Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

quyển 3 chương 142: lưu ngôn tứ khởi (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm trước, tại biệt quán Tuyết Sơn, nhóm con cháu quý tộc, không biết do ai đề xuất, đã tổ chức một cuộc thi đua gọi là—— hoạt động thi đua tìm tuyết liên.

Ai tìm được tuyết sơn thất sắc liên trước sẽ chiến thắng.

Nếu như tìm được tuyết sơn thất sắc liên, không chỉ nhận được phần thưởng từ Nam Việt đế quốc, còn có thể nâng cao danh vọng cùng địa vị của mình trong số con cháu quý tộc, hơn nữa, quá trình chắc hẳn rất mạo hiểm, kích thích.

Nhóm con cháu quý tộc tự cho mình siêu phạm lại đang buồn chán không có gì làm, muốn kiến công lập nghiệp lập tức bị dụ hoặc.

Hoạt động này vừa được đề xuất đã lập tức được tất cả mọi người tán đồng cùng duy trì, cơ hồ tất cả thiếu niên quý tộc của các quốc gia đều tham gia, sau cùng tuyển ra mười bảy người.

(Vốn chỉ có mười sáu người, nhưng Thập Tam vương tử của Tạp Cách Tra vương quốc cũng chạy tới tham gia, không biết tìm ở đâu ra một bản địa đồ.

Nghe nói bản địa hồ này ghi chép vị trí cụ thể của các nơi tuyết sơn thất sắc liên có khả năng sinh trưởng.)

Vì thế cuối cùng có mười bảy người tham gia.

Đương nhiên, nhóm con cháu quý tộc không được tham gia cũng không cảm thấy nhàm chán, bọn họ có thể đặc cược vào một trong mười bảy người tham gia, nếu người đó thắng thì bọn họ cũng được phần thưởng rất lớn.

Cứ vậy, nhóm con cháu quý tộc dấu diếm nhóm đại nhân, triển khai trận thi đua.

Nhưng không ngờ, mười bảy thiếu niên quý tộc kia đã đi suốt hai ngày, hoàn toàn không có tin tức.

Lạc đường là không có khả năng, bọn họ ai cũng có một bản địa đồ tuyết sơn, còn mang theo những người dẫn đường xuất sắc nhất ở tuyết sơn, những người này không chỉ quen thuộc địa hình, còn có thể phân biệt khí hậu ở tuyết sơn, với năng lực như vậy không có khả năng bọn họ cùng mười bảy thiếu niên quý tộc lại lạc đường.

Giấy không thể gói được lửa, chuyện này rốt cuộc cũng bại lộ, tất cả mọi người trong biệt quán đều biết chuyện.

Hiện giờ Tạp Cách Tra quốc vương đã sắp phát điên, mấy ngày trước, hoàng thái tử Đông Chích đế quốc cùng đại hoàng tử Nam Việt đế quốc, không, hiện giờ cũng trở thành hoàng thái tử rồi, hai hoàng thái tử của hai đế quốc lại bị thương trên Tuyết Sơn ở Tạp Cách Tra.

Hắn còn đang suy nghĩ làm thế nào xoay chuyển, nằm mơ cũng không ngờ lại phát sinh thêm chuyện này nữa!

Trên địa bàn Tạp Cách Tra, thoáng một cái đã mất tích mười bảy thiếu niên quý tộc hiển hách, còn có cả Thập Tam vương tử của Tạp Cách Tra a~~~

Các ngươi khi không chạy lên Tuyết Sơn chơi cái gì a~~~~ lúc tới đây ta không phải đã nói với các ngươi rồi sao ~~~~ trừ tràng săn bắn Tạp Cách Tra cùng biệt quán Tuyết sơn, những nơi khác rất nguy hiểm a~~~~

Trừ nhóm thị vệ đóng giữ biệt quán Tuyết Sơn để bảo hộ an toàn, còn lại cơ hồ đều được phái lên Tuyết Sơn, tìm kiếm tung tích mười bảy thiếu niên quý tộc mất tích, nhưng Tuyết Sơn lớn như vậy, thực sự có cảm giác mò kim đáy bể.

Điều tra không ngừng nghỉ nhưng không có chút thu hoạch gì.

Thẳng đến khi hai huynh đệ mang theo ba thiếu niên xuất hiện dưới chân núi Tuyết Sơn, đụng phải nhóm quan binh Tạp Cách Tra.

Hai huynh để này run lập cập khi biết thân phận ba thiếu niên quý tộc mình cứu được, thực sự không phải quý tộc bình thường.

Một người là Tam vương tử của Lộ Á vương quốc—— Duy Đạt Đa Khoa • Ba Khắc Áo.

Một là Liên Tranh • Kiệt Y, nhi tử của thừa tướng Đông Chích đế quốc, cũng là em ruột của thái tử phi hiện tại—— Liên Na • Kiệt Y.

Người cuối cùng là Phỉ Lý Đặc • Đề Đề Tư, con trai độc nhất của đại tướng quân Nam Việt đế quốc, Khải Tề • Đề Đề Tư, người thừa kế duy nhất của gia tộc Đề Đề Tư.

Ba thiếu niên quý tộc xuất hiện làm mọi người nhìn thấy hi vọng, nhưng nghe lời hai huynh đệ thuật lại cùng bộ dáng quỷ dị của nhóm thiếu niên quý tộc này, tâm tình của mọi người lại chìm vào đáy cốc.

Ba thiếu niên quý tộc cùng hai huynh đệ Đắc Bỉ bị bọn quan binh cấp tốc đưa về biệt quán Tuyết Sơn.

Không bao lâu sau, khắp đường lớn ngõ nhỏ của Tạp Cách Tra vương đô đều dán đầy bố cáo.

Hiện giờ mười bốn thiếu niên quý tộc vẫn chưa tìm được, cho dù là dân chúng bình dân cũng cho phép lên Tuyết Sơn tìm kiếm, ai tìm được sẽ giống như hai huynh đệ Đắc Bỉ, không chỉ được tước vị, còn có thể có được rất nhiều mỹ nhân, tài phú và ruộng đất.

Nhất thời, Tạp Cách Tra vương đô, Tạp Cách Tra toàn quốc, thậm chí cả Vân Trạch đại lục, người người đều khát vọng một bước lên mây, vinh hoa phú quý nên đều sôi trào chạy tới Tuyết Sơn tìm kiếm.

Vì phần thưởng quá lớn nên mọi người đều xem nhẹ nguyên nhân nhóm thiếu niên quý tộc mất tích, cùng thương thế cổ quái của ba thiếu niên quý tộc được cứu về.

Không chỉ có vô số dân chúng, còn có một ít binh đoàn, đội mạo hiểm, cùng một ít thương đoàn cũng vận động nhân thủ, tham gia việc tìm kiếm, tính toán thử thời vận, hơn nữa còn có đủ loại đoàn thể cùng cá nhân lục đục từ khắp nơi đổ dồn về Tạp Cách Tra vương đô.

Đại sảnh biệt quán Tuyết Sơn.

Lúc này tụ tập rất nhiều người, hơn nữa tùy tiện túm một người ra cũng là thân phận hiển hách không gì sánh được.

Bất quá tình huống ở đây không phải yến hội, cũng không có ai nói chuyện, bọn họ đứng hoặc ngồi nhưng ánh mắt đều tập trung về trung tâm đại sảnh.

Nơi đó đặt ba nhuyễn tháp song song, nằm trên đó là ba thiếu niên quý tộc đang hôn mê bất tỉnh.

Có khoảng mười ngự y sư đang tới lui, vừa chuẩn trị vừa không ngừng mau mồ hôi lạnh.

Ba thiếu niên quý tộc lúc đưa về chỉ là hôn mê, nhưng hiện giờ bệnh tình của bọn họ đã chuyển biến rất tệ, cơ thể bắt đầu phù thũng, gương mặt lúc đầu hơi tái nhợt nhưng cũng có thể xem là anh tuấn, lúc này đã có chút giống đầu heo.

Không ngừng có chất lỏng dinh dính tanh hôi màu vàng lục chảy ra từ miệng bọn họ, nhìn qua vừa buồn nôn lại khủng bố, vô luận nhìn thế nào cũng là bộ dáng hết thuốc chữa, sắp chết tới nơi.

“Chuẩn trị lâu như vậy, rốt cuộc tra được bị gì không?”

Có người bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Thần… chúng thần…”

Ngự y sư bước tới đáp lời, hai chân có chút phát run, nhưng vẫn cắn răng mở miệng.

“Ba… vị vương tử… thiếu gia…. bọn họ… cơ thể bọn họ… có…. có thứ gì đó… kì quái… thần… chúng thần… đang nghĩ biện pháp… lấy… lấy nó ra…”

“Cái gì kì quái!”

Một vị quốc vương cố áp chế cảm giác muốn nôn, miễn cưỡng mở miệng hỏi.

(Kì thực hắn thực sự không muốn ở đây nhìn tình cảnh kinh khủng này, hơn nữa bây giờ đã muộn, hắn cũng bắt đầu nhớ nhung giường lớn mềm mại, ấm áp, còn có mỹ nhân mới mẻ….

Nhưng ai bảo nhi tử của đại thần tài chính, người nắm giữ một nửa tài phú quốc gia hắn cũng nằm trong hàng ngũ mất tích, hắn thân là quốc vương, sao có thể chạy đi ngủ trước? Nhất định phải chờ ba hài tử này được cứu tỉnh, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?)

“Này… này… thần… chúng thần… thực không biết… chúng thần… cần… cần thêm chút thời gian…”

Ngự y sư cơ hồ sắp khốc rống, bọn họ chưa bao giờ gặp phải tình huống này a~~~~

Hoàn Chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio