Hoàng cung Nam Việt, tẩm điện hoàng đế, Bàn Long điện.
Thanh Việt về tới nhà có vẻ phi thường vui vẻ, thả cả Ma Nha cùng Tiểu Miêu bị nhốt trong túi không gian ra, chúng nó rất vui sướng, chạy tán loạn trong cung điện.
Trở về không bao lâu, Hoàng Phủ Ngạo liền tới thư phòng triệu kiến một ít đại thần cùng văn kiện xử lý, Thanh Việt bị lưu lại tẩm điện một mình, bất quá bé hiển nhiên cũng không nhàm chán.
Lấy một phiến mộc đào có chút biến thành màu đen trong không gian giới chỉ, dùng lực một chút liền bóp nát nó, thứ bị phong ấn bên trong cũng theo đó mà phóng thích ra ngoài.
Này là Thanh Việt sáng nay vừa nghĩ tới, đây là linh hồn của tiểu thư quý tộc Tắc Á Tháp mất tích—— Mật La Gia.
Chỉ tiếc, nàng vì trước đó đã bị kinh hách quá độ, tuy oán khí không ít nhưng linh hồn nàng đã tán loạn thành mảnh vụn.
Bát quá hoàn hảo, Mật La Gia trước khi chết sinh ra oán khí không cam lòng nên không nhanh chóng tiêu thất, cũng vì được oán khí này bảo hộ nên phần lớn mảnh vỡ linh hồn của nàng vẫn còn sót lại.
Bình thường, những người chết vì gặp rủi ro ngoài ý muốn, hoặc bị người khác mưu hại, linh hồn rất phẫn nộ cùng không cam lòng, cho dù tử vong một thời gian dài, linh hồn đã vỡ nát đến không chịu nổi nhưng thường chúng vẫn lưu lại những khí ức trước khi chết cùng một ít trí nhớ sâu sắc ở nơi nó tử vong.
Vì thế, Thanh Việt lúc này mới tiêu khí không ít khí lực, tìm kiếm cùng thu thập tàn hồn của tiểu thư quý tộc Tắc Á Tháp kia.
Không vì gì khác, Thanh Việt muốn thông qua trí nhớ của linh hồn này, giải thích nguyên nhân cái chết của nàng cùng rốt cuộc nàng đã gặp thứ gì.
Vận chuyển linh thức, Thanh Việt nhanh chóng xem lướt qua trí nhớ linh hồn Mật La Gia.
‘Ngày đó, lúc Mật La Gia thông qua một thị tỳ biết công chúa Cáp Đa Cách Lạp—— Khanh Xa • Lý Tư đang làm khách ở chỗ Tam hoàng tử, nàng cân nhắc một chút, sau đó quyết định tới chỗ Tam hoàng tử—— Hoàng Phủ Trác Diệu tìm Khanh Xa • Lý Tư.
Cứ vậy, nàng không những có thể hoàn thành nhiệm vụ Hải Luân • Hách Lý giao, còn có cơ hội gặp Nam Việt Tam hoàng tử, cớ sao lại không làm…
Tiếp đó, Mật La Gia dựa theo trí nhớ tìm tới phòng Tam hoàng tử.
Gõ cửa vài cái không thấy ai đáp lại, lúc Mật La Gia thất vọng định trở về thì cửa phòng được mở ra từ bên trong, Mật La Gia kinh hỉ nghĩ mình được mời vào trong, kích động không chút suy nghĩ bước vào phòng.
Tiếp đó…
Nàng nghe thấy một mùi hương rất dễ nghe, Mật La Gia chưa từng ngửi qua mùi nào dễ ngửi như vậy…
Sau đó… nàng liền cảm thấy… cả người mình bắt đầu nhẹ nhàng bay bổng… tầm mắt cũng mơ hồ… tâm tình trở nên rất vui vẻ… chính là… cơ thể dần dần… không còn điều khiển được… cứ như bị thứ gì đó kêu gọi… không ngừng không ngừng… hướng về phía mùi hương nồng đậm hơn… chậm rãi bước đi…’
Thanh Việt cảm thụ trí nhớ này, nhưng mà cảm giác buồn bực không ngừng gia tăng.
Sao tới lúc quan trọng thì trí nhớ của nữ nhân này lại càng mơ hồ, linh hồn quá yếu đi, chỉ một chút mùi thôi đã làm nàng mơ màng đến vậy.
‘Mật La Gia dần dần tiếp cận phòng ngủ chính… lập tức…’
Thanh Việt hoàng toàn không cảm thụ được lúc này Mật La Gia rốt cuộc đã nhìn thấy gì, đại khái là vì quá độ sợ hãi cùng chấn kinh, trong trí nhớ vỡ vụn của nàng chỉ còn lại tiếng hét chói tai thê lương.
‘… sau đó… tiếng hét của nàng tựa hồ bị thứ gì đó quấy nhiễu… sau đó… có mọt thứ gì đó như một sợi dây leo xanh biếc nhanh chóng quấn lấy cơ thể Mật La Gia… dây leo hệt như một con rắn, càng quấn càng chặt…
Mật La Gia dần dần hít thở không thông…. ngừng giãy dụa… nàng bị tha tới… hình ảnh cuối cùng trước khi Mật La Gia chết… đó là… một chậu hoa xinh đẹp tinh mỹ…’
“Di?”
Đoạn trí nhớ cuối cùng thật ra làm Thanh Việt kinh ngạc không nhỏ.
“Dây leo xanh biếc? Là thực vật biết di chuyển sao? Hóa ra ngày đó chậu hoa mình cùng phụ hoàng thấy trong phòng Hoàng Phủ Vu Mạc không phải bỏ không, mà dùng để dưỡng thứ thực vật cổ quái này.”
Thanh Việt xoay người nằm sấp xuống chiếc giường lớn thuộc về bé cùng phụ hoàng, một chống cằm, nghiêng đầu suy nghĩ.
“Thế giới này đúng là thật cổ quái a, còn tưởng là huyễn yêu, nhưng huyễn yêu hẳn không có thực thể a? Nhưng thứ này lại có thực thể, một gốc cây? Một gốc cây biết cử động, có thể làm người ta sinh ra ảo giác, còn có những sợi dây leo kì quái lại đáng sợ có thể dồn người ta vào chỗ chết?”
“Ân, có lẽ nó còn năng lực khác không muốn để người ta biết…”
“Thực vật này chưa từng nghe nói tới, nhất định là cực kì hiếm thấy mới đúng, sao nó lại xuất hiện trên thuyền? Lại còn bò tới chỗ Hoàng Phủ Vu Mạc?”
“Bất quá nó có thực thể, so với huyễn yêu thì dễ bắt hơn một chút, chỉ cần tìm được thực thể của nó là tốt rồi! Chính là thực thể của nó hiện giờ lại đang ở đâu? Còn có thể tìm được nó sao?”
Thanh Việt không ngừng lăn qua lăn lại trên giường lớn, suy nghĩ.
…
… …
Trong thư phòng Hoàng Phủ Ngạo.
Lúc này có vài trọng thần đế quốc đang quỳ, trong tay bọn họ đều cầm một xấp công văn thật dày, hiển nhiên là ý kiến đề xuất của các đại thần viết ra.
Kỳ thật, nhóm trọng thần đang quỳ có thể chia làm hai phái.
Phái đầu tiên là phản đối hoàng đế bệ hạ lập Đại hoàng tử—— Hoàng Phủ Minh Khê làm Hoàng thái tử Nam Việt đế quốc.
Mà một phái khác thì cho rằng hoàng đế bệ hạ bọn họ trừng phạt Nhị hoàng tử quá nặng, thỉnh ngài thu hồi ý chỉ.
Hai phái đều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nước miếng tung bay, dõng dạc, đầy nhiệt huyết bắt đầu nói từ tổ tiên thành lập Nam Việt đế quốc, nói tới nếu hoàng đế bệ hạ làm vậy sau này sẽ rất khó khăn cùng nguy hiểm, tiếp đó sẽ dẫn tới một trận bi thương sầu muộn, ưu quốc ưu dân.
Cuối cùng, hai bên đều nói tới miệng lưỡi khô ran, thở hồng hộc, quỳ trên mặt đất đã mệt tới mức sắp hôn mê bất tỉnh.
Nhịn hoàng đế bệ hạ của bọn họ vẫn không nói lời nào an ổn ngồi trước bàn, phê duyệt đống công văn chồng chất trên bàn, ngay cả đầu cũng không nâng lên một chút, không biết rốt cuộc nghe lọt tai được bao nhiêu, dù sao, đợi bọn họ nói không khai biệt lắm, không còn khí lực nói thêm gì nữa, hoàng đế bệ hạ của bọn họ mới ngẩng đầu lên, còn thực nghiêm túc hướng bọn họ mở miệng.
“Ân, trẫm sẽ suy nghĩ, các khanh nói cũng đều mệt rồi, hôm nay liền lui ra đi.”
Sau đó, bọn họ liền khổ sở nhăn nhó ra mặt bị đuổi ra ngoài, những lời vừa nói hao hết thể lực cũng xem là không công.
“Bệ hạ, Ngọc quý phi đến, nói muốn yết kiến ngài.”
Tạp Ân tiến lên truyền lời.
“Nàng? Không phải bảo nàng bế môn suy ngẫm sao?”
“Bệ hạ, có thể ngài không nhớ rõ, bởi vì chuyện trước kia ngài muốn chúng ta tận lực áp chế, vì thế không làm quá nhiều người chú ý, trừng phạt Ngọc quý phi cùng Cẩn quý phi cũng không nặng, thời gian bế môn của các nàng hiện giờ đã kết thúc.
Ngọc quý phi hiện giờ đang hầu ngoài điện, hẳn là vì chuyện Nhị điện hạ.”
“Nói cho nàng, trẫm hiện giờ bề bộn nhiều việc, không có thời gian, bảo nàng trở về hảo hảo quản giáo nhi tử của nàng một chút.”
“Dạ, bệ hạ.”
…
Hoàn Chương .