Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

quyển 1 chương 29: hội đấu giá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

————–

Ước chừng qua khoảng một giờ, dự tính khách nhân đã tới không sai biệt lắm, hội bán đấu giá rốt cuộc bắt đầu.

“Hoang nghênh các vị khách nhân tôn quý, hội bán đấu giá Đằng Long…….”

Chủ trì hội đấu giá lần này là Chuyên gia đấu giá, vô cùng nhiệt tình giới thiệu buổi đấu giá hôm nay với các vị tân khách.

Khoảng phút sau.

“Hi vọng các vị khách nhân tôn quý có thể hài lòng khi mua được những vật phẩm tuyệt vời của hội bán đấu giá Đằng Long kì này, bây giờ, buổi đấu giá chính thức bắt đầu!”

Vật phẩm đấu giá đầu tiên là một viên ma thú hệ thủy cấp —— thủy long ma thạch.

“Yo, xem ra lần này Đằng Long bán rất nhiều vật phẩm cấp bậc cao a!”

“Đúng cậy, kiện vật phẩm đầu tiên đã là ma hạch cấp a. Trước kia muốn mua nó phải đợi tận , năm mới có, đây là loại vật phẩm rất thưa thớt! Cư nhiên lại lấy làm món khai vị!”

“Các ngươi không biết sao, công văn nói hoàng đế bệ hạ tới Dạ thành rồi, đi theo có rất nhiều quan viên cao cấp, pháp sư, võ sĩ, ai cũng có. Hội đấu giá Đằng Long nhất định muốn nhân cơ hội này kiếm chút lời! Không những kiếm được tiền, còn có thể tuyên truyền trước mặt các đại quý tộc, nâng giá trị mình lên!”

“Có lí, có lí.”

“Đó là đương nhiên, nói không chừng, hoàng đế bệ hạ cũng có mặt trong buổi đấu giá này!”

“Đúng vậy, đúng vậy, lần này ta đi là chính xác.”

………

Các vị tân khách không ngừng nghị luận.

“Nếu nó là ma hạch cấp hệ hỏa thì tốt quá, ta có thể mua nó khảm vào bội kiếm, như vậy thực lực lại tăng thêm rất nhiều.”

Hoàng Phủ Vu Mạc có chút tiếc nuối nói.

“Không sao Mạc nhi, chỉ mới là kiện vật phẩm đầu tiên, gấp cái gì.”

Đông Lệ Nhã vội vàng an ủi hắn.

“Việt nhi có muốn không?”

Hoàng Phủ Ngạo hỏi nhi tử bảo bối trong lòng. Thanh Việt đã tuổi, Hoàng Phủ Ngạo vẫn chưa tìm được quà sinh nhật cho bé.

Thanh Việt lắc đầu, bé không hứng thú với thứ này.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Hoàng Phủ Ngạo bảo hộ Thanh Việt rất tốt, mọi tin tức về bé không hề lọt một chút nào ra khỏi phạm vi Bàn Long điện.

Vì thế, lúc tin Ngũ điện hạ được hệ hạ sủng ái truyền ra, thế lực khắp nơi đều vội vàng tìm hiểu tình huống Ngũ điện hạ, nhưng cơ hồ không có kết quả gì.

Chỉ biết, dung mạo Ngũ điện hạ so với tinh linh còn xinh đẹp hơn. Ngũ điện hạ mỗi ngày sẽ tới học viện ma pháp Đế Đô học pháp thuật, nhưng không ai biết Ngũ điện hạ học hệ ma pháp nào, lão sư là ai.

Đông Lệ Nhã cũng là một trong số những người từng tìm hiểu, hiện tại nàng chiếm được một tình báo rất quan trọng về Thanh Việt.

“Ngạo ca ca, vài ngày trước Nhã nhi nghe nói Ngũ điện hạ đi học viện ma pháp Đế Đô học tập. Nhưng tới giờ mới biết hóa ra Ngũ điện hạ học pháp thuật hệ thủy, khối ma hạch này coi như Nhã nhi tặng quà chúc mừng cho điện hạ đi. Ma hạch cấp tuy không quý giá gì, nhưng có thể đề cao được ma pháp của Ngũ điện hạ, rất có lợi.”

Đông Lệ Nhã nhiệt tình đề nghị.

“Tạp Ân, giúp bản cung ra giá đi.”

Tạp Ân nhìn Hoàng Phủ Ngạo, thấy hoàng đế chủ tử không có ý phản đối, lập tức lĩnh mệnh.

“Dạ, Ngọc quý phi.”

Cuối cùng, viên ma thú cấp hệ thủy kia——ma hạch thủy long, được Tạp Ân trả vạn kim tệ mua được.

Vật phẩm thứ hai, một chiếc đàn hạc được một vị đại sư mĩ nghệ nổi tiếng ngàn năm trước truyền lại, có tên là ——Tâm Chi Nhạc Chương.

Nghe nói, âm thanh tấu từ Tâm Chi Nhạc Chương, ngay cả tinh linh được xưng là người am hiểu âm nhạc nhất cũng vô cùng say mê.

Đây là báu vật quý giá nhất để tặng cho các tiểu thư, phu nhân quý tộc, rất nhanh, bị người trả vạn kim tệ mua được.

Tiếp đó, lại bán một bộ áo giáo võ sĩ do đại sư người lùn chế tạo, một đôi cự kiếm, còn có một ít quyển trục v…v…..

Hoàng Phủ Vu Mạc chờ mãi cuối cùng cũng mua được một chiếc vòng cổ hộ thân có thể tự động kích hoạt, một quyển trục trong chớp mắt có thể di động tới trước tới m.

Một tiếng vỗ tay vang lên, một cái lồng sắt cao m được một người to cao đẩy ra ngoài sàn triển lãm.

Trên đài, tất cả ánh sáng đều tập trung vào đó, lồng sắt được phủ một lớp lụa mỏng, mông mông lung lung, mơ hồ có thể thấy hai cơ thể trần trụi trắng như tuyết bên trong.

Đây là vật phẩm đáng giá nhất buổi đấu giá này!

“Các vị khách nhân tôn quý, đây là cực phẩm mà hội đấu giá Đằng Long chúng ta phải trả một cái giá cực lớn mới có được! Có nó, ngài nhất định sẽ trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ! Xin các vị khách nhân tôn quý thưởng thức một chút.”

Đại sư đấu giá kích động nói, sau đó kéo lớp vải lụa che phủ lồng sắt xuống.

“A!!! Trời của ta ơi!”

“Ác~~~ tinh linh~~~”

Vừa nhìn rõ vật thể trong lồng sắt là gì, cả phòng đấu giá bắt đầu sôi trào.

Ngồi chồm hổm trong lồng sắt là một cặp trai gái tinh linh không quá tuổi. Hai cái lỗ tai dài nhọn, gương mặt tuyệt mĩ, làn da trắng nõn như tơ lụa, thân thể trần trụi thon dài vô cùng non nớt, không ngừng kích thích tình dục của mọi người.

“Đây chỉ mới là bắt đầu thôi các vị khách nhân tôn quý!”

Đại sư đấu giá thấy mọi người dưới đài đã sôi trào máu huyết, lí trí cũng không còn bao nhiêu người, lại tiếp tục tạo chấn động. Hắn đi tới cạnh lồng sắc, nhẹ nhàng gõ vài cái.

Chỉ thấy đôi tinh tinh trần trụi trong lồng sửng sốt một chút, tiếp đó nhanh chóng quấn lấy nhau, kịch liệt hôn môi, không ngừng vuốt ve, đủ loại tư thế dụ dỗ không ngừng biến hóa, tiếng rên rỉ dâm mị không ngừng truyền vào tai mọi người.

“Ông trời của ta ơi!!!”

“Nói mau, nói mau, giá đầu là bao nhiu kim tệ?”

“Lão tử chịu không nổi~~~lão tử cho dù táng gia bại sản cũng muốn mua a, ai dám tranh lão tử liều mạng với hắn!!!”

Phòng đấu giá sôi trào sắp không khống chế được, giống như có vô số con dã thú sắp nhào ra khỏi lồng giam.

“Đây là vật phẩm đặc biệt nhất của hội đấu giá Đằng Long hôm nay, giá đầu là vạn kim tệ!!!”

Đại sư đấu giá kích động ra giá.

“ vạn!

“ vạn!”

“ vạn!”

……..

Nhóm quý tộc, phú thương dâm dục liều mạng nâng giá. Đại sư đấu giá nghe thấy mà cao hứng đến sắp ngất đi.

Thanh Việt tò mò nhìn chằm chằm màn đông cung sống động trong lồng sắt, còn không quên đặt ra nghi vấn.

“Phụ hoàng, mấy người trong lồng đang làm gì? Việt nhi trước kia chưa từng thấy qua? Có vẻ rất……..”

Nghe Việt nhi hỏi vậy, Hoàng Phủ Ngạo mới phát hiện, Thanh Việt đang chăm chú nhìn lồng sắt kia.

“Không được xem!”

Hoàng Phủ Ngạo lập tức xoay đầu Thanh Việt áp vào lồng ngực mình. Ý thức được giọng điệu khi nãy có chút hung ác, Hoàng Phủ Ngạo nhẹ nhàng vỗ lưng Thanh Việt, ôn hòa giải thích cho bé.

“Việt nhi bây giờ còn quá nhỏ, việc này lúc trưởng thành mới biết được, chờ Việt nhi lớn lên, phụ hoàng sẽ nói cho Việt nhi, được không?”

Thấy bộ dáng Thanh Việt vẫn có chút không tình nguyện, Hoàng Phủ Ngạo nghĩ bé chú ý tới chuyện kia.

“Việt nhi, phụ hoàng mệt, chúng ta quay về được không?”

Nghĩ nghĩ một chút, tuy Thanh Việt vẫn còn tò mò, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời gật đầu.

“Ân.”

“Ngoan!”

Hoàng Phủ Ngạo hôn gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt, ôm bé đi ra ngoài.

Thấy Hoàng Phủ Ngạo rời đi, Đông Lệ Nhã cũng lập tức theo sau.

Kì thật, nàng sớm đã muốn bỏ chạy, sợ Ngạo ca ca của nàng coi trọng hai tinh linh phóng đãng như yêu tinh kia, nếu mua bọn họ về, thì chuyến đi này nàng đừng mong có thể thân cận Ngạo ca ca nữa.

Hoàn Chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio