Bàng Đốn biết một quảng thời gian dài đã trôi qua. Gia Á hằng năm sẽ đến Đông Hải tìm kiếm một lần, nhìn thấy tiểu Hải Ân Tư từ cục cưng đã trưởng thành thành một thiếu niên, thời gian trôi qua làm Bàng Đốn cảm thấy vô lực. Bàng Đốn là một người rất đơn giản, anh không biết cái gì gọi là thay đổi, cũng không biết cái gọi là từ bỏ, mặc dù tất cả mọi người đều khuyên can nhưng anh vẫn không thể làm được.
Bàng Đốn từ chức tộc trưởng, cáo biệt tộc nhân trở thành một lữ nhân trên biển. Đã quên đi không biết bao lâu về trước, lâu đến mức có chút mơ hồ, Mã Khắc Đa mang tin tức của Sophie trở về, anh sợ rằng Sophie nhỏ bé đã chìm vào lòng biển sâu Đông Hải. Bàng Đốn chỉ biết không ngừng tìm kiếm ở đáy biển, từng ngóc ngách. Mỗi ngày anh sẽ ngồi nhìn mặt trời mọc, anh biết Sophie cũng đang ở một nơi nào đó ở Đông Hải, hai người họ cùng nhau. Sophie đang chờ anh, việc này như muối bỏ biển nhưng anh tin tưởng mình nhất định có thể làm được, nếu Sophie có thể sống qua một khoảng thời gian dài nhàm chán như vậy, vì cái gì anh lại không thể!
Lại một ngày trôi qua, ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu rọi lên cơ thể cự thú màu lam, bắt đầu chuyến lữ trình mới. Bàng Đốn bơi lội trong nước, trừ bỏ tìm kiếm sẽ không nghĩ tới bất cứ chuyện gì, thậm chí quên đi cả thời gian, bởi vì quên đi sẽ không còn cảm thấy tuyệt vọng.
Ánh sáng mặt trời đỏ rực say lòng người ở phương đông, chiếu rọi lên mặt biển, sắc đỏ lấp lánh ngày càng lan tràn xuống lòng biển sâu, ánh sáng ngày càng mờ nhạt mãi đến khi chỉ còn màu lam của nước biển, sát vịnh đá ngầm sâu nhất trong lòng biển, một nơi ngay cả ánh mặt trời cũng không rọi tới, một đuôi cá màu lam đột nhiên xuất hiện, mái tóc đen hài hòa lẫn trong làn nước, làn da tái nhợt như pha lê phá lệ bắt mắt.
Đó là một nhân ngư có vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, trên cổ là một sợi dây chuyền, mặt dây là một mảnh kim loại rất đặc biệt. Nằm ẩn sau vịnh đá ngầm, quan sát cự thú màu lam kia, trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, móng tay sắc bén dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng dài ra, lóe hàn quang. Cự thú không hề phát hiện tiếp tục tiến về phía trước, không hề cảm nhận được nguy hiểm rình rập. Tai nạn đã sắp xảy ra nhưng có lẽ vận khí tốt, nó đột nhiên ngừng lại. Cự thú màu lam đột nhiên nhìn về phía xa, tựa hồ nơi đó có gì, quay về hướng đó tiếp tục bơi đi.
Sophie nhìn cự quái màu lam bơi đi xa mới thu hồi móng tay, thật là! Kia là sinh vậy gì a? Sao lại có loại quái vật này di chuyển ở phụ cận nhân ngư giới cơ chứ! Cách Lỗ Khắc lại chạy đi đâu rồi? Thân ảnh linh hoạt lách qua một khe đá ngầm, xuyên qua khe hở, một đôi mắt đen đánh giá khắp bốn phía mãi đến khi phát hiện một mạt đỏ rực………………
“Cách Lỗ Khắc.” Sophie không hài lòng vỗ vỗ tên nhân ngư đang ngủ say kia.
Cách Lỗ Khắc bực bội trợn mắt, làm gì a, hắn đang ngủ!
“Sophie, ngươi làm gì vậy……………………” Mơ màng ngồi dậy, nơi u ám nhất trong lòng biển này có loại tảo mềm mại sinh sống, Cách Lỗ Khắc rất thích lén chạy tới đây ngủ.
“Ngươi lại làm biếng, vừa nãy có con gì kỳ quái định tiến vào nhân ngư giới.” Sophie vẻ mặt không chút biểu tình nói.
“Ai u, vậy ngươi trực tiếp giết nó là được rồi.” Cách Lỗ Khắc ngáp một cái.
“Ngươi cho là ai cũng như ngươi sao, chỉ biết giết giết giết.” Sophie thật ra không thích dùng vũ lực, bởi vì cậu chán ghét mùi máu tươi, làm người ta buồn nôn.
“Sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ cảm thấy giết sạch mọi thứ rất vui vẻ.”
Cách Lỗ Khắc bất đắc dĩ trở mình xem thường, muốn thuyết giáo.
“Được rồi, được rồi, ta bây giờ đi trấn thủ kết giới, được rồi đi.” Cách Lỗ Khắc đang rung đùi đắc ý đột ngột nhảy dựng lên, trong miệng không ngừng oán giận, Sophie ngày càng giống bà quản gia. Đúng vậy, Cách Lỗ Khắc đã biến Sophie thành nhân ngư, nhưng hắn không nói cho Sophie biết khi biến thành nhân ngư sẽ có hậu quả gì. Giảo hoạt mỉm cười, đây chính là quyết định của Sophie, hắn cũng đâu có ép buộc nga!
“Thần tử khi nào mới trưởng thành a?” Sophie bắt đầu chán ghét cuộc sống hằng ngày phải trấn thủ kết giới với Cách Lỗ Khắc, cậu là một nhân ngư, từ ngày đầu tiên thức tỉnh bên người chỉ có một mình Cách Lỗ Khắc. Cậu đã quên đi rất nhiều chuyện, chỉ nhớ mình gọi là Sophie, trước kia là một người máy được Cách Lỗ Khắc biến thành nhân ngư. Nhưng trong trí nhớ có một đoạn bị đứt gãy, trước kia cậu sống ở một nơi gọi là địa cầu, về phần vì sao lại tới nơi này, vì sao gặp được Cách Lỗ Khắc cậu hoàn toàn quên mất.
“Rất nhanh thôi, có lẽ khoảng năm nữa.” Cách Lỗ Khắc tính toán thời gian, thời gian hắn biến Sophie thành nhân ngư cũng đã hơn mười năm, cũng không chênh lệch nhiều lắm. Nhìn thoáng qua Sophie, chờ sau khi tân thần tử tu bổ kết giới, hắn có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Sophie. Đến lúc đó Sophie đừng mơ tới chuyện ra ngoài tìm kiếm con cự thú lam ngu xuẩn kia!
“Sophie, ta đói bụng, ta muốn ăn tôm he với cá cắt lát.” Cách Lỗ Khắc ngưỡng mặt yêu cầu, Sophie mất đi cảm tình đồng thời cũng mất đi những đoạn trí nhớ có liên quan tới tình cảm, cậu không nhớ được bằng hữu, cũng không nhớ cự thú lam ngu xuẩn kia! Hiện tại Sophie chỉ nhận biết một mình hắn, điều này làm Cách Lỗ Khắc vô cùng cao hứng! Sophie quên đi những chuyện vô dụng kia, nhưng kỹ thuật lại không quên, có thể dùng kim loại chế tạo những món đồ chơi rất kỳ lạ, trên biết thiên văn dưới biết địa lý còn có thể chế biến thức ăn thành hương vị rất ngon, quả thực chính là toàn tài!
“Bởi vì hôm nay ngươi lười biếng không chịu làm việc, cho nên bị tước đoạt quyền lợi tôm he, chỉ còn cá cắt lát thôi.” Sophie lãnh khốc nói.
“Ta lập tức đi tu bổ!” Cách Lỗ Khắc bi thương nói, hai tay tỏa ra quang mang, cảnh vật xung quanh nhanh chóng biến hóa, lỗ hổng kết giới tạm thời tu bổ xong, hắn muốn ăn tôm he a!
Bàng Đốn cảm thấy rất kỳ quái, lúc nãy rõ ràng thấy trước mặt có một tòa núi đá lớn, vừa quay đầu lại rặng núi đã không thấy tăm hơi. Bàng Đốn đang ở bên cạnh kết giới mẩn cảm cảm nhận được cảnh vật biến hóa, anh sinh hoạt ở biển một thời gian dài, chuyện kỳ quái này là lần đầu tiên nhìn thấy! Trực giác dã thú làm Bàng Đốn rất lưu ý tới biến hóa bất thường này!
Trong hang động ở đáy biển sâu, là hang nhỏ của Sophie và Cách Lỗ Khắc, trên tường có một ít linh kiện, chính giữa là gương mặt của một thiếu niên thập phần tương tự với Sophie, chẳng qua Sophie hiện tại đã trưởng thành. Sophie lúc này đang chuyên tâm chế tạo, Cách Lỗ Khắc ở bên cạnh vẻ mặt ù ù cạc cạc.
“Sophie, đây là cái gì?”
“Đồng hồ báo thức.” Sophie trả lời, Cách Lỗ Khắc nên mang theo cái đồng hồ này bên người, để phòng ngừa hắn lại ngủ quên. Công việc bảo hộ kết giới quan trọng như vậy sao hắn có thể chểnh mảng cơ chứ!
“Có tác dụng gì?”
“Để nhắc nhở tên ngu ngốc nhà ngươi.” Nguồn :
“Ngươi mắng ta ngu ngốc!” Cách Lỗ Khắc tức giận.
Sophie ngay cả đầu cũng không thèm nâng lên một chút.
“Phát hỏa sẽ không có cơm ăn, tự ngươi quyết định đi.”
Cách Lỗ Khắc mím môi, thở phì phì bơi qua bơi lại. Sophie thật sự ngày càng không đáng yêu, trước kia thật nghe lời hắn a! Qua sông liền đoạn cầu! Sophie quả thực chính là nhân ngư trong nhân ngư, lãnh huyết vô tình đến mức cả nhân ngư cũng chịu không nổi.
“Đúng rồi, hôm nay ngươi đụng phải sinh vật gì?” Cách Lỗ Khắc lảng sang chuyện khác, miễn cho mình bị Sophie chọc đến tức chết.
“Một con cự thú màu lam, xấu muốn chết.” Sophie nhíu mày nói, cậu ở đáy biển sống mới hơn mười năm, mỗi ngày đều là cuộc sống đơn điệu, vì thế những thứ nhìn thấy rất có hạn. Sinh vật này trước kia chưa từng nhìn thấy, tựa hồ cũng không phải cư dân của biển sâu.
Cách Lỗ Khắc nghe vậy hai mắt liền sáng rực, cảm thấy vô cùng hứng thú.
“Có phải tứ chi rất cường tráng, trên người có vằn, trên trán còn có một cái sừng thật dài?” Cách Lỗ Khắc hỏi.
“Đúng vậy, ngươi biết sao?”
“Nó gọi là bá khắc lí, bình thường sinh sống trên bờ.” Cách Lỗ Khắc thần bí nói.
“Nếu ta nói người yêu của ngươi trước kia chính là sinh vật vừa ngu dốt vừa cứng đầu này, ngươi tin không?”
Sophie ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô cùng phản cảm liếc nhìn Cách Lỗ Khắc.
“Bằng không ngươi nói ta trước đây ngốc đến mức nhầm đá là cơm ăn còn dễ tin hơn.” Cậu trước kia là người máy, làm sao có thể có người yêu, lại còn thích cái loại này!
Cách Lỗ Khắc nghe vậy thật sự là thể xác cùng tinh thần vô cùng sung sướng! Chính là như vậy, loại bá khắc lí ngu ngốc này sao có thể xứng đôi với Sophie chứ! Muốn xứng cũng phải có tướng mạo và tài giỏi như tế ti nhân ngư hắn!
“Ta đùa ngươi thôi, ha hả.” Cách Lỗ Khắc vui vẻ cười nói.
Sophie bất đắc dĩ lắc đầu, trang bị linh kiện cuối cùng, một cái vòng cổ xinh đẹp hoàn thành, đồng hồ được khảm trên đồi mồi, chung quanh là một chuỗi ngọc trai sáng bóng.
“Uy, cúi đầu.” Sophie nhìn Cách Lỗ Khắc ngoắc ngoắc tay, hắn liền cúi đầu xuống, Sophie giúp Cách Lỗ Khắc đeo vòng cổ, lúc này trong đầu Sophie đột nhiên xuất hiện một cái gì đó, cậu cảm thấy tình cảnh này rất quen thuộc…………………..
“Mỗi ngày lúc kết giới biến mất đồng hồ sẽ kêu lên, lúc đó ngươi không được ngủ quên nữa.” Sophie gạt bỏ đi cảm giác kì lạ này.
“Đã biết, bà quản gia.” Cách Lỗ Khắc cười hì hì, thật tốt! Cảm giác lúc này thật tốt, biến Sophie thành nhân ngư đúng là quyết định sáng suốt!