Hạ Nhĩ đang giúp Hi Nhĩ chuyển đồ đạc tới, trên lưng của hình thú đang bị chất một đống đồ đạc to.
” Người làm tù trưởng như anh trông có vẻ rất rãnh rỗi nhỉ “. Thời điểm Mục Mộc đi ngang qua Hạ Nhĩ liền giễu cợt anh ta một câu, Hạ Nhĩ biết rõ Mục Mộc không thích mình nên bị giễu cợt cũng không lên tiếng.
” Thực ra tù trưởng trong ngày thường cũng không bận lắm đâu “. Lạc Lâm ở một bên giải thích với Mục Mộc: ” Chỉ có tại ngày lễ hoặc là đã xảy ra đại sự thì sự vụ mới nhiều hơn thôi “.
Mục Mộc thấy Lạc Lâm nói đỡ cho Hạ Nhĩ nên thu hồi thái độ không thân thiện lại, bây giờ hắn đối với Lạc Lâm vô cùng tôn trọng, gần như coi ông là trưởng bối của mình vậy, còn với Văn Sâm Đặc Tư, bởi vì ông ấy thích tỏ vẻ như mình còn trẻ cho nên Mục Mộc chỉ có thể coi ông ấy như là người người cùng thế hệ với mình.
Hi Nhĩ từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Mục Mộc liền tự động tìm kiếm thân ảnh của Lạc Tang, phát hiện y không có ở đây thì lập tức thất vọng, quay đầu đi tháo đồ đạc ở trên lưng Hạ Nhĩ.
Mục Mộc lạnh lùng liếc nhìn Hi Nhĩ một cái, đi một vòng trong nhà, thấy cái giường của hắn đã chuyển cho Hi Nhĩ dùng, đệm chăn đã đổi thành cái mới.
Đồ dùng lại, cậu cũng chỉ có thể dùng những đồ mà tôi đã từng dùng qua thôi. Mục Mộc nhếch miệng cười cười, đang định rời đi thì trông thấy Văn Sâm Đặc Tư đang từ trong phòng bếp đi ra, gọi hắn đi vào uống canh bổ.
Khoảng thời gian này, Văn Sâm Đặc Tư sẽ luôn nấu các loại canh bổ cho hắn uống như: canh gà, canh cá, còn có các loại canh không biết tên nữa, Văn Sâm Đặc Tư nói là do lần đó hắn bị Lạc Tang cắn chảy quá nhiều máu nên nhất định phải được bổi bổ nhiều một chút, để sau này sẽ không bị suy nhược, dễ mắc bệnh nữa.
Mục Mộc không hiểu về phương diện này lắm nhưng nghĩ Văn Sâm Đặc Tư sẽ không hại hắn, liền nghe lời uống hết các loại canh bổ, quả nhiên sau khi uống được một thời gian thì tình trạng tay chân bị lạnh lẽo đã đỡ hơn nhiều.
Mục Mộc đi vào uống canh, do tay nghề của Văn Sâm Đặc Tư rất giỏi, cho dù có bỏ thêm dược liệu ở bên trong cũng nếm không thấy được mùi thuốc cho nên Mục Mộc luôn có thể uống hết toàn bộ canh.
” Chú có thấy Lạc Tang không? “. Mục Mộc vừa uống canh vừa hỏi Văn Sâm Đặc Tư.
” Không thấy “. Văn Sâm Đặc Tư ngồi ở bên cạnh Mục Mộc vừa nhìn hắn ăn canh vừa nghĩ đến đứa cháu của mình đang khỏe mạnh trưởng thành ở trong bụng Mục Mộc, liền cảm thấy được rất thỏa mãn và hạnh phúc.
Không thể sinh thật nhiều con cho Lạc Lâm vẫn là điều tiếc nuối nhất ở trong lòng Văn Sâm Đặc Tư, bây giờ mình đã có con rể, tự nhiên hi vọng Mục Mộc có thể sinh thật nhiều con cho Lạc Tang.
Giống cái có số lượng cực kỳ ít ỏi, cho nên bộ lạc đề xướng sinh nhiều, chỉ có như vậy thì mới có thể ổn định được nhân số của bộ lạc, sinh nhiều con cũng không cần lo lắng là nuôi không nổi, trong bộ lạc có rất nhiều thú nhân và thú nhân tạo thành gia đình nên rất muốn đứa bé để nuôi đó.
Không thấy? Mục Mộc có chút lo lắng, nghĩ đến nồi cháo ngọt kia, liền hỏi Văn Sâm Đặc Tư: ” Có phải chú đi qua nhà của tôi nấu cháo không? “.
” Không có, làm sao, Lạc Tang nấu cháo cho con ăn? “. Văn Sâm Đặc Tư cười nói: ” Khoảng thời gian này nó đã theo chú để học cách nấu nướng đó, vào lúc sáng sớm khi con vẫn còn ngủ, bảo là muốn làm cho con ăn “.
” À “. Mục Mộc thấy vẻ mặt Văn Sâm Đặc Tư không thèm để ý, nhất thời cảm thấy bản thân mình lo lắng cho Lạc Tang hơi thái quá rồi, vì vậy uống canh bổ xong thì liền trở về chờ Lạc Tang, nghĩ thầm có lẽ là y đi săn thú.
Nhưng Mục Mộc đợi cả một buổi chiều, chờ cho đến khi mặt trăng màu đỏ máu hiện ra mà Lạc Tang vẫn còn chưa có trở về.
Mục Mộc không chờ được, mới vừa muốn đi tìm Lạc Lâm nói rõ tình huống liền nhìn thấy có một ngọn đèn đang thắp sáng ở trên bàn ăn trong nhà bếp mà trên bàn đã bày sẵn mấy đĩa rau cùng cơm nóng đang tỏa nhiệt.
Mục Mộc đứng ở cửa phòng bếp nhìn một lúc thì từ từ đi vào, hắn đưa tay hơi chạm vào chén dĩa, cơm tẻ cùng đồ ăn đều vẫn còn nóng, xem ra đã để ở chỗ này trong thời gian không lâu lắm.
Mục Mộc bắt đầu nhìn ở xung quanh, đôi mắt đen trắng rõ ràng cẩn thận đảo qua mỗi một góc của nhà bếp nhưng không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.
” Lạc Tang, ra ngoài cho tôi! “. Mục Mộc có chút căm tức: ” Tôi đợi anh cả một buổi chiều, anh tm chơi trốn tìm với tôi à? “.
Căn nhà im ắng, Mục Mộc đợi một hồi, không còn kiên nhẫn được nữa, hắn liền sầm mặt lại lớn tiếng nói với không khí: ” Tôi đếm đếm đến , nếu anh không chịu đi ra thì tôi sẽ nổi giận, ; ; ! “.
Không có bóng người nào xuất hiện.
Mục Mộc nổi giận, một cước đạp đổ cái bàn, bát đũa loảng xoảng rơi đầy mặt đất.
” Không ra phải không? Vậy sau này đừng đi ra nữa! “. Mục Mộc chửi ầm lên, lúc này khóe mắt liền nhìn thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở tại cửa phòng bếp, Mục Mộc trong lòng vui vẻ, tỏ ra lạnh lùng quay đầu nhìn sang, lại phát hiện người tiến vào là Hạ Nhĩ.
” Đã xảy ra chuyện gì? “. Hạ Nhĩ nhìn một mớ hỗn độn ở trong nhà bếp, anh giúp Hi Nhĩ dọn nhà đến bây giờ, đang định trở về thì liền nghe thấy ở đây truyền đến âm thanh của đồ vật rơi vỡ, vì vậy mới tiến vào xem tình hình như thế nào.
” Mắc mớ gì tới anh? “. Mục Mộc khó chịu lại một cước đá bay cái chén gỗ, sau đó sắc mặt khó coi đi qua bên người Hạ Nhĩ, lại bị Hạ Nhĩ duỗi cánh tay ra chặn lại đường đi.
” Có việc gì cần tôi giúp một tay thì cứ nói “. Hạ Nhĩ lộ vẻ thành thật nhìn Mục Mộc: ” Nếu như Lạc Tang không thể cho cậu được hạnh phúc thì cậu có quyền lựa chọn lại bạn lữ một lần nữa “.
Theo Hạ Nhĩ, trời đã sắp tối rồi mà ném giống cái một người ở nhà chẳng biết đi đâu, Lạc Tang thân là một bạn lữ nhưng lại không làm tròn trách nhiệm của mình.
Thiệt thòi cho Mục Mộc nấu xong bữa cơm chờ Lạc Tang trở về, chắc là chờ quá lâu nên mới tức giận đến mức đạp đổ bàn đi? Quá đáng thương.
Mục Mộc cũng không biết Hạ Nhĩ hiểu lầm, hắn chỉ cảm thấy anh ta rất phiền nên đã giơ ngón tay giữa lên với Hạ Nhĩ, rồi vòng qua anh ta mà đi ra ngoài.
Hạ Nhĩ và Mục Mộc cùng đi ra, lặng lẽ đưa hắn đến trước cửa nhà Lạc Lâm, chờ cho đến khi Mục Mộc vào nhà thì mới yên tâm rời đi.
Trong phòng bếp, Hi Nhĩ đang cùng Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm ăn cơm, thời điểm Văn Sâm Đặc Tư đang ăn cơm vẫn không quên truyền thụ kiến thức cho Hi Nhĩ: ” Cái món ăn thanh tâm này có tác dụng thanh nhiệt, nếu bị thượng hỏa thì có thể phối hợp với bích diệp thảo nấu thành dược thang để uống, hiệu quả rất tốt “.
Hi Nhĩ vừa ăn vừa nghiêm túc lắng nghe, hai người đều không nhìn thấy Mục Mộc.
Mục Mộc nhìn thấy hình ảnh hài hòa này thì trong tâm mơ hồ có chút không thoải mái, có loại ảo giác vị trí của chính mình đã bị người khác thay thế vậy, lại nghĩ đến Hi Nhĩ ở tại đây có người ngồi ăn cơm cùng mà hắn thì chỉ một mình ở trong căn nhà trống trải kia giống như một kẻ ngốc ngồi chờ Lạc Tang, trong lòng nhất thời càng không thoải mái, vì vậy liền quay đầu rời đi, không định nói ra chuyện Lạc Tang đã mất tích.
Do lòng hư vinh quấy phá nên hắn không muốn để cho Hi Nhĩ trông thấy bộ dáng không tốt của mình.
Trong phòng bếp chỉ có một mình Lạc Lâm phát hiện Mục Mộc đến liền đi theo, ông cũng không nói cho Văn Sâm Đặc Tư biết mà trực tiếp đứng lên đi ra ngoài, Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ cũng không hay biết, còn cho là ông phải đi nhà vệ sinh, tiếp tục là một người giảng một người nghe.
Mục Mộc đi tới nửa đường liền bị Lạc Lâm đuổi kịp, Lạc Lâm thắc mắc hỏi Mục Mộc: ” Vì sao Lạc Tang không đi cùng với cháu? “.
Ông còn nghe Văn Sâm Đặc Tư nói là Lạc Tang nấu cháo cho Mục Mộc ăn nên tưởng rằng hai người ở ngôi nhà trúc trôi qua vô cùng tốt.
” Cả ngày hôm nay y đều không ở nhà “. Mục Mộc nhìn về phía nhà gỗ màu nâu, thấy Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ không có đi ra, vì vậy yên tâm mấy phần, cùng Lạc Lâm tỉ mỉ nói chuyện: ” Buổi trưa cháu mới tỉnh dậy thì nhìn thấy trong phòng bếp đang nấu một nồi cháo nhưng lại không thấy Lạc Tang đâu, cho là y đã đi ra ngoài săn thú, nhưng đến bây giờ mà y còn chưa có trở về, kỳ lạ là cháu mới vừa đi đến nhà bếp thì nhìn thấy bên trong có ngọn đèn thắp sáng, trên bàn bày sẵn đồ ăn và cơm, vẫn còn nóng. Cháu hoài nghi y đang né tránh cháu “.
Lạc Lâm nhíu mày nhưng cũng không có hỏi nhiều mà là đi về phía nhà trúc, Mục Mộc nghĩ đến chén dĩa bị mình quăng ném đầy trên đất, trong lòng có chút xấu hổ nhưng khi hắn và Lạc Lâm tiến vào nhà bếp thì lại nhìn thấy cái bàn đã được dựng lên, chén dĩa ở trên mặt đất đều biến mất, chỉ còn lại một chút mùi mà thôi.
Mục Mộc có chút giật mình nhưng cũng rõ ràng tại thời điểm hắn đạp đổ cái bàn thì Lạc Tang chắc chắn là vẫn còn ở nhà.
Quả nhiên, Lạc Lâm dạo vòng quanh nhà bếp một vòng, trầm ổn nói với Mục Mộc: ” Lạc Tang vẫn đang ở nhà, cháu không cần phải lo lắng cho nó đâu “.
Hắn ngửi thấy mùi của Lạc Tang.
” Ở đâu? “. Mục Mộc nhìn chung quanh, nỗ lực tìm được thân ảnh của Lạc Tang.
” Chú không thể nói được, nếu như nó đã muốn tránh cháu, liền nói rõ nó có lý do nên mới không thể gặp mặt cháu được “. Lạc Lâm nói xong nghiêm nghị dò hỏi Mục Mộc: ” Muốn chuyển về sao? “.
Mục Mộc cúi đầu suy nghĩ một lúc thì liền lắc đầu: ” Không cần “.
Lạc Lâm cũng không miễn cưỡng Mục Mộc, bàn tay của ông vỗ nhẹ lên vai Mục Mộc rồi đi trở về.
Mục Mộc một mình ngồi ở trong phòng bếp mà ngẩn người, qua hồi lâu hắn vén ống tay áo lên, bắt đầu đi xung quanh tìm Lạc Tang nhưng mà tới tới lui lui lật tung cả ngôi nhà trúc nhưng cũng không tìm thấy, không khỏi nóng nảy lên, mắng to vào không khí: ” Lạc Tang! Anh có tin tôi dùng đuốc đốt cháy căn nhà này không hả! Để xem anh còn trốn ở chỗ nào được! “.
Nhưng vẫn đến không có một lời đáp trả lại nào.
Mục Mộc nheo mắt lại, tức giận bắt đầu đập phá đồ đạc, đem toàn bộ đồ vật có thể quăng được ở trong nhà đều quăng xuống đất hết, sau đó thở hồng hộc nằm dài trên giường mà ngủ, cũng mặc kệ bụng đói réo vang.
Chờ sau khi Mục Mộc ngủ say thì liền có một bóng người đi ra từ trong góc tối, mặt trăng máu treo cao, nhưng không cách nào xua tan được bóng tối ở trên mặt người kia, chỉ có đôi mắt dị sắc một vàng một đỏ nổi bật phát ra u quang.
Bóng người từ từ đến gần Mục Mộc, dừng lại cách chiếc giường hơn mét, bởi vì nhịp tim của y đã bắt đầu đập nhanh.
Bóng người vô thanh vô tức đứng ở bên giường nhìn chằm chằm vào Mục Mộc một lúc, sau đó liền ra ngoài thu dọn đống hỗn độn ở khắp nhà, chờ dọn dẹp xong toàn bộ vật dụng trong nhà đã bị Mục Mộc ném hỏng thì bóng người lại lặng yên không tiếng động trong đêm đen đi về phía ngôi nhà gỗ màu trắng.
Cửa cổng của nhà Phỉ Lợi Phổ cũng không có khóa, tựa như đặc biệt để cửa chờ Lạc Tang đến vậy.
Phỉ Lợi Phổ đang nghiền nát hương liệu ở trong phòng bếp liền quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng người đi ra từ trong bóng tối, đến gần mình, ánh đèn lờ mờ soi sáng ra vẻ ngoài của y, đó là một người bán thú hóa!
Đôi mắt một vàng một đỏ, răng nanh vừa dài vừa nhọn lộ ra ngoài miệng, hai bàn tay mọc ra móng vuốt màu đen, trên đầu có hai tai thú lông xù, trên mu bàn tay và khuôn mặt thì lại mọc ra lông màu đen, đây chính là dáng vẻ hiện tại của Lạc Tang.
Bắt đầu từ tối hôm qua, mỗi giờ mỗi khắc Lạc Tang đều luôn khát khao Mục Mộc, vừa nghĩ tới hắn đang mang đứa con của mình thì linh hồn của y đều luôn run rẩy, điều này làm cho y không có cách nào duy trì hình người trọn vẹn được, chỉ có thể dùng bộ dáng bán thú nhân này để tồn tại mà thôi.
Cho nên y không thể nhìn thấy Mục Mộc mà cũng không dám gặp.
Phỉ Lợi Phổ chỉ vào thịt ở trên giá nướng nhưng Lạc Tang không đi qua ăn mà là từ bên trong sọt rau lấy ra một ít rau dưa đặt tại trước mặt Phỉ Lợi Phổ.
Phỉ Lợi Phổ lặng im đối mặt với Lạc Tang.
” Luộc “. Lạc Tang mặt không thay đổi nhìn Phỉ Lợi Phổ.
Mục Mộc cho rằng nồi cháo ngọt kia là do Lạc Tang nấu nhưng lại quên mất một chuyện, đó chính là Văn Sâm Đặc Tư nấu cháo có vị mặn, Lạc Tang học theo cách nấu của ông thì làm sao lại cố ý đi nấu cháo ngọt được?
Cháo đó là do Phỉ Lợi Phổ nấu, bởi vì Lạc Tang lực bất tòng tâm, hai tay của y đã mọc ra móng vuốt nên không thể cầm lấy dao hay muỗng được.
Phỉ Lợi Phổ nghe lời cầm lấy một ít rau này đi luộc, sau đó múc vào trong cái dĩa rồi bỏ vào trong hộp đựng thức ăn, sau đó lại đưa một hộp cơm lớn cho Lạc Tang.
” Cảm ơn “. Lạc Tang nhận lấy hộp cơm, giọng điệu nói chuyện lạnh lùng, mang theo một chút vô tình.
Phỉ Lợi Phổ cúi đầu xuống, dùng tóc mái dài che giấu gò má hơi ửng hồng của mình.
Lạc Tang cầm lấy hộp cơm đi khỏi, Phỉ Lợi Phổ đứng ở cửa nhìn bóng của y tan dần vào trong bóng đêm, giữa lúc anh ta muốn đóng cửa lại thì có một bàn tay giữ lấy mép cửa lại.
Phỉ Lợi Phổ cực kỳ kinh hãi, anh trợn to mắt nhìn Hạ Nhĩ ở ngoài cửa lưu loát lách mình tiến vào.
Hạ Nhĩ cũng không đi trở về mà luôn núp trong bóng tối, anh muốn nhìn một chút xem Lạc Tang về muộn đến mức nào, càng muộn thì càng có thể chứng tỏ y không thích hợp làm một người bạn lữ nhưng không ngờ lại phát hiện ra sự việc kinh người này.
Ông hầu như không thể tin được đó lại là Lạc Tang! Y vậy mà lại biến thành bộ dạng quỷ quái kia!
Dùng sức đem Phỉ Lợi Phổ gầy yếu này đặt lên trên tường, Hạ Nhĩ kề mặt gần anh ta, lấy uy nghiêm của tù trưởng ra lệnh: ” Hãy nói toàn bộ mọi việc mà anh biết cho tôi! “.