Lý Thắng Nam thờ ơ lui về phía sau “Làm gì có thuốc giải chứ? Loại bệnh độc này chính là do Thượng đế dành tặng chúng ta!Anh chỉ cần bắn anh ta một phát là tốt nhất, dù sao chuyện gì cần làm tôi cũng đã làm xong!”
Ngay lúc đó trên bầu trời hạ xuống một con chim khổng lồ ba mắt gắp lấy Lý Thắng Nam bay lên.
“Nha— Tôi quên nói một chuyện, Chu Ngự hiện tại đang vô cùng yếu ớt, sợ rằng không chịu nổi sự khống chế tinh thần của sinh vật cấp S kia! Mà đến thời điểm Chu Ngự biến dị gen, anh ta hầu như đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với sinh vật cấp S! Chúc anh mạnh giỏi nha Ngô Vận! Coi chừng bị anh ta ăn đó!”
Ngô Vận phẫn hận không ngừng nổ súng đuổi theo Lý Thắng Nam, nhưng vì tầm bắn có hạn nên không thể bắn trúng mục tiêu.
Lý Thắng Nam nghênh ngang rời đi.
“Mịa—-”
Ngô Vận hận không thể đổi thành bản thân là người bị biến dị, tốt nhất là mọc ra đôi cánh bay tới xe nát Lý Thắng Nam!
Hắn trở lại bên cạnh Chu Ngự, vươn tay đặt lên trán anh thì thấy rất nóng.
Cho dù biết trước kết quả Chu Ngự bị biến dị là như thế nào nhưng hắn không muốn bỏ rơi anh.
Hắn cõng Chu Ngự lên lưng bước nhanh về phía trước “Bây giờ chúng ta quay trở lại căn cứ! Mặc dù Tống Trí là một tên khốn kiếp nhưng tôi tin tưởng ông ta nhất định sẽ không bỏ mặc cậu! Ông ta nhất định sẽ dùng tất cả mọi cách giúp cậu chống đỡ được loại bệnh độc này! Còn có Chu Thanh nữa! Những vị học giả giáo sư kia nhất định sẽ có biện pháp cứu cậu! Chu Ngự! Cố gắng chống đỡ! Cậu sẽ sống! Cậu tuyệt đối không được biến thành cái thứ ghê tởm kia!”
Ngô Vận cõng Chu Ngự đi về phía trước, cảm nhận được thân thể của Chu Ngự ngày càng nóng hơn, Ngô Vận sốt ruột không thôi!
Ngay lúc này có một bóng người loáng thoáng xuất hiện.
Ngô Vận kinh hoảng trong lòng, nhanh chóng dừng chân lại đề phòng người trước mặt.
Chẳng lẽ đó là tên Đồ Linh kia? Ông ta lại muốn làm gì?
Thân ảnh kia thon dài, thân mặc trang phục rằn ri nhưng lại không có bất kì vũ khí nào. Đây không thể nào là người của căn cứ được, không có vũ khí cũng không có thiết bị liên lạc, không mang bất kì vật dụng nào mà đi vào rừng rậm thì chẳng khác gì tìm chết, hơn nữa Ngô Vận cũng không có ấn tượng với người này.
Hắn rốt cuộc là ai?
Giống như là sứ giả đến từ vương quốc bóng tối, người nọ chẫm rãi xoay người lại.
Đó là một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, tỉ lệ vóc dáng cũng hoàn mỹ không kém, hắn không phải là Đồ Linh.
Ngô Vận lạnh giọng mở miệng “Anh rốt cuộc là ai?”
Toàn thân của hắn tỏa ra khí chất vô cùng lãnh liệt, bờ mi rũ xuống hờ hững liếc nhìn Chu Ngự đang nằm trên lưng Ngô Vận.
“Anh trở về nói cho Tống Trí, tôi sẽ gắt gao theo dõi Đồ Linh, hai ngày nữa gã ta sẽ đi tìm Thủy tổ Ymir. Chúng ta có thể liên thủ đối phó gã.”
Giọng nói kia giống như núi băng vạn năm, mà toàn bộ rừng rậm nguyên thủy này lại giống như một cái ly rượu, tiếng băng đá đụng vỡ vào nhau vang vọng trong cái ly.
Đối phương đang muốn xoay người rời đi thì Ngô Vận lớn tiếng hỏi “Khoan đã! Anh rốt cuộc là ai! Anh vẫn chưa có trả lời tôi đâu!”
Người đàn ông kia chậm rãi xoay người lại, trong chớp mắt hai con ngươi biến thành màu vàng.
Ngô Vận sợ hết hồn “Anh rốt cuộc là người bị biến dị hay là sinh vật cấp S?”
“Về hỏi Tống Trí thì biết.”
Không tới hai giây, người đàn ông thần bí kia liền biến mất.
Mặc Dạ đang nằm trên giường bỗng nhiên trợn to hai mắt, sống lưng cong lên ngồi bật dậy.
Y dùng sức hô hấp giống như vừa mới từ cõi chết trở về, mồ hôi lạnh đã thấm đẫm hai bên thái dương, đầu ngón tay còn hơi run rẩy.
Trong đầu y không ngừng tua đi tua lại hình ảnh Lý Thắng Nam cầm ống tiêm đâm thẳng vào bắp đùi trong của Chu Ngự.
Cái ống tiêm đó nhất định chứa chất lỏng trí mạng, nếu không thì tại sao sự liên kết tinh thần giữa y và Chu Ngự bị cắt đứt? Với lại y cũng không thể nào kết nối lại được với Chu Ngự.
Qua một hồi lâu, hô hấp của y ngày càng dồn dập.
Tống Trí đứng ở trước bức tường thủy tinh phía đối diện, cơ hồ là đã đợi rất lâu.
“Xem ra ngươi lại tới chỗ của Chu Ngự nhưng bị cậu ta phản kháng kịch liệt.”
Liên kết tinh thần ở một khoảng cách rất xa làm cho Mặc Dạ tiêu hao không ít tinh lực, y chậm rãi đứng dậy đi tới trước mặt Tống Trí.
Lúc này Mặc Dạ đã không còn dáng vẻ ung dung lười biếng trước kia nữa, ngược lại y nhíu chặt lông mày, ánh mắt dùng sức trừng Tống Trí “Chu Ngự đã xảy ra chuyện, đây chính là nguyên nhân ta không có cách nào cảm ứng được với anh ấy. Nguyên nhân xuất hiện tình huống như vậy chỉ có hai cái. Một là thân thể của anh ấy quá yếu ớt, không thể chịu đựng được cảm ứng tinh thần với ta. Hai là… Anh ấy đã chết.”
Mặc Dạ vươn tay vuốt tóc mái bị mồ hôi làm ướt ra sau đầu, lộ ra cái trán sáng bóng, y tựa hồ như rơi vào trói buộc sâu đậm không thể nào giãy ra được.
Tống Trí nhìn Mặc Dạ, nhàn nhạt hỏi “Ngươi có biết nét mặt bây giờ của ngươi nhìn giống cái gì không?”
Mặc Dạ nhắm mắt lại hỏi “Giống gì?”
“Giống như ngươi đang sợ hãi một cái gì đó vậy.”
Mặc Dạ cúi đầu cố nhếch môi tạo thành một nụ cười “Ta dĩ nhiên là sẽ sợ hãi. Hay là nói sợ hãi là một bản năng của loài người? Hơn nữa ngươi cũng biết ta đang sợ hãi cái gì.”
“Ta không thể để cho Chu Ngự và ngươi rời đi, bởi vì các ngươi sẽ không quay trở lại.”
Mặc Dạ bất đắc dĩ cười “Như vậy thì ngươi không muốn biết tung tích của hắn sao?”
“Ngươi nói hắn, là chỉ ai?” Tâm trạng của Tống Trí bị lay động, theo bản năng tiến một bước về phía trước.
“Tống Lẫm… Mặc dù hắn là tiền bối, ra đời sớm hơn mấy năm so với ta, nhưng vận may của hắn rõ ràng không có tốt bằng ta. Hắn chọn trúng ngươi, mà ta lại chọn trúng Chu Ngự. Ngươi luôn nghĩ rằng kế hoạch của mình vĩnh viễn không có sơ hở, nhưng cho dù là thế giới con người hay Nibelungen, không có gì là hoàn hảo cả. Ngươi thì luôn suy tư, còn Chu Ngự lại trực tiếp hành động.” Trong giọng nói của Mặc Dạ tràn ngập sự giễu cợt.
Con ngươi của Tống Trí khẽ co lại “Vì vậy… Cho dù ngươi biết Tống Lẫm ở đâu thì cũng sẽ không nói cho ta biết.”
Mặc Dạ nói “Thôi được rồi… Đợi Ngô Vận trở về, anh ta sẽ nói cho ngươi biết tung tích của hắn, khi đó tới lượt ngươi bác bỏ lệnh cấm thả ta ra ngoài.”
Bả vai Tống Trí căng lên, nhưng rất nhanh che dấu ưu tư của bản thân, hắn xoay người rời khỏi.
Ngô Vận cõng Chu Ngự chạy như điên, giống như chưa tắc thở thì sẽ không dừng lại.
Bỗng dưng hắn vấp phải cục đá ven đường té xấp xuống, chật vật không thôi.
“Mịa nó! Sao lại xa như vậy chứ?!”
Cảm nhận hô hấp của Chu Ngự từ nặng nề dần trở nên nhẹ bẫng, Ngô Vận càng lo lắng thêm, hắn thử vươn tay sờ trán của Chu Ngự thì thấy nóng đến dọa người.
“Chu Ngự! Cố chịu thêm chút nữa! Cậu ngàn vạn lần không được chỉ mới có như vậy thì đã buông xuôi!”
Nếu cậu buông tay rồi thì làm sao tôi đứng vững được đây?
Ngay lúc đó, ánh sáng của phi cơ trên trời chiếu xuống hai người bọn họ, rọi thẳng lên mặt Ngô Vận, hắn nhất thời không mở mắt nổi, gió mạnh từ cánh quạt thổi tới, một sợi thang dây được thả xuống.
Ngô Vận thở ra một hơi “Rốt cuộc thì Tống Trí cũng phái người tới! Vậy là ông ta đã nhìn thấy pháo tín hiệu!”
Hắn mừng rỡ lay lay Chu Ngự trên lưng nhưng anh lại không có phản ứng gì. Ngô Vận cõng Chu Ngự leo lên thang dây, vừa tiến vào cabin thì bị mấy nhân viên công tác bên ngoài đồng loạt chĩa súng vào Ngô Vận.
“Các người muốn làm gì?” Ngô Vận hung hăng trừng đối phương, hai bên giằng co ở cửa cabin.
Một tên nhân viên trong đó lên tiếng “Chu Ngự có phải bị nhiễm bệnh độc?”
“Rắm thí!”
Lý Thắng Nam cũng vậy, đám người được Tống Trí phái tới cũng như vậy! Nếu như không phải vì che chở cho Chu Ngự, Ngô Vận liền dứt khoát xông lên đập đám người này một trận tơi bời rồi!
“Chúng ta phải cẩn thận thì tốt hơn, anh cũng không hy vọng chúng ta trước khi quay về sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”
Hắn ta lấy ra một cái ống tiêm, cây kim nhọn trên đó lóe lên hàn quang.
“Đây là thứ gì?” Ngô Vận cầm chặt cổ tay của đối phương cảnh giác hỏi.
“Đây là thuốc gây mê, khí gây mê phản ứng rất chậm với con thằn lằn, cho nên phải áp dụng phương pháp chích trực tiếp để cho anh ta hấp thu nhanh chóng.” Giọng nói của Hàn Lật Đẳng truyền tới, cô rời khỏi vị trí phó lái đi đến “Có thể tôi sẽ tổn thương người khác, nhưng tuyệt đối sẽ không bao gồm Chu Ngự.”
Hàn Lật Đẳng là bạn cũ của bọn họ, là đội trưởng đội cấp cứu cho nhân viên công tác bên ngoài.
“Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy, không thể tùy tiện tin tưởng bất kì người nào.”
Lý Thắng Nam chính là một bài học xương máu của Ngô Vận.
“Anh yên tâm, nếu như anh ta còn chưa chết… Thì thuốc gây mê này sẽ không ảnh hưởng gì đến anh ta cả.”
Ý nói nếu như Chu Ngự định trước là sẽ chết thì ít nhất thuốc gây mê này sẽ bảo vệ an toàn của những người khác.
Ngô Vận cố nén kích động trong lòng, hắn mặc dù lo lắng cho Chu Ngự nhưng không đến nổi mất đi lí trí “Được rồi.”
Hàn Lật Đẳng tiêm thuốc vào cho Chu Ngự, cũng không ngừng quan sát phản ứng của anh.
Cơ thể anh nóng như lửa, Hàn Lật Đẳng cúi đầu xuống áp tai vào lồng ngực của anh, nhịp tim của anh đập rất nặng nề, tốc đồ lại tương đối chậm chạp, cơ hồ phải qua tận năm, sáu giây mới đập được một cái.
Tình huống như vậy quả thực không mấy lạc quan.
Mười mấy phút sau, bọn họ an toàn trở về căn cứ, Chu Ngự được lập tức đưa tới phòng cấp cứu. Lần cấp cứu này coi như chuẩn bị võ trang đầy đủ, bên trong không những trang bị ống khí phun thuốc gây mê mà còn phối thêm súng máy tự động. Một khi Chu Ngự xuất hiện biến dị thì lập tức bỏ mạng ở nơi này.
Ngô Vận siết chặt nắm tay đứng bên ngoài phòng cấp cứu, nếu như hắn sớm phát hiện sự khác thường của Lý Thắng Nam thì Chu Ngự sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Sự tự trách cơ hồ đã bao phủ toàn thân hắn.
Lúc Tống Trí bước vào, hắn đột nhiên đấm một phát vào mặt Tống Trí khiến mắt kính văng ra ngoài.
“Không phải ông nói đây chỉ là một đợt khảo sát thôi sao! Ông rốt cuộc có biết rõ Lý Thắng Nam là người thế nào không? Nếu như ông chọn phi công cho đợt khảo sát lần này không phải là cô ta thì Chu Ngự đã không xảy ra cớ sự này! Tất cả mọi chuyện đều là cái bẫy do Đồ Linh bày ra, ông có hiểu hay không! Nếu như Chu Ngự có chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”
Tống Trí cúi người nhặt mắt kính lên.
Nó đã bị vỡ vụn.
Tống Trí vươn ngón tay chọc gỡ hết mảnh vụn của mắt kính ra rồi lấy khăn tay bọc gọng kính lại cất vào túi “Bất kể chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra, và cũng có nguyên nhân của nó. Giống như tôi không tra ra được bối cảnh của Lý Thắng Nam, giống như cậu bị kỹ thuật lái phi cơ của cô ta đánh lừa rồi hoàn toàn tín nhiệm cô ta.”
Ngô Vận há miệng nghẹn lời.
“Nói đi, ngoại trừ bác sĩ Đồ Linh ra thì cậu còn gặp được ai nữa?”
Ngô Vận ngẩn người hồi lâu, khoảng mười giây sau mới trả lời “Tôi gặp được một người tuổi trẻ mặc trang phục rằn ri, nhưng tôi chưa bao giờ thấy qua anh ta ở trong căn cứ. Anh ta có đôi mắt màu vàng, giống như Mặc Dạ vậy. Lúc bác sĩ Đồ Linh khởi động năng lực cũng có con mắt y chang như vậy. Anh ta trông khoảng hai mươi tuổi, dung mạo rất tuấn mỹ, tôi còn nghi ngờ anh ta chính là sinh vật cấp S.”
“Hắn có nói gì không?”
“Anh ta nói muốn hợp tác với chúng ta đối phó Đồ Linh, anh ta còn bảo sẽ ở chỗ Thủy tổ Ymir đợi ông.”
“Hắn có nói thời gian cho cậu không?”
Ngô Vận lắc đầu “Không có.”
Hắn nghiêng mặt nhìn về phía phòng cấp cứu, Hàn Lật Đẳng cau mày đang tiến hành kích điện sốc tim cho Chu Ngự, thân thể Chu Ngự nảy lên nảy xuống theo mỗi cú giật, máy đo điện tâm đồ bên cạnh ngày càng thấp dần.
Ngô Vận khẩn trương tiến lên một bước, vươn tay đặt trên cửa kính.
Hàn Lật Đẳng lớn tiếng kêu lên “Tim đập quá chậm, huyết áp đang hạ xuống, nhanh chóng tiêm Adrenalin cho anh ta!”
“Nhiệt độ của anh ta đã đạt tới C!”
“Nhiệt độ cao như vậy chắc chắn đầu óc đã bị cháy hỏng, không còn khả năng cứu cậu ta nữa rồi!” Tống Trí ngoẹo đầu nói “Hơn nữa tình trạng này không khác gì so với tên đội viên bị biến dị trước kia.”
Ngô Vận siết chặt hàm răng nhìn chằm chằm Chu Ngự “Cậu ta sẽ không bị biến dị, tuyệt đối sẽ không! Từ trước tới giờ trải qua biết bao tình cảnh dù nguy hiểm đến cỡ nào, ngay cả khi chúng ta cho rằng sẽ chết chắc nhưng cậu ta vẫn sẽ xông tới vượt qua, lần này cũng giống như vậy! Tôi tin tưởng cậu ấy!”
Ngay lúc đó, máy đo nhịp tim của Chu Ngự kéo dài một đường thẳng tắp, hoàn toàn ngừng thở.
Hàn Lật Đẳng vẫn không có buông tay “Mau chích thêm một liều Adrenalin vào lồng ngực anh ta nữa đi!”
Nhưng là Chu Ngự vẫn không có bất kì phản ứng nào.
“Bác sĩ Hàn Lật Đẳng! Anh ta đi rồi! Thật sự đã đi rồi!”
“Nhịp tim của anh ta đã ngừng đập hơn nửa tiếng rồi!”
Hàn Lật Đẳng bình tĩnh lại, nước mắt rơi lã chã.
Cô quay đầu lại nói với Tống Trí “Chu Ngự đã chết…”
Ngô Vận há hốc miệng, trái tim như bị người ta thụi cho một cú, hắn khó có thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt.
“Điều này không thể nào… Chu Ngự, cậu mau tỉnh lại đi!”
Ngô Vận nện từng quyền lên cửa kính.
Vì phòng ngừa Chu Ngự biến dị, toàn bộ nhân viên cấp cứu đều rời khỏi, chỉ để lại một mình Chu Ngự nằm trên giường. Anh nhắm mắt lại, mi cốt kiên định làm cho người ta có cảm giác như anh vẫn còn đang chống đỡ.
“Để cho tôi đi vào. Coi như tất cả mọi người đã muốn buông bỏ, hãy để cho tôi vào phụng bồi cậu ấy.”
Tống Trí hung hăng đấm một cú vào mặt Ngô Vận, lạnh lùng nói “Ngô Vận! Cậu tỉnh táo lại dùm tôi có được không! Cậu muốn đi vào đó để trở thành chất dinh dưỡng cung cấp cho sự biến dị của cậu ta sao? Nếu như Chu Ngự còn sống, cậu ta hy vọng cậu sẽ không xảy ra bất kì chuyện gì! Bởi vì cậu là đặc biệt! Nếu như cậu muốn làm gì cho Chu Ngự thì mau mau chuẩn bị đi, khi chúng ta tới chỗ của Thủy tổ Ymir gặp Đồ Linh, cậu sẽ có cơ hội trả thù cho Chu Ngự!”
Ngô Vân giơ tay che mặt mình “Không… Ông không hiểu! Mỗi lần đều là cậu ấy bỏ đi tất cả vì chúng ta, nhưng những gì chúng ta làm được cho cậu ấy đều quá ít.”
“Nhưng bắt đầu từ giờ phút này, cơ hội để cậu làm vì Chu Ngự sẽ còn rất nhiều.”
Lúc này, Mặc Dạ đang nhắm mắt lại cố gắng kết nối với Chu Ngự nhưng lại không thu hoạch được gì.
Y ngẩng đầu nhìn về phía máy thu hình, chậm rãi mở miệng “Lí Khiêm, tôi biết anh đang nhìn tôi.”
Lí Khiêm đang nhìn chằm chằm máy thu hình thấy thế liền ngẩn cả người. Đôi mắt lưu ly của Mặc Dạ tựa như hai cái động đen vậy, khiến hắn không cách nào điều chỉnh tâm tình của bản thân được.
“Giúp tôi mở cánh cửa này ra, tôi muốn đi ra ngoài.”
Giọng nói của Mặc Dạ như vang lên từ một chỗ sâu hun hút nào đó bên trong đầu óc hắn, Lí Khiêm lập tức tắt bộ phận phát âm thanh như giọng nói của Mặc Dạ vẫn quanh quẩn mãi không tan.
“Tôi không có khống chế anh. Trừ Chu Ngự ra, tôi không thể khống chế được những người khác. Sâu trong nội tâm của anh rất rõ ràng, nếu như anh không vì Chu Ngự làm cái gì đó, anh sẽ hối hận cả đời. Bây giờ xin anh hãy vì Chu Ngự làm một việc mà anh có khả năng làm được, đó là—để cho tôi ra ngoài.”
Lí Khiêm cố gắng lảng tránh đi giọng nói Mặc Dạ, nhưng càng lảng tránh, hắn càng nhớ đến những việc Chu Ngự đã làm vì mọi người trước đó và đôi mắt trong suốt của Mặc Dạ, trong lòng nhất thời mềm nhũn cả ra.
Siết chặt nắm đấm, Lí Khiêm mở miệng nói “Thật xin lỗi Mặc Dạ, tôi không thể làm được… Tôi không thể!”
Hắn cố gắng nhắm mắt lại.
“Nghe đây Lí Khiêm, Chu Ngự sắp không xong rồi. Tôi phải đi gặp anh ấy! Tôi nhất định phải đi gặp anh ấy!”
Lí Khiêm nghiến răng một cái, ngón tay lướt trên bàn phím nhấn ra một chuỗi mật mã, thời điểm cánh cửa mở ra, Lí Khiêm sợ hết hồn, hắn không ngờ mình lại làm ra một việc điên rồ đến vậy. (cho anh like)
“Ta không nên nhìn ngươi! Không nên nghe lời ngươi nói! Ta tuyệt đối sẽ không bị ngươi khống chế nữa đâu!”
Lí Khiêm không ngừng nói với bản thân như vậy nhưng lại không cách nào khống chế được cơ thể nhìn thẳng vào màn hình đối mặt với Mặc Dạ, ma xui quỷ khiến nhập mật mã mở luôn ra lớp cửa thứ hai, trơ mắt nhìn Mặc Dạ cứ như vậy đi ra ngoài.
Mặc Dạ vừa rời khỏi căn phòng kia, còi báo động hú lên chói tai, vô số nhân viên công tác bên ngoài lập tức vọt ra, âm thanh rút súng lên đạn đồng loạt vô cùng vang dội.
Mặc Dạ thờ ơ cười một tiếng, đôi mắt của y có khả năng mê hoặc thần hồn kẻ khác.
“Tống Trí không có nói với các người để ta sống sao?”
Ngay tại lúc bọn họ còn do dự thì trong nháy mắt Mặc Dạ nhanh chóng nhảy lên trần nhà để mượn lực phóng xuống, bất ngờ vọt tới trước mặt một nhân viên, hai người đối mặt với nhau trong nháy mắt, y giơ tay tháo hộp tiếp đạn trên khẩu súng của hắn ta rồi đạp văng ra ngoài.
Mặc Dạ tiếp tục cúi thấp người đá ngã một tên nhân viên khác, sau đó xoay người đá một cú vào cổ của tên nhân viên ở phía sau lưng, tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, tầm mắt bình thường của con người không thể nào bắt kịp được!
Nguyên cả cái hành lang lộn xộn thành một đống, Mặc Dạ như được thần phù hộ, động tác của y vô cùng quả quyết lưu loát, các nhân viên khác căn bản không thể nào đấu lại được.
Trong số bọn họ có người bị Mặc Dạ vặn trật khớp cổ tay, có người trực tiếp bị y đánh vào gáy cho ngất xỉu, bất qua chỉ có vài giây ngắn ngủi, trong hành lang đầy rẫy nhân viên nằm ngổn ngang không lết dậy nổi.
Lí Khiêm nhìn màn hình theo dõi sợ đến cứng người “Trời ơi! Đây đúng là không phải người a!”
Khoan đã… Mặc Dạ đâu có phải là người…
Càng không phải nói đến tủy dịch của Chu Ngự, Mặc Dạ bị phong ấn tới % sức mạnh, bây giờ chẳng qua y chỉ có thể sử dụng thể lực để giải quyết mọi chuyện mà thôi. Nhưng mà mỗi động tác của y lưu loát trôi chảy giống như đúc Chu Ngự.
“Quả thật còn ngầu hơn so với mấy cái phim võ thuật nữa!” Lí Khiêm không kìm được vỗ tay vài cái.
Mặc Dạ ngẩng đầu nhìn máy thu hình nhẹ giọng nói “Cám ơn, Lí Khiêm.”
Y hất chân một khẩu súng đang nằm trước mặt nảy lên cầm chắc vào tay, sau đó tiêu sái đi ra ngoài.
Tống Trí đang đứng trước phòng cấp cứu nhận được tin tức Mặc Dạ đã rời khỏi, hắn lập tức thông báo cho nhân viên bảo vệ, cũng nói với Ngô Vận “Mau rút súng của cậu ra, Mặc Dạ sắp tới!”
Trong mắt Ngô Vận lóe lên một tia hy vọng “Mặc Dạ tới không phải là chuyện rất tốt sao? Hắn đã cứu Chu Ngự rất nhiều lần, lần này hắn cũng sẽ cứu được cậu ấy!”
Tống Trí trừng mắt nói “Cậu bị ngu hả? Đừng quên Mặc Dạ là sinh vật cấp S! Chúng ta không thể biết được phản ứng của hắn sau khi thấy Chu Ngự bị biến dị sẽ ra sao!”
Nhân viên bảo vệ cho Tống Trí nhanh chóng đứng vây quanh hắn, nâng súng chĩa khắp bốn phía như đang lâm đại địch.
Trong hành lang truyền tới tiếng bước chân, mỗi một bước như muốn nghiền ép thần kinh của Tống Trí.
Cửa mở ra, một thanh niên mặc áo sơ mi trắng cầm súng bước vào. Mái tóc đen óng ả bồng bềnh như sóng biển nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước chân của y. Thân hình của y cao gầy, nhìn có vẻ không được cường tráng nhưng mỗi một đường cong hay bắp thịt đều ẩn chứa sức mạnh không thể xem thường.
Biểu tình trên mặt y vô cùng lạnh lẽo, trong nháy mắt áp bạch tất cả nhân viên đang cầm súng chĩa vào y, khiến họ sinh ra sự sợ hãi khó hiểu.
Hàng người cầm súng đứng đầu thì run như cầy sấy, ngay cả họng súng cũng run không kém.
“Tống Trí! Ta không có thời gian chơi với ngươi! Mau mở cửa ra! Ta muốn gặp Chu Ngự!”
Ánh mắt Tống Trí hờ hững “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Ngay lúc đó, Ngô Vận đang đứng bên cạnh Tống Trí đột nhiên rút súng chĩa ngay vào huyệt thái dương của hắn, trong nháy mắt tất cả họng súng đều chĩa vào Ngô Vận.
Nhưng Ngô Vận không hề có chút khiếp sợ nào, họng súng của hắn so với bọn họ còn vững chắc hơn “Nghe lời của hắn, mở cửa ra! Để cho hắn vào gặp Chu Ngự!”
Biểu tình của Tống Trí trở nên lạnh buốt “Ngô Vận, cậu nhất thiết phải làm như vậy?”
Ngô Vận thờ ơ cười một tiếng “Cho Mặc Dạ vào gặp Chu Ngự, ngay bây giờ!”
Cho dù còn một chút hy vọng nhỏ nhoi để cứu Chu Ngự sống dậy, hắn cũng sẽ không bỏ cuộc.
“Vậy cậu muốn Mặc Dạ nhìn thấy Chu Ngự bị biến dị sao?”
Ngô Vận bất đắc dĩ cười một tiếng “Ngay cả suy tính hắn đều không có liền đã chạy tới đây, chẳng lẽ còn quan tâm đến chuyện đó sao?”
Tống Trí chỉ đành nâng tay phải lên nhẹ nhàng quơ quơ “Thôi được rồi, Ngô Vận. Tôi cho là cậu biết Chu Ngự rất quan trọng đối với Mặc Dạ. Ở trước mặt người quan trọng của mình, ai cũng muốn bản thân phải trở nên thật hoàn mỹ. Bất quá… Hoàn mỹ cũng chả có ý nghĩa gì. Lí Khiêm, không phải cậu thả Mặc Dạ ra sao? Nếu như vậy thì giúp cho chót luôn đi, giúp hắn mở cửa phòng cấp cứu ra.”
Lí Khiêm nuốt nước miếng, hắn biết mình phải gánh vác trách nhiệm như thế nào, nhưng hắn cũng có chuyện nhất định phải làm của mình. Lí Khiêm nhanh chóng nhập chỉ thị mở cửa phòng cấp cứu ra, Mặc Dạ nhanh chóng đi vào, còn Ngô Vận thì đứng canh bên ngoài.
Khi Mặc Dạ từng bước lại gần nhìn Chu Ngự nằm trên giường đã tắt thở, bờ ngực không còn phập phồng. Bước chân của y cũng trở nên chậm lại, y mở to đôi mắt miêu tả tỉ mỉ ngũ quan của Chu Ngự, chậm rãi cúi người xuống ấn đầu Chu Ngự vào lòng mình, tựa như đó là toàn bộ hơi thở và sinh mạng của mình. Không còn bất kì dấu hiệu của sự sống nào, bên trong đầu của Chu Ngự là một mảnh tĩnh lặng, Mặc Dạ không nhìn ra được bất kì điều gì.
Mặc Dạ không có lộ ra biểu tình thống khổ, chỉ là hoang mang mờ mịt. Tựa như còn chưa có hiểu rốt cuộc đã xảy chuyện gì.
Ánh mắt của Mặc Dạ biến thành màu vàng, tựa như đang tiến vào một loại trạng thái vô thức nào đó.