rồi, nơi xảy ra chuyện là ở vùng nông thôn hẻo lánh, gần đó chỉ có mỗi nhà em ấy, mà hôm đó còn là lễ tang của ông nội em ấy nữa. Đêm hôm khuya khoắt, lá gan em ấy rất nhỏ, lúc đó dù sợ muốn khóc, nhưng em ấy vẫn run rẩy gọi điện cho xe cấp cứu, băng bó vết thương cho tôi, mà thứ mà em ấy dùng để băng bó cho tôi chính là khăn tang."
Hắn kể tới đây bỗng nở nụ cười, rồi thu hồi tầm mắt nhìn Phó Văn Hoa, tiếp tục nói: "Sau này tôi đi tìm em ấy nói lời cám ơn, em ấy còn tưởng tôi là quỷ. Văn Hoa, em ấy thật sự rất tốt, chuyện đúng đắn đời này tôi từng làm chính là sau khi phát hiện mình có ý với em ấy đã lập tức mang em ấy đi lãnh chứng. Thực tế thì đến bây giờ em ấy còn chưa thông suốt, tôi vẫn đang theo đuổi em ấy."
"Khi xảy ra tai nạn xe cộ tôi cứu Hàn Nhã, mà em ấy lại cứu tôi, đây có lẽ là ý trời. Chuyện càng khiến người ta thất vọng buồn lòng nhất chính là, sau khi xảy ra chuyện, trừ câu "xin lỗi" giả dối kia ra, đến lời cảm ơn đứng đắn Hàn Nhã cũng chưa từng nói với tôi, cũng không nói một lời cảm ơn nào với Dụ Trăn, người đã cứu tôi và cô ta."
"Lòng cô ta quá độc quá lạnh, tôi không sưởi ấm được. Văn Hoa, bây giờ tôi chỉ muốn sống yên bình với Dụ Trăn, ở bên em ấy để em ấy từ từ thông suốt, chờ đến khi em ấy thật sự thích tôi. Trước kia tôi không muốn đem chuyện tình cảm ra rêu rao, cũng rất vui mừng khi các cậu hiểu lầm tôi với Hàn Nhã là một đôi, tạo cho bản thân một chút hạnh phúc ảo tưởng, nhưng bây giờ thì không, tôi có Dụ Trăn, tôi không muốn em ấy vì chuyện quá khứ ngu muội của tôi mà bị bạn bè của tôi hiểu lầm."
Phó Văn Hoa rất ít khi nghe hắn nói về chuyện tình cảm, hiện giờ nghe xong, lại có loại cảm giác cảnh còn người mất. Anh thở dài vỗ vai hắn: "Cậu thay đổi rất nhiều...... Vậy cũng tốt, hôm khác chúng ta lại tổ chức tụ hội, nhớ dẫn Dụ Trăn theo, đến lúc đó tôi sẽ chính thức làm quen với cậu ấy, hôm nay là tôi suy xét không chu toàn, cậu thay tôi xin lỗi cậu ấy nhé."
"Không sao, em ấy rất tốt, sẽ không để ý." Ân Viêm nói với anh một câu, cũng vỗ vai anh, sau đó hẹn lần sau lại tụ hội rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo xe Ân Viêm khuất bóng, Phó Văn Hoa lại thở dài, anh quay đầu cau mày nhìn quán cà phê, sau một lúc mới cất bước trở về.
Dụ Trăn không biết Ân Viêm đã nói gì với Phó Văn Hoa, cậu cũng không tiện hỏi, nên dứt khoát căn cứ vào sự tín nhiệm với Ân Viêm, tùy hắn xử lý chuyện này.
Hai người về chung cư thu dọn một ít đồ, chăm sóc hoa, sau đó trở về biệt thự.
Trong nhà chỉ có bảo mẫu, Ân Nhạc sắp khai giảng, hẹn với bạn học đi mua tài liệu học thêm, Ân Hòa Tường với Cừu Phi Thiến thì đang đi làm.
Nghe nói hai người về, Cừu Phi Thiến tan làm sớm về nhà kéo Dụ Trăn hỏi han, nói cậu gầy, phải bồi bổ cho cậu.
Không lâu sau Ân Nhạc với Ân Hòa Tường cũng trở về, người một nhà không gặp mấy ngày, cuối cùng cũng cùng nhau ăn bữa cơm.
"Năm nay, thật là......" Cừu Phi Thiến ở trên bàn cơm cảm thán, nói đến một nửa lại sợ Dụ Trăn khó chịu, vội ngậm miệng không nói nữa. Bà nhìn sang Ân Viêm nói: "Tiểu Viêm, hạng mục kia của con mấy ngày nữa hẵng làm, giờ cứ ở nhà với Tiểu Trăn."
Ân Viêm lại lắc đầu, nói: "Kỳ hạn công trình không chờ được, năm trước con đã liên lạc với nhà thiết kế, bản thảo thiết kế mới hai ngày nữa phải có, không thể chậm trễ."
"Có thể tìm người khác giúp con trông chừng mấy ngày, nếu không mẹ gọi Tây Bình về? Cậu ta cũng bận rộn ở nước ngoài một khoảng thời gian rồi." Cừu Phi Thiến vẫn muốn cho Ân Viêm nghỉ cùng Dụ Trăn mấy ngày.
Ông Tây Bình thân là quản gia của Ân gia, nhưng không chỉ quản chuyện người làm trong nhà. Bất động sản hay tài sản tư nhân của Ân gia, bao gồm bác sĩ gia đình, luật sư cố vấn, quản lý tài sản tư nhân và cả cộng sự bên ngoài, toàn bộ đều do ông quản.
Cuối mỗi năm là thời điểm ông bận rộn nhất, chạy từ trong nước đến ngoài nước từ trong tỉnh đến ngoài tỉnh, muốn kiểm kê nhân viên các nơi, kết toán doanh thu lợi nhuận với luật sư cố vấn, bàn bạc kế hoạch năm sau, còn phải kiểm kê lại động sản và bất động sản tư nhân của Ân gia.
Năm trước sau khi người Ân gia về thành phố B, ông lập tức bay ra nước ngoài, kiểm kê tài sản và liên hệ luật sư cố vấn ở nước ngoài.
Nghe Cừu Phi Thiến vì mình mà chuẩn bị để Ân Viêm nghỉ thêm, Dụ Trăn ngượng ngùng, vội mở miệng: "Không sao đâu mẹ, thân thể con rất khỏe mạnh, không cần ở với con nữa, Ân Viêm đã nghỉ rất lâu rồi."
Ăn không ngồi rồi lâu như vậy, cậu nào không biết xấu hổ lại chậm trễ công việc của Ân Viêm.
Cừu Phi Thiến vẫn có chút chần chờ, còn muốn khuyên tiếp, Ân Viêm đã mở miệng trước: "Dụ Trăn cũng sẽ đi với con đến công trường, em ấy khá rõ chuyện hoa cỏ, lúc đại học cũng có học quy hoạch lâm viên, xanh hoá khu giải trí theo chủ đề con định giao cho em ấy phụ trách."
Hử? Giao, giao cho ai phụ trách?
Dụ Trăn trừng mắt, quay đầu nhìn Ân Viêm.
Ân Viêm nghiêng đầu nhìn cậu, truyền âm mật.
【Hóa giải sát khí. 】
À đúng, cậu còn phải đến công trường hóa giải sát khí.
Dụ Trăn thu lại hai mắt trừng lớn, nhìn sang Cừu Phi Thiến: "Dạ...... Con, con cũng muốn đến công trường giúp đỡ." Sao cứ có cảm giác đi cọ tài nguyên người ta, ôm đùi chiếm tiện nghi của Ân gia.
"Đến công trường?" Trọng điểm Cừu Phi Thiến lại đặt chỗ này, nhìn bộ dáng Dụ Trăn sạch sẽ xinh đẹp, nhớ tới hoàn cảnh công trường, trong lòng hơi không vui: "Tiểu Trăn muốn làm xanh hoá, có thể vào công ty làm trợ lý thiết kế, đi theo những tiền bối thiết kế lâm viên tích cóp kinh nghiệm, ngồi văn phòng so với đi công trường ——"
"Khụ!"
Ân Hòa Tường đột nhiên ho một tiếng, dưới bàn vỗ Cừu Phi Thiến, nhìn Dụ Trăn nói: "Vậy cũng được, cố gắng làm, chú ý an toàn, có vấn đề gì thì cứ nói với nhà."
Dụ Trăn vội vàng gật đầu, nghiêm túc bảo đảm: "Con biết rồi, cảm ơn ba."
Ân Hòa Tường vừa lòng gật đầu.
Cừu Phi Thiến nghiêng đầu trừng Ân Hòa Tường, ý gì đó, dám làm trái à.
"Hai đứa nhỏ làm chung với nhau, vừa lúc bồi dưỡng tình cảm, hơn nữa, đều là người trưởng thành, thừa dịp trẻ tuổi rèn luyện thêm, sau này mới có nhiều kinh nghiệm." Ân Hòa Tường thấp giọng giải thích, đưa mắt ra hiệu.
Bồi dưỡng tình cảm?
Cừu Phi Thiến nhìn Ân Viêm với Dụ Trăn tựa vào nhau bàn chuyện công trường, tâm tư vừa chuyển, không vui trong lòng tan đi, bà nghiêng đầu liếc Ân Hòa Tường, gắp cho ông miếng thịt.
Ân Hòa Tường mặt nghiêm túc ăn, hài lòng.
Ân Nhạc ngồi trong góc nhìn ba mẹ, lại nhìn anh hai chị dâu, ngao ô một tiếng bỏ miếng thịt vào miệng, nghiến răng nghiến lợi ra sức nhai nuốt.
Hừ!
Chờ khai giảng, cậu sẽ đi tìm Bộ Liên chơi! Chơi mỗi ngày!
Vào đêm, sau khi đánh răng rửa mặt xong, Ân Viêm lại bảo Dụ Trăn mặc kỹ quần áo, sau khi cậu được bọc kín mít thì vươn tay vòng qua eo cậu, tay còn lại nhẹ nhàng vung lên.
Cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến, khi lấy lại tinh thần, hai người đã xuất hiện trong sân biệt thự Cừu gia. Chung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh trăng và tia sáng ít ỏi của đèn đường chiếu sáng.
"!!!"
Thân thể Dụ Trăn cứng đờ, vẫn duy trì vẻ mặt khiếp sợ bị Ân Viêm ôm lấy, tay cậu vô thức ôm chặt eo Ân Viêm, chân chạm đất một lúc lâu mới thả lỏng. Cậu hỏi: "Đây là......"
"Súc địa thành thốn, vì tu vi của cậu tiến giai nên tôi cũng khôi phục năng lực."
Thu hẹp khoảng cách
Ân Viêm dù giải thích cũng không buông cậu ra, chỉ duỗi ngón tay điểm nhẹ vào vách tường biệt thự, sau đó hai hồn phách bị động bay lại đây.
"Tiên nhân tha mạng! Tha mạng! Tôi không hại người, thật sự! Tiên nhân tha mạng!"
Một anh linh mang gương mặt ông lão vừa thấy Ân Viêm liền quỳ sụp xuống, co rút trên mặt đất run bần bật. Nó run lên một lúc đột nhiên phản ứng lại, vèo một cái bay lên giữa không trung, nhìn quanh bốn phía, trên mặt nở một nụ cười dữ tợn.
"Mình ra được? Mình, mình xuyên qua vách tường này? Mình rời khỏi Cừu gia? Ha ha ha, ông trời có mắt, mình ——"
Hư Vô đột nhiên nhảy ra, rồi lao thẳng lên không trung ngậm lấy cổ anh linh đang bộc phát sát khí. Hư Vô ngậm nó giống như ngậm chim nhỏ, ném mạnh xuống đất.
Anh linh ngậm miệng, quỳ rạp trên mặt đất kinh sợ nhìn Hư Vô, lại nhìn qua Ân Viêm và Dụ Trăn, vui sướng được rời khỏi nơi bị nhốt biến mất, nó thành thật co người trên mặt đất, yên lặng chờ xử lý.
Trái ngược với anh linh kích động, hồn phách Tân Tiểu Tiểu cực kỳ bình tĩnh. Sau khi thấy rõ tình huống, cô lập tức bay tới trước mặt Ân Viêm với Dụ Trăn, quỳ xuống trước Dụ Trăn: "Cảm ơn tiên trưởng chúc phúc cho Thụy Kiệt, Tiểu Tiểu vô cùng biết ơn."
Dụ Trăn chưa từng bị người, à không, bị quỷ quỳ, cậu vội tránh khỏi tay Ân Viêm muốn đỡ cô lên, kết quả lại bị Ân Viêm nắm tay.
"Cậu thân có công đức, không thể tùy tiện đụng vào hồn thể."
Dụ Trăn bị nhắc nhở vội lui về, nói với Tân Tiểu Tiểu: "Tôi không phải tiên trưởng gì cả, tôi chỉ là người bình thường thôi, cô mau đứng lên, không cần quỳ tôi đâu."
Tân Tiểu Tiểu nhìn sang Ân Viêm, lại nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, dập đầu với Dụ Trăn rồi tự giác đứng lên.
Chào hỏi xong, Dụ Trăn nghiêng đầu nhìn Ân Viêm, sau khi được đối phương gật đầu cho phép, cậu yên lặng cổ vũ bản thân rồi nói với hai hồn thể trước mắt: "Các người...... Có muốn làm quỷ hầu của tôi?"
Quỷ hầu?
Anh linh với Tân Tiểu Tiểu liếc nhau, đôi mắt như hạt châu của anh linh chuyển động, nhưng không nói chuyện. Tân Tiểu Tiểu thì có vẻ chần chờ: "Tiên trưởng giúp Thụy Kiệt, Tiểu Tiểu nên báo đáp, nhưng tôi còn có tâm nguyện chưa hoàn thành......"
Dụ Trăn nhìn ra suy nghĩ của cô, vội giải thích nói: "Không phải không phải, tôi không phải muốn nhận các cô làm nô lệ, chỉ muốn cho các cô một thân phận hợp lý để tồn tại thôi. Tôi đã nhập đạo, Thiên Đạo tương đối khoan dung với tôi, các cô làm quỷ hầu của tôi tương đương với việc giao mệnh cách vào tay tôi, âm sai sẽ không làm gì được các cô. Tôi không cần các cô theo tôi, các cô có thể tiếp tục ở lại Cừu gia, nhưng điều kiện tiên quyết là không được hại người vô tội, báo thù cũng nên vừa phải."
Tân Tiểu Tiểu nghe vậy chỉ do dự vài giây, lại lần nữa quỳ xuống trước mặt Dụ Trăn, thu liễm sát khí trên người, dập đầu với cậu: "Cám ơn chủ nhân đã ban ân."
Đây là đáp ứng rồi? Cậu còn chưa nói hết đâu á.
Dụ Trăn hoàn hồn, vội nhắc nhở cô: "Mau đứng lên đi. Cô không cần gọi tôi là chủ nhân, cứ gọi tôi Dụ Trăn là được rồi."
Nói xong cậu lấy ra một hạt giống rồi dùng công đức bao lấy nó, cậu vụng về niệm thuật thu phó một lần, sau đó ngón tay cong lên, phóng hạt giống vào mi tâm của Tân Tiểu Tiểu.
Kim quang lóe lên, sát khí trên người Tân Tiểu Tiểu thu lại, giữa mày xuất hiện một ấn ký hạt giống kim sắc, sắc mặt trắng bệch cũng trở nên hồng nhuận. Nếu không phải thân ảnh trong suốt, thoạt nhìn giống y như lúc còn sống.
Tân Tiểu Tiểu giơ tay sờ sờ ấn ký nóng lên giữa mày và gương mặt khôi phục độ ấm của mình, sau một lúc ngơ ngác chợt nở nụ cười, lại lần nữa dập đầu với Dụ Trăn.
"Cảm ơn chủ nhân."
Dụ Trăn thấy nghi thức đã thành thì nhẹ nhàng thở ra, lại nói: "Cô thật sự không cần gọi tôi là chủ nhân." Kỳ cục lắm.
"Cảm ơn chủ nhân." Tân Tiểu Tiểu kiên trì.
"......" Được rồi.
Dụ Trăn bất đắc dĩ, ra hiệu cô đứng lên, cục đá đè nặng trong lòng cũng vơi đi một nửa, cậu lại nhìn về phía anh linh.
Anh linh thấy cả quá trình, đặc biệt là thay đổi của Tân Tiểu Tiểu, nó không chần chờ nữa, vội hướng quỳ xuống trước mặt Dụ Trăn, tỏ vẻ nguyện ý quy thuận.
Nhưng Dụ Trăn lại không lập tức thu nó, cậu ngồi xổm trước mặt nó, giải thích: "Ngươi thân có nhân quả, lại hút ba bán linh, tâm tính cũng không ổn định, ta có thể thu ngươi, nhưng có một số việc ta phải nói rõ trước. Ngươi làm quỷ hầu của ta, ta có thể dùng công đức chậm rãi điểm hóa ngươi, trừ đi sát khí và oan kết trên người ngươi, chờ ngươi hết nhân quả, trở về bản chất, ta lại đưa ngươi vào luân hồi."
Hai mắt anh linh sáng lên.
Công đức, luân hồi, quỷ quái nào không thèm nhỏ dãi chứ! Nó là anh linh được người tạo thành, nếu không ai trợ giúp, sẽ mãi mãi không có kiếp sau. Lời này của Dụ Trăn, quả thực là thứ mà nó mơ ước!
"Nhưng mà, thứ mà ta cho ngươi, đều có điều kiện tiên quyết." Dụ Trăn nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt nó: "Ngươi muốn báo thù, có thể, chuyện này có ích cho việc tiêu trừ nhân quả trên người của ngươi, ta cũng không có quyền can thiệp, nhưng đối tượng ngươi báo thù lại chỉ có thể là người thân đã hại ngươi, người vô tội khác, không thể. Sau khi làm quỷ hầu của ta, mọi thứ của ngươi đều do ta khống chế, ta muốn cho ngươi hồn phi phách tán, thì đến cơ hội giãy giụa ngươi cũng không có. Theo ta, ngươi không thể tiếp tục tùy ý làm ác, một khi ngươi vi phạm quy tắc mà ta lập cho ngươi, ta sẽ trực tiếp tiêu diệt ngươi. Cho nên muốn làm quỷ hầu của ta hay không, ngươi suy nghĩ cho kỹ."
Vẻ mặt anh linh trầm xuống, nhíu mày không nói.
Dụ Trăn nhìn vẻ mặt của nó, thở dài trong lòng. Cậu đứng dậy nói: "Dù ngươi không làm quỷ hầu của ta, bây giờ ta cũng sẽ không bắt ngươi. Nhưng sau khi ngươi hoàn thành xong nhân quả, giải được hạn chế của Cừu gia với ngươi, nếu ngươi còn tiếp tục làm ác, ta sẽ tự mình lại đây tiễn ngươi."
Nói xong cậu nhìn Tân Tiểu Tiểu, bổ sung: "Đương nhiên, cô cũng vậy."
Vẻ mặt Tân Tiểu Tiểu không chút thay đổi, thậm chí thái độ cũng trở nên cung kính hơn. Cô nghiêm túc bảo đảm: "Tiểu Tiểu sẽ ghi nhớ lời chủ nhân phân phó, sẽ không tùy ý làm ác."
Dụ Trăn gật đầu.
Anh linh ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc, hỏi: "Cậu thật sự có thể giúp tôi vào luân hồi?"
"Có thể." Dụ Trăn trả lời, cậu dừng một chút, lại bổ sung thêm: "Dù tôi không được, cũng còn có Ân Viêm."
Anh linh nhìn sang Ân Viêm, nhớ đến sức mạnh của hắn, cuối cùng hạ quyết tâm, quỳ xuống trước mặt Dụ Trăn: "Tôi đáp ứng làm quỷ hầu của ngài, nhưng tôi có một yêu cầu."
Dụ Trăn: "Ngươi nói."
"Tôi muốn đi gặp mẹ tôi một lần." Anh linh trả lời, giọng nói đột nhiên nhỏ xuống: "Năm đó bà cũng không biết âm mưu của Cừu Tạ Hoa, còn tưởng rằng vì bà không cẩn thận đánh mất đứa bé nên Cừu Tạ Hoa mới vứt bỏ bà, bà vẫn luôn áy náy tự trách, điên loạn hơn nửa đời. Tôi cảm ứng được bà sắp hết dương thọ, cầu xin ngài dẫn tôi đi gặp bà, xin ngài."
Nói xong nó quỳ thẳng xuống, không ngừng dập đầu với Dụ Trăn.
Tân Tiểu Tiểu không đành lòng dời tầm mắt, tay cô xoa xoa bụng, vành mắt hơi đỏ lên, có lẽ là nhớ tới con gái không thể xuất thế của mình.
Dụ Trăn cũng không ngờ nó sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, cậu không đành lòng, nhìn sang Ân Viêm.
"Mẹ của nó đúng là còn sống, tôi có thể mang các cậu đi gặp bà." Ân Viêm trả lời.
Dụ Trăn nghe vậy thì yên tâm, cậu quay đầu nhìn anh linh vừa nghe Ân Viêm đã dừng dập đầu, lấy ra một hạt giống, dùng phương pháp đồng dạng phóng vào ấn đường nó.
Kim quang lóe lên, sát khí trên người anh linh biến mất, thay đổi đồng thời còn cả gương mặt của nó.
Làn da già nua nhăn nheo đầy nếp nhăn chậm rãi biến đổi, chỉ trong chớp mắt, anh linh diện mạo dữ tợn đã biến thành một đứa bé sơ sinh nho nhỏ trắng nõn đáng yêu, giữa mày còn có ấn ký kim sắc, càng khiến nó trở nên đáng yêu hơn.
"Tam Nhi cám ơn chủ nhân ban ân."
Anh linh mặt bánh bao quỳ xuống, manh không chẹo được~
Dụ Trăn ngây ngốc nhìn mặt nó, bị mặt bánh bao nghiêm túc chọc đến buồn cười, cậu cố gắng nghẹn lại, gật gật đầu, cả xưng hô "chủ nhân" cũng không để ý, vội vươn tay ra hiệu nó đứng lên.
Mẹ Tam Nhi dương thọ không còn nhiều, Dụ Trăn muốn nhanh chóng giúp Tam Nhi hoàn thành tâm nguyện, suy xét một chút, dứt khoát thu Tam Nhi vào pháp bảo ngọc giác Ân Viêm cho cậu, sau khi bảo Tân Tiểu Tiểu về biệt thự thì lại lần nữa dùng " Súc Địa Thành Thốn "", đi tới thôn trang nơi mẹ Tam Nhi ở.
Mẹ Tam Nhi đã lớn tuổi, nhưng vẫn có thể tự mình đi lại, mỗi ngày kiên trì ra cửa tìm con, một ngày cũng chưa từng dừng lại.
Sau khi đến nơi, Dụ Trăn độ cho Tam Nhi một chút công đức, để nó tạm thời có được thật thể, sau đó kéo Ân Viêm đi xa.
Tam Nhi dập đầu với hai người đã đi xa, sau đó bước đến cửa của bà cụ, nằm xuống gào khóc.
Không bao lâu trong phòng truyền đến âm thanh bà lão rời giường, cửa gỗ mở ra, mẹ Tam Nhi xuất hiện phía sau cửa, khi nhìn thấy Tam Nhi đầu tiên là khiếp sợ, sau đó ôm Tam Nhi đang khóc thút thít lên, mặt đầy nước mắt vừa dỗ vừa ôm đứa bé vào phòng.
"Đi thôi." Dụ Trăn thu hồi tầm mắt, ra hiệu Ân Viêm về nhà.
Ân Viêm thuận thế ôm lấy eo cậu, hỏi: "Không đợi nó?"
"Cứ để nó ở cùng người mẹ đi hết đoạn đường cuối cùng, mấy ngày nữa hẵng đến đón." Dụ Trăn trả lời, ngửa đầu nhìn Ân Viêm, đột nhiên chủ động ôm lấy eo hắn, tựa trán lên vai hắn: "Cảm ơn anh."
Động tác này quá mức thân mật, trong lòng Ân Viêm nhảy dựng, không nói hai lời phất tay súc địa thành thốn trở về nhà, sau đó buông Dụ Trăn ra, bước nhanh vào toilet, rầm một cái đóng cửa lại.
Dụ Trăn vẫn đứng ở tại chỗ duy trì tư thế ôm hắn, cậu mím môi chết lặng nhìn chằm chằm cửa toilet, yên lặng thật lâu, đột nhiên hừ nhẹ một tiếng: "Sớm muộn gì cũng chữa dứt cái thói ở sạch này của anh."