Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

chương 61: chu ngự và mặc dạ vs hoa thược dược tử vong

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc bọn chúng cách con thằn lằn quái dị kia không tới m thì con thằn lằn đột nhiên ngẩng đầu nhảy vọt lên chuẩn xác nhào vào sinh vật nhỏ kia với tốc độ khiến Chu Ngự vô cùng kinh ngạc.

Điều này làm cho anh vốn nghĩ muốn di chuyển không khỏi dừng lại.

Con thằn lằn quái dị sau khi đã ăn thịt xong sinh vật kia liền đi về phía đám người Chu Ngự.

Chu Ngự và Ngô Vận từng bước lui về phía sau. Bọn họ tự động chắn trước hai tên đội viên.

Khác với Chu Ngự và Ngô Vận, hai người họ thiếu khuyết kinh nghiệm ứng phó với sinh vật Nibelungen, sẽ không giống Chu Ngự và Ngô Vận trước hết phải phán đoán tập tính sinh hoạt của chúng rồi tìm cách ứng chiến, một khi mà để mất đi lý trí thì chắc chắn sẽ nhận lấy kết quả vô cùng khốc liệt.

Mặc kệ ra sao đi nữa, Chu Ngự khẳng định nếu con mồi mà xâm phạm vào địa phận của nó thì nó mới phát động công kích.

Trong lúc bọn họ đang lùi lại thì đột nhiên có một tiếng hét lớn phát ra từ phía sau.

Một con thằn lằn quái dị khác không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau bọn họ tấn công một đội viên có vị trí gần nó nhất.

Nó cắn vào bả vai của tên đội viên kia rồi lôi xềnh xệch đi.

Tên đội viên kia rút súng ra không ngừng bắn vào con thằn lằn quái dị kia. Nhưng do bả vai bị thương nên không thể bắn trúng nó, viên đạn văng tung tóe trên vách hang tạo thành các tia lửa.

Ngô Vận muốn chạy tới cứu gã nhưng bị suýt chút nữa bị đạn lạc bắn trúng.

“Mẹ nó— Còn nổ súng lung tung nữa thì ông đây cho chầu trời luôn!”

Một viên đạn bắn xẹt qua mũi chân hắn, chỉ kém khoảng m nữa thôi là Ngô Vận coi như bỏ xác ở đây.

Bên trong hang động này thực sự rất tối nên không thể thấy rõ mục tiêu, ai cũng không dám tùy tiện nổ súng.

“Về sau nếu có nhiệm vụ thì nhất định phải trang bị thêm kính nhìn trong đêm!”

Đây là kinh nghiệm mà Ngô Vận đúc kết được.

Chu Ngự ra sức đuổi theo Ngô Vận, Ngô Vận đuổi theo con thằn lằn quái dị, tên đội viên còn lại chạy sát bên người Chu Ngự.

Chu Ngự cảm thấy mặt đất dưới chân ngày càng nghiêng. Nếu cứ tiếp tục chạy như vậy thì chẳng mấy chốc bọn họ sẽ vào tận sâu bên trong hang động.

Mọi chuyện xảy ra đều không phải trùng hợp, cho dù là ‘Sứ giả’, Parsley Winter hay chim khổng lồ tấn công phi cơ và dồn đuổi bọn họ vào hang động này thì tất cả đã chứng minh một điều, có một sinh vật nào đó muốn đẩy bọn họ vào đây.

Không thể để đối phương nắm quyền chủ động được!

Ngay tại lúc Chu Ngự thò tay ra chỗ cái túi phía sau lưng thì trong chớp mắt có một trận gió đánh úp về phía bên này, Chu Ngự không do dự lập tức giơ súng về phía hướng gió bóp cò, chỉ nghe một cái rầm, có cái gì đó trúng đạn rơi xuống dưới, nằm đè lên người tên đội viên đang đi theo sau anh.

“Anh có sao không?” Chu Ngự bật đèn pin lên rọi vào.

Tên đội viên kia gian nan đẩy cái xác của con thằn lằn quái dị sang một bên rồi ngồi dậy, vẻ mặt gã vô cùng sợ hãi.

“Rốt cuộc đây là cái thứ quái quỷ gì a!”

Ngay tại lúc ánh sáng của đèn pin chiếu qua, Chu Ngự tựa hồ phát hiện trên xác con thằn lằn quái dị kia có cái gì đó, anh nói với tên đội viên kia “Anh mau cảnh giác xung quanh!”

Anh ngồi chồm hổm rọi đèn pin lên xác quái vật.

Lớp vảy trên người nó là mọc ra từ xác thịt, dưới gốc vảy còn dính một ít máu. Chu Ngự khẳng định vào thời điểm mọc vảy, nó nhất định là rất đau đớn.

Trên cổ nó có vài vết sẹo, giống như là dùng sức gãi mạnh nên mới để lại dấu vết.

Và…Cái thứ dài dài ở dưới cái cổ là yết hầu của nó hả?

Phần dưới bụng và cánh tay thì không có vảy, Chu Ngự híp mắt vươn tay muốn lật cánh tay của nó lên xem.

“Huấn luyện viên Chu…” Tên đội viên đứng bên cạnh Chu Ngự có chút lo lắng, lỡ như nó chỉ giả vờ chết rồi đột nhiên tấn công Chu Ngự thì sao?

“Không sao đâu.” Chu Ngự giơ cánh tay của nó lên nhìn phát hiện thấy có cái gì đó giống như hoa văn nhưng bị ma sát nhiều lần nên giờ có chút không thấy rõ.

“Huấn luyện viên Chu, anh đang nhìn gì vậy? Chúng ta tốt nhất là đừng lên chạm vào nó nữa, tôi lo cho huấn luyện Ngô…”

“Là hình xăm.” Chu Ngự bỗng nhiên mở miệng.

“Cái gì? Hình xăm? Sao có thể chứ?”

Gã cũng ngồi chồm hổm xuống, nương theo ánh đèn nhìn vào chỗ đó thì quả nhiên có một cái ấn ký giống như hình xăm.

“Hình như là chữ cái tiếng Anh… Cái này thoạt nhìn giống chữ E, còn đây thì giống chữ Y.” Chu Ngự nói.

“Nếu đúng là chữ cái tiếng Anh thì chỗ này đọc là Emily. Bất quá một sinh vật thì làm sao có hình xăm được! Chẳng lẽ có ai đó đã khắc chữ này lên người nó?”

Trong đầu Chu Ngự nhớ đến thông tin về đội ngũ bác sĩ Đồ Linh mà Tống Trí đã cung cấp cho bọn họ.

Trong đó có một người đàn ông tên là Christopher, trên cánh tay của gã ta có xăm tên của vợ mình: Emily.

“Hắn rất có thể là Christopher Kesi.”

Chu Ngự đứng dậy.

“Cái gì? Người này chẳng phải là… Nhân viên công tác bên ngoài bị mất liên lạc sao? Sao có thể a! Đây rõ ràng là quái vật mà!”

Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào vậy? Gã ta sao lại biến thành cái dạng này?

Nếu Christopher Kesi biến thành bộ dáng này, vậy thì những đội viên khác đâu? Bác sĩ Đồ Linh đâu? Đừng nói hắn cũng biến thành quái vật luôn rồi?

“Thôi chết! Ngô Vận!”

Nếu như suy đoán của anh là đúng thì chắc chắn trong đây có thứ gì đó biến bọn họ thành quái vật!

Chu Ngự rọi đèn pin về phía trước chạy đi, tên đội kia cũng theo sát sau lưng anh.

Ngay tại phía trước, anh mơ hồ thấy bóng dáng của Ngô Vận.

“Ngô Vận! Anh không sao chứ?”

Ngô Vận nhìn Chu Ngự làm động tác im lặng, sau đó chỉ lên phía trên ý cảnh báo trên đầu bọn họ có cái gì đó. Cả ba người đưa lưng vào nhau tạo thành đội hình tam giác đề phòng xung quanh.

Cuối cùng Chu Ngự quyết định lấy đạn sáng ra ném lên trên.

Đạn ném lên cao khoảng m rồi phát nổ.

Cả hang động đều được chiếu sáng như ban ngày, trong nháy mắt kia, ba người bọn họ đều bị dọa đến choáng váng.

Cả hang động so với tưởng tượng của bọn họ thì rộng hơn gắp trăm lần, không khác gì hang động của Earl Pease. Phần vách hang bên trên có vô số lỗ hang, có thể nói là đục phá mà ra.

Ngay trên vách tường có vài con thằn lằn quái dị bò tới bò lui, chúng nó tựa hồ không phản ứng lại với ánh sáng mạnh.

Mà tên đội viên bị con thằn lằn quái dị gặm lấy vai tha đi đang bị nó túm bò lên vách tường, hai chân gã vô lực đung đưa, súng của gã cũng rớt xuống đất vỡ nát.

“Nhiều… Nhiều quá… Chúng ta nên làm gì đây?” Tên đội viên đi theo sau Chu Ngự hỏi.

Tên đội viên bị quái vật tha đi vẫn còn sống, vì mất nhiều máu nên sắc mặt gã trắng bệch.

Cho dù bây giờ bọn họ rất muốn cứu gã nhưng không thể nổ súng, với độ cao như vậy mà rớt xuống chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.

Mặt khác, có một con thằn lằn quái dị đang xoay đầu nhìn về phía bọn họ, Chu Ngự biết bọn họ đã xâm nhập vào phạm vi săn mồi của nó rồi.

Chu Ngự âm thầm tính toán số lượng của thằn lằn quái dị so với số lượng nhân viên công tác bên ngoài bị mất tích.

“Hơn phân nửa đám thằn lằn trong này chính là đội viên đi theo bảo vệ bác sĩ Đồ Linh.” Chu Ngự nói.

“Sao có thể!” Ngô Vận nhìn Chu Ngự với vẻ mặt ‘Đầu óc của cậu bị hỏng rồi à’.

Chu Ngự giương cằm ý bảo Ngô Vận nhìn con thằn lằn đang gắp lấy tên đội viên kia.

Ngô Vận trợn tròn mắt, trên một cánh tay của con thằn lằn có đeo cái gì đó trông rất giống với thiết bị định vị! Đó chính là công cụ bảo vệ mà tập đoàn Cự Lực cung cấp cho mỗi nhân viên công tác bên ngoài khi đi làm nhiệm vụ!

Mà Ngô Vận cũng nhìn ra có một con thằn lằn trên người nó còn có một bộ quân phục ngụy trang rách nát bét!

Tất cả không phải là trùng hợp!

“Đây… Đây rốt cuộc là sao chứ? Bọn họ đúng thật là những đội viên bị mất tích rồi, bọn họ còn ý thức không?” Ngô Vận hỏi.

“Nếu còn ý thức thì đã không tấn công chúng ta.” Chu Ngự giơ súng “Trước khi bước vào phạm vị tấn công của chúng nó, mau giải quyết nhanh gọn lẹ!”

Mang người đã mất ý thức về căn cứ căn bản là không có khả năng, nếu còn bị động chờ đám thằn lằn quái dị này tấn công thì dựa vào tốc độ kinh người của chúng thì bọn họ cầm chắc cái chết.

Đạo lý không nên giết hại đồng loại trong giờ phút này đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Tên đội viên kia bị con thằn lằn quái dị tha lên trên càng ngày càng cao suy yếu mở miệng “Cứu cứu tôi… Xin các người hãy cứu tôi…”

Ngay bên trên đỉnh hang có cái gì đó từ từ chui ra, đó là một đóa hoa khổng lồ.

Đạn sáng sắp hết công hiệu, Chu Ngự ngửa đầu chỉ lờ mờ nhìn thấy một cái bóng đen khổng lồ.

Giống như cái miệng của Địa ngục đang chực chờ cắn nuốt bọn họ.

“Ngô Vận! Anh còn đạn sáng không!” Chu Ngự lạnh lùng nói.

Ngô Vận không nói nhiều liền ném đạn sáng ra.

Trong hang động lại một lần nữa sáng rực lên.

Chu Ngự ngửa đầu nhìn đóa hoa khổng lồ bên trên.

Đóa hoa đó có cánh hoa trong suốt, nhụy hoa là màu bạc, bên trên có dát một lớp bụi mỏng màu vàng kim, so với hoa văn nhiều màu trên đỉnh chóp của nhà thờ Tôn giáo ở phương Tây còn đẹp hơn ngàn lần.

Mỹ lệ như vậy cơ hồ làm cho người ta khó có thể dời mắt đi được.

Mà ngay tại nhụy hoa thò ra mấy cái xúc tu thịt đỏ tươi quấn lấy tên đội viên được con thằn lằn quái dị kia đưa tới.

“Đây chính là thứ quái quỷ đã đã làm cho đám người kia biến dị đó!” Ngô Vận nhìn về phía Chu Ngự.

“Hoa Thược Dược Tử Vong…” Chu Ngự vừa mở miệng vừa nâng súng lên ngắm ngay trung tâm của Hoa Thược Dược Tử Vong mà bắn, nhưng mấy cái xúc tu thịt của nó nhanh chóng nhét tên đội viên đó vào nhụy hoa, đồng thời con thằn lằn quái dị ở bên cạnh thay bông hoa cản lại viên đạn bắn tới.

Hoa Thược Dược Tử Vong cũng giống với Earl Pease, đều là sinh vật cấp A, nhưng nó so với Earl Pease thì hung tàn hơn rất nhiều. Nó cũng có năng lực thao túng các sinh vật cấp thấp hơn, ‘Sứ giả’, Parsley Winter và chim khổng lồ đều bị nó thao túng. Nhụy hoa của nó sinh trưởng rất nhiều xúc tu thịt màu đỏ tươi, đó chính là cơ quan tiêu hóa của nó. Nhưng Hoa Thược Dược Tử Vong làm thế nào có thể biến tất cả nhân viên công tác bên ngoài thành cái bộ dạng kinh khủng này? Chu Ngự hoàn toàn không hiểu nổi.

“Mẹ nó…” Chu Ngự vốn nghĩ cái thứ này sinh trưởng ở một chỗ giống như Earl Pease, chỉ có thể sai khiến các sinh vật cấp thấp làm việc, không ngờ nó ngoài khả năng thao túng sinh vật ra còn có thể cử động linh hoạt đến vậy.

Ngay trong lúc này, đám thằn lằn đang bò trên vách tường cũng từ từ tụ tập lại đây, chúng nó đã bị Hoa Thược Dược Tử Vong khống chế, sớm trở thành con dân của bông hoa này.

Chu Ngự thay băng đạn mới, Ngô Vận và tên đội viên còn lại bất chấp tất cả điên cuồng xả đạn về đám thằn lằn đang bao vây bọn họ bốn phương tám hướng.

Mấy con thằn lằn bị trúng đạn ngã rạp ra đất.

Đối với sự bắn phá điên cuồng của bọn họ, Chu Ngự chỉ bình tĩnh nâng súng khóa chặt mục tiêu, chỉ một phát súng đã giải quyết ba con thằn lằn. (Giỏi quá!)

Nhưng vẫn có cá lọt lưới, một con thằn lằn nhảy vọt lên trên đỉnh đầu của bọn họ, móng vuốt của nó muốn cào vào bả vai của tên đội viên, Chu Ngự liền quyết đoán nổ súng chấm dứt nó.

“A…” Tên đội viên kia ngã ngồi trên đất.

“Hey, anh có sao không vậy?” Ngô Vận kéo gã đứng dậy, kiểm tra vai của gã thì thấy không bị thương gì, chỉ là bị rách áo.

Mà giờ phút này, đám thằn lằn trong hang động gần như chết hết.

Ngô Vận thở phào một hơi, nhưng Chu Ngự liền vươn tay kéo Ngô Vận và tên đội viên kia ra xa “Cẩn thận!”

Chỉ thấy Hoa Thược Dược Tử Vong vốn đã đóng nhụy hoa lại nay thong thả mở ra, một con thằn lằn bị nó phun ra ngoài.

Con vật kia dính đầy chất lỏng đặc rớt xuống một cái rầm trên mặt đất.

Nó chậm rãi đứng dậy, trên người nó có vô số tấm vảy nhỏ đâm lú nhú ra ngoài, máu chảy ròng ròng.

“Trời ơi…”

Chu Ngự bọn họ không ngừng lui lại phía sau, đưa mắt nhìn nó giãy giụa trong đau đớn, miệng há to nhưng không thể phát ra âm thanh, sau đó nó quào quào chân trước dùng sức nắm lấy yết hầu của mình.

“Nó… Nó vừa mới bị ăn vào đi…” Tên đội viên đứng sau lưng Ngô Vận bị dọa cho choáng váng.

Những gì diễn ra trước mắt hoàn toàn vượt ngoài tầm nhận biết của gã.

“Theo lời nói của cậu thì Hoa Thược Dược Tử Vong này… Còn có khả năng đó nữa hả?” Ngô Vận hỏi.

Ngay một giây tiếp theo, đôi mắt con thằn lằn kia nguyên bản còn là ánh mắt của con người nay lại đột nhiên mất đi con ngươi, lúc nó nhìn về phía bọn họ chỉ còn lại tròng trắng.

Nó cúi đầu như đang cảm nhận cái gì đó rồi đột nhiên tấn công về phía Chu Ngự và Ngô Vận.

Chu Ngự không nói nhiều liền rút súng nã một phát vào đầu nó.

Hoa Thược Dược Tử Vong lại lần nữa mở nhụy hoa ra, vố số xúc tu thịt mang theo âm thanh nhớp nháp phóng ra ngoài.

Chu Ngự dứt khoát hướng ngay nhụy hoa xả đạn.

Nhưng trên lớp da của Hoa Thược Dược Tử Vong có một lớp chất lỏng keo dính trong suốt bảo vệ, lúc đạn bắn tới như bắn vào áo chống đạn, căn bản không thể xuyên qua lớp chất lỏng đó, cho nên độc tố thần kinh không thể phát huy tác dụng.

Mà đám xúc tu này trở nên điên cuồng, Chu Ngự và Ngô Vận vừa nổ súng vừa chạy trốn.

Bọn họ chạy dọc theo mạch nước ngầm, nhưng tên đội viên chạy theo sau bọn họ đột nhiên hét thảm một tiếng, Chu Ngự quay đầu lại thì thấy một cái xúc tu đã đâm xuyên qua mắt cá chân gã và đang kéo gã đi.

Ngô Vận và Chu Ngự muốn chạy tới cứu thì mấy cái xúc tu khác đã vọt tới trước mặt bọn họ.

Nên làm cái gì bây giờ!

Hiện tại nên làm gì đây?

Viên đạn không thể bắn thủng nó, xúc tu của nó là vũ khí có sức đâm xuyên mạnh nhất! Hơn nữa nó còn là sinh vật cấp A, nếu không giải quyết bây giờ thì cho dù có thoát khỏi hang động này cũng bị các sinh vật bị nó thao túng xử lý!

Đây là lần đầu tiên Chu Ngự cảm thấy mình lâm vào tuyệt cảnh.

Ngô Vận đánh rơi mất băng đạn dự phòng nên đành phải rút con dao bên hông ra “Cùng lắm thì cá chết lưới rách! Dù sao cái mạng này tôi nhặt được nhiều lần lắm rồi!”

Ngay sau đó, trong đầu của Chu Ngự vang lên một âm thanh: Tôi ở trong này, Chu Ngự, tôi ở trong này.

Con ngươi của Chu Ngự co rút lại, anh biết đây chính là giọng nói của Mặc Dạ.

Anh nghĩ mình rời khỏi căn cứ cũng đủ xa lắm rồi, nhưng không ngờ Mặc Dạ thế nhưng vẫn còn trong đầu mình!

Chu Ngự, tôi không phải là kẻ thù của anh, tôi muốn đưa anh trở về, cho nên không cần cự tuyệt tôi, không cần chống cự lại tôi, hãy tin tưởng tôi… Ngay giây phút này, dù chỉ một lần thôi cũng được.

Chu Ngự nhắm mắt lại, anh nhớ tới hoàn cảnh lần đầu tiên Mặc Dạ cứu lấy mình.

Chẳng có gì đáng sợ cả, Chu Ngự. Không có kết cục nào sánh bằng hiện tại thối nát này. Hoa Thược Dược Tử Vong là sinh vật cấp A, quả thật chỉ có sinh vật cấp S như Mặc Dạ mới có thể đối phó được nó!

Chu Ngự thầm nói trong lòng: Được rồi. Nếu ta tin tưởng ngươi thì bây giờ ta nên làm gì?

Mặc Dạ trả lời: Cho tôi mượn cơ thể của anh, khiến tôi làm chủ rất cả.

Chu Ngự hít sâu một hơi, anh biết mọi việc đã đến nước này thì không còn sự lựa chọn nào khác nữa.

Âm thanh của Mặc Dạ lại vang lên: Chu Ngự… Thả lỏng…

Anh cảm thấy mình như được ngã vào một vòng tay ấm áp, Mặc Dạ ở ngay phía sau ôm chặt lấy anh. Y dán mặt lên một bên má của Chu Ngự, hơi thở của y như lông vũ xẹt qua từng tế bào của anh, chảy tràn vào trong cơ thể anh.

“Đừng lo lắng, hãy giao tất cả mọi thứ cho tôi…Tin tưởng tôi.”

Lúc Chu Ngự mở mắt ra thì đang cố sức chạy trốn.

“Chu Ngự! Cậu tính làm gì vậy!” Ngô Vận muốn vươn tay túm lấy anh nhưng tốc độ của anh quá nhanh khiến Ngô Vận không thể bắt kịp.

Mắt thấy xúc tu sắp sửa đâm vào cơ thể Chu Ngự, nhưng chúng nó như bị một lực lượng vô hình nào đó túm lấy và hất văng ra ngoài.

Ngô Vận sợ đến ngây người, hắn cũng nhanh chóng đuổi theo.

Chu Ngự một đường chạy tới như điên, không hề có chút cản trở nào, anh vọt tới phía dưới Hoa Thược Dược Tử Vong, ngẩng đầu lên nhìn nó.

Mấy cái xúc tu như bị dọa sợ nhanh chóng rút về chui vào nhụy hoa, ngay cả mấy cánh hoa cũng khép lại, hoàn toàn phong bế.

“Thế này là thế nào?” Ngô Vận đuổi theo Chu Ngự bị cảnh tưởng trước mắt làm cho kinh sợ “Chu Ngự! Cậu mau quay lại đây! Chu Ngự!”

Nhưng Chu Ngự không hề có phản ứng nào.

Mà Thược Dược Tử Vong giống như đang lui về phía sau, nó tựa hồ rất e ngại Chu Ngự.

Chu Ngự ngẩng đầu, đôi mắt kia đột nhiên biến thành màu vàng.

Mà bông hoa khổng lồ kia như bị bức vào tuyệt cảnh, nó bỗng dưng mở bung cánh hoa và nhụy hoa ra muốn một ngụm nuốt Chu Ngự vào bụng.

Ngô Vận sợ hãi, cho dù trong tay hắn chỉ có một con dao nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để Chu Ngự bị thứ quái quỷ kia nuốt chửng!

Ngay tại lúc Ngô Vận muốn xông lên thì Hoa Thược Dược Tử Vong giống như bị một luồng sức mạnh dữ dội nào đó đánh thẳng vào, cả người bị xé toạt ra, tạo thành một cái dù (ô) lớn dừng lại phía trên đỉnh đầu của Chu Ngự.

Mà Chu Ngự vẫn duy trì tư thế như cũ.

Thời gian trở nên yên lặng.

Đóa hoa khổng lổ bị xé làm đôi rơi xuống hai bên người Chu Ngự, nháy mắt mục nát thối rữa.

Tên đội viên bị Hoa Thược Dược Tử Vong nuốt cũng bị phun ra ngoài.

Gã vẫn còn ý thức, thật vất vả mới có dưỡng khí, gã dùng sức ho khan dữ dội.

Chu Ngự nghiêng mặt nhìn về phía Ngô Vận “Chúng ta đi.”

Màu sắc con ngươi của Chu Ngự làm cho Ngô Vận giật bắn mình, hắn giơ súng ngắm ngay Chu Ngự. (Hết đạn rồi mà anh)

“Ngươi là thứ gì? Ngươi đã làm gì Chu Ngự!”

Ngô Vận cầm súng vững chắc nhưng trái tim trong lồng ngực của hắn đập thình thịch điên cuồng.

Khóe môi nam tử chậm rãi cong lên, nụ cười kia hoàn toàn không thuộc về khí chất của Chu Ngự.

Lười biếng nhưng cao ngạo.

Giống như trời sinh đã đứng trên đỉnh cao.

“Ngô Vận, tôi là Mặc Dạ. Nếu như không muốn chết, nhân lúc tôi còn năng lực thì hãy mau đi theo tôi.”

Ngô Vận nháy mắt liền hiểu được.

Thân thể Chu Ngự bị Mặc Dạ khống chế cúi người khiêng tên đội viên mất hết sức lực kia lên vai.

Sức mạnh của y quả thật rất thần kỳ, vừa khiêng một người trưởng thành vừa đi mà làm cho người ta có cảm giác như y đang thong dong đi dạo phố.

Bọn họ men theo mạch nước ngầm đi về phía trước.

“Ngươi thật sự là Mặc Dạ?”

“Nếu tôi không phải là Mặc Dạ thì chẳng lẽ là Hoa Thược Dược Tử Vong kia?” Trong giọng nói của Mặc Dạ mang theo một chút chế nhạo.

Đây là loại giọng điệu tuyệt đối không hề có ở Chu Ngự.

“Ngươi là đang ở trong người Chu Ngự?” Ngô Vận lại hỏi.

“Tư tưởng của tôi ở trong thân thể của Chu Ngự. Anh có phải muốn nói, nếu Chu Ngự bị tôi ký sinh, anh rốt cuộc có nên đánh chết tôi không?”

“Chu Ngự là anh em của ta.” Ngô Vận trả lời.

Hắn sẽ tìm mọi biện pháp để cứu Chu Ngự, ngoại trừ việc nổ súng vào anh.

“Nếu như không phải là ký sinh, chỉ dựa vào tư tưởng của ngươi thì ngươi khống chế cơ thể của Chu Ngự bằng cách nào?”

Cái này quả thực rất giống như hai linh hồn sở hữu chung một thân thể, Ngô Vận khó có thể lý giải được.

“Giống như ‘Sứ giả’ chia sẻ thị giác cho Parsley Winter, Parsley Winter bị Hoa Thược Dược Tử Vong khống chế, đây là một loại thần giao cách cảm, cũng là năng lực đặc biệt mà sinh vật Nibelungen có được.”

“Vậy thì ngươi làm thế nào mà có thể giết chết được Hoa Thược Dược Tử Vong? Rõ ràng ngươi không hề đụng tới nó?”

“Là các người đã nói qua, sinh vật Nibelungen được phân theo cấp bậc. Cấp bậc của tôi cao hơn nó cho nên tôi có thể hủy diệt nó.” Mặc Dạ nói nghe có vẻ đơn giản như đang thưởng thức một buổi trà chiều.

“Vậy thì ngươi cũng có thể sử dụng năng lực này giết chết chúng ta?” Ngô Vận lại hỏi.

“Không thể, bởi vì cấu trúc thần kinh của các người khác hoàn toàn sinh vật Nibelungen. Sinh vật nơi này có một loại thần kinh mạch xung đặc biệt, tất cả sinh vật đạt được tới mức độ nào đó có thể sử dụng mạch xung đặc biệt này liên hệ với nhau, thậm chí có thể giao tiếp với giống loài khác. Sinh vật có cấp bậc càng cao thì loại năng lực này càng cường đại. Giống như Earl Pease có thể thao túng sinh vật cấp thấp hơn mình, mà sinh vật cấp S như tôi thì loại mạch xung đặc biệt này càng cường đại hơn gấp trăm ngàn lần.”

“Cám ơn ngươi đã phổ cập kiến thức khoa học. Ta nghĩ Tống tiên sinh hẳn sẽ hứng thú với những gì ngươi nói.” Ngô Vận trả lời.

“Chính là tôi không có hứng thú chia sẻ mấy thứ này với hắn. Tôi thích hắn ở trong bóng đêm sờ soạng tìm kiếm, tốt nhất là trượt dài trên con đường sai lầm luôn thì tôi càng vui!” Trong giọng nói của Mặc Dạ mang theo vài phần trêu tức.

“Được rồi, ta quả thật cũng không ưa gì Tống Trí. Vậy thì ngoài Chu Ngự ra, ngươi có thể khống chế thân thể của người khác không?” Ngô Vận bỗng nhiên lo lắng, nếu giả thuyết của hắn mà có cơ may xảy ra ngoài đời thật thì mỗi một người trong căn cứ không phải sẽ rất nguy hiểm? Cái gọi là hạn chế tự do mà Mặc Dạ nói chẳng qua là y nhàm chán muốn chơi đùa với con người thôi.

“Anh đang miên man suy nghĩ cái gì thế? Trong cơ thể tôi có máu của Chu Ngự, gen của chúng tôi bây giờ đã là một, cho nên tôi có thể mượn thân thể của anh ấy phát huy năng lực của mình, còn về phần những người khác, ngoại từ hấp dẫn các người một chút, đọc suy nghĩ của các người, hay đùa giỡn tâm tình của các người… Còn những mặt khác thì không xài được cái gì hết.”

Mặc Dạ bỗng nhiên xoay người lại dựa vào người Ngô Vận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio