“Không sao, mọi người đừng khẩn trương, rất nhanh có thể nhìn thấy nó.”
Ngón tay Thanh Việt vẽ thành một phù chú bắn về phía cái rương, từ nơi phát ra mùi máu tươi nồng đậm.
‘Soạt’
Phù chú ngừng lại giữa không trung, hệt như vừa đập vào cái gì đó, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Ngay sau đó, bọn Tạp Ân liền thấy được một thứ mà cả đời này bọn họ nguyện không thấy!
Lơ lửng giữa không trung là một vật thể lớn cỡ đứa bé , tuổi, cơ thể máu me đầm đìa, tựa như mới bị lột da, huyết nhục mơ hồ, thứ có thể nhìn rõ nhất chính là ánh mắt tản mát ra ánh sáng xanh biếc nhàn nhạt.
Sắc mặt Tây Ca lúc xanh lúc trắng không ngừng nôn khan, hắn đã không còn gì để nôn, lúc nhìn thấy nữ thi kia, mọi thứ trong dạ dày đều nôn ra cả rồi.
“Mọi người phải cẩn thận, huyết chú sẽ lại đây, nhất định phải nhớ kĩ, cho dù thế nào thì các ngươi chỉ được chạy trong phòng, nhưng không được chạy tới chỗ ta cùng đại ca.
Âm thanh Thanh Việt chậm rì rì truyền tới lỗ tai mọi người, cả đám tức tới mức muốn bóp chết bé.
“Giờ…… gi…… làm sao đây……..”
Sắc mặt Mễ Á cũng xanh mét, khẩn trương hỏi Khải Tề bên cạnh.
“Còn có thể làm sao, nó sẽ tới đó, chạy đi!”
Khải Tề cũng khẩn trương tới mức căng cứng hết cả người.
“Ác, hảo, chúng ta mau chạy, Tây Ca, Tạp Ân, di? Tạp Ân……..”
“Đừng kêu Tạp Ân, hắn đã sớm chết ngất rồi.”
Tây Ca nôn tới mức sắc mặt trắng bệch nói.
“Ạc~~~ cái tên vô dụng này!”
Mễ Á bực tức, một cước đá Tạp Ân lăn vào góc tường, huyết chú đã bắt đầu tới gần bọn họ, Mễ Á không còn cách nào, chỉ đành ném một phiến phù ẩn thân lên người Tạp Ân, cùng Khải Tề, Tây Ca chia các hướng trong phòng mà chạy.
………..
So với bọn Mễ Á đang hoan mang, rối loạn dẫn dắt sự chú ý của huyết chú, bên Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo, Minh Khê so ra thì thoải mái tới mức có thể dùng nhàn nhã để hình dung.
Hoàng Phủ Ngạo không cần làm gì, chỉ đứng một bên nhìn là được.
Minh Khê thì giúp đỡ Thanh Việt bày dẫn hồn đăng ra xung quanh, Thanh Việt định trực tiếp thủ hồn dưới vu thuật phong ấn, như vậy có thể thử mức độ lợi hại của vu thuật, qua đó có thể phỏng đoán sức mạnh của người sử dụng vu thuật năm đó.
Dùng thủy nguyên tố ngưng kết thành băng cắt đầu ngón tay, Thanh Việt nhiễu huyết châu làm tim đèn, theo huyết châu tiếp xúc, dẫn hồn đăng tản mát ra ngọn lửa màu đỏ nhàn nhạt hệt như có sinh mệnh, kịch liệt bùng cháy.
‘Răng rắc’
Không được bao lâu, một ngọn dẫn hồn đăng đột nhiên vỡ nát, những ngọn lửa còn lại cũng yếu ớt đi rất nhiều, ngọn lửa màu đỏ nhạt ở trung tâm bắt đầu xuất hiện ánh sáng màu xanh lục.
Thanh Việt biết đây là vu thuật trên nữ thi bắt đầu phản hệ.
Hơn nữ, sức mạnh phản hệ này làm Thanh Việt có cảm giác rất quen thuộc.
Rốt cuộc đã gặp qua sức mạnh này ở đâu?
Đúng rồi, chính là lần chiêu hồn trước!
Thanh Việt nhớ ra, lúc chiêu hồn con cự long kia, chính là sức mạnh này đã phá hủy thuật chiêu hồn của bé.
Đúng vậy, hai lần chiêu hồn đều gặp phải một loại sức mạnh cản trở tương tự.
Tuy lần này có vẻ yếu hơn, nhưng khả năng xuất phát từ một người là rất lớn!
Lại nhiễu thêm vài giọt huyết châu, ngọn lửa trong dẫn hồn đăng lại mạnh mẽ hơn, màu đỏ dần dần thay thế màu xanh lục ở trung tâm ngọn lửa.
“Đại ca.”
“Ân, hảo.”
Không cần Thanh Việt nhiều lời, Minh Khê liền vận dụng linh lực truyền tới ba lá phù trấn tà lơ lửng trên rương, có sức mạnh linh lực của Minh Khê ngăn chặn vu thuật bên trong.
Rất nhanh, ngọn lửa trong dẫn hồn đăng càng ngày càng sinh động hơn, một làn sương mỏng manh như khói từ trong thùng nhẹ nhàng lơ lửng, chậm rãi ngưng tụ phía trên dẫn hồn đăng, như có như không, rất mơ hồ, vừa thấy đã biết hồn phách này đã suy yếu tới cực điểm.
May mắn, Thanh Việt chọn thu hồn vào ban đêm, lúc sức mạnh hồn phách mạnh lên tới cực điểm, nếu là lúc khác, nói không chừng hồn phách yếu ớt này sẽ trực tiếp hồn phi phách tán.
Thanh Việt trực tiếp phóng một phù chú vào hồn phách, hồn phách suy yếu không có năng lực chống cự, lập tức bị hấp thu, phong ấn trong đó.
“Tốt lắm, lấy hồn phách xong rồi, Ngũ đệ, chúng ta qua giúp bọn Khải Tề tướng quân đi.”
“Ân, hảo.”
Thanh Việt lên tiếng, tầm mắt dời tới một đầu khác của phòng.
Bởi vì Tạp Ân từ lúc huyết chú còn chưa bắt đầu công kích đã vô dụng ngã vật ra ngất xỉu, một phiến ẩn thân phù cứ vậy mà lãng phí trên người hắn.
Còn Tây Ca vì không biết vũ kĩ cùng pháp thuật, cơ thể yếu ớt, hơn nữa lại không ngừng nôn khan, rất nhanh liền tiêu hết thể lực, Mễ Á cùng Khải Tề chỉ đành giao một phiến ẩn thân phù cho Tây Ca, để hắn ngồi ở một góc nghỉ ngơi.
Hiện tại, chỉ có Mễ Á cùng Khải Tề hệt như đang chơi bóng, đầu đổ đầy mồ hôi cẩn thận quăng tới quăng lui phiến phù ẩn thân cuối cùng, dẫn dắt huyết chú lòng vòng quanh phòng.
Đại khái là bị dọa lâu, cảm giác cũng có chút chết lặng, Mễ Á cùng Khải Tề hiện tại có thể vừa chuyền ẩn thân phù, vừa tránh né huyết chú công kích, vừa tán gẫu vài câu.
Bất quá, nội dung đại khái thế này.
“Ta về sau không bao giờ…… vớt hải sản nữa!”
“Ta về sau cũng không bao giờ theo ngươi vớt hải sản!!!”
“Ta về sau không bao giờ….. làm càn mà mở mấy rương xa lạ!”
“Ta cũng tuyệt đối không bao giờ đứng cạnh lúc ngươi mở mấy cái rương nữa!!!”
“Ta trước kia làm thế nào lại cảm thấy Tiểu điện hạ đáng yêu a~~~”
………..
“Đại ca chúng ta bắt đầu đi.”
“Ân, tốt, Ngũ đệ.”
Minh Khê vận dụng linh lực vây khốn huyết chú, Thanh Việt thực nhẹ nhàng phóng phù chú lúc nãy dùng để phong ấn nữ thi kia tới huyết chú.
Cả quá trình không tới phút đã hoàn tất.
Kỳ thật, Thanh Việt có thể thu thập huyết chú trước, sau đó mới lấy hồn phách nữ thi.
Chẳng qua trong mắt Thanh Việt, bọn Mễ Á gây họa, nhất định phải để bọn họ lĩnh hội chút hậu quả cùng giáo huấn, nhìn bọn họ ăn chút khổ coi như là hối báo bé đã giúp đỡ đi.
“Ngũ đệ, ngươi phong ấn huyết chú cùng hồn phách nữ thi kia lại cùng nhau sao?”
“Ân.”
“Ngũ đệ, như vậy…….”
“Sức mạnh của huyết chú này vốn thuộc về nữ nhân này, ta phong ấn chúng lại cùng nhau, ngươi nói xem, có khả năng sẽ phát sinh cái gì?”
“Dung hợp!”
“Đúng vậy. Lúc chúng dung hợp lại, sẽ trở thành một loại huyết chú có trí tuệ nhân loại, đặc biệt còn mang theo oán hận vô tận, rất khó đối phó.”
“Ngũ đệ làm vậy là vì……..”
“Mọi người không phải phỏng đoán, Ma Vu Sư gây bất lợi cho phụ hoàng cũng chính là hung thủ sát hại nữ nhân này sao, hắn trăm phương ngàn kế muốn gây bất lợi cho phụ hoàng, như vậy, hắn nhất định sẽ tiếp tục xuất hiện bên người chúng ta.
Chỉ cần hắn tới gần ta trong phạm vi mét, huyết chú này nhất định sẽ cảm ứng được, đến lúc đó, ta không những xác nhận được thân phận, còn có thể mang phiền toái mà hắn gây ra trả trở về, cớ sao mà không làm a.”
Thanh Việt khoái trá mỉm cười.
Nụ cười này làm Minh Khê cảm thấy, dường như Tạp Ân lý giải bản chất Ngũ đệ rất chính xác!
Hoàn Chương .