Chiếc mã xa vốn đang phóng như bay, trong nháy mắt bị chặn lại trước mặt Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt khoảng mười thước, vô luận là xa phu hay người ngồi bên trong xe ngựa, theo quán tính bị hất ngã ra ngoài, lăn lông lốc khoảng bảy tám mét sau đó dừng lại bên cạnh Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo và nhóm người.
Mấy người bị hất ra khỏi mã xa quần áo đều rất hoa lệ, gọn gàng, nhìn qua khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, quỳ rạp trên mặt đất rất nhanh cúi xuống đỡ nhau đứng dậy, từ điểm này có thể nhìn ra vũ kĩ bọn họ không tệ lắm, nếu người bình thường bị ngã như vậy ít nhất phải nằm trên giường suốt một ngày.
Sở dĩ bọn họ té như vậy, đại khái vì bình thường đã quen tung hoành bừa bãi, chưa từng nghĩ có ngày bị người chặn mã xa tới mức hất ngã ra ngoài như vậy, nhất thời không phòng bị nên bị ngã vô cùng chật vật.
“Ngươi……… các ngươi……… dám……..”
Thiếu niên trẻ tuổi bị nhóm người vây quanh hiển nhiên là thủ lĩnh, lúc này gương mặt anh tuấn đã bốc sát khí, đó giờ chưa từng bị đối đãi như vậy, hắn nghiến răng nghiến lợi không nói nên lời.
“Các ngươi thật to gan!”
“Dám chặn mã xa…. của vương tử điện hạ chúng ta……..”
“Dám vũ nhục….. vương tử……. điện hạ của chúng ta như vậy……..”
Lúc nhóm người trẻ tuổi thất điên bát đảo phục hồi chút thần trí, thấy rõ hai người trước mặt bọn họ, tiếng quát cũng trở nên nhỏ dần.
Bọn họ không phải người thường, các tiểu quý tộc lúc còn bé trong chương trình học có một môn là đặc trưng về tướng mạo của các thành viên hoàng thất và quý tộc cao cấp ở các quốc gia, còn có sở thích, đây là phòng ngừa về sau khi gặp mặt tránh khó xử.
Đứa nhỏ trước mắt đang khoát tấm áo choàng lông ngân cừu văn hoàng kim cực kì quý hiếm, mà nó một năm trước Tạp Cách Tra vương quốc đã hiến cho Nam Việt quốc hoàng đế làm đại lễ sinh nhật.
Hơn nữa đứa nhỏ này có mái tóc bạch kim độc nhất vô nhị trên đại lục, đôi mắt lưu ly lóng lánh bảy màu, còn có dung mạo tuyệt thế vô song, thân phận của đứa nhỏ đã biểu hiện quá rõ rệt.
Mà nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh đứa nhỏ, bọn họ mặc dùng không xác nhận được thân phận, nhưng chỉ có thành viên hoàng thất của Nam Việt mới có mái tóc và ánh mắt đen thuần khiết như vậy, thân thiết đứng cùng Thanh Việt, có thể đoán thân phận người này tuyệt đối không tầm thường.
(Sở dĩ bọn họ không đoán được người bên cạnh Thanh Việt là Hoàng Phủ Ngạo, bởi vì Hoàng Phủ Ngạo tuổi đăng cơ, tại vị năm, bọn họ làm thế nào tưởng tượng được Nam Việt hoàng đế tuổi nhìn qua lại hệt như mới như vậy.)
“Các ngươi……. Sao lại cản mã xa của ta………”
Thiếu niên bị vây chính giữ, lúc này đã không còn bộ dáng kiêu ngạo, bệ vệ khi nãy, có chút lo lắng hỏi.
Nếu đã đoán được thân phận bọn Thanh Việt, hắn đương nhiên không dám phát hỏa với Nam Việt hoàng tử, người mà ngay cả phụ vương hắn thấy mặt cũng phải khách khí.
Nhưng lúc nãy quả thực đã mất hết thể diện, lúc này lại bị sượng mặt, chỉ có thể tạm áp chế lửa giận trong lòng, khô khan hỏi.
Lời này vừa thốt ra, nhóm người đang vây xung quanh xem náo nhiệt lập tức sợ ngây người, bọn họ nằm mơ cũng không thấy được Thập Nhất vương tử, người từ xưa tới nay luôn kiêu ngạo, ương ngạnh không xem ai ra gì, cư nhiên sau khi bị chọc lửa giận lại không phát hỏa, không xông lên đòi chém đòi giết a.
Cảnh này làm người ta không khỏi suy đoán thân phận của Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo.
“Bởi vì các ngươi cản đường chúng ta.”
Thanh Việt thản nhiên nói, lại nhìn nhìn đám người trước mặt, cảm thấy không cần tiếp tục nói chuyện, vì thế xoay người kéo ống tay áo Hoàng Phủ Ngạo.
“Phụ hoàng, chúng ta trở về đi.”
Một tiếng ‘phụ hoàng’ này đã chứng thực suy đoán mà bọn người kia không muốn nghĩ tới nhất, nam tử anh tuất chưa tới này quả thực chính là Nam Việt đế vương thủ đoạn thiết huyết trong lời đồn.
“Ân.”
Hoàng Phủ Ngạo lên tiếng, không thèm để ý nhóm người đã mềm nhũn cả chân trước mặt, kéo Thanh Việt rời đi.
Trên một tòa tháp cao cách đó không xa, có người vì bọn họ rời đi, cũng ly khai.
…….
“Điện hạ……. làm sao bây giờ…….. chúng ta xung đột với Nam Việt hoàng đế…….”
“Lần này thảm rồi………”
“Điện hạ…… mau nghĩ biện pháp đi………. nếu quốc vương bệ hạ biết…….. nhất định sẽ giết hết chúng ta……..”
Chờ Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt rời đi, nhóm tâm phúc của Thập Nhất vương tử Kiệt Tây Á Tư • Tạp Cách Tra, vừa tiến vào nhã phòng của khách sạn đã lập tức sợ hãi bắt đầu thương lượng.
“Câm miệng hết cho bản điện hạ!”
Kiệt Tây Á Tư • Tạp Cách Tra nghẹn một bụng tức, nhìn nhóm tâm phúc kinh hoảng, khiếp đảm thì hoàn toàn bạo phát.
“Hắn là Nam Việt hoàng đế thì sao chứ!!! Bản điện hạ tốt xấu gì cũng là vương tử! Bọn họ cư nhiên dám trên đất Tạp Cách Tra, trước mặt mọi người làm bản điện hạ mất hết thể diện! Bản điện hạ nhất định phải giết bọn họ!”
Vương tử điện hạ từ nhỏ đã cao cao tại thượng, không ai bì nổi, từ khi nào chịu qua tức giận như vậy, hắn phải trả lại món nợ này, thiếu niên mĩ tới bất khả tư nghị kia, dám dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn!
“Còn đám phế vật các ngươi nữa! thấy bổn vương tử bị vũ nhục như vậy, như nhiên không dám nói một tiếng! Các ngươi đúng là đáng chết!!!”
Một bên mắng, Kiệt Tây Á Tư vừa đá đám tâm phúc ngã xuống đất để phát tiết phẫn nộ trong lòng, đột nhiên, Kiệt Tây Á Tư máy móc ngừng lại.
“Bọn họ đều đáng chết….. dám chọc giận ngươi……. bọn họ đều đáng chết……. chỉ có giết bọn họ…. mới có thể tẩy mối nhục của ngươi……”
Âm thanh trầm thấp mị hoặc, còn có mùi hương rất kì lạ, không ngừng quanh quẩn bên tai, bên mũi Kiệt Tây Á Tư.
“Ai………. ngươi là ai………”
Kiệt Tây Á Tư hoảng sợ không ngừng xoay người nhìn xung quanh.
“Ngươi không phải muốn giết bọn họ sao? Ta có thể giúp ngươi……….”
“Ngươi có thể giúp ta………”
Kiệt Tây Á Tư dường như đã bị mê hoặc, vẻ mặt dần trở nên dại ra, mơ hồ.
“Ngươi có thể giúp ta……. giết………”
“Điện hạ……. điện hạ…….. ngài làm sao vậy………”
Những người khác bị lời nói quái dị của Kiệt Tây Á Tư dọa hoảng, vội tiến tới hỏi.
Nhưng Kiệt Tây Á Tư dường như đã bị quỷ ám, ánh mắt hiện ra lưu quang u ám, đứt quãng lặp lại mấy câu nói kia.
“Sát…….. sát…… đều đáng chết……….”
“A………..”
“A………. A………..”
Vài tiếng kêu thảm thiết làm người ta rợn tóc gáy từ nhã phòng xa hoa nhất Băng Tuyết thành truyền ra.
……….
Hoàn Chương .