Dụ Trăn nhìn bà dùng sức đến hai tay trắng bệch, trong lúc nhất thời không biết nên khuyên thế nào để bà tạm thời bỏ đi ý muốn tự mình báo thù. Cậu nghĩ bà rất để ý đến cậu, nên chỉ có thể đột phá ở điểm này: "Ma Cô, bây giờ bà là con rối của tôi, dù bà làm cái gì, cuối cùng nhân quả báo ứng đều sẽ ứng nghiệm trên người tôi, bà hiểu không?"
Ma Cô ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nói càng thêm sắc nhọn: "Tại sao lại như vậy? Tôi sẽ hại con sao? Không, đây không phải kết quả tôi muốn, bảo bảo, con......"
"Bà tồn tại sẽ không hại tôi, nhưng nếu bà có ý định làm ác, như vậy tôi cũng khó thoát khỏi Thiên Đạo trách phạt." Dụ Trăn dùng một câu trấn an cảm xúc sắp mất khống chế của bà, thấy bà lộ ra vẻ mặt hoảng hốt mờ mịt, lại bổ sung thêm: "Bà muốn báo thù có thể, nhưng cần phải bàn bạc kỹ hơn, muốn làm cái gì cũng không được gạt tôi, phải nói cho tôi biết."
Cậu nói như vậy không phải không cho Ma Cô báo thù, mà là không cho bà báo thù ngay bây giờ. Bà vừa thoát khỏi thân phận ma khí, chấp niệm trong lòng cũng đã hoàn thành một cái, vào lúc vừa mới khôi phục ký ức và tình cảm, ý nguyện báo thù chắc chắn vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức có thể khiến bà đánh mất lý trí.
Hiện giờ Trâu Thành Cảnh xem như là một nhân sĩ thành công, bản thân có quan hệ với vận mệnh sinh tồn của rất nhiều gia đình, sau lưng còn có một cao nhân có thể giúp gã tăng tục mệnh và luyện chế ma khí. Trước khi chưa thăm dò được gốc gác của đối phương, Ma Cô tùy tiện một mình làm việc rất có thể có đi mà không có về, tuyệt đối phải cẩn thận.
Ma Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc mang theo quan tâm của cậu, tâm trạng dần bình ổn lại. Bà ngồi thẳng lưng, dịu dàng nói: "Đều nghe bảo, đều nghe Tiểu Trăn, con bảo tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó, tuyệt đối không xằng bậy khiến con lây dính nhân quả."
Thấy bà như vậy, Dụ Trăn yên tâm, lại không hiểu sao cảm thấy có hơi ngượng ngùng. Cậu chà ngón tay lên quần, nghĩ đến gì đó, bèn vùi đầu vào bảo tháp sờ soạn, lấy một hạt sen bồ đề đưa qua: "Cho, ăn đi."
Con rối cũng xem như là linh thể, Ma Cô lập tức cảm ứng được đặc thù của sen bồ đề, vội xua tay: "Không cần, thứ tốt này Tiểu Trăn tự giữ lại ăn đi, tôi có cái này là đủ rồi."
Nói đoạn sờ sờ hạt giống trên ấn đường, gương mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Đây là thứ căn bản giúp bà có thể tồn tại, là do đứa con của bà tặng, là liên hệ không thể cắt đứt giống như huyết thống giữa hai người, cũng là thứ quý giá nhất mà bây giờ bà có được.
Dụ Trăn bị nụ cười của bà khiến trong lòng chua xót. Cậu cúi người kéo tay bà qua rồi đặt sen bồ đề lên, gải thích: "Bây giờ bà chỉ là con rối bình thường, nơi phát ra sát khí trước kia đã biến mất, chút cốt nhục và công đức tôi cho bà chỉ đủ để bà đi lại hằng ngày, nếu không bổ sung, qua một đoạn thời gian nữa, đến việc đi lại bình thường đó bà cũng không duy trì được. Hạt sen này tôi còn rất nhiều, bà ăn một hạt cũng không sao, lát nữa tôi đi tìm thử xem có phương pháp tu luyện cho con rối hay không, nếu có, bà có thể tự học rồi tu luyện, lúc mạnh lên rồi, thời gian ở bên tôi cũng lâu hơn một chút."
Con rối và ma khí đều giống nhau, cũng có thọ mệnh sử dụng, thứ khác nhau là, ma khí chỉ biết tích lũy sát khí và tội nghiệt, cuối cùng chắc chắn sẽ diệt vong, còn con rối lại có thể dựa vào công đức linh khí của chủ nhân và tự thân tu luyện từng chút từng chút mạnh lên. Bỏ đi phần cốt nhục và những thứ không tốt rồi tích lũy thêm và dần dần trở lại nguyên trạng, trọng tố thân thể, trở thành đại linh.
Linh hầu và linh sủng có thể cùng chủ nhân phi thăng thành tiên, ví dụ như Hư Vô. Cậu không mong Ma Cô trở nên mạnh mẽ giống Hư Vô, chỉ hy vọng bà có thể chậm rãi tu luyện, tích cóp thật nhiều công đức, dù về sau phi thăng không thành, cũng có thể tìm được cơ duyên, có cơ hội luân hồi lần nữa.
"Bảo bảo......" Ma Cô nhịn không được cầm lại tay cậu, trong mắt tràn đầy cảm động và vui mừng.
Dụ Trăn xấu hổ nhìn bà cười cười, cũng không né tránh tay bà.
"Dụ Trăn." Ân Viêm đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay cậu, kéo tay cậu về, sau đó rút ra một quyển sách tu luyện đặt lên, "Đây là thuật luyện thể con rối sơ giai, có thể cho bà ấy sử dụng."
Dụ Trăn bất ngờ, cầm lấy quyển sách xem thử, rồi vui vẻ nói: "Đến thứ này mà anh cũng có? Em vốn chuẩn bị đi tìm cháu của Phong lão hỏi thử, xem cậu ấy có phương pháp tu luyện con rối hay không, anh, anh...... Cảm ơn anh!"
Cậu thật sự quá mức bất ngờ, nhịn không được vươn tay ôm lấy Ân Viêm, sau đó xoay người nhét quyển sách vào trong tay Ma Cô: "Ân Viêm cho chắc chắn là thứ tốt, bà luyện cái này trước đi, sau đó tôi lại cho bà ăn đồ linh khí lót dạ. Đúng rồi, còn nơi ở, ngọc giác tôi sớm đã muốn đổi cái khác, một lát tôi đi luyện một cái bảo tháp nhỏ ba tầng, bà với đám Tam Nhi mỗi người một tầng, có thể ở thoải mái hơn."
Ma Cô nhìn quyển sách tu luyện trong tay, lại nhìn vẻ mặt vui sướng lẫn vào một chút kiêu ngạo của Dụ Trăn, cuối cùng cũng dời tầm mắt lên người Ân Viêm trước sau vẫn bình tĩnh kia. Bà quét nhanh qua hắn một giây rồi lại nhìn Dụ Trăn dịu dàng cười nói rằng: "Tôi sẽ chăm chỉ tu luyện."
Giải quyết đường đi của Ma Cô xong, tâm tình Dụ Trăn rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Ma Cô được cậu cảm nhiễm, hơi thở trên người cũng ôn hòa hơn, lúc nói về chuyện trước kia, ngữ khí cũng không còn cừu hận cố chấp như trước.
"Năm đó, sau khi tôi và Dụ Cẩm Thành tách ra, tôi về quê trước......"
Năm đó, sau khi Uông Thư và Dụ Cẩm Thành tách ra, bà về quê trước để thăm hỏi cha mẹ. Mặc dù bà cố gắng che giấu, nhưng mẹ của bà vẫn nhanh chóng phát hiện bà không ổn, kiên trì kéo bà đến bệnh viện kiểm tra, mới phát hiện bà bị chứng trầm cảm sau sinh, hơn nữa đã tương đối nghiêm trọng.
Lúc ấy vào niên đại kia, trong đầu mọi người còn chưa có khái niệm về trầm cảm sau sinh, Uông Thư cũng không hiểu lắm, cho đến khi bác sĩ chẩn đoán chính xác mới biết mình bị bệnh, không phải đột nhiên tính tình đại biến mà phát điên.
Bệnh này vừa trị đã tốn một hai năm, trong lúc này Uông Thư quen biết một vị bác sĩ, dần dần có tình cảm với đối phương. Đây là những gì Uông Thư nhớ trước kia bà phát điên, lúc bà và bác sĩ chuẩn bị kết hôn, muốn mang Dụ Trăn về bên người, nên bà đi tìm Dụ Cẩm Thành.
Nhưng hai người đã tách ra rất lâu, sớm cắt đứt mọi liên hệ. Dụ Cẩm Thành đổi số điện thoại, nơi ở trước kia cũng bán, Uông Thư đến tỉnh H rất nhiều lần, vẫn không thể tìm được Dụ Cẩm Thành.
Cứ thế qua nửa năm, lúc Uông Thư sắp tuyệt vọng, chuẩn bị từ từ dò thử mấy tìm bé trai cùng tuổi ở tỉnh H để nhận con, Dụ Cẩm Thành lại đột nhiên xuất hiện. Uông Thư mừng rỡ như điên, lập tức tìm gặp gã, tỏ vẻ muốn nhận con về, Dụ Cẩm Thành một lời đáp ứng, lừa bà đứa bé bị đưa đến thành phố B, bảo bà đi với gã một chuyến.
"Gã mang tôi đến một biệt thự, nhốt tôi lại, dùng mấy thứ đồ kỳ kỳ quái quái nuôi tôi thật lâu, sau đó tìm "ngày hoàng đạo"......"
Ma Cô nói đến đây thấy Dụ Trăn lại cau mày, hơi khựng lại, nhảy qua đoạn này tiếp tục nói: "Sau đó tôi không còn ý thức, thỉnh thoảng thanh tỉnh, cũng bị nhốt trong một nơi đen như mực, không có tin tức hữu dụng gì."
Dụ Trăn trầm tư, nhớ lại tư liệu điều tra lần trước Ân Hòa Tường cho cậu xem, nghiêng đầu nhìn Ân Viêm, nói: "Nếu cái chết của Ma Cô có điều kỳ lạ, có phải chúng ta có thể từ nơi này......"
Ân Viêm lắc đầu: "Vô dụng. "Ngoài ý muốn" năm đó Dụ Cẩm Thành làm đến không lọt một giọt nước, dưới tình huống ba biết rõ Dụ Cẩm Thành không chết, vẫn không cách nào tra được bất luận thứ gì hữu dụng, thì có thể thấy được chuyện năm đó bị xóa sạch sẽ bao nhiêu. Hơn nữa thời gian đã lâu, dù chúng ta có đi, cũng không thể lấy được chứng cứ gì có thể dùng cho bây giờ."
Nói cách khác, vụ án giết người kia để trừng phạt Trâu Thành Cảnh đã không thể đi theo con đường pháp luật nữa.
Tâm trạng Dụ Trăn lại tuột dốc, thế đạo này, người tốt muốn dùng con đường chính quy để giữ gìn quyền lợi của bản thân, có vẻ thật sự rất khó.
Chẳng lẽ chỉ có thể lấy bạo chế bạo sao?
Đầu ngón tay vô thức tiết ra một tia linh khí, Ân Viêm nắm tay cậu và nói: "Dụ Trăn, giết cha là tội lớn, dù cho đối phương tội ác tày trời, vốn là đáng chết. Nếu em thật sự không qua được, tôi giúp em động thủ."
Dụ Trăn hoàn hồn, vội vàng bình ổn lại cảm xúc, cậu lắc đầu nói: "Không cần, sẽ có biện pháp khiến ông ta tự nhận quả xấu, đừng làm bẩn tay anh."
Ma Cô nhìn hai tay họ đang nắm chặt lấy nhau, nhịn không được lại nhìn chằm chằm Ân Viêm.
Chính là người này, lão đông tây này, đoạt đi bảo bảo......
"Hư Vô." Ân Viêm mở miệng.
Mèo trắng xuất hiện, ngoan ngoãn nằm trên bàn trà liếm móng vuốt, thoạt nhìn vừa manh vừa vô hại. Nháy mắt khi nó xuất hiện, thân thể Ma Cô chợt cứng đờ, không cam lòng thu hồi tầm mắt. Bà nhìn Dụ Trăn bị Hư Vô dời lực chú ý, nói thêm: "Mấy năm nay mặc dù thời gian thanh tỉnh của tôi rất ít, nhưng mấy thứ linh tinh vụn vặt cũng biết một ít. Ví dụ như chân tướng Dụ Cẩm Thành được Thanh Hư đạo trưởng thu dưỡng."
Lời này vừa ra, lực chú ý của Dụ Trăn lập tức bị kéo lại.
Ma Cô vuốt vuốt tóc, vừa lòng, tiếp tục nói: "Lần hỏa hoạn khiến Dụ Cẩm Thành trở thành cô nhi kia, thật ra là Dụ Cẩm Thành tự mình không cẩn thận làm ra. Việc này là bí mật, không có bao nhiêu người biết, lúc ấy người xử lý hoả hoạn cũng cho rằng Dụ Cẩm Thành chỉ mới vài tuổi không có ký ức với trận hoả hoạn lúc đó, nhưng thật ra thì không, gã nhớ rất rõ ràng."
Dụ Cẩm Thành lúc ấy chỉ mới vài tuổi nhưng lưng đã đeo đại ác diệt thân, lúc vào cô nhi viện thì trực tiếp ảnh hưởng đến khí tràng của cô nhi viện, khiến mấy đứa bé trong viện thường xuyên sinh bệnh hoặc xảy ra chuyện. Vân du đến tận đây, Thanh Hư Tử phát hiện nơi xảy ra vấn đề, đau lòng Dụ Cẩm Thành chỉ là một đứa bé ngây thơ, trong lúc vô tình phạm phải sai lầm lớn, bèn thu dưỡng gã, muốn bẻ thẳng mầm non vừa mọc cong.
Kết quả Dụ Cẩm Thành bản tính khó dời, mặc dù bên ngoài được Thanh Hư Tử dạy dỗ đến quân tử khiêm khiêm, nhưng gốc rễ đã hư thối. Gã thông qua Thanh Hư Tử tiếp xúc với đạo pháp tu chân, động tâm tư, muốn theo Thanh Hư Tử nhập đạo, nhưng Thanh Hư Tử nhìn ra mục đích của gã không thuần, quả quyết cự tuyệt, còn đưa gã vào một trường quản lý nghiêm khắc theo hướng quân sự hóa, hy vọng đại nghĩa quốc gia có thể ảnh hưởng một chút đến gã.
Dụ Cẩm Thành hoàn toàn không để bụng lòng tốt và ân dưỡng dục của Thanh Hư Tử, mà còn ghi hận trong lòng việc việc ông "ích kỷ" cự tuyệt mình, vừa đủ mười tám đã gỡ bỏ quan hệ cha con với Thanh Hư Tử, từ đó chưa đến thăm Thanh Hư Tử một lần.
"Lúc tôi với gã quen nhau, gã cũng chỉ là một sinh viên bình thường, trên người không có một chút dấu hiệu tu đạo gì. Nhưng lần nữa gặp mặt, lúc tôi chết trong tay gã, trở thành con rối của gã, gã đã là một tà tu. Gã có một người cha nuôi, tên là Vương Đạt Nghĩa, cũng là tu sĩ, tất cả biện pháp Dụ Cẩm Thành tu đạo đều do ông ta dạy."
Ma Cô nói đến đây lại nhịn không được cười trào phúng: "Vương Đạt Nghĩa kia bản thân thì đi đường ngay thẳng, lại chuyên dạy dỗ Dụ Cẩm Thành một ít thứ tà môn ma đạo, một đôi cha nuôi con nuôi này cũng thật là nực cười."
Vương Đạt Nghĩa, nhà thư họa khoác bộ da già nua kia.
Dụ Trăn nhíu mày, sắp xếp lại tin tức trong lời Ma Cô, lại hỏi: "Vậy bà có biết mục đích Vương Đạt Nghĩa bồi dưỡng Dụ Cẩm Thành là gì không?"
Ma Cô lắc đầu: "Không biết, thời gian tôi thanh tỉnh quá ít, Vương Đạt Nghĩa kia cũng rất cẩn thận, lúc gặp mặt Dụ Cẩm Thành luôn bày trận pháp chung quanh, dù tôi vừa lúc thanh tỉnh, cũng không nghe được cái gì."
Xem ra mấu chốt của chuyện này là cái người Vương Đạt Nghĩa kia, Trâu Thành Cảnh chỉ là một công cụ.
Dụ Trăn suy nghĩ một chốc, thấy Ma Cô nói lâu như vậy, khí sắc đã hơi tái nhợt, nhớ bà vừa mới chuyển hóa thành con rối không lâu, còn rất suy yếu, săn sóc không tiếp tục hỏi nữa. Cậu nhìn bà ăn sen bồ đề, rồi mới thu bà vào ngọc giác.
Bên này mới vừa nói xong, Phong lão bên kia đã truyền lời đến, nói lâm thời có việc, hẹn ăn cơm buổi tối phải hủy bỏ, cảm thấy rất lỗi, chờ trưa mai lại chính thức mời họ ăn cơm để bồi tội.
Dụ Trăn cũng không có tâm tư ăn cơm, thuận thế đáp ứng. Sau khi tiễn người đi đóng cửa viện lại, bèn xoay người chôn mình vào lồng ngực Ân Viêm.
"Đang phiền não chuyện gì?" Ân Viêm ôm lấy cậu.
Dụ Trăn cọ cọ ngực hắn, mới nói: "Em chỉ là suy nghĩ, Dụ Cẩm Thành có biết ông nội chính là Thanh Hư Tử siêu cấp lợi hại kia không, Vương Đạt Nghĩa nhận ông ta làm con nuôi, giúp đỡ ông ta, lại dẫn ông ta hướng ác, có phải có quan hệ với thân phận của ông nội hay không."
"Đừng nghĩ nhiều, nghiền ngẫm suy nghĩ của tà tu quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm."
Lại là đạo tâm.
Dụ Trăn giương mắt nhìn hắn, ánh mắt bay xa đã sắp phát ngốc. Sau khi cậu hoàn hồn bèn dùng cằm cọ cọ xương quai xanh của hắn, rồi nói: "Ngực em bị thương, tự tắm không sạch, anh giúp em nha."
Ân Viêm rũ mắt nhìn cậu, trực tiếp dùng thuật thanh khiết quét qua toàn thân cậu: "Miệng vết thương của em không thể dính nước, việc tắm rửa cứ tạm thời dùng thuật thanh khiết đi."
"......" Tính sai.
Dụ Trăn ngồi dậy, trừng mắt nhìn hắn, bực mình nói: "Ăn cơm, em đói."
Ân Viêm nhanh chóng bắt một con linh thỏ trong không gian: "Tiểu viện có phòng bếp, tôi làm thịt thỏ bát bảo cho em."
Ăn thịt thỏ gì chứ! Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!
Dụ Trăn cướp linh thỏ, lạnh lùng trừng mắt: "Linh thỏ trong không gian đều sắp bị ăn hết rồi, đổi loại khác!"
"Năng lực sinh sản của linh thỏ rất mạnh, không ăn nhanh thì cân bằng sinh thái trên núi sẽ bị phá vỡ."
Còn biết cân bằng sinh thái? Dung nhập xã hội nhanh quá nhỉ.
Dụ Trăn tìm không được cái cớ gây rối nào nữa, cậu nhìn gương mặt chính trực lại bình tĩnh không gợn sóng của Ân Viêm, lại nhét con thỏ về: "Em không muốn ăn thịt thỏ bát bảo, em muốn ăn thịt thỏ nướng!"
Trong tay Ân Viêm bùng lên chân hỏa, linh thỏ còn chưa bị mần thịt run lên bần bật.
"...... Vậy anh đi nướng đi, em ngủ một lát." Dụ Trăn xoay người đi vào trong phòng, sợ mình còn ở lại, sẽ nhịn không được tức giận nhào tới cắn Ân Viêm. Mặc dù cậu cũng không biết tại sao mình lại tức giận.
Chờ đóng cửa lại, Dụ Trăn lại héo. Cậu chỉ ngơ ngác một chút sẽ bắt đầu phát ngốc, thế là cậu vùi đầu, lấy tài liệu trước đó chuẩn bị luyện tháp cho bọn Tam Nhi, bức ra linh khí.
Ngủ chắc chắn là không ngủ được, quên đi, luyện nơi ở cho mấy người Ma Cô thôi.
Phía đông sơn trang, cùng là một viện dựa lưng vào tường vây.
Vương Đạt Nghĩa đè lại Trâu Thành Cảnh bị sát khí ăn mòn không ngừng giãy giụa vặn vẹo. Lão nhịn đau lấy ra một gốc nhân sâm mang theo linh khí công đức, dùng linh khí chấn vỡ, rót hết vào trong miệng Trâu Thành Cảnh.
"Lão nhị!"
"Chủ nhân." Một con rối nhỏ ước chừng bằng bàn tay nhảy từ trên bàn xuống, quỳ gối trước mặt lão.
"Đi lấy đồng tử ra!"
Lão nhị kinh hãi, nói: "Nhưng mà chủ nhân, đó là bảo bối ngài tỉ mỉ bảo dưỡng nhiều năm, chỉ còn năm nữa đã có thể thành thục, bây giờ lấy ra......"
"Quản không được nhiều như vậy, đi lấy ra!" Vương Đạt Nghĩa đau lòng không chịu được, hận không thể giết Trâu Thành Cảnh làm xằng làm bậy ngay tại chỗ, nhưng bất đắc dĩ giữ gã lại còn có chỗ dùng, chỉ có thể cứng rắn đè sát ý xuống.
Lão nhị bất mãn nhìn Trâu Thành Cảnh một cái, nó đứng lên, thân hình linh hoạt bò vào rương gỗ Vương Đạt Nghĩa đặt ở góc, lấy từ bên trong ra một cái bình nhỏ dán đầy lá bùa, cẩn thận giơ lên trước mặt Vương Đạt Nghĩa, rồi đặt xuống mặt đất.
Vương Đạt Nghĩa đưa tay lấy cái bình nhỏ, linh khí chấn động, kéo lá bùa xuống, hút từ bên trong ra một cục thịt toàn thân trắng bệch nhìn qua như trẻ sơ sinh chỉ lớn bằng bàn tay. Lão đưa thứ kia tới trước ngực Trâu Thành Cảnh, thấp giọng niệm phù chú.
Một tiếng hài đồng tru lên the thé, cục thịt màu trắng đột nhiên đứng thẳng, lực lượng trên người hỗn loạn, nó vùi đầu, mồm to nhắm ngay ngực Trâu Thành Cảnh mút vào. Theo động tác của nó, sát khí di động quanh thân Trâu Thành Cảnh nhanh chóng lũ lượt tràn đến chỗ cục thịt.
Sát khí yếu đi, động tác giãy giụa của Trâu Thành Cảnh chậm rãi dừng lại, cục thịt màu trắng lại bị nhiễm đen, sau khi toàn thân đen đặc thì nhanh chóng phồng lên.
Vương Đạt Nghĩa lấy ra một hạt chân hỏa, thả vào trong hộp chung với cục thịt, linh khí lại lần nữa chấn động.
Ầm.
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, cục thịt trong hộp biến mất, thay vào đó là một miếng thịt đỏ đen xen lẫn, sau đó chân hỏa màu trắng bùng lên, đốt sạch mọi thứ.
Trâu Thành Cảnh thả lỏng thân thể hôn mê bất tỉnh, Vương Đạt Nghĩa cả người đều là mồ hôi, xụi lơ trên mặt đất.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, một con rối thủ vệ khác cứng đờ thông báo: "Chủ nhân, Phong lão tới chơi."
"Đáng chết!"
Vương Đạt Nghĩa niệm chú, ra hiệu lão nhị mang Trâu Thành Cảnh đang hôn mê vào phòng, bản thân mình thì nhanh chóng dâng hương thay quần áo, dọn dẹp dấu vết. Sau khi xác định đã làm sạch sẽ, lão mới biến thành bộ dáng già nua, nằm trên giường ra hiệu thủ hạ dẫn người vào.
Phong lão vừa vào trong viện vừa tinh tế quan sát, không phát hiện có dấu vết sát khí gì, trong lòng hơi kiên định. Đợi khi vào cửa nhìn thấy Vương Đạt Nghĩa vẻ mặt tái nhợt nằm trên giường, hoài nghi trong lòng vô thức biến mất hơn một nửa.
Tình trạng thân thể như vậy, dù Vương Đạt Nghĩa muốn làm chút gì đó thì thân thể cũng không cho phép.
"Sư huynh gần đây thân thể thế nào? Có tốt hơn chút không?" Ông thu lại suy nghĩ, ngồi vào trên ghế cạnh mép giường, quan tâm hỏi, đồng thời không dấu vết mà đánh giá bốn phía.
Vương Đạt Nghĩa ho nhẹ hai tiếng, khó khăn gượng dậy. Phong lão thấy thế vội vàng đứng dậy dìu lão.
"Đa tạ sư đệ." Vương Đạt Nghĩa dựa vào gối đầu, sau khi cám ơn một câu thì cười khổ một tiếng, nói tiếp: "Chuyển biến tốt đẹp gì đâu, đệ nhìn xem linh khí quanh thân ta, chỉ sợ là thời gian không nhiều."
Phong lão cảm ứng thử, quả nhiên phát hiện linh khí trên người lão đang thong thả tán đi, mày nhăn lại, lo lắng nói: "Tu luyện vẫn không có tiến triển? Biện pháp duyên thọ thì sao? Có tìm được?"
Tu sĩ cũng không phải trường sinh bất lão. Lúc tiến giai đình chỉ, trước khi đại nạn đến mà tu vi chậm chạp không thể tiến thêm một bước, thì tu sĩ sẽ hao hết linh khí mà chết.
Vương Đạt Nghĩa trong lớp người già bình thường đã xem như trường thọ, nhưng so với tu sĩ cùng thực lực lại xem như đoản mệnh.
Ví dụ như Phong lão. Tuổi của ông với Vương Đạt Nghĩa không kém bao nhiêu, nhưng tinh thần vẫn quắc thước, tóc cũng chỉ hoa râm, đây còn là kết quả của việc ông không quá chú ý ngoại hình. Nếu không có gì ngoài ý muốn, giữa gìn một chút, ông ít nhất còn có thể sống thêm vài chục năm.
"Hiện giờ tài nguyên Tu Chân giới thiếu thốn, tu sĩ khát vọng duyên thọ đếm không hết, ta sao có thể tìm được. Tới bây giờ, ta cũng không cưỡng cầu quá nhiều, chỉ ngóng trông trước khi chết có thể bồi dưỡng cho Tu Chân giới một ít mầm non hứa hẹn, đền bù lại sai lầm trước kia của ta."
Vương Đạt Nghĩa nói, cúi đầu thở dài, một con mắt đã không thể nhìn thấy, một con mắt khác lại vẩn đục tràn đầy nước mắt, thoạt nhìn rất đáng thương.
Phong lão không đành lòng, bèn khuyên nhủ: "Huynh đừng nói như vậy, ta cũng sẽ cố hết sức nghĩ cách cho huynh...... Haizz, huynh nói xem nếu năm đó huynh không làm những chuyện kia, chịu nghe lời khuyên, bây giờ cũng không đến mức biến thành như vậy."
"Lúc ấy đi con đường kia, ta cũng biết vậy chẳng làm...... Không nói nữa không nói nữa, lần tụ hội này nói không chừng là lần cuối cùng ta tham gia, ta chuẩn bị cho đám tiểu bối một ít thứ, lát nữa đệ giúp ta mang cho đại sư Viên Tuệ, để đại sư xem thử."
Vương Đạt Nghĩa nói xong nghiêng người muốn lấy hộp nhỏ trên tủ đầu giường, phần tay lộ ra ngoài tay áo khô gầy tiều tụy, làn da nhăn nheo, đầy vết đồi mồi.
"Huynh đừng nhúc nhích, huynh muốn đưa cái gì, ta giúp huynh lấy." Phong lão vội đứng dậy đỡ lão nằm lại, một chút hoài nghi cuối cùng trong lòng cũng tan. Sau khi giúp lão cầm đồ thì ngồi trở lại, tận tâm trấn an lão, còn lấy ra một ít dược liệu và đan dược tốt gần đây mình tìm được đưa cho lão.
Vừa nói chuyện đã qua một buổi trưa, trước khi cơm chiều, Phong lão thấy Vương Đạt Nghĩa không có tinh thần, liền đứng dậy cáo từ.
Lúc ông xoay người phát hiện trong góc có chút dấu vết của lá bùa, như bị linh khí chấn vỡ. Ông giật mình, cất bước đi đến bên kia, lên tiếng nói: "Sao ở đây còn có giấy vụn, người quét dọn trong viện cũng quá bất cẩn rồi."
Chuông cảnh báo trong lòng Vương Đạt Nghĩa réo inh ỏi, lão vội ho mạnh, nói: "Không sao, một ít giấy mà thôi, lát nữa để người tới quét là được. Sư đệ đừng động, cẩn thân dơ tay."
"Không sao không sao, giấy không nhiều lắm, ta thuận tay giúp huynh nhặt."
Phong lão nói xong đã sắp chạy tới bên cạnh miếng giấy, khom lưng nhặt lên một góc, lật qua chuẩn bị xem.
Vẻ mặt Vương Đạt Nghĩa biến đổi, ánh mắt trầm xuống, trong tay bắt đầu tụ linh khí, mục tiêu là ngực Phong lão.
Lá bùa kia là lá bùa đặc thù dùng để phong ấn đồng tử, cũng không thể để người khác nhìn ra kỳ lạ.
Hai người một nằm một đứng, tình hình chiến đấu chạm vào là nổ ngay.
Lúc Phong lão hoàn toàn lật qua lá bùa, khi Vương Đạt Nghĩa sắp bắn ra linh khí trong tay, phía nam đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, sau đó một luồng linh khí khổng lồ mạnh mẽ phát tán.
Vương Đạt Nghĩa bị luồng linh khí này chấn động, thế công trong tay lập tức tan. Vẻ mặt Phong lão tắc biến đổi, thu lá bùa trên tay lại, xoay người nói với Vương Đạt Nghĩa: "Phía nam là khách nhân ta mời đến, có thể là đã xảy ra chuyện, sư huynh ta xin lỗi không tiếp được."
"Đệ đi đi...... Khụ khụ, linh khí mạnh như vậy, có thể là đại sự."
Phong lão thấy tư thế của lão thay đổi, còn tưởng rằng lão bị linh khí tràn tới làm giật mình, bèn tiến lên đỡ lão nằm lại, rồi vội vàng cáo từ, bước nhanh hướng đến phía nam sơn trang.
Phía nam, trong tiểu viện Dụ Trăn.
Dụ Trăn ngơ ngác nhìn bảo tháp ba tầng màu son đang phát ra từng trận kim quang trước mặt, cậu cũng bị động tĩnh khi thành hình vừa nãy của bảo tháp dọa không nhẹ.
Ân Viêm từ lúc linh khí bị phát tán ra ngoài đã nhanh chóng đi vào, hắn nhíu mày hỏi: "Sao lại thế này?"
"Em......" Dụ Trăn ngơ ngác, quay đầu lại liếc hắn một cái, chỉ chỉ bảo tháp trước mặt vẫn đang xoay vòng vòng, lắp bắp nói: "Em, em chỉ tâm huyết dâng trào, lúc luyện tháp bỏ thêm miếng ngọc giác anh cho vào, dù sao cũng là bảo bối, cứ bỏ đi như vậy thì tiếc quá......"
"......"
Dụ Trăn chột dạ, hỏi: "Em làm sai sao?"
Ân Viêm lặng im vài giây, nói: "Miếng ngọc giác kia......"
"A?" Trong mắt và trong lòng Dụ Trăn đều là sự hiếu học, cậu nhìn chằm chằm hắn.
"...... Tài liệu chủ yếu là tiên ngọc nhất phẩm." Mặc dù có nhiều tiên ngọc trộn lẫn nên lực lượng đã không còn quá mạnh. Nhưng tóm lại cũng mang chữ tiên, lực lượng có thể không mạnh, nhưng huyết thống sẽ không sai, muốn luyện chế đã rất khó, càng đừng nói là luyện chế lần thứ hai.
Dụ Trăn kinh hãi: "...... Em lại lấy tiên ngọc đi luyện? Nhưng trên người em không có tiên khí!"
"......" Đây cũng là vấn đề Ân Viêm muốn hỏi. Tại sao Dụ Trăn thân là tàn hồn, khi luyện chế tiên ngọc không chỉ không phá hư tài liệu, mà còn luyện chế tiên ngọc lần thứ hai thành công, chuyện này không bình thường.