Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

quyển 4 chương 173: vụ mất tích [3]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Khởi bẩm bệ hạ, các phòng ở tầng năm lâu thuyền, trừ bỏ phòng Nhị hoàng tử đều đã kiểm tra xong, không phát hiện có gì dị thường.”

Trong phòng yến hội, một thị vệ trưởng cao cấp của Nam Việt đế quốc quỳ một gối, kính cẩn bẩm báo với Hoàng Phủ Ngạo.

“Vì sao phòng Nhị hoàng tử lại chưa lục soát?”

“Bẩm bệ hạ, lúc ty chức định tra xét phòng Nhị hoàng tử thì bị hai thị vệ ngăn cản, bọn họ nói Nhị hoàng tử vừa mới ngủ, nếu đánh thức ngài, bọn họ cùng chúng ta đều gánh vác không nổi, vì thế ty chức mới tới xin chỉ thị của bệ hạ, bệ hạ, người xem…”

Nghe thị vệ trưởng nói vậy, Hoàng Phủ Ngạo cũng nghĩ tới những bất thường của Hoàng Phủ Vu Mạc dạo gần đây.

Từ lúc mộc tinh linh kia chết thảm, Hoàng Phủ Vu Mạc bị phạt ba mươi trượng, bế môn suy ngẫm, này đối với Hoàng Phủ Vu Mạc từ nhỏ đến lớn bị Đông Lệ Nhã nuông chiếu quá độ, không bị động đến một ngón tay quả thực là một đả kích nặng nề.

Hoàng Phủ Vu Mạc tính tình kiêu căng, ngạo mạn khẳng định rất khó tiếp nhận sự thực Hoàng Phủ Ngạo vì một nô lệ tinh linh đê tiện mà trừng phạt mình, theo lẽ thường sẽ tuyệt đối không thành thành thật thật nghe lời như vậy, nghiêm túc bế môn không ra ngoài như vậy.

Hoàng Phủ Ngạo tuy bình thường không xét hỏi chuyện nhóm hoàng tử, bất quá ít nhiều cũng nhìn thấy hoặc nghe thấy hành vi của Hoàng Phủ Mạc.

Chuyện này, quả thực có kì hoặc.

“Đi truyền lệnh, lập tức lục soát, những người khác không được ngăn cản, gọi Hoàng Phủ Vu Mạc tới gặp trẫm.”

“Dạ, bệ hạ.”

Thị vệ trưởng lĩnh chỉ lui xuống, rất nhanh, Hoàng Phủ Vu Mạc được hai thị tỳ đỡ tới đại sảnh yến hội.

Lúc này cước bộ Hoàng Phủ Mạc có chút phù phiếm, đi đường cũng có chút loạng choạng như uống rượu, phải có người dìu, bộ dáng uể oải không phấn chấn như ngủ không đủ giấc, trên gương mặt trẻ tuổi tuấn lãng tái nhợt lộ ra màu than chì, còn có đôi mắt xám tro u tối, tất cả đều vô cùng chán nản.

Bộ dáng này của hắn nào còn nửa điểm uy nghi hoàng gia, phong thái hoàng tử a, không chỉ vậy, còn làm người ta sinh ra cảm giác chán ghét.

“…không biết… phụ hoàng… tìm… nhi thần đến… có việc gì…”

Ngay cả một câu hỏi han đơn giản nhất mà Hoàng Phủ Vu Mạc cũng nói thực đứt quãng, âm thanh mơ hồ như hắn đang chìm đắm trong một không gian khác.

Được thị tỳ nâng đỡ, Hoàng Phủ Vu Mạc miễn cưỡng thi lễ với Hoàng Phủ Ngạo, sau đó ánh hắn liền dừng trên người Thanh Việt ngồi bên cạnh, cũng không biết xảy ra chuyện gì, cư nhiên si ngốc mỉm cười với Thanh Việt.

“…Khó trách… vừa rồi tìm không thấy… Ngũ đệ đâu… hóa… ra Ngũ đệ… đã tới nơi này… Ngũ đệ… thật là… luôn như vậy… cùng Nhị ca…”

Hoàng Phủ Vu Mạc mỉm cười cổ quái, nói chuyện cũng không đầu không đuôi, nói xong lời cuối cùng, âm thanh nhỏ như đang lầm bầm, không ai hiểu hắn rốt cuộc có ý tứ gì.

Nhưng nhìn bộ dáng Hoàng Phủ Vu Mạc, mọi người đểu nhìn ra có chút không thích hợp, chẳng qua, trước mặt Nam Việt hoàng đế bệ hạ, tất cả đều không dám nói nhiều, chỉ có thể duy trì trầm mặc mà thôi.

Nhìn Hoàng Phủ Vu Mạc nhìn về hướng Thanh Việt, cười cổ quái lại chướng mắt, Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt đều nhíu mày.

“Tạp Ân, đi truyền vài ngự y sư đến.”

“Dạ, bệ hạ.”

Rất nhanh, có ba ngự y sư được Tạp Ân vội vàng dẫn vào.

“Chúng thần bái kiến bệ hạ, cùng các vị điện hạ.)

“Ân, đều đứng lên đi.”

Ba ngự y sư đều qua tuổi sáu mươi, vừa nhìn đã biết đều có y thuật cao siêu, kinh nghiệm phong phú.

Ba người bọn họ run lẩy bẩy thi lễ với Hoàng Phủ Ngạo cùng những người khác, thấy hoàng đế bệ hạ của bọn họ không nói gì nữa, dưới ánh mắt ra hiệu của Tạp Ân thì lập tức đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Vu Mạc.

Hiển nhiên, trên đường tới đây, Tạp Ân cũng đã dặn dò qua, hơn nữa còn nói cho bọn họ biết lần này tới để chuẩn trị cho ai.

Vẻ mặt Hoàng Phủ Vu Mạc có chút dại ra, được hai thị tỳ nâng tới một ghế nằm, sau khi nằm hảo, ba ngự y sư liền vây quanh hắn bắt đầu chuẩn trị.

Chuẩn đoán bệnh rất nhanh đã xong, cho dù là ba ngự y sư đã thật cẩn thận chuẩn đoán nhưng quá trình cũng không vượt quá một khắc đã chấm dứt.

“Nhị điện hạ rốt cuộc làm sao vậy?”

Tạp Ân thấy ba ngự y sư sau khi chuẩn bệnh cho Hoàng Phủ Vu mạc, đều là bộ dáng xấu hổ muốn nói lại thôi, biết bọn họ không tiện nói ra trước mặt mọi người thì liền chủ động tiến tới bên cạnh, ý bảo bọn họ có thể nói nhỏ cho mình biết trước.

“Bẩm Đại tổng quản, Nhị điện hạ, ân, Nhị điện hạ này… tinh thần hoảng hốt, uể oải không phấn chấn, cơ thể phù phiếm… Nguyên nhân là… là..”

“…Kì thật… Nhị điện hạ… cũng không thể xem là bệnh nặng gì… này đại khái là người trẻ tuổi… tinh lực tràn đầy… Nhị điện hạ… chính là chuyện hoan ái… quá mức thường xuyên… cũng chính là… chính là… miệt mài quá độ… nên cơ thể mới phù phiếm… khí huyết cạn kiệt… hơn nữa… lại còn không hảo hảo nghỉ ngơi điều dưỡng… nên lúc này mới…”

“Bất quá, chỉ cần Nhị điện hạ sau này tiết chế một chút, điều dưỡng nghỉ ngơi, uống vài thang thuốc thì sẽ ổn thôi…”

Ba ngự y sư đều cố nhỏ giọng nói với Tạp Ân.

Chỉ tiếc a, bọn họ đại khái vì tuổi đã lớn, hơi bị lãng tai, vì thế âm thanh bọn họ cho là nhỏ kì thật đối với mọi người ở đây là rất lớn, ít nhất thì tất cả mọi người đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Nam Việt Nhị hoàng tử luôn được mọi người cho là xuất sinh cao quý, năng lực phi thường xuất sắc, vượt trội, cho dù tính cách hắn có chút kiêu căng, ngạo mạn nhưng mọi người đều cho rằng hắn có cái để cao ngạo như vậy, vì thế, trước giờ mới có nhiều người ái mộ, ủng hộ Nam Việt nhị hoàng tử như vậy.

Chính là ai cũng không ngờ, lúc tất cả mọi người đều suy đoán Nam Việt Nhị hoàng tử rốt cuộc bị quái bệnh gì thì lại nghe ba ngự y sư giải thích như vậy.

Trong lúc nhất thời, tuy tất cả mọi người đều làm bộ như không nghe thấy, nhưng trường hợp ít nhiều cũng có chút xấu hổ.

Bất quá may mắn, không khí xấu hổ này rất nhanh bị người đánh vỡ.

Người tới chính là thị vệ trưởng đến xin chỉ thị vừa nãy.

“Khởi bẩm bệ hạ.”

Thị vệ trưởng quỳ một gối bẩm báo.

“Phòng Nhị điện hạ, nhóm ty chức cũng đã tra xét, không hề phát sinh có gì dị thường. Tầng năm lâu thuyền hiện giờ đã lục soát toàn bộ, chính là, ty chức vô năng, không tìm được tiểu thư quý tộc Tắc Á Tháp mất tích cùng bất cứ manh mối nào.”

Thị vệ trưởng vừa báo cáo xong, phòng yến hội lập tức vang lên tiếng nghị luận xì xào nho nhỏ.

“Điều này sao có thể a… Không phải nói nàng ta không đi tới các tầng khác sao… Chẳng lẽ, con người có thể tự nhiên bốc hơi như vậy…”

“Tìm không thấy người, nhưng sao ngay cả một chút manh mối cũng không có?”

“Chuyện này đúng là đủ cổ quái, các ngươi nói…”

“…ta… có… chút sợ hãi…”

Thanh Việt ngồi im lặng ở một bên, nghe thị vệ trưởng bẩm báo cũng cảm giác thực ngoài ý muốn.

‘Sao có thể? Chẳng lẽ, thật sự không có quan hệ với Hoàng Phủ Vu Mạc sao?

Nhìn bộ dáng vô dụng của hắn, hiện giờ ngay cả đi đường cũng cần người nâng đỡ, hắn thật sự có thể làm một người sống đột nhiên biến mất sao?

Không, nhất định có quan hệ với Hoàng Phủ Vu Mạc, trực giác của bé luôn chuẩn xác, trong mọi người chỉ có mình Hoàng Phủ Vu Mạc cổ quái nhất, làm bé có cảm giác không thích hợp khó diễn tả.

Như vậy, chẳng lẽ bọn thị vệ đã bỏ xót điều gì đó?’

Hoàn Chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio