Buổi chiều, hai người đến công trường vùi đầu bận rộn một phen.
Dự án khu thiết kế theo chủ đề đã tới giai đoạn kết thúc, bởi vì việc trang hoàng bên ngoài với bên trong tốn chút thời gian, cho nên việc xanh hoá chỉ có thể để sau. Dụ Trăn cầm bản thiết kế xanh hoá đi xung quanh, cảm ứng biến hóa của sát khí ở công trường, xác định không có gì vấn đề mới đi tìm Ân Viêm đang nói chuyện với người phụ trách công trường, tỏ vẻ muốn đến vườm ươm.
Ân Viêm thuận theo kết thúc cuộc nói chuyện với người phụ trách công trường. Hắn xoay người nhìn cậu, hỏi: "Là đến cái vườm ươm em mua kia?"
"Vâng. Sau khi ký hợp đồng em còn chưa có thời gian tới xem, trước đó ông chủ vườm ươm có nói sẽ về quê gấp, em phải qua đó nói chuyện với anh ta đã." Dụ Trăn trả lời, nhìn quanh một vòng công trường, tuy rằng luyến tiếc không muốn tách khỏi hắn, nhưng vẫn hiểu chuyện nói: "Em đi một mình được rồi, anh bận chuyện của anh đi, có thể buổi tối em sẽ về muộn một chút, anh không cần chờ em ăn cơm."
Ân Viêm thật sự không thể đi, công việc ở giai đoạn kết thúc rườm rà, có rất nhiều chuyện cần hắn ra mặt quyết định.
Hắn nhìn đồng hồ, rồi lấy ra chìa khóa xe đưa cho cậu: "Lái xe đi."
Dụ Trăn lắc đầu không nhận: "Không cần đâu, em bắt xe qua đó là được."
Hôm nay họ chỉ lái một chiếc xe đến đây, nếu cậu lấy xe đi thì Ân Viêm sẽ không xe chạy.
"Anh có thể đi nhờ xe tổ trưởng Lưu về công ty, lát nữa anh ta cũng muốn lại đây." Ân Viêm nhìn thấu suy nghĩa của cậu, kéo tay cậu đặt chìa khóa vào. Hắn nhìn cậu vài giây, đột nhiên cúi đầu hôn trán cậu một cái.
Dụ Trăn sửng sốt, mím môi đỏ mặt nhìn hắn.
"Lúc một người, đừng nghĩ loạn." Ân Viêm sờ mặt cậu, sau đó xoay người dắt cậu đến bên cạnh xe, ra hiệu cậu lên xe: "Đi đi, đi sớm về sớm."
Dụ Trăn nhìn ánh mắt trước sau vẫn bình tĩnh bao dung của hắn, đầu óc cậu nóng lên, bèn nhào qua gặm môi hắn một cái, còn chui đầu vào ngực hắn dùng sức cọ cọ. Sau đó cậu mặt vẫn đỏ xoay người mở khóa kéo cửa xe, đóng cửa cài đai an toàn khởi động ô tô rời đi, một loạt động tác hết sức liền mạch lưu loát.
Ân Viêm không phòng bị bị cậu cọ đến lui về phía sau một bước nhỏ, mới vừa đứng vững đã bị phả cho một mặt khói xe và bụi đất công trường. Hắn nghiêng đầu nhìn theo mông xe biến mất trong tầm mắt, giơ tay sửa sang lại cổ áo bị cọ loạn.
"Nghiệt đồ."
Lại dám đánh lén.
Dụ Trăn lòng nở hoa chạy đến vườm ươm, sau khi tới nơi thì không vào trước, mà ngồi xổm ven đường vùi đầu để bình tĩnh lại. Lúc tâm trạng trở lại bình thường thì cậu mới đứng lên, giơ tay xoa mặt.
Thật là, nói cái loại lời nói kia sao cậu có thể không nghĩ loạn cho được.
Quá phạm quy rồi.
Cho nên Ân Viêm là thích mình nhỉ, đều bảo cậu không cần nghĩ loạn rồi mà.
"Ngài Dụ? Cậu đến đây lúc nào, sao không đi vào?"
Ông chủ vườm ươm mang theo một cái bao tải nhỏ từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Dụ Trăn đứng bên ngoài không đi vào, ngoài ý muốn lại nghi hoặc.
Dụ Trăn hết hồn, xoay người nhìn anh, tầm mắt ngoài ý muốn quét qua lớp sương đỏ nhàn nhạt đang di chuyển quanh thân anh. Cậu hơi sửng sốt, sau đó nhíu mày hỏi: "Ông chủ Điền, anh vừa làm gì vậy?"
Ông chủ vườm ươm Điền Viễn không phát hiện điều bất thường, còn tưởng cậu đang muốn hàn huyên, anh cười ha ha đáp: "Sắp về quê rồi, đứa nhỏ trong nhà thích ăn rau dại mọc trên ngọn núi gần đây nên tôi đi hái chút đem về để muối rau mang đi, lúc đến quê vừa lúc ăn được."
Anh vừa nói vừa chỉ bao tải trong tay.
Tầm mắt Dụ Trăn dịch qua, sau đó mày cau càng chặt.
Bao tải màu đen xám, trông rất cũ nên chắc đã dùng rất lâu, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là quanh bao tải lại có tầng sát khí màu đen mờ nhạt bao phủ.
Vẻ mặt cậu ngưng trọng theo Điền Viễn vào vườm ươm, lực chú ý vẫn luôn đặt trên bao tải.
Vợ Phương Vân của Điền Viễn nghe thấy tiếng động cũng đi ra, thấy là cậu tới, cô vội nhiệt tình châm trà gọt trái cây, dáng vẻ vui mừng khác xa với sự nản lòng lúc ký hợp đồng.
Dụ Trăn thu lại cảm xúc, vừa cùng họ hàn huyên vừa quan sát họ và tình huống vườm ươm. Cậu phát hiện sương đỏ chỉ có trên người ông chủ Điền Viễn, hơi thở trên người Phương Vân rất bình thường, nhưng vườm ươm lại càng cho người ta cảm giác không thoải mái.
Không ổn, cảm giác không giống như lần trước.
Trước đó cậu tới vườm ươm này, phát hiện khí tràng vườm ươm có hơi kỳ lạ, như có âm sát tồn tại, nhưng lại không quá nghiêm trọng, chỉ cần dùng công đức linh khí uẩn dưỡng một thời gian là có thể phá giải.
Lúc đó cậu đã từng suy nghĩ mình có thể trộm giúp một nhà ông chủ giải quyết vấn đề, dù sao vườm ươm này cũng là tâm huyết của họ, bởi vì không hiểu âm sát mà bỏ đi, thật sự quá làm người tiếc hận.
Nếu không phải sau đó cậu biết vợ chồng ông chủ có một đứa con bị bệnh nặng cần dùng tiền gấp, mà dưới quê còn mua một cái vườm ươm nhỏ khác làm đường lui, cậu cũng sẽ không hạ quyết tâm mua lại vườm ươm này.
Nhưng bây giờ xem ra, vấn đề của vườm ươm này có lẽ không chỉ là âm sát mà thôi.
Cậu nhịn không được lại nhìn về phía bao tải bay đầy sát khí nằm bên góc, trong lòng có chút suy đoán. Cậu làm bộ tùy ý hỏi ông chủ: "Ông chủ Điền, rau dại này anh đào ở đâu vậy? Ngon lắm sao?"
Hỏi xong lại làm ra dáng vẻ ngượng ngùng: "Người yêu của tôi lớn lên trong thành phố, chưa từng ăn rau dại, nghe nói có mấy loại rau dại làm vằn thắn ăn rất ngon, nếu loại này tốt, tôi muốn hái một ít về làm cho anh ấy ăn thử."
Nguyên văn 爱人 có thể dịch là người yêu, hay vợ/chồng. Mây chương trước tui để là "người yêu". Chứ để anh Viêm giới thiệu là "vợ" thì hông ổn mà "chồng" cũng hơi kì, bé Trăn cũng vậy, nên mọi người cứ góp ý có gì thì cmt tui sẽ sửa nha.
Trong tiếng Trung 他 = hắn, anh ta, anh ấy... và 她 = cô ấy... đều phát âm là tā
Ông chủ nghe vậy sửng sốt, sau đó hào sảng cười: "Không ngờ ngài Dụ còn trẻ như vậy mà đã kết hôn, rau dại này mọc trên ngọn núi gần đây thôi, tuy trông hơi xấu, thế mà vị cũng không tệ. Nhưng mùi của loại rau dại này hơi lạ, mức độ tiếp nhận của mỗi người không giống nhau. Ví dụ như con trai tôi, ăn một lần là thích, tôi thì từ từ mới thích, còn bà xã tôi lại không chịu được vị này. Ngài Dụ có thể nếm thử trước, xem có thích hay không, nếu thích thì bao đó cho cậu hết, không đủ thì tôi lại đi hái thêm, còn rất nhiều!"
"Chỉ biết khoe khoang, nếu ngài Dụ thật sự thích, đưa túi rau dại này còn không bằng nói cho ngài Dụ biết chỗ rau dại mọc." Phương Vân cười đánh chồng mình một cái, sau đó nhìn Dụ Trăn nói: "Trùng hợp trong nhà vừa lúc có sủi cảo, là nhân thịt heo rau dại, tôi đi làm một ít cho ngài nếm thử."
Dụ Trăn cũng không từ chối, cười nói cám ơn: "Vậy phiền chị rồi, xin lỗi, đưa ra yêu cầu thất lễ như vậy."
"Không thất lễ không thất lễ, ngài Dụ là ân nhân nhà tôi, chỉ là mấy cái sủi cảo thôi, không có gì đâu." Phương Vân vội xua tay, cười cười xoay người ra ngoài làm sủi cảo.
Sủi cảo chín rất nhanh. Chỉ mười lăm phút mà một đĩa sủi cảo chiên và một đĩa sủi cảo đã được bưng lên. Phương Vân còn tri kỷ làm thêm một chén nước chấm, để bữa sáng ngon miệng hơn.
"Tôi không khách khí nữa."
Dụ Trăn cười cầm lấy đôi đũa, nhìn hai đĩa sủi cảo trước mặt đều bay đầy hắc khí, thuận tay gắp một cái bỏ vào miệng.
Một mùi vị thơn ngát mê người nháy mắt tràn ngập trong khoang miệng, nước bọt nhanh chóng phân bố, linh khí trong cơ thể mơ hồ xôn xao. Mà khác với linh khí, công đức đang vận chuyển trong cơ thể tựa như đụng phải thứ gì đó chán ghét đột nhiên lui hết về đan điền.
Quả nhiên có vấn đề.
Nuốt miếng sủi cảo xuống, mượn động tác uống nước ăn vào một viên thuốc giải độc, đợi linh khí xôn xao ổn định lại. Dụ Trăn buông đôi đũa, nói đầy tiếc nuối: "Xem ra tôi không có phúc khí ăn được mùi vị này, nhưng có lẽ người yêu của tôi sẽ thích, khẩu vị của anh ấy không giống tôi."
"Đúng là tiếc thật. A Vân, em nhặt rồi rửa đám rau dại kia đi, để lát nữa đưa ngài Dụ mang về." Sau khi sủi cảo được mang lên, ông chủ Điền Viễn lập tức há to miệng ăn. Một cái lại một cái, ăn nhanh đến dường như không cảm thấy nóng.
Phương Vân nhịn không được nhướng mày nhìn anh, ra hiệu anh ăn từ từ thôi, sau đó chào Dụ Trăn một câu rồi mang rau dại ra ngoài.
Dụ Trăn nhìn tướng ăn có thể nói là gấp gáp của Điền Viễn, tâm trạng càng nặng nề hơn.
Nơi rau dại sinh trưởng chắc chắn có vấn đề, trời sinh mang sát.
Người thường nếu tiếp xúc với sát khí trong thời gian dài, sức chống cự của thân thể tốt, sẽ chỉ xảy ra chút huyết quang tai ương, từ sương đỏ trên người Điền Viễn mà phán đoán, anh ta chắc là loại tình huống này. Mà người có sức chống cự kém, thân thể sẽ dần suy yếu, xuất hiện hiện tượng bệnh nặng, đợi sau khi sát khí hoàn toàm nhập tâm, mệnh sẽ về hoàng tuyền.
Phản ứng của mỗi người với sát khí đều không giống nhau. Người có lòng dạ ngay thẳng, sẽ nhạy cảm và kháng cự lại với sát khí. Mà những người như trẻ con, thiếu niên có tâm lý yếu ớt, thai phụ, hay người trẻ tuổi có tâm tư nặng và người già thân thể không tốt, sẽ dễ bị sát khí hấp dẫn.
Theo cậu biết, con trai ông chủ là học sinh cấp ba, việc học nặng nề gây áp lực về mặt tâm lý dẫn đến "bệnh nặng", hơn phân nửa là bị sát khí của rau dại nhập thể. Ông chủ chắc là vì con trai bệnh nặng với việc làm ăn không tốt ảnh hưởng đến cảm xúc, nên cũng bị sát khí lẫn trong không khí nhập thân.
Mà bà chủ không bị ảnh hưởng là do tính tình đặc biệt cứng cỏi. Cô nhìn thì có vẻ yếu đuối, nhưng thật ra còn mạnh mẽ hơn ông chủ, nên không bị sát khí dụ dỗ.
Phải đến chỗ rau dại sinh trưởng xem thử.
Trong lòng có chủ ý, Dụ Trăn thuận thế dời đề tài lên chuyện rau dại. Ông chủ Điền Viễn gần đây rất thích loại rau dại này, vì thế rất có hứng thú nói về chuyện này.
Qua cuộc nói chuyện, Dụ Trăn biết hơn nửa năm trước một nhà ông chủ phát hiện ra loại rau dại này. Lúc ấy chỉ là con trai ông chủ tò mò hái về, lại không ngờ khi làm thành đồ ăn thì con trai ông chủ rất thích, vì thế rau dại này bắt đầu thường xuyên có mặt trên bàn ăn.
Nói đến cũng kỳ lạ, rau dại kia một năm bốn mùa có quanh năm chẳng phân biệt mùa nào. Vì để mỗi ngày đều ăn được, con trai ông chủ còn nói Phương Vân làm rau dại thành rau muối chua, mỗi ngày mang đến trường học ăn.
Vừa khéo là lúc con trai ông chủ bắt đầu yêu cầu Phương Vân làm rau dại thành rau muối chua mang đến trường học, vườm ươm cũng bắt đầu tệ hơn.
Suy đoán trong lòng được xác nhận. Ngón tay Dụ Trăn gõ gõ đầu gối, vừa lúc Phương Vân mang rau dại đã nhặt xong vào, cậu liền thuận thế hỏi: "Rau dại này sao còn cần xử lý đặc biệt, không phải rửa là có thể ăn sao?"
"Không thể trực tiếp ăn, rễ củ của loại này rất lớn, thứ có thể ăn chỉ là phần lá cây phía trên, nếu muốn ăn trước hết phải bỏ rễ củ đã." Lần này trả lời chính là Phương Vân.
Dụ Trăn quét mắt nhìn thứ xanh mượt trong tay cô, phiến lá hình bầu dục có răng cưa nhìn không ra là loại rau dại nào. Cậu tiếp tục hỏi: "Vậy rễ củ không thể ăn sao?"
"Không thể ăn. Nó có vị chát, lúc cắt ra còn có nước vàng chảy ra, rất ghê." Phương Vân nói như rất chán ghét. Ngày thường rau dại đều do cô sơ chế, cho nên rất hiểu biết với mấy thứ này.
Dụ Trăn gật đầu, lại hỏi: "Vậy rễ củ cắt ra, hai người xử lý thế nào? Vứt vào thùng rác có bốc mùi không?"
"Có mùi, nên tốt nhất là xử lý xong lập tức ném, đừng để qua đêm ở phòng bếp. Ở bên vườm ươm thì tôi đều chôn xuống đất, thực vật cũng xem như là một loại chất dinh dưỡng mà, gọi là gì nhỉ? Phân bón sinh học?"
Phương Vân nhanh trí nói.
Dụ Trăn cười nhẹ, đại khái đã hiểu vấn đề của người nhà này và vườm ươm, cậu gật đầu không nói nữa.
Ăn xong sủi cảo, Dụ Trăn với ông chủ vườm ươm đi dạo một vòng để biết một chút tình huống cụ thể của vườm ươm. Hai người hẹn xong thời gian bàn giao chính thức, sau đó đi đến chỗ rau dại sinh trưởng.
Đó là trong bóng râm trên một con đường dốc, cây cối lộn xộn đến mức chỉ không cẩn thận một chút sẽ bị vấp té.
Điền Viễn thuần thục dẫn đường, chỉ vào phía dưới triền núi nói: "Chính là nơi đó, rất nhiều, muốn ăn lúc nào cũng có thể tới hái."
Dụ Trăn chỉ quét mắt qua bên kia một cái thì không nhìn nữa, ngón tay cậu khẽ động, một hạt giống mang kim quang rơi vào bụi cỏ, sát khí bên kia lập tức mờ đi rất nhiều.
Thời gian không còn sớm, Dụ Trăn xem xong nơi rau dại sinh trưởng liền chào tạm biệt vợ chồng vườm ươm, mang rau dại chạy về chung cư.
Ân Viêm vẫn chưa trở về. Cậu nghĩ nghĩ, sau đó cầm rau dại vào phòng bếp.
Mùi hương thức ăn nhanh chóng lan tỏa, theo sau là mùi hoa thoang thoảng.
Ân Viêm vừa mở cửa vào nhà đã ngửi thấy hương vị tươi ngon của canh cá, khóe miệng cong lên. Vừa chuẩn bị đổi giày đi vào, đã ngửi được một mùi hư thối bay đến theo sát canh cá. Vẻ mặt hắn biến đổi, giày cũng chưa kịp thay đã đi nhanh vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Dụ Trăn đang thái hành, nồi canh cá sôi ùng ục, trên bàn bày hai món nóng hổi vừa làm xong.
Nghe thấy tiếng động, Dụ Trăn nghiêng đầu nhìn ra cửa phòng bếp thấy Ân Viêm xuất hiện, cười nói: "Đã về rồi, rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
Ân Viêm không nói lời nào, tầm mắt dạo qua một vòng trong phòng bếp, cuối cùng dừng trên cái túi trong góc. Hắn hỏi: "Đó là cái gì?"
Dụ Trăn nghe vậy quay đầu nhìn thử, lúc này mới nhớ tới loại rau dại kia. Cậu trả lời: "Anh đoán được? Là rau dại, nhưng mang theo sát khí, em lấy trong tay ông chủ vườm ươm, con của anh ta với vườm ươm xảy ra chuyện chắc chắn liên quan đến cái này. Em chuẩn bị làm chút bánh hoa mang qua cho họ, giúp họ giải sát khí trên người, khỏe mạnh về quê."
Ân Viêm nghe vậy thì thả lỏng một chút, nhưng vì an toàn vẫn dặn dò: "Thứ mang sát khí trăm triệu không thể cho vào miệng, sẽ ảnh hưởng tu vi."
Động tác thái hành của Dụ Trăn khựng lại, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt chột dạ.
Trái tim vừa thả xuống của Ân Viêm lại nhấc lên. Hắn hỏi: "Em ăn?"
"Chỉ một miếng." Dụ Trăn dùng ngón tay ra dấu, thấy hắn nhìn mình lom lom không nói lời nào, lông mày hiếm thấy nhăn lại. Cậu vội bổ sung: "Thứ em ăn là sủi cảo dùng rau dại làm nhân, chỉ cắn một miếng nhỏ chút xíu, ăn xong lập tức nuốt viên thuốc giải độc, không sao đâu, em bảo đảm!"
Mày đang cau chặt của Ân Viêm không vì những lời này của cậu mà thả lỏng, hắn đi nhanh tới khom lưng dán trán mình lên trán cậu, kích động linh khí.
Một cổ hơi thở ấm áp truyền tới từ chỗ tiếp xúc của hai người, chỗ nào đó ở sâu trong đại não tựa như bị kích thích. Lông mi Dụ Trăn run rẩy, vô thức nhắm hai mắt lại.
Cảm giác ấm áp từ trán tiến vào thân thể, dạo một vòng toàn thân, sau đó vòng qua đan điền, lại về chỗ cái trán.
Ân Viêm thối lui, lấy ra một viên thuốc đút cho cậu, mày cau chặt rốt cuộc cũng thả lỏng. Hắn nói: "Về sau không được ăn đồ bậy bạ nữa."
Dụ Trăn không ngờ hắn sẽ để ý chuyện này như vậy, cậu mở mắt ra, ngoan ngoãn nuốt viên thuốc, gật đầu.
Rau dại cuối cùng bị Ân Viêm tịch thu. Dụ Trăn còn bị buộc dùng linh thủy Ân Viêm lấy ra tắm một trận siêu cấp xa xỉ.
Buổi tối không cần Dụ Trăn lại da mặt dày, Ân Viêm chủ động dắt Dụ Trăn vào phòng mình, để cậu ngủ bên người mình, còn vươn cánh tay ôm lấy cậu, dùng linh khí quét tới quét lui trên người cậu.
Chuyện này quả thực chẳng khác gì với đùa giỡn.
Dụ Trăn rúc người trong ngực hắn, khi lần nữa cảm ứng được linh khí đảo qua phần eo mình cậu cuối cùng cũng nhịn không được rên ra tiếng. Cậu đỏ mặt đẩy hắn ra, túm chăn che mặt: "Anh, anh đừng như vậy......"
Ân Viêm lần đầu tiên bị cậu đẩy ra từ chối, dừng một chút mới mở miệng hỏi: "Sao vậy?"
Dụ Trăn kéo chăn xuống nhìn hắn, ngượng ngùng nói ra chuyện mình suy nghĩ bậy bạ, vì thế cậu vươn tay, uyển chuyển nhắc nhở: "Thuốc, cho em một viên."
Ân Viêm lập tức nghiêm túc, đưa cho cậu một viên thuốc giải độc, vươn người qua lại muốn dán lên trán cậu. Hắn lo lắng hỏi: "Sao vậy? Có phải sát khí ảnh hưởng đến em không?"
Người này sao tự nhiên ngốc như thế!
Dụ Trăn nhét viên thuốc giải độc trở lại, thấy hắn vươn người qua thì nhắm chặt mắt, nắm tay hắn kéo vào chăn, đặt xuống dưới rốn, để hắn vuốt bụng nhỏ của mình. Giọng nói của cậu nhỏ đến gần như không thể nghe thấy: "Đừng dùng linh khí quét nữa, em nhịn không được......"
Đây đã là động tác lớn mật nhất cậu có thể làm ra, nhưng cũng đủ thuyết minh tình huống.
Làn da dưới lòng bàn tay rất nóng, khoảng cách giữa ngón tay với địa phương kia rất gần, nhiệt độ tản ra từ một cơ quan nổi lên phản ứng thật sự rất khó khiến người ta không chú ý đến.
Ân Viêm hơi dùng sức kiềm chế bàn tay đang đặt trên bụng nhỏ của cậu không dịch xuống, nhưng cũng không thu tay về. Hắn rũ mắt nhìn dáng vẻ đỏ bừng mặt không dám nhìn mình của cậu, hầu kết giật giật.
"Khó chịu sao?"
"Cái, cái gì?" Dụ Trăn có chút không hiểu vấn đề hắn hỏi.
Ngón tay của Ân Viêm điểm điểm trên bụng cậu như đang nhấn phím đàn piano, thân thể khẽ hạ xuống. Hắn hỏi: "Nơi này...... Khó chịu sao?"
Oành ——
Đầu Dụ Trăn muốn bốc khói, lý trí và linh hồn phụt một cái bay ra ngoài.
Người luôn có vẻ mặt bình tĩnh đứng đắn, đột nhiên hạ giọng nói loại đề tài không hài hòa này, thật sự là...... Thật sự là làm người ta chịu không nổi!
Hơn nữa hỏi cái vấn đề quỷ gì thế? Là đàn ông khi nơi đó phấn khích mà mặc kệ thì ai cũng khó chịu cả!
Cậu xấu hổ không muốn trả lời, nên cứ nhắm mắt giấu mình trong chăn, lại không ngờ tay Ân Viêm cũng xê dịch xuống theo cậu, chặt chẽ dán trên bụng nhỏ của cậu.
Dụ Trăn cảm thấy mình sắp bị thiêu cháy thành tro, chỗ bụng nhỏ như đang tụ lại thành quả cầu lửa.
Thật muốn tay Ân Viêm tay dời xuống một chút, chỉ dời xuống chút chút thôi......
Tách.
Ân Viêm tắt đèn, tay vẫn không dịch đi đâu cả. Hắn nằm xuống sờ bụng nhỏ của cậu rồi ôm cậu vào lòng, tiếp tục dùng linh khí quét qua người cậu.
...... Đừng làm nữa mà!
Hô hấp Dụ Trăn ngày càng dồn dập, cuối cùng không thể nhịn được nữa bật người ngồi dậy, túm lấy tay hắn, thúc giục: "Nhanh, đưa thuốc cho em."
"Thuốc gì?"
"Thuốc có thể làm em bình tĩnh lại!" Dụ Trăn quả thực muốn rít gào, trước kia sao cậu không phát hiện Ân Viêm ác liệt như vậy, đã biết rõ còn cố hỏi!
Ân Viêm cũng ngồi dậy, bình tĩnh nhìn cậu, mở miệng: "Bé hư."
"......"
A a a!
Dụ Trăn muốn điên rồi.
Cậu là người trưởng thành, không phải con nít, bị người mình thích trêu chọc như vậy, sao có thể không "hư"!
"Anh rốt cuộc có cho hay không —— ưm."
Ân Viêm đột nhiên cúi đầu hôn cậu.
Hai người ngã lên giường, tức giận Dụ Trăn trong lòng biến mất. Cậu thả lỏng thân thể, ngửa đầu thừa nhận nụ hôn của Ân Viêm.
"Có đôi khi phát tiết thích hợp...... Có trợ giúp cho việc tu luyện."
Thân thể bị ôm lấy, hơi thở của đối phương tràn ngập bao phủ lấy cả người cậu. Giữa lúc ý thức trầm luân, cậu mơ hồ nghe thấy giọng Ân Viêm hơi khàn nói câu đó, mà bàn tay đã từng đặt trên bụng nhỏ của cậu, lại lần nữa chạm lên bụng nhỏ của cậu, sau đó nhẹ nhàng dò xét đi xuống.
Mặc kệ tu luyện, mặc kệ linh khí xao động, nóng đến nghẹt thở cũng mặc kệ. Dụ Trăn ôm chặt người trước mặt, sau khi phóng túng thì an tâm ngủ.
Ân Viêm hôn cái trán mướt mồ hôi của cậu, đứng dậy lau khô tay, tự mình lấy ra một viên thuốc ăn vào, sau đó lại lần nữa khom lưng dán trán lên trán cậu, kích động linh khí.
Sau khi phát tiết, linh khí với công đức trong cơ thể Dụ Trăn rơi vào một loại trạng thái lười biếng sau khi phấn khởi. Hắn dễ dàng bắt lấy một tia sát khí xa lạ ý đồ chui rúc vào bên trong, bao vây lấy nó, rồi chậm rãi dẫn ra, sau đó dùng chân hỏa thiêu đốt không còn một mảnh.
"Gia hỏa không bớt lo." Vừa rời khỏi tầm mắt là có chuyện.
Hắn sờ gương mặt Dụ Trăn, hôn lên mắt cậu rồi đứng dậy đi vàophòng tắm.
Lúc viên thuốc cũng không đè được dục vọng, phương thức tắm nước lạnh nguyên thủy này có lẽ sẽ hữu dụng.
Dụ Trăn lại nằm mơ, trong mơ cậu có một đầu tóc dài, thân hình tiều tụy gầy gò, sắc mặt tái nhợt trên người đầy vết thương, có vẻ như vừa bị thương nặng.
Cậu dựa nằm trên một cái giường thoải mái, chung quanh là gia cụ đơn giản cổ xưa, trên người mặc một trường bào màu trắng thêu kim văn kỳ lạ, không quá vừa người, rõ ràng là quần áo của người khác.
Một nam tử cũng mặc áo bào trắng ngồi ở mép giường, trong tay bưng một cái chén.
"Uống đi."
Giọng nói lành lạnh, ngón tay bưng chén thon dài, cổ tay áo to rộng rũ xuống, vẫn thấy không rõ mặt như cũ.
Cậu nghiêng đầu, dùng lạnh nhạt kháng cự che giấu sự ảm đạm: "Vô dụng, đan điền của ta đã vỡ, dù ăn nhiều thần dược thì linh điền cũng không nguyên vẹn lại được."
"Vậy không cần bổ."
Người nọ nói, rõ ràng là ngữ khí bình tĩnh không có gì phập phồng, lại khiến người ta không tự giác muốn tin tưởng, dựa vào.
"Đại đạo , đan điền không phải nấc thang duy nhất để thành tiên."
Cậu rõ ràng bị xúc động, lại phất tay gạt đi cái chén trong tay hắn, tràn đầy lệ khí hô to: "Ngươi cút! Đừng có xen vào việc người khác! Đừng tưởng rằng ngươi đã cứu ta thì ta sẽ cảm kích ngươi, ta ghét nhất loại tu sĩ ra vẻ đạo mạo như ngươi!"
Tong phòng yên lặng, chén thuốc bạch ngọc vỡ nát, nước thuốc dùng dược liệu trân quý nấu ra sau khi rơi xuống đất nhanh chóng bốc hơi trong không khí.
"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Nam tử ngồi ở mép giường đứng dậy, ngữ khí bình tĩnh dặn dò: "Cảm xúc kịch liệt không có ích cho việc tu hành."
Nam tử đi rồi, trước khi đi còn nhặt mảnh vụn của chén thuốc, châm ít dược hương.
Cậu dựa vào trên giường, lệ khí trên người tiêu tán. Thật lâu sau, cậu nâng tay lên muốn tụ linh khí, lại chỉ ngưng kết ra một tay sát khí màu đen.
"Tại sao......" Cậu nản lòng bỏ tay xuống, ánh mắt không có tiêu cự, "Tại sao vẫn còn sống?"
Hình ảnh biến đổi, cậu đã có thể tự mình đi lại, nhưng bởi vì đan điền vỡ nát, tu vi mất hết khiến miệng vết thương lâu khép lại, thân thể bị sát khí tra tấn, đến việc đi lại đơn giản nhất cũng vô cùng khó khăn.
Cậu cắn răng cả người đều là mồ hôi lạnh đi về phía trước, muốn rời khỏi nơi đào nguyên mà nam nhân áo bào trắng sắp xếp cho cậu.
Nam nhân áo bào trắng cũng không ngăn cậu lại, cứ không xa không gần đi theo phía sau cậu, hắn luôn đứng ở nơi mà chỉ cần cậu quay đầu lại là có thể nhìn thấy.
"Đừng đi theo ta nữa!" Cậu xoay người rống giận, hai chân run rẩy, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Nam nhân áo bào trắng lẳng lặng nhìn cậu, lắc đầu: "Ngươi sắp chịu đựng không nổi."
"Ta không có!"
Nam nhân áo bào trắng không nói lời nào, vẫn cứ nhìn cậu.
"Ta thật sự không có!" Cậu hiếm thấy rít gào giống như đứa nhỏ: "Ngươi đi theo ta làm gì! Ta vừa tàn phế lại vô dụng tính tình còn hư, ngươi thiếu mắng sao! Không tức giận sao! Ngươi không nên hối hận vì cứu ta sao! Ta cầu xin ngươi, coi như ta đã chết rồi có được không! Thấy ta đầy người sát khí không, từ xưa đến nay chính tà không đội trời chung, ngươi dứt khoát giết ta đi, giết ta đi!"
"Không được."
"Ngươi ——!" Cậu cắn chặt răng, rõ ràng đang phát giận với đối phương, lại thiếu chút nữa khiến bản thân mình tức khóc. Cậu giơ tay chỉ vào hắn nói không nên lời, sau đó xoay người đi tiếp.
"Một."
Giọng nói bình tĩnh vẫn như hình với bóng, cậu siết chặt nắm tay.
"Hai."
Hai chân phát run, mồ hôi lạnh chảy ướt cả quần áo, đôi chân chợt nặng trĩu.
"Ba. "
Bịch.
Trái tim đột nhiên đập mạnh, kinh mạch ở chân truyền đến cảm giác đau đớn tựa như bị cắt đứt. Đan điền vốn đã vỡ nát trong cơ thể chợt lạnh lẽo, sát khí bị đè ép đột nhiên quấy phá lung tung.
Cậu ngã bò trên mặt đất, phun ra một miệng đầy máu, nhưng lại không rảnh bận tâm. Cậu nhìn ma văn lan tràn trên mu bàn tay, thân thể run rẩy, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Sát khí nhập tâm, cậu hoàn toàn không thể cứu được nữa.
Rốt cuộc...... Vẫn lộ ra dáng vẻ xấu xí này trước mặt ân nhân cứu mạng.
Trên người đột nhiên ấm áp, thân thể đau đơn được ôm vào một vòng tay ấm áp. Cậu mở mắt ra, nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của người nọ vươn đến, dính lấy máu tươi trên môi cậu, cậu chật vật giơ tay muốn ngăn lại.
"Giống cún con."
Người luôn là ba câu nói không rời tu luyện đột nhiên nói ra một câu có thể nói là trêu đùa này. Cậu run lên, tay nắm chặt thành quyền.
Đúng vậy, cậu là chó, một con chó bị người ta vứt bỏ, một con chó nhà có tang thất bại triệt để.
Mũi đột nhiên chua xót, cậu dùng sức giãy giụa: "Ngươi buông ra......"
"Còn rất đáng yêu."
Lời nói bị cắt ngang, đầu bị sờ, sau đó thân thể được bế lên, sau một trận trời đất quay cuồng, cậu lại về tới cái phòng nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này, được nhẹ nhàng đặt lên giường, được đắp chăn.
"Ngủ đi." Thuật Thanh Khiết đảo qua, bùn đất và máu dính trên người cậu biến mất toàn bộ, đầu lại bị sờ sờ, "Tỉnh ngủ tất cả đều sẽ tốt lên."
Linh khí ấm áp bao lấy, cơn buồn ngủ dâng lên, cậu bị bắt thả lỏng thân thể, ý thức lại giãy giụa muốn bảo trì suy nghĩ thanh tỉnh. Cuối cùng cậu cũng chống đỡ mở bừng mắt trươc khi người nọ rời đi, nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, cậu lẩm bẩm hỏi: "Ngươi...... Tại sao đối xử với ta......"
Tốt như vậy......
Trong tầm mắt mơ hồ, người nọ tựa hồ khựng lại một chút, sau đó nghiêng người nhìn lại, trả lời: "Bởi vì ngươi là ta......"
Ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, chung quy cũng không thể nghe được hết cả câu.
Sao không thể gắng thêm một chút chứ, cho nên...... Là cái gì?
【 Là nhân quả, là nợ, là trở ngại thành tiên. Nếu không còn có thể là gì? 】
Dường như có một giọng nói trả lời đầy sự trào phúng và lệ khí đến từ sâu trong linh hồn.
Cậu mở bừng mắt, nắng sớm ban mai chiếu rọi, cậu nằm trên giường, nhưng Ân Viêm không ở bên người.
Cạch, cửa phòng mở ra. Ân Viêm mang theo mùi hương ngọt ngào của cháo bước vào.
Sự hụt hẫng trong lòng lập tức được lấp đầy, cậu xốc chăn xuống giường chạy tới, muốn ôm hắn lại đột nhiên không dám, tư duy còn chưa thoát khỏi cảnh trong mơ. Cậu chợt bật thốt lên: "Ân Viêm, tại sao anh đối xử với em tốt như vậy?"
Ân Viêm dừng bước, lẳng lặng nhìn cậu.
Dụ Trăn đột nhiên khẩn trương, trái tim đập nhanh điên cuồng, đôi mắt mở to, bên trong có bướng bỉnh và quật cường mà chính cậu cũng không biết.
Ân Viêm xem vào trong mắt, hắn duỗi tay, chạm vào mặt cậu.
"Bởi vì......"
Dụ Trăn không tự giác nín thở.
"...... Em là người tôi thích." Ân Viêm dùng ngữ khí bình tĩnh trả lời, sau đó gõ trán cậu một cái: "Mang dép vào rồi đi rửa mặt, mẹ tới."
Người thích.
Người, thích.
Trong đầu nổ tung tựa như bắn pháo hoa, Dụ Trăn ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên "A" một tiếng lớn.
Ân Viêm nhéo mặt cậu, tựa như cảm thấy dáng vẻ ngơ ngác bây giờ của cậu đùa rất vui.
"Em sẽ không nói anh biết em cũng thích anh đâu!" Dụ Trăn đột nhiên kéo tay hắn xuống, giống như người điên lui về phía sau một bước. Cậu nghiêm túc nhìn hắn: "Anh hết hy vọng đi, em sẽ không nói! Em chết cũng sẽ không nói!"
Ân Viêm yên lặng lấy ra viên thuốc.
Dụ Trăn không thèm quay đầu lại mà vọt vào phòng tắm, khóa trái cửa nhốt mình ở bên trong. Cậu vặn ra vòi hoa sen rồi đưa đầu vào hứng nước lạnh.
"......"
Ân Viêm nhét viên thuốc vào trong miệng mình, mở bàn tay vừa nhéo mặt Dụ Trăn ra, bên trong bay ra một tia sát khí, đó là chấp niệm đến từ chỗ sâu trong linh hồn Dụ Trăn.
Để ý như vậy sao?
"Xin lỗi." Hắn lẩm bẩm, rũ mắt che khuất cảm xúc bên trong.
Xin lỗi, vào lúc ban đầu gặp mặt, không học cách nắm lấy tay em.
- --Hết chương