Vung cánh bay lượn trên không trung, một hồi sau Tắc Vạn đáp xuống trên một mảnh đất trống. Một bình nguyên rộng lớn có chi chít những ngôi nhà cây phân bố chằng chịt trên đồng cỏ, có rất nhiều người đang đi lại, bầu không khí tràn ngập thanh bình và thịnh vượng.
Tắc Vạn ôm Gia Á đi vào bộ lạc, nhất thời thu hút sự chú ý, mọi người bắt đầu tụ tập lại xung quanh Tắc Vạn, nghiêm túc mà nói thì hẳn là muốn nhìn Gia Á đang được Tắc Vạn ôm trong ngực. Những người này có màu da rất kỳ quái, đen, đỏ, xanh, vàng, màu gì cũng có thoạt nhìn đều phi thường cao lớn cường tráng, trung bình cao khoảng m, cơ bắp săn chắc dán sát vào xương. Cũng có một số người thoạt nhìn giống như người bình thường, màu da trắng bình thường, cơ thể cũng rất tự nhiên, có mái tóc vàng óng mượt và màu mắt xanh biếc như người châu Âu.
Một nam tử vóc dáng nhỏ bé từ trong đám người chen vào, đứng bên cạnh Tắc Vạn.
“Ca ca, ai vậy?” Bill tò mò nhìn vị khảm đặc xa lạ có mái tóc đen mà cậu chưa bao giờ thấy qua.
“Là dân du cư, một mình hắn chống lại bố đạt thú.” Tắc Vạn nói.
“Là khảm đặc lưu lạc à!” Bill vô cùng kinh ngạc.
“Tộc nhân của hắn đâu?” Bill khó hiểu, sao lại có bộ tộc nào bỏ mặc khảm đặc lưu lạc như vậy.
“Ta ngửi hương vị trên người hắn, rất sạch sẽ, thoạt nhìn có vẻ như đã có một khoảng thời gian dài không sống chung với tộc nhân.”
“Có lẽ đã gặp chiến tranh ——” Bill cũng biết được có một số bộ tộc nhỏ suy yếu bị xâm chiếm, sau đó tất cả lỗ đạt sẽ bị đuổi đi nhưng bình thường những người chiếm lĩnh luôn giữ lại khảm đặc.
“Hắn rất mạnh!” Trong lòng Tắc Vạn khảm đặc này rất đặc biệt, một khảm đặc có thể tự mình săn thú, lại còn dũng cảm đối mặt với bố đạt thú.
“A! Hắn bị thương.” Bill đột nhiên phát hiện ra vết thương bị bố đạt thú xé rách trên vai Gia Á.
“Đúng vậy, ta muốn dẫn hắn đi tìm dược sư giải độc.”
Lúc Gia Á tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong một thụ ốc, hỏi hắn vì sao biết là thụ ốc ư? Vô nghĩa! Bình thường có căn phòng nào lại che đầy lá cây không! Kết cấu căn phòng rất hoàn hảo, có đầy đủ đặc điểm của một bộ lạc văn minh, xem ra mình đã gặp được sinh vật trí tuệ. Lục lọi lại trí nhớ, hắn bị trúng độc, Gia Á biết là lão hổ kia dẫn mình đến đây. Trời ạ—— lão hổ biến thành nam nhân! Chuyện trái quy luật tự nhiên như vậy cũng có thể xảy ra, bất quá kiểm tra cơ thể mình vẫn rất hoàn hảo, vết thương trên vai cũng được xử lý qua, băng bó rất khá, chỉ là không nhìn thấy ba lô của hắn đâu.
“Sophie, ngươi ở đâu?” Bởi vì tai nghe liên lạc với Sophie hắn để trên người nên không bị lấy đi.
“Gia Á, ta đây, ngươi không sao chứ?” Sophie nói.
“Sophie, ta sắp nói cho ngươi nghe những chuyện rất khó tin. Ta gặp một lão hổ biết bay, y còn có thể biến thành người, lúc ta bị hôn mê y đưa ta về nhà.
“Là sinh vật trí năng sao?”
“Đúng vậy, đã hình thành bộ lạc văn minh.”
“Không phải bộ lạc ăn thịt người chứ——”
“Đại khái chắc không phải.” Gia Á nhìn trang trí trong phòng không có xương người hay tiêu bản gì cả, trong góc phòng là một lố hũ gốm chứa ngũ cốc.
“Có lẽ là sinh vật thân thiện, còn có năng lực trồng trọt.” Gia Á phân tích.
“Vậy ngươi tiếp tục tạo quan hệ tốt với họ, ta sẽ nhanh chóng tra ra vị trí của ngươi, nếu có phát hiện gì mới ta sẽ liên lạc——”
“Ừ! Có người đang tới.” Gia Á nghe thấy tiếng bước chân, âm thanh rất nặng nề.
Tắc Vạn mang theo một giỏ hoa quả trở về, nhìn thấy người nọ nằm trên giường đã muốn tỉnh dậy, đôi mắt đen kỳ lạ đang đánh giá xung quanh.
Gia Á nhìn thấy người tới, là lão hổ kia, hắn cảnh giác nhìn y.
“@-%———” Lão hổ nói một thứ ngôn ngữ Gia Á không thể hiểu được sau đó đưa hoa quả cho hắn.
Cho hắn ăn sao? Gia Á suy nghĩ một chút sau đó cầm một loại cái cây có màu tím lên gặm, hắn đã lâu rồi không được ăn trái cây. Đánh giá vẻ mặt lão hổ này, rất ôn hòa, không có địch ý, xem ra không có ý muốn ăn hắn.
“@-%@——” Lão hổ lại tiếp tục nói.
“Ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì.” Gia Á khua tay múa chân, ý bảo mình không hiểu được, sau đó lập tức ngừng lại.
“Ba lô của ta đâu?” Gia Á vung tay họa ra hình dáng ba lô, ngôn ngữ cơ thể của người câm điếc dễ dàng làm người khác hiểu được ý nghĩa của nó.
Trước kia khi đến một tinh cầu khác, cũng giống như vậy, ngôn ngữ không thông chỉ có thể sử dụng động tác tay, luyện thành bản lỉnh như bây giờ. Lúc này Gia Á rất sốt ruột tìm ba lô, vì lúc trước có lo lắng sẽ gặp phải sinh vật trí năng nên hắn có đem theo máy phân tích não bộ, thông qua nó có thể đoán sơ được ý nghĩ lời nói.
Lão hổ hiểu được ý tứ của hắn, gật gật đầu sau đó từ dưới giường lôi ra một cái ba lô màu đen. Tắc Vạn cảm thấy bọc hành lý này rất thú vị, chất liệu và cấu tạo rất phức tạp, y chưa thấy qua bao giờ.
Gia Á lôi ra máy phân tích to gần bằng một bàn tay, trên đỉnh có ăng ten. Gia Á gạt ăng ten xoay về phía lão hổ.
“Ngươi có thể nói rồi.” Gia Á nói.
Lão hổ có chút nghi hoặc, lập tức mở miệng.
“Ta tên là Tắc Vạn, ngươi tên gì?”
Gia Á nhìn những văn tự địa cầu quen thuộc hiện lên, y nói mình là Tắc Vạn.
“Ta là Gia Á.” Gia Á dễ dàng nhớ cách phát ngôn của Tắc Vạn vừa nãy, học một suy ba.
Tắc Vạn gật đầu, tiếp tục hỏi.
“Ngươi nghe không hiểu ngôn ngữ của chúng ta sao?”
“Ta hiện tại có thể hiểu được ý của ngươi, nhưng không biết nói.” Gia Á chỉa chỉa máy phiên dịch, lại chỉ miệng mình, khoát tay.
“Ta có thể dạy ngươi.”
“Cám ơn!” Gia Á gật đầu, nơi này có sinh vật trí năng tồn tại, xem như thu hoạch ngoài ý muốn đi. Bọn họ là dân bản địa của tinh cầu này, đối với nguồn năng lượng có lẽ hiểu biết hơn hắn và Sophie, học xong ngôn ngữ nơi này có thể xin họ giúp đỡ, tìm được phương pháp rời khỏi đây.
“Ca.” Bill ló gương mặt nhỏ nhắn đáng iu vào trước sau đó mới nhảy vào phòng.
Gia Á nghi hoặc nhìn Bill, đây cũng là một thành viên của bộ lạc sao? Chính là ngoại hình thật giống nhân loại a! Hệt như người châu Âu. Rất quỷ dị —— xem ra sự tiến hóa ở tinh cầu này so với trái đất cũng không khác biệt lắm, bằng không sao lại có bộ dạng giống như vậy. Gia Á đoán rằng sinh vật có ngoại hình giống con người kia cũng giống như Tắc Vạn là sinh vật trí năng của tinh cầu này.
“Chào, ta gọi là Bill, là đệ đệ của Tắc Vạn.” Bill thân thiết tự giới thiệu.
“Ta là Gia Á.” Gia Á đáp lại, đệ đệ sao? Ngoại hình hai người sao lại khác biệt đến như vậy?
“Ta nghe nói, ngươi chỉ có một mình nhưng nhìn thấy bố đạt thú cũng không sợ hãi, lợi hại thật nha.” Bill nghe ca ca kể lại, đối với Gia Á rất khâm phục.
Bố đạt thú—— cậu ta nói con khủng long kia sao, con khủng long hung ác như vậy cuối cùng cũng bị Tắc Vạn đánh chạy, đối với Gia Á mà nói, sợ nó không bằng cứ đi sợ Tắc Vạn còn hơn.
“Chắc ngươi bị lưu lạc rất lâu rồi nhỉ.” Bill quấn quít lấy Gia Á nói chuyện, trong bộ lạc rất hiếm khi gặp ngoại nhân.
Thật lâu sao? Nếu tính từ lúc hắn trốn thoát khỏi địa cầu thì thật sự cũng đã rất lâu, Gia Á mỉm cười gật đầu.
“Nghe ca ta nói, ngươi tự mình săn thú! Thật lợi hại, chờ ngươi khỏe lại nhất định phải cho ta nhìn một chút.”
Săn thú có cái gì vui đâu mà nhìn? Chẳng lẽ nơi này mọi người không săn thú sao? Thế ăn cái gì?
“Bộ lạc chúng ta gọi là Phỉ Tư Thắc, ca ta là tộc trưởng, y thuộc huyết thống thú nhân hình hổ thuần chủng, ha hả, ngươi chắc đã thấy qua phải không, hình thú của ca thực uy phong đúng không, nhưng quan trọng nhất là ca ta vẫn còn độc thân, ——blablabla——” Bill tiếp tục nói không ngừng.
Tắc Vạn bất đắc dĩ thở dài, vừa nhìn thấy khảm đặc đã thao thao bất tuyệt chào hàng giùm lão ca nhà mình. Nó đâu phải không biết y đối với việc có khảm đặc bầu bạn có chút lãnh đạm sao? Hơn nữa từ khi thành niên y cũng không tìm bầu bạn mà! Bill đâu cần phải khẩn trương như vậy chứ.
Gia Á rất kiên nhẫn ngồi nghe Bill lải nhải, thú nhân, nơi này là bộ lạc thú nhân sao? Hắn cũng từng gặp qua thú nhân ở tinh cầu khác, nhưng đều có ngoại hình bán thú kì dị, có thể biến hóa tự do như Tắc Vạn, quả thực rất thần kỳ.
“Ngươi không cần lo lắng, cứ an tâm ở đây đi, bộ lạc chúng ta rất thân thiện.” Bill nói.
Gia Á cảm thấy đối phương rất nhiệt tình, vì thế gật gật đầu.