Gia Á không hề có ý thức gì về việc mình mang thai, mãi đến lúc bụng hắn phình to như quả bóng mới bắt đầu có cảm giác sợ hãi! Làm sao bây giờ? Lớn như vậy, làm sao sinh ra được? Sinh ra từ chỗ nào a? Muốn tìm người có kinh nghiệm hỏi một chút lại phát hiện ra mình đang ở bộ lạc Tát Đức, khảm đặc sinh đứa nhỏ họ cũng chưa bao giờ nhìn thấy!
“Sophie, đứa nhỏ lớn như vậy sinh từ chỗ nào a………….” Gia Á lôi kéo Sophie, tìm kiếm cảm giác an toàn, chỉ cần có Sophie bên cạnh hắn đại khái cũng không đến mức vì sinh đứa nhỏ mà chết đi đâu!
“Không xác định.” Sophie cũng chưa nghiên cứu phương thức khảm đặc sinh con, lần này cả hai người đều mù tịt.
“Nếu cần thiết ta sẽ mổ cho ngươi, yên tâm, chỉ rạch bụng ra thôi, không chết được.” Loại an ủi của Sophie nói ra càng làm người ta cảm thấy khủng hoảng hơn.
Gia Á sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, cảm giác được một chút dị động, tiểu tử này hiện tại đã rất khỏe mạnh, hở tí liền đá hắn. Loại cảm giác này thực sự rất kỳ diệu, thân thể hắn đang chứa một người có huyết mạch tương liên với mình.
“Khảm đặc của bộ lạc Phỉ Tư Thắc đều sinh tự nhiên, bọn họ yếu như vậy còn có thể sinh, cơ thể ngươi khỏe mạnh như trâu vậy, nhất định không có vấn đề.” Sophie đối với chuyện này cũng không lo lắng nhiều, cứ theo tự nhiên thì có thể sinh rồi.
Bởi vì áp bức, buổi tối hằng ngày Gia Á bắt đầu bị chuột rút. Tắc Vạn có được sự cho phép đặc biệt, nên có thể ở lại trong bộ lạc chiếu cố hắn. Trước kia Tắc Vạn thường nghe thấy người trong bộ lạc Phỉ Tư Thắc nói khảm đặc thân thể yếu ớt, có đôi khi sinh đứa nhỏ sẽ nguy hiểm tới sinh mạng, v…v…. Gia Á cũng chưa từng để ý tới chuyện này, lúc những khảm đặc thảo luận chuyện mang thai, Gia Á cũng là nghe tai trái ra tai phải. Hiện tại báo ứng tới rồi, chuyện mang thai đã tới lượt hắn, làm người quả nhiên phải phúc hậu a.
“Tắc Vạn, chân………” Mơ màng ngủ một giấc, bắp chân đột nhiên phát đau, Gia Á lập tức tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là cho Tắc Vạn một quyền.
Tắc Vạn bị đánh tỉnh lại, vô cùng bi thương ngồi dậy, nhẹ nhàng mát xa bắp chân cho Gia Á.
“Khá hơn chút nào không?”
“Vẫn chưa.” Gia Á thật sự rất buồn ngủ, nhưng chân quá đau đớn ngủ không được.
Vừa mát xa chân cho Gia Á, vừa quan sát đôi mắt thâm quần của hắn, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, kỳ thật nhìn thấy hắn như vậy Tắc Vạn thật sự rất đau lòng.
“Tắc Vạn, khó chịu quá…………” Gia Á mơ hồ kéo Tắc Vạn tới bên người, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của y, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, hắn sợ lạnh.
Cả người Tắc Vạn tản mát ra nhiệt khí, bao vây lấy Gia Á. Gia Á bộ dáng buồn ngủ, quần áo tán loạn trên người để lộ ra phần xương quai xanh và da thịt trắng nõn, Tắc Vạn nuốt nước miếng, lúc này rồi y còn suy nghĩ vớ vẫn gì nữa a!
Gia Á không biết Tắc Vạn đang suy nghĩ cái gì, hết lần này tới lần khác cứ cọ cọ lên người người ta. Tắc Vạn nhẫn thật vất vả, cán cân trong lòng bắt đầu nghiêng, tuy nói là không thể làm nhưng hôn một chút cũng có thể đi. Theo đuổi nguyên tắc nói là làm ngay, Tắc Vạn liền cúi đầu, đầu tiên chỉ nhẹ nhàng chạm vào đôi môi hồng mềm mại của Gia Á, lập tức có chút cấp bách bắt đầu hôn sâu, dây dưa với đầu lưỡi đang trốn tránh của Gia Á.
Người này! Làm cái quỷ gì a! Gia Á thở không nổi, mãi đến khi bị hôn suýt ngất đi Tắc Vạn mới buông hắn ra, chôn đầu bên cổ hắn thở hổn hển.
“Chờ tiểu tử kia sinh ra, ta nhất định đòi lại cả lời lẫn lãi mất mát hôm nay.” Tắc Vạn khẽ cười nói.
Gia Á nghe vậy nhịn không được lại đấm cho y vài quyền, chính vì cái đó mới làm hắn thành bộ dạng bây giờ, còn nói nữa!
Gia Á vốn là dạng người hoạt bát hiếu động như loài khỉ, yên tĩnh một hai ngày còn có thể, duy trì suốt mười tháng! Hắn nhất định sẽ mốc meo mà chết! Lúc bụng to lên, vì sợ người ta nhìn thấy bộ dạng mình mang thai nên Gia Á tính toán trốn ở trong phòng đến lúc sinh con xong, nhưng chưa kịp kiên trì đến tháng mười, kế hoạch đã bị bỏ quên một bên.
Gia Á chán đến sắp chết rồi bắt đầu nghĩ tới một chuyện rất thú vị, giáo dục trẻ con, hắn muốn dưỡng thai…………lúc trước Gia Á cũng từng nghĩ tới, khi có đứa nhỏ mình nên dạy nó thế nào (đương nhiên, khi đó hắn không bao giờ nghĩ tới chuyện chính mình sẽ ‘sinh’……..囧) chính mình mỗi ngày không có việc gì làm liền cùng cục cưng nói chuyện.
Gia Á vắt hết óc, nhớ lại những chuyện xưa trước kia mẫu thân từng kể cho mình nghe, nhưng bởi vì đã qua quá lâu nên chỉ có thể nhớ được vài đoạn nhỏ, nhưng đối với người có sức sáng tạo vô hạn như Gia Á chuyện này cũng không phải vấn đề lớn……………
“Cục cưng, ta hiện tại sẽ kể cho con nghe một chuyện xưa.” Gia Á cúi đầu thì thầm với bụng mình.
“Chuyện xưa có tên là 《 công chúa lọ lem》ngày xửa ngày xưa có một bà hoàng hậu, bà sinh ra một cô con gái, làn da trắng như tuyết, môi đỏ như máu………một cái mồm đầy máu? Có chút bạo lực đi. Cục cưng, vừa nãy không tính, chúng ta nói lại! Môi của nàng đỏ như nước ở cốc sông Đỏ……..”
—— tiếp theo 囧 là một mảnh hỗn loạn………………
“Sau đó mẫu thân của nàng chết đi, phụ thân nàng cưới một vị mẫu thân mới, tân mẫu thân dắt theo hai người con gái, bọn họ đối xử với công chúa lọ lem không tốt. Vì thế nàng quyết định rời khỏi quê nhà, chèo thuyền lưu lạc trên biển. Đột nhiên có một ngày, công chúa lọ lem gặp phải gió lốc, tiến vào hải lý, nàng nghĩ mình chết chắc rồi thì lúc này vương tử nhân ngư đột nhiên xuất hiện…………….”
Một câu chuyện xưa vô cùng hỗn loạn vẫn đang tiếp diễn, câu chuyện thật dài xen lẫn rất nhiều thể loại, từ chuyện cổ tích, tới mạo hiểm sau đó lại biến thành khoa học viễn tưởng, cuối cùng công chúa lọ lem bị bà phù thủy độc ác biến thành vịt con xấu xí, được vương tử hôn lại hóa thành thiên nga, cuối cùng nàng cùng vương tử hóa thân thành bươm bướm, hết truyện……………
Gia Á không chỉ mỗi ngày tự lầm bầm nói chuyện với cục cưng, hắn còn kéo cả người khác.
“Sophie! Ngươi theo ta nói chuyện với cục cưng đi!” Một người vô cùng hưng phấn chạy vọt vào.
“Nói cái gì?” Một người lãnh đạm ngẩng đầu.
“Ta muốn dưỡng thai, cái gì cũng được, ngươi nghĩ rồi nói đi!”
Bộ dáng Sophie có vẻ rất nghiêm túc, nghĩ suốt cả buổi.
“Được rồi, chỉ cần ngươi không thấy chán là được.” Sophie nhún nhún vai.
“Ân, ngươi nói đi!” Gia Á hài lòng ngả người dựa vào ghế.
Sophie bắt đầu nói chuyện với bụng Gia Á………….
“Phản ứng của các sinh vật trong quá trình đun nóng phương trình hóa học cơ bản nhất được chia thành bốn loại, chúng ta có thể dùng kí tự tiếng anh để đơn giản hóa, G là đại diện cho thể khí, L là lỏng, S là rắn, Aq tượng trưng cho dung dịch. Ví dụ như: HO vô cơ bao gồm hai nguyên tố là oxy và hydro, chúng ta cũng biết nó chính là nước, cái vừa mới nói qua G là tượng trưng cho thể khí, như vậy HO(g) là đại diện cho hơi nước, rất dễ hiểu đúng không………”
Ách……………trên trán Gia Á bắt đầu xuất hiện hắc tuyến………..Sophie có cần nhất định phải nói về chuyện này không a?
“Chúng ta trước nói tới chuyện đơn giản một chút đi, C(s) + HO(g) = CO(g) + H(g), đây có nghĩ là… blablablabla…………….”
“Cái kia, Sophie…………..” Gia Á ngồi dậy.
“Ta đột nhiên nhớ lại hôm nay vẫn chưa hấp thu năng lượng, ta đi trước………….” Gia Á bỏ chạy trối chết.
Sophie bĩu môi nhìn về phía cửa sổ, đề tài này nhàm chán vậy sao?
�
“Lạc Khả! Lạc Khả!” Gia Á sau khi trốn khỏi Sophie, đi lòng vòng một hồi tới từ đường, Lạc Khả là thủ lĩnh tộc Tát Đức, cũng là trưởng lão, nhất định là người có kiến thức uyên bác, để cậu ta kể một vài chuyện về đại lục Thụy Bá cho cục cưng nghe.
“Sao vậy?” Lạc Khả đang ngồi thiền, nghe tiếng gọi liền mở mắt nhìn Gia Á.
“Ngươi theo ta nói chuyện với cục cưng đi! Ta muốn dưỡng thai.”
Lạc Khả có chút khó hiểu nghiêng đầu, cái gì là dưỡng thai?
“Nói cái gì?” Lạc Khả cũng không biết nên nói gì.
“Tùy tiện, nói một chút về thứ ngươi am hiểu nhất đi.” Gia Á vô cùng thoải mái ngã người lên xích đu, đong đưa qua lại.
“Vậy được rồi…………” Lạc Khả suy nghĩ một chút, bắt đầu nói chuyện với bụng Gia Á……..
“Quan hệ giữa nhân loại và thần là vấn đề từ đời này qua đời khác của bộ lạc Tát Đức, thần tộc sinh ra đã có thiên phú cảm thụ ý chỉ của thần, chúng ta thông qua thiền định có thể liên kết với thần. Vậy thiền định là gì? Định, chính là tập trung, thiền chính là suy nghĩ, là dòng chảy của tâm trí. Thiền định chính là thả lỏng cơ thể, quên đi tất cả suy nghĩ, cảm nhận thế giới, tập trung vào linh tính, huyết mạch tương liên để loại năng lượng kỳ diệu này lưu động trong cơ thể………..”
Ách…………đầu Gia Á bắt đầu mờ mịt, giọng nói Lạc Khả êm dịu, chậm rãi làm Gia Á nghe tới đầu óc choáng váng, hoa mắt, hảo khổ a…………..
“Đến, theo ta cùng nhau thiền định………cảm thụ loại năng lượng này, cảm thụ ý chỉ của thần, cảm thụ blablabla……………….” Lạc Khả ngửa mặt lên trời.
Gia Á cảm thấy rất buồn ngủ, rốt cuộc chịu không được đứng dậy, đỉnh đầu đầy hắc tuyến.
“Cái kia, Lạc Khả, ta cảm thấy có chút đói bụng, ta đi ăn một chút đã!” Tông cửa xông ra ngoài, Gia Á chạy ra ngoài bộ lạc.
Thật là! Gia Á vuốt bụng, sao không có ai có thể nói chuyện bình thường a……………..
“Tắc Vạn!” Thấy ba của đứa con, Gia Á vẫy tay.
“Lại đây lại đây.” Gia Á ngoắc ngoắc ngón tay, Tắc Vạn nghe lời vội vàng chạy tới hầu hạ.
“Sao vậy?”Tắc Vạn còn tưởng Gia Á cảm thấy khó chịu.
“Làm ba của đứa con, ngươi không biết là nên nói chuyện với đứa con tương lai sao?” Gia Á vênh mặt hất hàm sai khiến.
“Nói cái gì a?” Cục cưng còn chưa sinh ra, có thể nghe hiểu sao?
“Nói cái gì cũng được, ta hiện tại muốn dưỡng thai, ngươi phải ủng hộ quyết định của ta, giúp đỡ kế hoạch của ta, ngươi nghĩ rồi làm đi!” Gia Á ra tối hậu thư.
Tắc Vạn cảm thấy phi thường đau đầu, này, y không có kinh nghiệm a.
“Cái kia, cục cưng, xin chào, ta là ba ba của con.” Tắc Vạn xấu hổ nói với bụng Gia Á.
“Ngươi không thể nói gì có giá trị chút đi!” Bất mãn.
“Cục cưng, xin chào, ta là ba ba của con, đồng thời cũng là tộc trưởng bộ lạc Phỉ Tư Thắc, bộ lạc Phỉ Tư Thắc rất lớn mạnh.” Này hẳn là có ‘giá trị’ đi.
“Ngươi không nói được gì có thể trợ giúp cho cục cưng sao?” Tiếp tục bất mãn.
“Cái kia, xin chào cục cưng, ta là ba ba của con, là lỗ đạt có năng lực cực mạnh trong bộ lạc Phỉ Tư Thắc, nếu con cũng là lỗ đạt, ba sẽ giúp con trở thành dũng sĩ ưu tú nhất…………..” Này là trợ giúp cho cục cưng đi!
“Ta đối với sức tưởng tượng cằn cỗi của ngươi thật là hết chỗ nói rồi!” Gia Á hoàn toàn bất mãn, cho Tắc Vạn một quyền.
“Ngươi không thể nói cái gì có sắc thái ảo tưởng, có thể dẫn dắt người ta suy nghĩ sâu sắc một chút không!” Gia Á phát điên.
Sắc thái ảo tưởng…………..Tắc Vạn im lặng một lúc lâu, một hồi sau bắt đầu nói chuyện với bụng Gia Á, vô cùng nghiêm túc nói.
“Cục cưng, xin chào, ta là mụ mụ của con…………..”
Mọi người đổ mồ hôi, cục cưng, dưỡng thai như vậy, con tự bảo trọng mình đi…………….