“Việt nhi.”
Một lúc sau Hoàng Phủ Ngạo đi tới hậu điện, trong hoa viên nhỏ ở hậu điện phát hiện bóng dáng của nhi tử bảo bối, vứt hài qua một bên, nằm trên nhuyễn tháp, lười biếng híp mắt tắm mình dưới ánh mặt trời.
Ở bụi hoa cách đó không xa lại đang trình diễn tiết mục Ma Nha cùng Tiểu Miêu giáo huấn tiểu hoa yêu.
Tiểu hoa yêu hét chói tai liên tục, không ngừng phe phẩy đôi cánh, mặt mũi đầy nước mắt trốn tránh trên không trung bụi hoa.
Không phải nó không muốn bay cao một chút, như vậy có thể tránh né được móng vuốt của Ma Nha cùng Tiểu Miêu, nhưng chính là nếu nó bay cao, làm Ma Nha cùng Tiểu Miêu không với tới thì hậu quả lại càng nghiêm trọng hơn.
Trên người Ma Nha sẽ kéo ra thật nhiều thật nhiều sợi mảnh như mạch máu chui vào cơ thể tiểu hoa yêu, có thể hút đi năng lượng của nó, mà Tiểu Miêu cũng sẽ phun ra rất nhiều thánh quang cầu, nếu chúng nó chuẩn xác trúng vào người tiểu hoa yêu thì cũng đủ làm nó chịu không thấu.
Vì thế, sau vài lần ăn mệt thì tiểu hoa yêu cũng hiểu được làm cách nào để giảm tổn thất của bản thân tới mức thấp nhất, chỉ cần nó bay ở độ cao vừa đủ để Ma Nhà cùng Tiểu Miêu có thể nhào tới, Mà Nhà cùng Tiểu Miêu sẽ càng thích trêu chọc nó bằng móng vuốt hơn.
Bụi hoa chỉnh tề xinh đẹp rất nhanh đã biến thành một mớ hỗn độn, phỏng chừng lát nữa hoa tượng phụ trách hoa viên này lại kêu trời kêu đất một phen, những bụi hoa mà hắn tân tân khổ khổ vun trồng trong nửa tháng nay đã đổi tới sáu lần a.
“Phụ hoàng.”
Thanh Việt nhích vào trong nhuyễn tháp, để phụ hoàng ngồi xuống bên cạnh mình, vô cùng thân thiết gối đầu lên đùi phụ hoàng, bàn tay nhỏ bé ôm lấy thắt lưng đối phương.
“Tiểu hoa yêu này lại phạm lỗi gì, Ma Nha cùng Tiểu Miêu lại giáo huấn nó?”
Đối với màn trình diễn cơ hồ đã diễn ra hằng ngày dưới mí mắt mình, Hoàng Phủ Ngạo thật sự không biết nên nói gì nữa.
“Không có gì, nó lại muốn lén ra ngoài tác quái, bị Việt nhi vừa vặn phát hiện nên bảo Ma Nha cùng Tiểu Miêu giáo huấn, để nó biết khôn thêm một chút.”
Thanh Việt nhìn tiểu hoa yêu đang kêu la thê thảm, đáng thương cách đó không xa, bâng quơ trả lời, sau đó lập tức ngẩng gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nhìn phụ hoàng của bé hỏi.
“Phụ hoàng, hôm nay thẩm tra thế nào, tìm ra hung phạm chưa?”
“Vẫn chưa, hôm nay hoàng hậu nói tới một thị tỳ có quan hệ rất lớn trong chuyện này, bất quá, lúc phụ hoàng sai người gọi tới thì phát hiện thị tỳ kia đã chết.
Thị tỳ kia vừa chết thì lập tức làm chuyện thẩm tra lâm vào cục diện bế tắc, tuy nhiên, cái chết của nàng ta không thể làm căn cứ xác nhận hoàng hậu hạ độc, nhưng nó quả thật đã tăng hiềm nghi của hoàng hậu.
Cứ như vậy, nếu kéo dài thì đúng là càng bất lợi cho hoàng hậu, đợi đến khi Tắc Á Tháp nhận được tin, yêu cầu Nam Việt cho bọn họ một câu trả lời rõ ràng thì hoàng hậu tuyệt đối là người đứng mũi chịu sào.
Đặc biệt, Tắc Á Tháp đã có một vị quý tộc tiểu thư trên đường tới Nam Việt đã bất hạnh bỏ mình, lần này Tắc Á Tháp công chúa lại xảy ra chuyện, Nam Việt quả thực phải cho bọn họ một lời giải thích vừa lòng.
Được rồi, không nói chuyện này nữa, hôm nay phụ hoàng bận bịu xong rồi, buổi chiều này đều dành cho Việt nhi, Việt nhu muốn cùng phụ hoàng làm gì?”
Hoàng Phủ Ngạo hiển nhiên không muốn nói nhiều về đề tài này, kết quả là gì, hung phạm là ai, vì sao phải làm vậy, kì thật đối với Hoàng Phủ Ngạo mà nói không hề quan trọng, y cũng không muốn tìm hiểu.
“Đều cùng Việt nhi sao?”
Thanh Việt lúc này rất có tinh thần, vội vàng ngồi dậy khỏi nhuyễn tháp.
“Ân, đều bồi Việt nhi.”
Hoàng Phủ Ngạo hôn khẽ lên môi Thanh Việt, nghiêm túc trả lời, lập tức nhìn thấy nhi tử bảo bối mỉm cười híp lại ánh mắt thất sắc lưu ly.
…
“Phụ hoàng, Việt nhi tặng một thứ cho người a.”
Ở mã tràng ngoạn một buổi chiều, buổi tối sau khi trở về tẩm điện, Thanh Việt thần thần bí bí nói với phụ hoàng của mình.
“Ách? Việt nhi chuẩn bị lễ vật cho phụ hoàng sao? Này đúng là hiếm có, vậy nhanh lấy ra cho phụ hoàng hảo hảo nhìn một cái, nói không chừng phụ hoàng không thích nha.”
Hoàng Phủ Ngạo cố ý chọc bé.
“Phụ hoàng nhất định sẽ thích!”
Thanh Việt tràn đầy tự tin nói, tiếp đó một thanh nhuyễn kiếm đen như mực, trên lưỡi kiếm trải dài hoa văn ánh bạc chậm rãi từ hư không xuất hiện bên cạnh Thanh Việt, sức mạnh hắc ám cũng ùn ùn kéo tới.
“Việt nhi, ngươi đây là…”
Hoàng Phủ Ngạo lập tức hiểu được tính toán của nhi tử bảo bối.
“Phụ hoàng, đây là một trong hai thanh âm dương song sinh kiếm, tên nó là ‘Đồ Thần’, ân, tuy tên này hơi khó nghe một chút…”
Thanh Việt còn chưa nói xong đã bị tiếng nổ vang từ thanh kiếm truyền tới đánh gãy, giống như nó đang lên án Thanh Việt chê bai nó.
“Ân, càng lúc càng thông minh.”
Thanh Việt nâng tay búng nhuyễn kiếm một cái, ánh mắt tràn đầy yêu thích cùng tán thưởng.
“Phụ hoàng, âm dương song sinh kiếm này là lúc ta chuyển sang kiếp khác vừa vặn hấp thu được một lượng lớn năng lượng mà hóa thành kiếm linh, nó vẫn luôn đi theo ta, ta có thể dùng ý niệm trực tiếp gọi chúng nó tới.”
Theo lời Thanh Việt nói, một thanh nhuyễn kiếm kim sắc có hoa văn bạc tương tự, kiểu dáng tương tự xuất hiện bên kia Thanh Việt, tản mát ra hơi thở thần thánh cường đại.
“Từ một khắc chúng nó hóa thành kiếm linh thì cũng có được suy nghĩ cùng tình cảm của mình, chỉ cần đối xử tử tế với chúng nó sẽ được chúng nó yêu thích cùng tiếp nhận, chúng nó sẽ càng phối hợp với người có được chúng nó hơn, càng phát huy ra sức mạnh cường đại hơn, thậm chí lúc chủ nhân gặp nguy hiểm nó sẽ tự động cảm ứng và cứu giúp, hơn nữa chỉ cần chúng nó được cung cấp đủ năng lượng thì sẽ không ngừng cường đại hơn, hoàn mỹ hơn.
Việt nhi cảm thấy chỉ có binh khí như vậy mới xứng đôi với phụ hoàng.
Vì thế Việt nhi quyết định tặng ‘Đồ Thần’ cho phụ hoàng, tuy âm dương song sinh kiếm sẽ không nguyện ý tách rời, bất quá Việt nhi cùng phụ hoàng vẫn luôn cùng nhau, như vậy thì không có gì khác biệt.”
Thanh Việt vỗ vỗ thanh nhuyễn kiếm đen như mực, lời nói cuối cùng càng giống như đang cam đoan với thanh kiếm này.
Hoàng Phủ Ngạo hiểu rõ tình cảm của nhi tử bảo bối với hai thanh nhuyễn kiếm này, dù sao trong khoảng thời gian cô độc ở kiếp trước, thứ duy nhất không rời chính là hai thanh kiếm này.
“Phụ hoàng không cần bận tâm những chuyện khác, ‘Đồ Thần’ không ngoan ngoãn như ‘Diệt Ma’, nó càng bướng bỉnh hơn, nó luôn truy đuổi cùng sùng bái sức mạnh cường đại, Việt nhi cũng rất khó sử dụng nó, huống chi Việt nhi bình thường chỉ dùng Diệt Ma là đủ rồi, vừa lúc Việt nhi cùng phụ hoàng mỗi người một thanh.
Phụ hoàng cầm nó thử xem, để nó cảm nhận được sức mạnh cùng năng lực của phụ hoàng, nó sẽ không dễ dàng thừa nhận chủ nhân, cũng không ngoan ngoãn chịu khống chế.”
Thanh Việt thúc giục.
“Ân, hảo.”
Chần chờ một lát, hiểu ra đây là tâm ý của nhi tử bảo bối, Hoàng Phủ Ngạo vẫn cầm lấy chuôi thanh nhuyễn kiếm đen như mực, quang mang hắc sắc hệt như một mũi tên, không ngừng lưu chuyển tản mát ra hàn khí, cảm xúc đối lập với chuôi nhuyễn kiếm vô cùng rõ ràng.
“Thật sự có linh tính là một thanh hảo kiếm, bất quá muốn làm bội kiếm của ta thì hẳn còn kém một chút…”
‘Ông.’
Nghe Hoàng Phủ Ngạo đánh giá như vậy, chuôi nhuyễn kiếm hắc sắc này lại càng phát ra tiếng vang kịch liệt, thân kiếm cũng bắt đầu rung rung, cứ như tức giận muốn thoát khỏi Hoàng Phủ Ngạo.
Thần binh lợi khí kiệt ngạo bất tuân như vậy sao có thể chấp nhận người khác nói nó không tốt a, đặc biệt là người này vẫn chưa trở thành chủ nhân của nó, chưa được nó chấp nhận.
Bất quá, rất nhanh thanh nhuyễn kiếm này liền trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc thanh nhuyễn kiếm này đang cố sức thoát khỏi tay Hoàng Phủ Ngạo nhưng không thể nào thực hiện được, nó càng táo bạo cố sức thì một sức mạnh kì dị lại bá đạo từ tay Hoàng Phủ Ngạo truyền vào trong thân nó.
Sức mạnh càng ngày càng mạnh rất nhanh tụ tập tới nhuyễn kiếm, cho dù là nhuyễn kiếm cương quyết thế nào rốt cuộc dường như cũng không thể chịu nổi, phát ra từng trận rên rĩ.
Thanh nhuyễn kiếm kim sắc khác ở bên cạnh Thanh Việt cũng theo đó mà bất an rung động, luống cuống lơ lững giữa không trung, cứ xoay quanh thanh Việt, hệt như đang van xin Thanh Việt đi cứu vớt đồng bạn của nó.
Chỉ tiếc, Thanh Việt đối với phụ hoàng của bé là tín nhiệm tuyệt đối, nếu phụ hoàng làm vậy chắc chắn có dụng ý của mình, sẽ không cố ý tổn thương thanh nhuyễn kiếm này, vì thế Thanh Việt vẫn đứng ở một bên, im lặng, kiên nhẫn quan sát.
Hoàn hảo, không bao lâu sau Hoàng Phủ Ngạo liền ngừng lại.
Ngay sau đó, Thanh Việt liền cảm giác thanh nhuyễn kiếm hắc sắc kia không chỉ không có bất cứ tổn thương nào, ngược lại còn có thay đổi thật lớn.
Không chỉ sức mạnh vốn có đã được đề cao rất nhiều, trở nên càng lạnh lẽo hơn, thậm chí còn mang theo đặc tính mà trước kia không có.
Dĩ vãng, thanh nhuyễn kiếm này tuy mang theo sức mạnh hắc ám cường đại, nhưng nếu dùng nó đối phó với người bình thường không có sức mạnh gì thì nó nhiều lắm cũng chỉ là một thanh kiếm sắc bén hơn các vũ khí bình thường, có thể làm tổn thương da thịt mà thôi, chính là hiện giờ nó bất đồng, thế nhưng nó có thể trực tiếp làm tổn thương tới tận linh hồn.
Đợi đến lúc sức mạnh bình phục, cả thanh nhuyễn kiếm hắc sắc cũng chủ động thành thật đứng bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo, bộ dáng chân chó thế kia nào còn vẻ bướng bỉnh, cao ngạo ban đầu, hiển nhiên đã toàn toàn thừa nhận Hoàng Phủ Ngạo là tân chủ nhân của nó, thân kiếm phát ra tiếng ông ông sung sướng, càng giống như đang khoe khoang với thanh nhuyễn kiếm khác của Thanh Việt.
…
Hoàn Chương .