Dị Thế Chi Thành Thần Lộ | Con Đường Trở Thành Thần

chương 45: yến hội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Các ngươi biết tin gì chưa, Lâm Tái, đúng vậy, chính là đứa con trai trưởng mập mạp của thành chủ, vậy mà hắn lại chiếm được một con thần thú!”

“Ngươi tin tức không đủ linh thông đi, thần thú gì chứ, đó rõ ràng chính là thánh thú phượng hoàng của Thú nhân tộc!”

“Phượng hoàng không phải là thần cấp sao? Ta nói thần thú thì có gì sai?”

“Các ngươi nói thật hả? Tên kia không phải phế nhân sao? Sao có thể có được phượng hoàng chứ?”

“Phế nhân thì sao, hắn có hậu thuẫn a, ta nghe nói là phủ thành chủ tìm rất nhiều người, chết hơn phân nửa, mới cướp được!”

“Làm gì có chuyện này! Ta nghe nói là hắn nhặt được một quả trứng phượng hoàng!”

“Thì ra là như vậy, trứng phượng hoàng a, nhưng vận khí kiểu này cũng quá tốt đi!”

“Nhặt trứng còn có thể là trứng phượng hoàng hả? Trước đó không lâu ta cũng nhặt được một quả trứng rất lớn, sau lại bị vợ ta nấu canh…”

“Thật đáng tiếc! Lỡ như thật sự là trứng phượng hoàng thì sao?”

Màn đêm buông xuống, phủ thành chủ bao phủ bởi lồng đèn ma pháp đèn đuốc sáng trưng vô cùng sáng sủa, mà lúc này, bên ngoài tụ tập không ít người, nhìn một chiếc xe ngựa tiến vào phủ thành chủ, bọn họ líu ríu nghị luận một ít chuyện mình biết được.

“Các ngươi nói giỡn hả, trứng phượng hoàng sao có thể tùy tiện để cho một nữ nhân đem ra nấu canh chứ?” Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

Mấy người kia đang nói chuyện phiếm ngẩng đầu liếc mắt một cái, thấy được đối phương là một người chăn ngựa, lập tức nhiệt tình: “Ngươi là ai, biết phủ thành chủ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không?”

Người chăn ngựa kia lập tức đắc ý: “Ta đương nhiên biết, ngày hôm qua chủ nhân nhà ta cũng đi đến Phượng Hoàng sơn… Đúng vậy, ngọn núi mà con phượng hoàng kia chiếm làm sào huyệt, bây giờ được gọi là Phượng Hoàng sơn, ta biết được không ít tin tức đó!”

Cuộc nói chuyện phiếm lập tức bắt đầu lại một lần nữa.

Lâm Tái mặc một bộ áo giáp kim hồng đan xen, nếu là trước kia, hắn mặc như vậy chỉ khiến cho người ta buồn cười, nhưng bây giờ thì khác rồi, một bộ áo giáp mặc ở trên người hắn, ngược lại có vẻ oai hùng bất phàm.

Phủ thành chủ tổ chức yến hội trong quá khứ, hắn là chủ nhân nơi này, nhưng thực lực lại quá thấp, nên thường đứng tiếp khách mà thôi, nhưng bây giờ thì khác rồi, yến hội lần này, hắn đợi mọi người đến đông đủ rồi mới xuất hiện, hoàn toàn có thể đến trễ một chút, chỉ cần đến trước ma pháp nghiệp đoàn là hoàn toàn không thành vấn đề.

Đến rất đúng lúc, Lâm Tái liền cười tủm tỉm mà nhìn thoáng qua Lục Vũ, hai người cùng nhau đi vào trong.

Mọi người trong hội trường đều ăn mặc rất xinh đẹp, trên người mỗi người, cũng đều là… mùi thơm.

Lục Vũ thực may mắn, hắn lại mua một bộ áo choàng, mà hiện giờ bộ áo choàng này, giúp hắn che chắn phần lớn mùi thơm gay gắt ở bên ngoài, mà hắn cũng không lo lắng sẽ có người cố ý lại đây cọ cọ khiến cho hắn toàn thân nổi da gà.

Bọn họ vừa đi vào, hội trường không có sinh động giống như tưởng tượng, thậm chí phần lớn đang ngây ngẩn cả người — hình tượng mới của Lâm Tái, bọn họ còn chưa thấy.

“Đại ca, ngươi đã đến rồi.” Vẫn là Eno phản ứng rất nhanh, người tiếp khách lần này chính là hắn, cười tủm tỉm nhìn về phía đại ca của mình.

Lâm Tái, nam nhân đẹp trai đang cầm quả trứng này chính là Lâm Tái sao? Tên mập mạp kia đâu rồi? Cho dù Eno đã mở miệng, nhưng rất nhiều người vẫn không thể nào phản ứng kịp.

“Lâm Tái thiếu gia! Ngài chính là Lâm Tái thiếu gia sao? Quả nhiên lớn lên anh tuấn phi phàm! Cũng chỉ có người như vậy, mới xứng với phượng hoàng a!” Đúng lúc này, một nam nhân trung niên thấp bé đi ra từ trong đám người, khen tặng, hắn có thể phản ứng nhanh như vậy, không phải bởi vì năng lực tiếp thu mạnh, mà bởi vì hắn vừa mới tới thành Kerr mấy hôm trước, cho nên hoàn toàn không có nhìn thấy hình dáng của Lâm Tái trong quá khứ.

“Nào có nào có.” Lâm Tái không chút khách khí mà khiêm tốn, sở dĩ nói hắn không chút khách khí mà khiêm tốn, là vì sự kiêu ngạo trên mặt của hắn quá mức rõ ràng.

“Hừ!” Ngay khi Lâm Tái đang cầm trứng phượng hoàng cho mọi người xem, người của ma pháp nghiệp đoàn đã đến, mà người hừ lạnh, đương nhiên cũng chỉ có vị pháp thần Khải Tát kia mà thôi.

Pháp thần, đã đứng trên đỉnh cao của nhân loại, thực lực của pháp thần nhân loại so với thần cấp ma thú thì kém hơn, nhưng mọi người đều biết rất rõ, dựa vào thân phận người thường của Lâm Tái, tuyệt đối không sống đến khi phượng hoàng thành niên.

“Xin chào, pháp thần đại nhân.” Trên áo của Khải Tát có huy chương của ma pháp nghiệp đoàn, người ở đây vừa thấy liền biết hắn là một vị pháp thần. Bởi vậy, khi hắn xuất hiện, thì tầm mắt của mọi người chuyển từ Lâm Tái sang hắn, hơn nữa, mọi người đều cung kính mà chào hỏi hắn.

Pháp thần, đây chính là một vị pháp thần a! Đối với quý tộc ở thành Kerr mà nói, cả đời bọn họ còn chưa có cơ hội gặp mặt pháp thần một lần nữa đó!

Rất nhiều người chào hỏi Khải Tát, Khải Tát cũng không thèm để ý đến bọn họ, hắn đi thẳng về phía Lâm Tái: “Lâm Tái, ngươi nguyện ý gia nhập ma pháp nghiệp đoàn không?”

Ngay trưa hôm nay, bọn họ dùng không ít tinh hạch bố trí ma pháp trận để liên lạc với ma pháp nghiệp đoàn, nên bây giờ coi như là thương lượng với Lâm Tái.

“Gia nhập ma pháp nghiệp đoàn sao? Ta không phải ma pháp sư…” Lâm Tái chần chờ mà trả lời, từ khi biết thân phận của mẹ mình, hắn vô cùng rối rắm, nhưng hắn rối rắm cỡ nào, thì hắn cũng không thể thay đổi chủng tộc của mình được.

Trên người hắn có huyết mạch truyền thừa của bộ tộc Nagas, nhưng cố tình hắn đã quen làm nhân loại… Duới tình huống như thế, hắn không thích hợp gia nhập ma pháp nghiệp đoàn đi? Dù sao đó chính là nơi cường đại nhất nhân loại.

“Ngươi không phải ma pháp sư cũng không sao, ma pháp nghiệp đoàn đã từng mời chào vài kiếm thần, nếu ngươi đã ký kết cộng sinh khế ước cùng phượng hoàng, dĩ nhiên cũng dính chút ánh sáng của nó mà có thể gia nhập ma pháp nghiệp đoàn.” Khải Tát lên tiếng lần nữa, có chút khinh thường Lâm Tái.

Hắn dựa vào thiên phú và cố gắng của mình trải qua vô số năm tháng khó khăn mới trở thành pháp thần, mà Lâm Tái… chỉ dựa vào vận may mà một bước lên trời, hắn nhìn thuận mắt mới là lạ!

Lâm Tái biết đây là tình thế ép buộc, nhưng thái độ của bọn họ, không thể nghi ngờ chính là thái độ của ma pháp nghiệp đoàn.

Tại thời điểm này, cho dù hắn không đáp ứng cũng không được đi? Lúc này Lâm Tái gật gật đầu, lộ ra biểu tình cảm động cùng đắc ý: “Ta thật sự có thể gia nhập ma pháp nghiệp đoàn sao? Một khi đã như vậy, ta nhất định đồng ý gia nhập.”

“Vậy thì tốt, ngươi đã đồng ý, ta cũng xong việc! Sau này nhớ chú ý một chút, chờ đến khi phượng hoàng phá xác mà ra, sẽ có người dẫn ngươi đến ma pháp nghiệp đoàn một chuyến!” Khải Tát mở miệng, sau đó xoay người rời khỏi yến hội.

Chờ đến khi phượng hoàng phá xác mình mới được đến ma pháp nghiệp đoàn sao? Những người đó, sợ quả trứng phượng hoàng này là giả phải không? Lâm Tái sờ sờ quả trứng ấm áp dào dạt trong tay, sau đó phát hiện Lục Vũ đã trốn trong góc phòng.

Nhưng sư phụ Lục Vũ là một vị pháp thần đánh cho phượng hoàng sợ quá chạy mất còn chiếm được trứng phượng hoàng, người của ma pháp nghiệp đoàn cảm thấy rất tò mò về ông ấy, cho nên, sau khi Lục Vũ trốn trong góc phòng, không bao lâu, chỗ đó đã chật kín người.

Những người đó tuy không động thủ động cước với Lục Vũ, nhưng Lục Vũ bị vây quanh chật như nêm cối, Lâm Tái đứng nhìn ở xa xa, bởi vì Lục Vũ trùm kín mít nên không nhìn thấy biểu tình của Lục Vũ, nhưng hắn dám khẳng định, lúc này, tên có bệnh yêu sạch sẽ kia nhất định là vô cùng khó chịu.

“Xin các người nhường đường, xin các người nhường đường!” Lâm Tái lập tức chen vào đám người, trước người Lục Vũ xuất hiện một khoảng trống: “Hắn không thích nói chuyện, các ngươi có chuyện gì cứ hỏi ta là được!”

Lâm Tái vừa nói ra những lời này, người bị chèn ép dĩ nhiên biến thành hắn.

Nhưng Lục Vũ đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng của người trước mặt, cũng rất khó cảm kích đối phương, ngược lại còn muốn đá đối phương một cước — nếu không tại Lâm Tái, thì hắn căn bản là không cần tham gia yến hội này đi?

Nhưng Lục Vũ không biết, yến hội này, hắn không thể không tham gia, cho dù hắn chạy trốn, người của ma pháp nghiệp đoàn cũng đào ra gốc gác của hắn, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tài ăn nói của Lâm Tái rất giỏi, hắn cũng biết rất rõ, điều tra “Hughes” rất dễ dàng, đối phương đã từng phát động 〈 Hắc Ám thần chúc phúc 〉, đã từng ở trong tháp ma pháp của Bizani, những việc này, có không ít người biết.

Một khi đã như vậy, hắn sẽ đứng ra nói chuyện dùm Lục Vũ…

Lâm Tái tại yến hội đàm luận về vị “Lục Vũ các hạ” thần bí kia, ba hoa chích chòe nói đối phương là không gì không làm được, mà bên kia, Caroline nghỉ ngơi một ngày nên thân thể cũng tốt hơn, lén lút đến gần phủ thành chủ.

Bộ tộc Nagas có không ít kỹ năng đặc thù, cho nên Caroline tin chắc thân phận Lâm Tái sẽ không bị người khác phát hiện dễ dàng, mà sau khi nàng ẩn tàng, có lẽ cũng không có ai nhìn ra được thân phận thật sự của nàng, huống chi, tên pháp thần của ma pháp nghiệp đoàn kia, lúc này đã rời khỏi phủ thành chủ, đi về nơi mà Ngải Ti đã sinh sản trước kia! Cũng đúng, đối với một hỏa hệ pháp thần mà nói, chỗ đó tràn ngập năng lượng hỏa hệ, tuyệt đối làm cho hắn cảm giác vô cùng thoải mái đi?

Trong phủ thành chủ, đang tiến hành yến hội. Lúc Caroline đi đến tường vây của phủ thành chủ, liền xác định được một chuyện, nhân vật chính của yến hội, chính là con trai của mình.

Con trai nàng, thật lợi hại a! Nhìn thấy hắn đang bịa chuyện… Có lẽ sau này nàng nên nhờ Lâm Tái biên soạn tân trang lại lịch sử của bộ tộc Nagas một chút!

Lần này, Caroline dự định đến tìm con trai, đương nhiên cũng muốn đánh tên Kha Đức Nhạc kia một trận, nhưng yến hội cũng không kết thúc trong giây lát …

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng liền đi dạo phủ thành chủ một vòng.

Phủ thành chủ thành Kerr, đương nhiên canh phòng rất nghiêm ngặt, thậm chí còn đề phòng sâm nghiêm hơn tháp ma pháp của Bizani cùng Rammus, nhưng đề phòng sâm nghiêm cỡ nào, đối với Caroline vừa quen thuộc nơi này vừa có thực lực cường đại mà nói, đi dạo một chút cũng không thành vấn đề.

Caroline đi dạo một vòng, đương nhiên cũng nhìn thấy Bách Lệ, đối mặt nữ nhân mỹ mạo này, tâm tình của nàng vô cùng phức tạp, nhưng nàng biết rất rõ, người gây ra mấy chuyện này, không ai khác mà chính là Kha Đức Nhạc!

Kha Đức Nhạc a… Nói nhiều không bằng bạo lực, Caroline quyết định ngay lập tức, buổi tối hôm nay, nàng sẽ cho đối phương một cái đại lễ!

Khi yến hội chấm dứt, đã là nửa đêm, Lục Vũ không muốn tiếp tục ở lại phủ thành chủ, quyết định trở về Quán Ăn Ngon, mà Lâm Tái, hắn không chút nghĩ ngợi liền đi cùng.

Quả nhiên, con trai đã lớn, không kề cận mình giống như trước kia nữa … Kha Đức Nhạc nhìn Lâm Tái rời đi, xoay người đi về phòng ngủ của mình.

Lúc trước, hắn có hỏi thăm Bizani cùng Rammus tin tức về Lục Vũ, dĩ nhiên cũng biết Lâm Tái đã từng tỏ tình với Lục Vũ.

Chỉ sợ, Lâm Tái có được trứng phượng hoàng, là bởi vì bọn họ là một đôi đi? Nghĩ như vậy, Kha Đức Nhạc đối với chuyện của hai đứa nhỏ, ngược lại có chút vui mừng.

Huống chi, hắn đã quan sát Lâm Tái rất kỹ, mỗi khi Lâm Tái nhìn về phía Lục Vũ đều cười tới mang tai, Lâm Tái thích một nam nhân cũng không sao, dù sao hắn cũng không trông cậy đối phương sinh cháu cho mình, mà chỉ cần đối phương vui vẻ là đủ rồi.

Chậm rì rì đi về phòng mình, Kha Đức Nhạc vừa mới đẩy cửa phòng ra, một trận kình phong ập tới, hắn còn không kịp tránh né, liền bị quyền đánh ngã sấp trên mặt đất.

Thật đúng là… Cảm giác quen thuộc. Kha Đức Nhạc vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía hung thủ, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt hai mươi năm không gặp nhưng một chút thay đổi cũng không có, mà đúng lúc này, hắn lại trúng một quyền ngay mặt.

“A!” Trong phủ thành chủ đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm, mà nguồn gốc của tiếng hét, chính là phòng ngủ của thành chủ! Nghe được tiếng hét, binh lính tuần tra ở phụ cận liền chạy tới: “Thành chủ đại nhân!”

“Ta không sao! Các ngươi không cần tiến vào!” Giọng nói Kha Đức Nhạc truyền ra, nhưng lập tức phát ra một trận “đùng đùng ầm ầm” và một chút tiếng rên rỉ…

Binh lính tuần tra theo bản năng mà rút lui một bước, đột nhiên nghĩ đến, thành chủ đại nhân rất ít khi qua đêm cùng phu nhân, cũng không thấy hắn tình nhân, cái này, cái này, đừng nói là thành chủ đại nhân có sở thích kỳ quái gì nha?

Tưởng tượng như vậy, hắn liền cho rằng mình đã biết một cái đại bí mật, phức tạp mà nhìn thoáng qua phòng ngủ của thành chủ đại nhân, liền dẫn theo thủ hạ của mình rời khỏi.

Tối hôm nay, hắn còn cố gắng không tuần tra ngang đây.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio