Đồng Nhạc hội, kì thực tên gọi này chỉ là các quốc vương bí mật gọi riêng mà thôi.
Nó vốn không có tên, dùng một chiếc gối thêu hoa yêu diễm làm dấu hiệu, chỉ người có thân phận quốc vương mới được tham gia.
Các quốc vương rất giữ kín thông tin về buổi yến hội này.
Nghe nói nếu ai tiết lộ bí mật sẽ bị các quốc vương các quốc gia khác đồng loạt thảo phạt, nhẹ thì chia thành phạt tiền, nặng thì diệt tộc mất nước.
Trừ bỏ quốc vương của các quốc gia, không ai biết yến hội thần bí này rốt cuộc thế nào, càng không rõ nó do quốc vương nào khai sáng. Chỉ biết tập tục này đã kéo dài suốt ngàn năm, trong hoàng tộc các quốc gia đã hình thành một luật bất thành văn, mỗi khi kì tỉ thí Ma Vũ năm năm một lần gửi thiếp mời, các quốc vương sẽ hội tụ, yến hội cũng sẽ cử hành lúc đó.
Bất quá, cho dù giữ bí mật, nhưng đám đại quý tộc cả ngày theo bên cạnh quốc vương cũng có thể đoán được một hai phần.
Tỉ như trước lúc tham gia yến hội, quốc vương sẽ sai người tìm kiếm mỹ nhân, lúc tham gia yến hội sẽ mang theo, nhưng sau khi kết thúc rất hiếm khi gặp lại những người này. Hoặc là, rõ ràng quốc vương lúc chọn lựa nhân tài tham gia tỉ thí Ma Vũ không hề có chút hứng thú, lại không quản ngàn dặm, tàu xe mệt mỏi, vô cùng nhiệt tình tới dự.
Vì thế, người không minh có thể đoán được đại khái, nó là nơi các quốc vương tận tình hưởng lạc sắc, phóng túng, chẳng qua mọi người biết mà không nói ra.
Lúc này, trong hoàng cung Đông Chích, trong nội điện được canh giữ nghiêm cẩn, yến hội đang cử hành…..
Bởi vì mọi người đều biết, Đông Chích hoàng đế thích nam hài xinh đẹp. Nên lần này Đông Chích hoàng tổ chức yến hội, thấy toàn bộ đều là nam hài, mọi người cũng không có ý kiến gì. Dù sao, đối với nhóm quốc vương đã hưởng qua vô số lạc thú mà nói, có thể gợi lên hứng thú, làm bọn hắn cảm thấy kích thích mới là trọng điểm.
Bên cạnh bàn của mỗi quốc vương đều có một nam hài trần trụi khoảng tuổi quỳ gối hầu hạ.
Trung tâm yến hội, hai thiếu niên cỡ , tuổi, diện mạo thanh thuần cực điểm, đang trần trụi để lộ cơ thể xinh đẹp, không để ý ánh mắt mọi người mà bày ra đủ loại tư thế giao hợp, rõ ràng là các tư thế thấp hèn, dâm đãng tới cực điểm lại làm người ta có cảm giác yêu mị, hấp dẫn.
Rất nhiều quốc vương đã vứt bỏ biểu hiện trang trọng, uy nghiêm thường ngày, trực tiếp kéo thiếu niên quỳ gối bên người vào lòng, giở trò dâm ô.
Trường hợp dâm loạn này, đối với Lộ Á vương lần đầu trải qua mà nói, không thể nghi ngờ là rung động mãnh liệt, tra tấn cùng cực.
Lộ Á vương—— Áo Bạc • Hách Lí, mới đăng cơ gần năm, kế thừa phụ thân và huynh trường, phải làm vương quốc Lộ Á trở nên cường đại, giàu mạnh, luôn lấy cần cù, nghiêm cẩn làm mục tiêu.
Trước đây, tuy cũng nghe được ít nhiều từ phụ thân và huynh trưởng về yến hội này, nhưng mà tận mắt nhìn thấy mới phát hiện sự thật cùng tưởng tượng của mình chênh lệch quá xa. Chỉ đành phải đỏ mặt, mất tự nhiên ngồi cục một chỗ.
Kì thực, đối với đại đa số quốc vương, trường hợp này chỉ mới là đồ ăn khai vị, người nào cũng xem qua không dưới lần, nhiều lắm chỉ đủ làm bọn họ thở gấp, có chút phấn khích mà thôi.
Đương nhiên, cũng có người định lực rất tốt, tỉ như Đông Chích hoàng, Nam Việt hoàng, còn có lão nhân luôn giả bộ hiền lành—— Tạp Cách Tra quốc vương, lão nhìn hình ảnh trước mắt, không khác gì đang ngắm hoa trong hoa viên nhà mình.
“Biểu diễn như vậy, các vị quốc vương cũng thấy qua, không có gì đặc biệt, bổn hoàng nghĩ ra một trò chơi rất thú vị, không biết các vị có hứng thú nếm thử hay không?”
Đông Li Trần ngồi trên thủ tịch[vị trí cao nhất] bên trái lên tiếng.
“Ác? Không biết Đông Chích hoàng có đề nghị gì!”
Lập tức có người tò mò hưởng ứng.
“Ha hả….. các vị vương rất nhanh sẽ biết.”
Đông Li Trần cười tới tà tứ.
Không bao lâu sau, một đám nhỏ được dắt vào.
Thấy người tới, các quốc vương không khỏi giật nảy, bởi vì đám nhỏ này không phải ai khác chính là vương tử của các quốc gia.
Số vương tử này, nhỏ mới , tuổi, lớn chỉ được , , vừa tiến vào phòng nhìn thấy hình ảnh hạn chế độ tuổi này lập tức đỏ mặt tai hồng, chân tay luống cuống.
“Việt nhi.”
Hoàng Phủ Ngạo vội vàng đứng dậy, ôm lấy bóng dáng bé xíu đứng lẫn trong đám nhỏ vào lòng.
“Đây là chuyện gì?”
Hoàng Phủ Ngạo không ngờ Đông Li Trần lại dám làm ra hành động khác người như vậy, có chút tức giận hỏi.
“Ha hả……”
Đông Li Trần không để ý cười cười.
“Nam Việt hoàng sao lại xúc động như vậy, xin hãy bớt giận, các quốc vương khác cũng đâu nói gì.”
“Đông Chích hoàng, đây rốt cuộc là……”
Các quốc vương khác cũng bắt đầu đặt câu hỏi.
“Không phải bổn hoàng vừa nói sao, chỉ là chơi vài trò kích thích hơn mà thôi, các món đồ chơi bình thường các vị đều chơi cả rồi, hẳn là chưa chơi đùa vương tử đi.”
Nghe Đông Li Trần dùng giọng điệu thoải mái nói ra đề nghị như vậy, các quốc vương ngồi đây đều chấn động.
Đề nghị này không tồi, nếu là trêu đùa nhi tử của người khác, cho dù nó là nhi tử của Thiên Vương, bọn họ cũng không có ý kiến.
Chính là, trong đó cũng có nhi tử của bọn họ a!
Điều này làm bọn họ chần chờ, tuy rằng bọn họ có rất nhiều nhi tử, mất đi một hai đứa cũng không sao.
Nhưng mà, những hài tử đứng ở đây cơ bản đều là những đứa, xuất sắc nhất, được sủng ái nhất.
“Thế nào? Các vị quốc vương không thích sao?”
Đông Li Trần có chút cười cợt nhìn bọn họ.
“Như vậy đi, nếu các vị quốc vương nguyện ý dâng hài tử của mình ra, thì năm sau bất luận mua ít hay nhiều vũ khí của Đông Chích, tuy nhiên chỉ giới hạn người đầu tiên, Đông Chích sẽ không lấy một phân tiền lời nào, điều kiện này thế nào?”
Đối mặt với điều kiện ưu đãi như vậy, đích xác có rất nhiều người động tâm, cả yến hội bắt đầu sôi trào.
Cơ hồ là lời Đông Li Trần vừa dứt, một hài tử đã bị đẩy ra.
Bị đẩy ra là vương tử của vương quốc Cáp Đa Cách Lạp.
Cáp Đa Cách Lạp cùng Tắc Á Tháp rất gần Nam Việt, hai quốc gia này hàng năm tranh đấu không ngớt.
Vốn thực lực của hai nước ngang nhau, tranh đấu cũng không có gì đáng ngại.
Nhưng mà nữ nhân của Tắc Á Tháp vương lại sinh ra Ngũ hoàng tử Nam Việt, đang được sủng ái vô cùng, đánh vỡ sự cân bằng giữa hai nước làm Cáp Đa Cách Lạp vô cùng lo lắng.
Hiện tại, một cơ hội tốt như vậy nhảy tới trước mắt, Cáp Đa Cách Lạp vương không chút do dự đẩy nhi tử của mình ra ngoài.
Mang theo tâm tư đồng dạng, mấy quốc vương khác cũng định làm thế nhưng hiện tại bọn họ chỉ hận mình ra tay quá chậm.
“Ha hả….. trò hay sắp bắt đầu rồi…..”
Đông Li Trần thâm ý nói.
Hoàn Chương .