[Cáo] khuyên mọi người lấy sẵn ly nước lạnh.. càng lạnh càng tốt… vừa đọc vừa uống nhé… để đảm bảo k cháy nhà cáo x_x…..
“Bệ hạ, chính là nơi này…”
Thị vệ chạy ra Dĩ Lệ viên cầu cứu, ở cách biệt quán Tuyết sơn không xa liền đụng phải Hoàng Phủ Ngạo mang theo mọi người trở về sau khi chấm dứt du ngoạn, vội vàng bẩm báo sự tình cho Hoàng Phủ Ngạo.
Sau đó dẫn đường cho Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt, Minh Khê, Hoàng Phủ Trác Diệu, Hoàng Phủ Hàm Vi, Tạp Ân cùng đám tùy tùng trở về, lúc đi tới trước cửa gian phòng còn nghe thấy tiếng nam tử vui cười ầm ĩ không ngừng truyền ra.
“Bệ hạ, người xem…”
Thị vệ có chút khó xử, không biết kế tiếp nên làm thế nào mới tốt.
Vô luận là hoàng đế bệ hạ hay nhóm hoàng tử, hoàng nữ, đại tổng quản hoàng cung bên cạnh, hay Nhị điện hạ trong phòng cùng đám tùy tùng, mỗi người nơi này đều không phải người một thị vệ nhỏ nhoi như hắn có thể trêu chọc, bọn họ có thể xem hắn như con kiến mà bóp chết.
“Đá cửa ra.”
“Dạ, bệ hạ!”
Nghe mệnh lệnh của Hoàng Phủ Ngạo, có hoàng đế bệ hạ làm chỗ dựa, thị vệ đột nhiên khí phách bừng bừng một cước đá tung cửa phòng.
Người bên ngoài vừa thấy cảnh tượng trong phòng thì đều kinh hãi nhảy dựng.
Nháy mắt cửa phòng bị đá văng, Hoàng Phủ Ngạo đứng trước mặt mọi người, cũng là người thấy rõ ràng tình huống bên trong nhất, lập tức kéo Thanh Việt vào lòng, che đi ánh mắt tò mò của bé.
Hoàng Phủ Minh Khê cùng Hoàng Phủ Trác Diệu thì xấu hổ vô cùng, trong lòng lại có chút không đành lòng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nhìn chỗ nào mới tốt.
Hoàng Phủ Hàm Vi thì kinh hô một tiếng, sắc mặt không rõ là đỏ lên hay tái xanh, vẻ mặt cũng không biết là xấu hổ, giận dữ hay sợ hãi, lập tức quay lưng lại.
Tạp Ân nhát gan cũng bưng kín gương mặt béo múp míp của mình.
Rất khó tưởng tượng, trong căn phòng này khi nãy còn vang lên tiếng cười ầm ĩ.
Mà người bên trong, cũng vì mọi người bất ngờ xuất hiện bên ngoài mà giật mình không nhỏ, cũng trầm mặt xuống nhưng vẫn còn duy trì tư thế hoan nhạc khi nãy.
Trong căn phòng không tính là rộng rãi, quần áo hỗn độn khắp nơi.
Hoàng Phủ Vu Mặc nghiêng người tựa vào nhuyễn đệm trên giường, quần áo có chút hỗn độn, lúc này ánh mắt có chút mơ màng, hung bạo đã phá hủy vẻ anh tuấn, tuấn mỹ đặc trưng của hoàng thất Nam Việt, trên gương mặt vẫn còn lộ rõ tiếu ý tà ác cùng chút ửng hồng vừa trải qua tình sự.
Hắn đang cùng mấy thiếu niên quý tộc quây lại một nhóm, trào phúng nhìn cô gái tinh linh đang nằm trên thảm, đã không còn giãy giụa, xơ xác như một con búp bê vải bị phá hư, vẫn còn đang bị hai gã thiếu niên quý tộc một trước một sau không ngừng xâm phạm, chà đạp.
“Các ngươi đang làm gì?”
Ngữ khí Hoàng Phủ Ngạo vẫn đạm mạc như trước, âm lượng cũng không lớn, không nghe được cảm xúc dao động nhưng lại đủ để tất cả mọi người trong phòng sợ run lên.
Hai gã thiếu niên đang điên cuồng xâm phạm cuống quít rút ra khỏi người cô gái tinh linh, vội vàng chỉnh lý lại mớ quần áo cơ hồ chỉ còn khoát hờ trên người, cùng những người khác lúng túng, bất an quỳ xuống đất.
Hai thiếu niên quý tộc rồi đi liền làm cô gái tinh linh không còn chút che đậy bại lộ trước mắt mọi người.
Đại khái bọn họ không thể nào ngờ, bọn họ lại dùng bộ dạng này để yết kiến hoàng đế bệ hạ mà bọn họ sợ muốn chết đi.
Trên tấm thảm trải sàn hỗn loạn, dơ bẩn là cơ thể trắng nõn trần trụi đang co rút run rẩy, khắp nơi đều là vết xanh tím ghê người, không giống như dấu vết vô tình lưu lại lúc làm tình sự, càng giống như bị người ta cố ý cấu véo, gặm cắn mà lưu lại những vết thương buồn thiu.
Đôi môi vốn căng đầy đỏ mộng đã vỡ tan, giống như hạ thể vô cùng thê thảm vì bị xé rách, không ngừng chảy ra máu tươi cùng hỗn hợp bạch trọc dinh dính, càng tăng thêm phần ghê người.
Mái tóc dài lục nhạt mềm mại lúc này cũng dính đầy máu tươi, rối rắm thành một đoàn.
Đôi mắt lục sắc cũng không còn trong suốt long lanh như lúc ban đầu, hiện giờ đang trừng thật to nhưng lại phủ kín một tầng bụi mờ.
…
‘Hộc ~~~ hộc ~~~~’
Trong giây phút ngắn ngủi mọi người đang phân tâm, cổ họng cô gái tinh linh không ngừng phát ra tiếng vang ‘khanh khách’ hẳn là muốn nói gì đó nhưng lại bị máu tươi không ngừng trào ra chặn lại.
Nhìn một màn này mọi người đã hiểu được, cô gái tinh linh này không sống nổi.
Rất nhanh, cô gái tinh linh ngay cả tiếng vang ‘khanh khách’ cũng không thể phát ra nỗi nữa, chỉ phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, giống như tất cả máu trong cơ thể đều phun ra.
Gương mặt tinh xảo, xinh đẹp bị máu tươi không ngừng trào ra nhuộm đỏ, ngay cả ánh mắt lục nhạt không biết vì máu hay cái gì cũng bắt đầu đỏ ngầu.
Lập tức, cơ thể cô gái tinh linh run rẩy kịch liệt vài cái, sau đó không còn sinh khí.
Cảnh tượng như vậy cũng làm Hoàng Phủ Vu Mạc cùng nhóm thiếu niên quý tộc quỳ bên cạnh sợ tới há hốc mồm, ai cũng không ngờ cô gái tinh linh lại đột nhiên chết trong tình trạng khủng bố như vậy.
“Chỉnh lí lại chính mình sau đó đến đại thính gặp trẫm.”
Bỏ lại một câu, Hoàng Phủ Ngạo kéo Thanh Việt rời đi.
Đám người Minh Khê cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, đều theo Hoàng Phủ Ngạo rời đi.
…
Tuy, những lời lúc cô gái tinh linh kia chết đi không thể nói thành tiếng, nhưng cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều thấy được khẩu hình cùng ánh mắt oán hận của nàng, tất cả đều hiểu được.
‘Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi ~~~’
Đây là những lời cuối cùng cô gái tinh linh muốn nói.
Chính là, trời sinh ra các tinh linh có dung mạo xinh đẹp, khí chất thuần khiết, giọng hát êm tai, ma pháp cường đại, sinh mệnh lâu dài, cuộc sống tao nhã an bình, nhưng lại không cho các linh tinh một linh hồn.
Sinh mệnh của bọn họ chỉ có một lần duy nhất, nếu chết đi thì cái gì cũng không còn, ngay cả cơ thể cũng rất nhanh phân hủy tan biến.
Vì thế rất cả mọi người ở đây đều không thể khẳng định, lời nói của nàng trước khi chết rốt cuộc là thật hay chỉ là một lời đe dọa mà thôi.
Đương nhiên, rất nhiều người nguyện ý tin tưởng vế sau.
Hoàng Phủ Ngạo mang mọi người rời đi, rất nhanh Hoàng Phủ Vu Mạo lo lắng bất an cũng nhanh chóng mang nhóm thiếu niên quý tộc quý tộc rời khỏi căn phòng này.
Ai cũng không thấy, trên thi thể vô cùng thê thảm của cô gái tinh linh lại sinh trưởng ra một gốc dây leo nhỏ bé.
…
Hoàn Chương .