Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

chương 36: sợ hãi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Văn Sâm Đặc Tư ở phòng khách chờ Mục Mộc, thấy hắn đang khó nhọc mà kéo một cái sọt rau dưa đầy ắp đi ra, liền vội vàng đi tới kéo phụ hắn.

” Đi về thôi “. Mục Mộc cùng Văn Sâm Đặc Tư mỗi người nâng một bên của sọt rau dưa.

” Phỉ Lợi Phổ không có sao chứ? “. Văn Sâm Đặc Tư vẫn rất không yên tâm nhưng rõ ràng đánh người cũng không phải mình.

” Không có chuyện gì, đi đứng vẫn vững vàng “. Mục Mộc nâng sọt rau dưa rồi cùng Văn Sâm Đặc Tư ra khỏi nhà của Phỉ Lợi Phổ, thời điểm vừa mới tới thì không nhìn thấy nhưng lúc này trở về liền thấy được ánh lửa sáng lên ở bên trong nhà của Lạc Tang, cửa cổng đang rộng mở nên có thể nhìn thấy một cái bóng người cao lớn in ở trên tường, Mục Mộc biết đó là bóng của Lạc Tang.

Văn Sâm Đặc Tư phát giác tầm mắt của Mục Mộc nên ông dựa vào ánh đèn lờ mờ mà nhìn chằm chằm vào Mục Mộc xem xét một lúc, phát hiện đôi mắt trắng đen rõ ràng của hắn đã bình thản hơn rất nhiều, không giống như trước kia chẳng thèm quan tâm đến ai mà còn mang vẻ hơi hận đời.

Do dự một chút nhưng Văn Sâm Đặc Tư vẫn nói với Mục Mộc: ” Lạc Tang thật sự rất yêu con “.

Mục Mộc chuyển dời tầm mắt đang nhìn vào ngôi nhà màu đen, hắn cúi đầu nhìn chân, nhàn nhạt đáp một tiếng: ” Ừm “.

Hắn đã biết và cũng đã xác định được rồi nhưng mà hắn lại không yêu Lạc Tang, chỉ là vừa mới xóa đi sự hận thù đối với y mà thôi.

Văn Sâm Đặc Tư lại nói tiếp: ” Con cũng cần phải tìm người sống cùng, bằng không sẽ rất cô đơn “.

” Không cần tìm “. Mục Mộc nhìn vào bóng đêm, ánh mắt kiên định: ” Tôi muốn về nhà! “.

” Về nhà? “. Văn Sâm Đặc Tư sửng sốt. ” Con không phải là trẻ mồ côi sao? “.

” … Ý của tôi là muốn quay lại nơi tôi đã từng ở nhìn một chút “. Mục Mộc không muốn để cho Văn Sâm Đặc Tư biết quá nhiều về chuyện của mình, hắn cũng chưa từng nói với Lạc Tang.

Văn Sâm Đặc Tư cũng không có ngh ngờ gì bởi vì Mục Mộc đã từng sinh sống trong rừng rậm rất nhiều năm thì việc muốn quay trở về cũng là bình thường thôi nhưng mà lời này cũng nói lên… Nơi này không có người nào quan trọng để níu giữ hắn ở lại.

Văn Sâm Đặc Tư liền cười khổ, con hư à, người đã khiến cho con thích đến mất đi lý trí lại không hề quan tâm chút nào đến con, không có một chút thích hay lưu luyến gì.

Trong một khoảnh khoắc, Văn Sâm Đặc Tư không khỏi nghĩ, nếu như Lạc Tang không thích Mục Mộc thì tốt rồi, như vậy hai người bọn họ có lẽ sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều.

Bên trong ngôi nhà màu đen, Lạc Tang và Lạc Lâm đang ngồi ở bên đống lửa, sắc mặt của hai người rất là khó coi còn không khí thì vô cùng nặng nề và ngột ngạt.

” Con không thể tiếp tục ở bên cạnh hắn được “. Giọng điệu của Lạc Lâm thật nghiêm khắc: ” Con sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của hắn! “.

” Con… Sẽ khống chế bản thân “. Lạc Tang lộ vẻ hối hận: ” Chuyện như ngày hôm nay sẽ không phát sinh nữa “.

” Con lấy cái gì để bảo đảm? “. Lạc Lâm càng thêm nghiêm khắc: ” Đừng nên lừa dối chính mình, con vốn không thể ức chế được khát vọng đối với hắn! Con đã bị thú tính khống chế! “.

” Con không có “.

” Mục Mộc đã nói nó nhìn thấy con mắt của con biến thành màu đỏ như máu! “.

Lạc Tang nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, theo như đồn đãi, thời điểm thú nhân biến dị rơi vào điên cuồng thì đôi mắt sẽ biến thành màu đỏ như máu, các bộ phận cơ quan trong cơ thể đều sẽ tăng gấp bội, đồng thời hoàn toàn mất đi tính người.

Lạc Tang liền trầm mặc, thật ra tại thời điểm hai lần y mất đi trí nhớ ngắn hạn thì y liền mơ hồ suy đoán ra được nhưng vẫn luôn không chịu thừa nhận mà thôi.

Nếu như thừa nhận thì chẳng khác nào đã đến lúc phải rời khỏi Mục Mộc.

Lạc Lâm hàm ý cứng rắn tiếp tục nói: ” Vì sự an toàn của Mục Mộc nên từ hôm nay trở đi, không cho phép con đến gần nó nữa! “.

Sắc mặt của Lạc Tang nặng nề, lớn như vậy rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên y lại nghịch ý với Lạc Lâm: ” Con không chịu, con đã nói là con sẽ khống chế được chính mình rồi mà “.

Sắc mặt Lạc Lâm vô cùng khó coi nhìn vào Lạc Tang: ” Con cho rằng phụ thân sẽ đề cho con đến gần hắn sao? “.

” Người cho là người có thể ngăn cản được con sao? “. Lạc Tang không cam lòng yếu thế mà phản kích, thậm chí y còn dùng tới uy hiếp: ” Phụ thân, thời điểm con được mười lăm tuổi thì đã có thể đánh ngang tay với người rồi, bây giờ người cảm thấy người còn có thể đánh thắng được con sao? “.

Lạc Lâm một hơi nghẹn tại ngực, ông liền giận quá thành cười: ” Giỏi, rất giỏi, vậy thì con cứ việc tới thử xem, xem ta còn có thể đánh với con hay không! “.

Hai cha con ngồi đối diện nhau, khí thế cũng không kém nhau bao nhiêu, ánh lửa bập bùng chiếu sáng khuôn mặt của hai người bọn họ, lúc sáng lúc tối.

Hồi lâu, Lạc Tang lại thỏa hiệp trước, dù sao thì Lạc Lâm cũng là phụ thân của y nên y cũng không thể thật sự đánh nhau cùng với ông được, vừa nãy là do y quá nóng nảy.

Suy nghĩ một chút thì Lạc Tang liền bình tĩnh lại, sau đó y thử thương lượng với Lạc Lâm: ” Như vậy đi, Mục Mộc ở cùng với hai người nhưng hai người không thể ngăn cản con đi tìm hắn, mỗi ngày hai bữa cơm thì con cũng phải ngồi ăn cùng Mục Mộc, có phụ thân ở đó thì nếu như con có thật sự bị mất đi tính ngươi thì cũng có thể ngăn cản con được “.

Lạc Lâm suy tư một lúc thì đành miễn cưỡng đồng ý với Lạc Tang, phải nói là không thể không đồng ý, bởi vì nếu như Lạc Tang thật sự muốn thì y hoàn toàn có thể lặng yên không tiếng động mang Mục Mộc rời đi mà ông thì sẽ không thể nào ngăn lại được.

Lạc Tang nói rất đúng, từ lâu Lạc Lâm đã không còn là đối thủ của y nữa rồi.

Thế nhưng Lạc Lâm lại đặt thêm cái điều kiện: ” Nếu như con thật sự có thể khống chế được chính mình không tiếp tục thương tổn Mục Mộc nữa thì ngày sau phụ thân cũng vẫn sẽ suy xét cho con tiếp tục theo đuổi hắn, cho nên, nếu như con lại tổn thương hắn thêm một lần nữa, chỉ cần một lần nữa thì con phải rời khỏi bộ lạc “.

Lạc Tang nắm chặc hai nắm tay, y giãy giụa rất lâu thì mới gật đầu: ” Được ạ! “.

” Một lời đã định “. Lạc Lâm giơ nắm tay về phía Lạc Tang.

” Một lời đã định “. Lạc Tang cũng giơ nắm tay trịnh trọng đụng vào nắm tay của ông.

Hai người lập xong cam kết thì Lạc Lâm liền muốn rời khỏi, tại trước khi ông ra khỏi cửa thì Lạc Tang gọi ông lại, Lạc Lâm ngoảnh đầu lại, Lạc Tang áy náy xin lỗi Lạc Lâm: ” Xin lỗi phụ thân, vừa nãy thái độ của con không được tốt lắm “.

Vẻ mặt của Lạc Lâm liền hòa hoãn nhưng ông cũng không nói gì mà chỉ là thở dài một tiếng rồi quay người đi.

Trở lại trong ngôi nhà trống trải, Văn Sâm Đặc Tư đang xào rau trên cái bếp được dựng tạm thời, Mục Mộc thì lại ngồi dưới đất còn lưng thì dựa vào tường đang ăn cỏ hoa lan giòn, một loại cắn có chút giòn tan, có vị ngọt của rau, giống cái rất thích nên sử dụng loại cỏ này thành đồ ăn vặt.

Nhìn thấy Lạc Lâm đã trở lại, Mục Mộc và Văn Sâm Đặc Tư đều nhìn sang, Văn Sâm Đặc Tư lập tức hỏi ông ấy: ” Thế nào rồi? “.

Lạc Lâm nhìn Mục Mộc đang hơi khuẩn trương thì nói rằng: ” Chú cùng nó đã nói chuyện xong rồi, cháu tạm thời sẽ ở chung với chúng ta nhưng nó sẽ tới tìm cháu, sẽ ăn cơm cùng nhau. Nói cách khác nó sẽ ở dưới sự giám thị của chú mà tiếp xúc với cháu cho nên cháu không cần phải lo lắng quá đâu “.

Mục Mộc cũng không hài lòng lắm với kết quả này mà hắn hi vọng từ đây có thể đoạn tuyệt quan hệ với Lạc Tang, thế nhưng một kẻ ăn nhờ ở đậu như hắn thì không có tư cách bàn điều kiện cùng với người ta, vì vậy liền yên lặng tiếp tục ăn cỏ hoa lan giòn của mình.

Ngày nào đó sẽ đi vào trong bộ lạc tìm xem có tuyển người làm việc hay không. Mục Mộc nghĩ thầm, quyết định dựa vào chính mình để kiếm sống, cho dù ngoại trừ biết kéo viôlông ra thì hắn không biết việc nào khác nữa.

Đêm đó Mục Mộc ngủ ở một trong gian phòng trống, trải chăn đệm ở trên nền đất rồi nằn ngủ, Lạc Lâm cũng nói ngày mai ông sẽ lập tức làm giường nên bảo hắn cố gắng chịu đựng một đêm. Đối với việc này thì Mục Mộc cũng không thấy quan trọng lắm, có chỗ cho hắn ở thì đã tốt lắm rồi.

Một người nằm tại trong ổ chăn, có thể là bởi vì rất nhanh đã vào thu nên Mục Mộc cảm thấy tay chân mình lạnh vô cùng nhưng bụng dưới vẫn là nóng hổi.

Bộ phận này từ sau khi hắn ăn quả thôi hóa thì vẫn luôn ở trạng thái nóng, Mục Mộc chỉ cần vừa nghĩ tới cái thứ túi thai gì đó vẫn đang sinh trưởng trong cơ thể mình thì hắn liền cảm thấy sởn gai ốc, hận không thể lập tức đi tìm bác sĩ giải phẫu cho chính mình để lấy cái thứ ghê tởm giống như khối u kia ra ngoài.

Nhưng mà nơi này cũng không có bác sĩ khoa ngoại cho nên Mục Mộc chỉ có thể vừa hận vừa đành để mặc cho túi thai cứ tiếp tục phát triển mà thôi.

Dùng chăn mỏng mùa hè che kín chính mình, Mục Mộc ngủ say, song ở tại thời điểm có một người nhẹ nhàng ngồi xuống ở bên cạnh hắn thì Mục Mộc lập tức liền thức tỉnh.

Trong bóng tối có một đôi mắt vàng sẫm phát ra u quang, mặc dù Mục Mộc không thấy rõ khuôn mặt của Lạc Tang nhưng hắn vẫn dựa vào đôi mắt này mà nhận ra y.

Phản ứng đầu tiên của Mục Mộc là định hét to để kêu Lạc Lâm đến nhưng Lạc Tang lại nhanh chóng lấy tay che kín cái miệng của hắn.

” Xuỵt “. Lạc Tang tới gần Mục Mộc, y thì thầm nói nhỏ: ” Đừng sợ “.

Mục Mộc tỉnh táo lại, hắn gạt tay của Lạc Tang ra, cau mày gầm nhẹ với y: ” Đừng lại tới gần tôi! “.

Lạc Tang có chút mất mát rũ mắt xuống: ” Em nói sẽ ở cùng với anh trong một năm… “.

” Tình hình bây giờ không giống với trước nữa “. Mục Mộc tức giận nhìn Lạc Tang: ” Anh muốn ăn tôi đó! Anh khiến tôi không dám lại ở bên cạnh anh nữa? “.

Lạc Tang không nói, Mục Mộc dùng chân đạp y: ” Đi mau nếu không tôi sẽ gọi chú đến đó “.

” Anh muốn nhìn em ngủ “. Lạc Tang thấy Mục Mộc muốn đuổi mình đi thì liền vội vàng nói: ” Anh bảo đảm là anh sẽ không làm bất cứ việc gì “.

” Tôi không tin! Tôi không tin! “. Giọng nói của Mục Mộc hơi lớn, hắn cảm thấy mình có chút uất ức, mà phương thức để hắn thể hiện ra sự uất ức của chính mình thì đó là phát giận: ” Anh đã từng bảo đảm rằng anh sẽ không làm thương tổn tôi nhưng kết quả thì sao hả? Anh cũng đã từng bảo đảm rằng sẽ không lại bắn vào trong cơ thể của tôi nhưng kết quả thì sao? Mỗi một lần bị anh cắn thì tôi đều sợ muốn chết, mỗi một lần bị anh tiến vào trong cơ thể thì tôi đều cảm thấy rất không thoải mái, lại vô cùng lo lắng… vô cùng lo lắng… “.

Mục Mộc tựa như nghĩ tới điều gì, nét mặt vừa lúng túng lại vừa mang theo vẻ phức tạp, sau đó hắn lại tiếp tục quát lên với Lạc Tang: ” Anh vốn cũng không biết rõ tôi phải đối mặt với bao nhiêu áp lực! “.

” Anh… “. Lạc Tang rất hổ thẹn: ” Xin lỗi… “.

” Nói xin lỗi thì có ích gì chứ? “. Mục Mộc hung tợn trừng y, lần thứ hai đuổi y đi: ” Anh đi đi, đừng có nói cái gì mà muốn nhìn thất tôi ngủ, có anh ở đây thì tôi sẽ không ngủ được! “.

Đây là Mục Mộc nói thật, tính hắn vốn rất thận trọng, chỉ cần vừa nghĩ tới Lạc Tang có thể cắn đứt cổ của hắn tại thời điểm hắn đang ngủ say thì hắn liền hoàn toàn tỉnh táo.

Lạc Tang vẫn còn muốn nói gì nữa nhưng Mục Mộc liền liền hét lên một câu: ” Đi ngay! Anh vẫn không hiểu sao? Anh làm cho tôi cảm thấy sợ hãi! “.

Lạc Tang bởi vì câu nói này của Mục Mộc mà sắc mặt trắng bệch, chuyện y lo lắng nhất vẫn đã xảy ra, Mục Mộc sợ hãi y.

Mục Mộc thấy Lạc Tang vẫn không hề có ý muốn rời đi thì hắn liền nhíu mày, rốt cục liền hét to lên: ” Chú Lạc Lâm ơi —— “.

Bóng đêm thâm trầm và yên ắng nên tiếng kêu của Mục Mộc rất to và rõ, lỗ tai nhạy bén của Lạc Tang nghe thấy tiếng bước chân của Lạc Lâm đang vội vã tới thì y liền nhìn chăm chú vào Mục Mộc rồi nhanh chóng nhảy cửa sổ phóng ra ngoài.

Tại thời điểm Lạc Tang chạy đi thì Lạc Lâm cũng đẩy cửa bước vào, trước tiên ông liền nhìn về phía Mục Mộc, thấy hắn không xảy ra việc gì thì mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó cau mày nhìn về phía cửa sổ.

Lạc Lâm ngửi được mùi của Lạc Tang, cho nên ông cái gì cũng không hỏi Mục Mộc mà chỉ hỏi hắn: ” Cháu có muốn ngủ chung với Văn Sâm Đặc Tư không? Chú sẽ nằm ngủ ở ngoài cửa phòng của hai người “.

Mục Mộc có chút động lòng, đây đúng là phương pháp có thể bảo vệ hắn toàn diện nhưng hắn cũng không muốn ngủ cùng Văn Sâm Đặc Tư, cũng cảm thấy để cặp phu phu người ta tách ra ngủ như vậy thật thì cũng không tốt lắm nên hắn liền xoắn xuýt một lúc lâu thì chọn ra được một biện pháp phù hợp cho đôi bên: ” Tôi sẽ chuyển chăn đệm qua nằm ngủ chung phòng với hai chú “.

Lạc Lâm liền gật đầu nên Mục Mộc ôm đệm giường đi vào căn phòng của Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm, Văn Sâm Đặc Tư dĩ nhiên vẫn đang ngủ say sưa, một chút cũng không có bị tiếng động lớn vừa nãy làm cho tỉnh ngủ.

Mục Mộc nhẹ nhàng trải chăn đệm ra sàn, Lạc Lâm ở một bên nói ra: ” Thời điểm Văn Văn sinh Lạc Tang thì khiến cho cơ thể suy yếu, một khi đã ngủ say thì gần như không dễ tỉnh ngủ “.

Mục Mộc hiểu rõ, đột nhiên nhớ đến Văn Sâm Đặc Tư tại mùa hè nóng bức này nhưng đều phải mặc hai áo, áo sơ mi màu trắng còn mặc thêm các loại áo khoác có màu sắc tươi sáng nữa, Mục Mộc vẫn cho rằng ông là đang làm dáng, lúc này mới phát giác được có lẽ là do thân thể của ông ấy quá suy yếu nên dễ dàng bị lạnh.

Lạc Lâm chờ Mục Mộc nằm xuống thì liền đóng cửa lại đi ra ngoài, trực tiếp biến thành báo đen lớn ngủ ở ngoài cửa, có ông ấy bảo vệ cùng Văn Sâm Đặc Tư làm bạn nên Mục Mộc an tâm hơn rất nhiều, lần nữa chìm vào ngủ say mà giấc ngủ này lại chính là cả một ngày.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio