Có người tập kích tiến sĩ Cook. Nhưng là ai mới được?
Khẳng định không phải Ngô Vận và Chu Ngự, bọn họ hiện đang bị Daniel giám thị ở bên trong căn cứ, hơn nữa con gái của Ngô Vận cũng đang nằm trong tay bọn chúng, không thể nào tùy tiện hành động được.
Vậy thì là người của tiến sĩ Đồ Lâm?
Chẳng qua trông đối phương không có muốn ngộ sát cậu, viên đạn bắn tới toàn nhắm vào người tiến sĩ Cook, mà Đồ Lâm không thể nào là loại người đạt được mục tiêu nhưng không được tổn thương người vô tôi.
Cho nên… rốt cuộc là ai?
Chu Thanh thầm suy đoán trong lòng, nhưng mãi mà vẫn chưa có câu trả lời.
Những người đi theo tiến sĩ Cook chưa có bị bắn chết liền tụ tập bên người ả, bọn họ xoay lưng về phía Cook, nòng súng chỉa vào bốn phương tám hướng.
Ngay trong lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng hú dài, ba con chim khổng lồ ba mắt đâm xuyên qua tán cây rậm rạp lao thẳng xuống, cánh của chúng xẹt qua trong chớp mắt liền đi tong bốn, năm người.
“Là Tống Lẫm!”
Cook dịch Chu Thanh qua một bên để lộ khẩu súng, dứt khoát bắn trúng một con.
Nhưng rất nhanh, một tốp chim khổng lồ khác liền bay tới, tiểu đội hộ vệ rối rít giơ súng lên bắn. Nhưng tốc độ của bọn họ quá chậm, lại mất đi thêm hai người.
Cook hừ lạnh một tiếng, từ bên hông lấy ra một đồ vật giống như còi được chế tạo rất đặc biệt “Tống Lẫm, để cho ngươi nếm thử phát minh mới nhất của tập đoàn Cự Lực!”
Đồ vật đó được thổi lên nhưng Chu Thanh lại không nghe được âm thanh gì, ngược lại đám chim trên bầu trời phát ra tiếng hú chói tai tựa hồ rất không thích âm thanh này, rối rít mất đi khả năng bay lượn rồi rớt xuống, tình cảnh trước mắt không khác gì một trận mưa chim.
Ngay tại thời điểm tiểu đội hộ vệ tính giải quyết đám chim này thì trong rừng truyền tới một tiếng vang dữ dội, Ma Quỷ Đằng ùn ùn ào ra, giống như từng đợt sóng hùng dũng trong rừng ập tới tạt thẳng vào bọn họ, đánh cho tiểu đội tan đàn xe nghé, một đám dây leo bện thành cái lưới giăng trên đầu Cook, nhưng ả nhanh chóng kéo Chu Thanh tránh khỏi và không ngừng nổ súng, đạn bắn trúng đám dây leo, độc tố thần kinh khiến chúng thối rữa trong nháy mắt.
Nhưng đây chưa phải là kết thúc, dưới mặt đất phập phồng một trận, phảng phất như có cái gì đó đang chạy tới.
Số đội viên đi theo bên cạnh Cook giờ chỉ còn lại ba người, mà thấp thoáng trong rừng đã có thể nhìn thấy bóng dáng lũ Parsley Winter. (lâu lắm mới gặp lại bé này:)))
“Trời ơi…”
Bọn họ còn quá ít người, cũng hao tổn quá nhiều đạn, căn bản không thể nào là đối thủ của đám Parsley Winter được!
Tiến sĩ Cook nghiến răng, giao Chu Thanh cho ba người kia “Trông chừng cho cẩn thận!”
Trong một giây liền bắn ra ba phát đạn, trúng ngay ba con Parsley Winter tính xông tới.
Nhưng ngay sau đó liền có một tốp khác xông lên.
Tiến sĩ Cook nhanh chóng thay băng đạn, mỗi phát đều trúng mục tiêu.
Khi bắn hết đạn, một con Parsley Winter đã vọt tới trước mặt ả, cái đuôi đầy xước mang rô và gai nhọn quẹt tới người ả, nhưng tiến sĩ Cook lại hết sức tỉnh táo mà cúi người né tránh, đồng thời thụi một quyền vào bụng nó, Chu Thanh có thể thấy rõ bắp thịt của con Parsley Winter kia bị chấn động dữ dội, sau đó liền ngã gục.
Bộ não nằm ở phần bụng của nó đã bị dập nát.
Những con Parsley Winter khác cũng xông tới bao vây ả, tiến sĩ Cook lại nhanh chóng né tránh một đống đuôi quét tới rồi nhảy lên người của một con, rút ra dao găm cắm phập vào cổ nó, cưỡng ép nó quay đầu để làm cho cái đuôi đang quẩy mạnh của nó theo quán tính quét ngã những con Parsley Winter khác.
“Mau đưa súng cho tôi—Nhanh lên!” Tiến sĩ Cook hô to.
Một tên đội viên ném khẩu súng cũng với băng đạn đến, tiến sĩ Cooj cưỡi lên một con Parsley Winter không ngừng nã đạn, đám Parsley Winter bao vây xung quanh, nháy mắt cả đám ngã xuống như rạ.
Chu Thanh nuốt nuốt nước miếng.
Cho dù là Chu Ngự thì cũng không tài nào làm được như vậy, tiến sĩ Cook… Bộ cô ta còn là con người sao?
Cái eo của tiến sĩ Cook vừa mới bị đuôi của Parsley Winetr quẹt trúng nên chảy khá nhiều máu, nhưng nhìn con mắt thanh tỉnh của ả thì có vẻ như ả không cảm nhận được cơn đau, ả ngẩng đầu lên quát.
“Ngươi mau đi ra cho ta— Tống Lẫm! Cứ nấp nấp trốn trốn thì đáng mặt đàn ông sao! Tống Trí đã dạy ngươi như thế đó hả!”
Chu Thanh bỗng nhiên có một suy nghĩ không tưởng: Quan hệ giữa Tống Lẫm và tiến sĩ Khương đã vượt qua khả năng hiểu biết của con người, Tống Lẫm sẽ đặc biệt chạy tới cứu tiến sĩ Khương, cũng nói lên sự quan trọng của tiến sĩ Khương đối với cậu ta. Mà cái ngày cậu rời đi, tiến sĩ Khương cũng tán thành… Chẳng lẽ tiến sĩ Khương đã dùng phương pháp nào đó thông báo với Tống Lẫm để cậu ta tới cứu mình?
Ngay tại lúc Chu Thanh còn đang suy nghĩ, một con chim khổng lồ bay xẹt qua bầu trời, Tống Lẫm nhảy từ trên lưng của nó xuống, chỉ nghe ba tiếng súng, ba tên hộ vệ bên người Chu Thanh liền đồng loạt ngã xuống, còn hắn thì đã đứng vững vàng đứng trước mặt Chu Thanh.
“Lâu rồi không gặp, Tống Lẫm.”
Tống Lẫm giơ súng chỉa vào Cook.
“Ngươi là sinh vật cấp S, mà lại cầm vũ khí của con người…Đúng là buồn cười thiệt.” Tiến sĩ Cooj cười một tiếng, tựa hồ không sợ Tống Lẫm sẽ nổ súng.
Lúc Chu Thanh còn chưa phản ứng lại, tiến sĩ Cook bỗng nhiên gập người nhanh chóng lủi đến bên cạnh Tống Lẫm, trong tay của ả đang cầm một ống tiêm, ngay tại một giây kim tiêm sắp chạm vào da thịt kia, Tống Lẫm liền lách người tránh thoát, rồi nhấc chân đạp một cú vào bụng của Cook.
Cook liền bay ra ngoài đụng vào thân cây, Chu Thanh có thể nghe rõ tiếng xương cốt bị gãy nát, nhưng Cook lại bình tĩnh đứng lên, vặn vẹo lại cái cổ bị gãy.
“Như vậy sẽ không giết được ta đâu.”
“Ngươi đã tiêm máu của Đế Hân vào người mình?” Tống Lẫm nhíu mày, hắn thay đổi góc độ chắn trước mặt Chu Thanh.
“Đây chính là thành quả nghiên cứu xuất sắc nhất của tập đoàn Cự Lực, không phải do người khác mà chính là ta. Người lấy tủy dịch của Tống Trí để phong ấn sức mạnh của ngươi chính là ta, mà làm cho con người bình thường đạt được năng lực hành động, sức mạnh siêu cường cùng với khả năng tự lành cũng chính là ta! Ta sẽ không giống cái tên vô dụng Đồ Lâm kia, gửi gắm sức mạnh của bản thân vào một sinh vật cấp S! Ta sẽ không để bất kì ai khống chế bản thân trừ chính ta!” Tiến sĩ Cook cười lạnh nhìn Tống Lẫm.
“Đồ điên.” Tống Lẫm híp mắt lại.
Ngay tại một giây, tiến sĩ Cook lại xông tới chỗ Tống Lẫm, tốc độ so với hồi nãy còn nhanh hơn nhiều.
Tống Lẫm đứng tại chỗ không nhúc nhích, bỗng dưng vươn tay đâm xuyên ngực của Cook, tay còn lại bẻ vỡ ống tiêm của ả.
“Cái ‘sức mạnh’ mà ngươi nói cũng chỉ có bấy nhiêu đây.” Tống Lẫm rút tay về “Ta vừa mới bóp nát tim của ngươi.”
Tiến sĩ Cook té xuống, ống tiêm bị Tống Lẫm dẫm nát.
“Ngươi và tập đoàn Cự Lực mau cút xuống địa ngục hết đi.”
Nói xong, trên bầu trời xuất hiện một con chim khổng lồ đáp xuống bên cạnh Tống Lẫm.
“Đi lên. Tôi sẽ đưa anh tới nơi an toàn.”
“Nơi này… Còn có chỗ an toàn?” Chu Thanh bất đắc dĩ.
“Nếu như Nibelungen là một nơi không an toàn, thì ít nhất có một nơi an toàn khi ở chung với nhau.”
Tống Lẫm đỡ Chu Thanh trèo lên lưng chim khổng lồ, hai người nhanh chóng bay vút lên trời, tiếng gió ào ào thổi qua bên tai Chu Thanh.
Bọn họ bay ngày càng cao, cảnh vật dưới đất cũng trở nên nhỏ bé.
Rừng rậm nguyên thủy tựa như một chiếc lá màu xanh đang trôi lềnh bềnh trên mặt biển, phía xa xa là dãy núi hùng vĩ cùng với từng cột thác nước to lớn.
Trong không trung cũng có mấy con bay theo như đang hộ tống cho Tống Lẫm.
Khoảng mười mấy phút sau, tiến sĩ Cook vốn đang nằm trong vũng máu thì đột nhiên con ngươi tan rã của ả đang dần dần có lại tiêu cự, ả hít sâu một hơi vươn tay đè lại tim mình.
“A…”
Vết thương trí mạng đang từ từ khép lại, sắc mặt của ả cực kì khó coi, ả lấy ra một chất thuốc gì đó từ bên đùi rồi dùng dùng sức đâm thẳng vào trong người, thân thể ả co rúm như đang chịu nỗi đau đớn tột cùng, mười mấy giây sau, ả vén cái áo rằn ri lên thì thấy vết thương nơi ngực đã lành lại.
Ả lảo đảo đứng lên đi về phía trước, hung hăng đạp vào xác của một tên đội viên mắng “Lũ ăn hại!”
Mà trong lúc này tại phòng bệnh của căn cứ số năm, Bạch Ánh Đình rốt cuộc cũng tỉnh lại.
“Giáo sư Bạch! Cuối cùng ngài cũng đã tỉnh! Giờ ngài đã qua khỏi cơn nguy hiểm… Coi như tôi đã hoàn thành sự giao phó của giáo sư Chu!” Hàn Lật Đẳng vui vẻ nói, trải qua mấy ngày áp lực cùng với gánh nặng, xem ra hôm nay cô có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
“Cô là ai?” Bạch Ánh Đình lộ ra biểu tình khó hiểu “Đây là đâu… Tôi sao vậy?”
Hàn Lật Đẳng ngẩn người, sau đó nhỏ giọng nói “Không lẽ vì anh đã biết tập đoàn Cự Lực muốn gặp mình? Đã có người báo cáo lại chuyện anh có thể giết chết thằn lằn quái vật… Mất trí nhớ cũng là một cái lí do tốt!”
“Cô đang nói cái gì vậy? Tập đoàn Cự Lực là gì?”
Mấy phút sau, Daniel đi tới phòng bệnh, thậm chí còn kêu người tới kiểm tra, kết quả cho thấy mỗi một câu trả lời của giáo sư Bạch đều không phải nói dối.
“Tôi nhớ… Tôi vốn đang ở một dãy núi khảo sát với đội ngũ nghiên cứu của mình, tôi không may bị té xuống núi… sau đó tôi không nhớ rõ những gì đã xảy ra… Sau khi tỉnh lại thì các người nói tôi đang ở trong tập đoàn Cự Lực?”
Bác sĩ Daniel đã điều tra kĩ tài liệu về Bạch Ánh Đình, chắc chắn vào hai tháng trước hắn xảy ra tai nạn, sau khi hôn mê một tuần trong bệnh viện tỉnh lại liền từ nước Mỹ bay đến trường đại học của Chu Thanh, hơn nữa còn phát biểu một loạt luận văn hấp dẫn tập đoàn Cự Lực, sau đó tập đoàn Cự Lực liền mời hắn tới Nibelungen.
Xem ra, đống luận văn kia là mồi, còn tập đoàn Cự Lực là một con cá lớn bị hắn câu được.
Bác sĩ Daniel phái người cho Bạch Ánh Đình làm một loạt kiểm tra, bao gồm máu, tủy dịch, tất cả mọi thứ của hắn nhưng lại không có phát hiện ra bất kì dị thường nào.
Trong lúc này, Chu Ngự và Mặc Dạ đang ở trong phong ngủ con nhộng.
Chu Ngự khoanh tay nằm trên giường.
Trải qua quá nhiều trắc trở, xảy ra quá nhiều chuyện, trâu bò như anh cũng phải mệt mỏi đầu hàng.
Còn Mặc Dạ thì ngồi bên người anh, cúi người xuống, ánh mắt vốn tràn ngập sự quyến rũ thần bí nay lại trở nên nhu hòa hơn nhiều, y đặt bàn tay lên trán Chu Ngự, nhẹ giọng nói “Anh nên ngủ một giấc thật ngon.”
“Tôi quả thật không thể… Vừa mới nhắm mắt lại thì trong đầu lại chất đầy âm thanh hỗn loạn khó nghe kia… Sau đó tôi muốn bản thân vượt qua những âm thanh đó nhưng mà… Lúc này tôi không làm được…” Chu Ngự hít một hơi.
“Hơn nữa sau khi nhắm mắt, anh sẽ nhớ đến cái chết của Tống Trí, anh đang suy nghĩ liệu em và anh có dẫm chân vào vết xe đổ đó không. Và còn… Chu Thanh bị tiến sĩ Cook đưa đi. Chỉ cần ngày nào anh còn giá trị lợi dụng cho tập đoàn Cự Lực thì bọn chúng sẽ không làm tổn thương Chu Thanh.”
“Nếu nói tôi còn giá trị lợi dụng với chúng, không bằng nói lợi dụng tôi để khống chế em. Nhưng em là một sinh vật cấp S mà, sao có thể bị tôi không chế được.” Chu Ngự cười giễu cợt.
“Anh luôn khống chế em, thống trị tinh thần của em. Anh là Vua của em.”
Giọng nói của Mặc Dạ rất trầm, lại mang theo sự thành kính cùng với lực độ xuyên thấu tất cả mọi thứ.
“Em đúng là biết nói lời dễ nghe.” Chu Ngự cười, vươn tay mình lên áp vào bàn tay của y đang bịt tai anh lại “Đến lúc nào tôi mới có thể học được cách khống chế sức mạnh này đây… Thật là ồn.”
Đốt ngón tay của Mặc Dạ vuốt ve miêu tả vành tai của Chu Ngự, nhẹ giọng cười “Vậy có muốn cùng em làm vài chuyện có ý nghĩa không? Giúp anh dời đi ‘thính lực’?”
Chu Ngự bất đắc dĩ cười “Em đúng là học xấu.”
“Không học xấu thì không thể giúp anh thư thái được.”
Mặc Dạ vờn quanh cái eo của Chu Ngự, nếu là lúc trước thì với sức mạnh của y hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối hơn cả Chu Ngự, nhưng với Chu Ngự của hiện tại, y càng ngày càng nhận ra mọi thứ đã trở nên thay đổi, cho dù là ngũ giác hay sức lực.
Mặc Dạ đối mặt với Chu Ngự, sợi tóc mềm mại của y lướt qua gò má của Chu Ngự, đầu lưỡi của y nhẹ nhàng liếm lên môi anh, chậm rãi chen vào chỗ lõm nơi khóe môi.
Y rất hưởng thụ quá trình tiến vào trong miệng của Chu Ngự, đầu lưỡi của y lướt qua cằm của anh, mang theo sự khiêu khích.
Một giây kia, tất cả âm thanh huyên náo hỗn loạn đều bị xúc cảm và nhiệt độ của Mặc Dạ xua tan, khi lưỡi cùng lưỡi quấn quanh vào nhau, Mặc Dạ bắt đầu mút hút. Khuôn mặt của y nghiêng qua một bên, Chu Ngự có cảm giác như mỗi cái tế bào trong người anh bị một luồng sức mạnh nào đó kéo phăng ra khỏi cơ thể, nhưng đồng thời mang theo một lực hấp dẫn tuyệt đối khiến anh không thể nào thoát ra được.
Chu Ngự theo bản năng chống khuỷu tay lên, Mặc Dạ cũng từ từ dựng thẳng sống lưng, Chu Ngự nương theo đó ngồi dậy, Mặc Dạ ngày càng ra sức hôn, bàn tay của y bấu chặt sau lưng Chu Ngự, áp sát anh về phía mình, mà Chu Ngự cũng đứng thẳng sống lưng và bắt đầu hôn trả lại Mặc Dạ, không biết tự bao giờ, Chu Ngự đã ngồi lên người Mặc Dạ, hai tay đè lên bả vai y rồi ấn xuống giường.
Mái tóc đen nhánh của Mặc Dạ xả tán loạn trên giường, y cười đểu nhìn Chu Ngự, cho dù là độ cong của khóe môi hay ánh mắt của y đều đang ám chỉ thần kinh của Chu Ngự, làm cho tim anh phải đập rộn ràng.
“A ha… Tim của anh đập nhanh ghê.” Mặc Dạ kéo dài âm cuối, nếu nói y đắc ý vì bản thân làm cho một người tỉnh táo tự chủ như Chu Ngự phải động tình, thà nói rằng y đang cố tình quyến rũ anh.
Nhưng Chu Ngự cũng có thể cảm nhận được Mặc Dạ đang kìm nén máu huyết toàn thân đang sôi sùng sục, đó là loại xung động khao khát điên cuồng, muốn chiếm đoạt hoàn toàn làm của riêng, giống như một dòng điện lao thẳng vào máu phổi của anh.
“Em đúng là không bao giờ che giấu ý đồ của bản thân.” Chu Ngự từ trên cao nhìn xuống Mặc Dạ.
“Anh có thể nhìn vào những hình ảnh đang hiện lên trong đầu em để biết rõ hơn.” Khóe môi của Mặc Dạ càng khuếch sâu.
Lúc này, Chu Ngự đã có thể học được cách nhìn thấu suy nghĩ của Mặc Dạ, mà hình ảnh đầu tiên anh thấy được bên trong đầu y là ở trong phòng tắm tập thể, đúng lúc anh đang tự cởi dây nịt.
“Mịa… Em suy nghĩ lan man cái gì thế?”
Lần đó, Chu Ngự mang theo Mặc Dạ vào tắm vòi sen, lúc đó người này còn đang ngụy trang thành hình thái của Dạ Linh, muốn no mắt bao nhiêu thì được no bấy nhiêu.
“Em đang thưởng thức anh. Mỗi ngày đều đang thưởng thức anh. Như vậy không đúng sao? Chiều rộng bờ vai cùng với vòng eo của anh có tỷ lệ cực kỳ hoàn mỹ, cơ bụng cùng với bắp thịt của anh rất có xúc cảm, và còn đường cong trên đôi chân anh… Em từng nghĩ muốn nâng hai chân anh lên, rồi ép chặt dưới dòng nước…”
“Em đừng có nói nữa… Tôi có thể thấy rõ trong đầu em. Trời ạ, loại khả năng nhìn thấu đầu óc này tuyệt đối đừng nên có là tốt nhất!”
Chu Ngự cúi người nhìn thẳng vào mắt của Mặc Dạ, anh đấm nhẹ một cái lên ngực y “Đừng tưởng rằng có thể đè được tôi. Còn quá sớm đấy.”
“Phải không? Mới vừa rồi anh quả thật đã tưởng tượng bị em đè đó nha?” Mặc Dạ cố ý ngóc đầu dậy, vừa vặn chạm tới cằm của Chu Ngự.
“Tôi buồn ngủ.”
“Đáng tiếc anh vốn chẳng thể ngủ được.”
Mặc Dạ muốn đứng dậy thì bị Chu Ngự cường thế ép nằm xuống.
“Ngoan chút đi.”
“Nhưng em muốn giúp anh khống chế âm thanh trong đầu anh.”
“Được rồi… Tôi thật sự rất buồn ngủ.” Chu Ngự nhắm mắt lại, Mặc Dạ vươn hai tay áp lên hai bên tai anh.
“Bây giờ hãy lắng nghe âm thanh của em, tập trung cảm nhận nó. Đi theo âm thanh của em tiến vào trong đầu em, lĩnh hội em nghe được tất cả.”
“Ừm…”
Chu Ngự đi theo âm thanh của Mặc Dạ, tưởng tượng bản thân đang đi tới một nơi cực kì rộng rãi.
Mỗi một loài sinh vật, cho dù là sinh vật nguyên thủy đơn giản nhất hay là các loài côn trùng dã thú, âm thanh của bọn chúng từng khúc từng khúc được Mặc Dạ hợp lại ở trong đầu mình, tựa như một đoạn nhạc ru, từ từ đưa Chu Ngự chìm vào mộng đẹp.
“Ngủ ngon, Chu Ngự.” Mặc Dạ chậm rãi rúc vào lòng Chu Ngự, áp tai lên ngực anh lắng nghe tiếng tim đập vững vàng.
“…Ừm… Ngủ ngon… Mặc Dạ.”
Trong đêm khuya này, tiến sĩ Cook đi bộ trở về căn cứ. (poor you:))))
“Tống Lẫm mang Chu Thanh đi rồi.” Tiến sĩ Cook ngồi trước bàn làm việc của Daniel, mở tủ lạnh mini ở dưới gầm bàn lấy dịch dinh dưỡng ra, tu một hơi hết mười mấy chai.
“Cái gì? Tại sao Tống Lẫm lại mang Chu Thanh đi?” Daniel chưa bao giờ không hiểu mà lại đột nhiên hiểu ra “Là vì Chu Ngự… Tống Trí chết, hắn muốn lôi kéo thêm một chiến hữu?”
“Tôi cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản là lôi kéo Chu Ngự. Hắn là muốn lôi kéo Chu Ngự để khống chế Mặc Dạ. Nếu như Chu Ngự biết Chu Thanh đã không còn nằm trong tay chúng ta thì sẽ hỏng bét.”
“Vậy thì chúng ta sẽ giết Chu Ngự, chừa lại Mặc Dạ.” Daniel nói.
Tiến sĩ Cook lắc đầu “Chúng ta vẫn còn muốn thông qua Mặc Dạ đi đối phó với Tống Lẫm. Nếu như có thể giành lại Chu Thanh con át chủ bài này về thì chắc chắn sẽ đảo ngược tình thế.”
“Khoan đã… Có lẽ chúng ta còn một cơ hội để giết Tống Lẫm.”
“Cái gì?”
“Trước đây tôi có theo dõi Tống Trí, biết được hắn vì Tống Lẫm mà rút máu của mình rồi lén mang ra khỏi căn cứ. Có lần tôi đi theo hắn đến một cái nhà kho chứa hàng mẫu bị bỏ hoang ở sa mạc, hắn đã cất máu của mình ở đó.”
“Tôi hiểu… Nếu như hắn cất máu của mình ở đó thì rất có thể Tống Lẫm sẽ tới đó lấy. Anh đã chuẩn bị xong chưa?”
“Tôi đã chuẩn bị xong. Tôi có gắn một thiết bị cảm ứng ở nhà kho kia, cho đến bây giờ thiết bị vẫn chưa được chạm vào, nói cách khác Tống Lẫm còn chưa có đến đó. Chúng ta chỉ cần há miệng chờ sung rụng… Nếu hắn muốn đối phó với chúng ta thì phải cần nhiều sức mạnh, mà muốn có sức mạnh thì phải có được máu của Tống Trí. Chúng ta chỉ việc há miệng chờ sung mà thôi!”
“Lỡ như hắn căn bản không biết cái nhà kho bỏ hoang kia tồn tại thì sao?”
“Nếu vậy thì chúng ta sẽ cố ý thả tin tức ra ngoài.”
“Được, cứ làm như vậy đi! Tôi sẽ ở lại căn cứ trông coi Chu Ngự và Mặc Dạ, anh đi tới nhà kho chứa hàng mẫu kia, giải quyết Tống Lẫm. Trước khi thả tin tức ra cần phải chuẩn bị kỹ càng.”
“Ngày mai tôi sẽ tới đó bố trí cạm bẫy.”
“Tốt lắm.”
Trong lúc này, Tống Lẫm mang theo Chu Thanh xuyên qua màn đêm, tới trước một hồ nước thì dừng lại.
“Chúng ta đến rồi.” Tống Lẫm đỡ Chu Thanh xuống.
“Đây là… nơi nào vậy?” Chu Thanh nhìn ánh nắng ban mai chiếu sáng nơi này trông thật yên bình như một làng quê, không hiểu tại sao Tống Lẫm lại đưa cậu tới đây.
Tống Lẫm quỳ một chân xuống áp bàn tay lên bãi cỏ “Nơi đây là căn cứ số của tập đoàn Cự Lực, là nơi tôi được sinh ra.”
“Tập đoàn Cự Lực…” Chu Thanh nhìn khắp xung quanh, cậu cho là đám dây leo kia đang quấn quanh một cái cây nhưng nhìn kĩ thì đó là tháp tín hiệu.
Tống Lẫm vén một mảnh cỏ lên rồi thò bàn tay vào đặt lên một thiết bị nhận dạng, sau đó xảy ra một chuyện mà Chu Thanh không tài nào tưởng tượng ra nổi, một cánh cửa kim loại được ngụy trang bởi thảm cỏ từ từ mở ra, Tống Lẫm hất cằm nói “Chúng ta đi xuống thôi.”
“Trong này… Cũng có người của tập đoàn Cự Lực?”
“Phải nói là người ở đây từng là người của tập đoàn Cự Lực. Cái căn cứ này đã sớm bị bỏ hoang.”
Lời nói của Tống Lẫm làm cho Chu Thanh rất ngạc nhiên, chẳng lẽ ngoại trừ người của căn cứ, còn có người khác ở Nibelungen?”
Đi theo Tống Lẫm xuống dưới, khi cánh cửa kia đóng lại, bên trong liền tối đen.
Trong không khí đầy mùi vị rỉ sét, ngay cả điện cũng không có, nơi này quả thật đã bị bỏ hoang.
Sau khi bọn họ đi được khoảng nửa tiếng, Chu Thanh cảm thấy mình đi vào ngày càng sâu, Tống Lẫm mở ra một cánh cửa khác, dẫn cậu vào bên trong.
Ánh sáng đột nhiên ập tới làm cho cậu nhất thời không mở mắt ra nổi.
“Nhóc trở lại rồi, Tống Lẫm!”
Một người trẻ tuổi mặc trang phục rằn ri dựa người vào tường, hai bên hông giắt hai khẩu súng, khoanh tay nhìn hai người.
“Ừ, tôi đã trở lại, Khúc Vân.”
“Người này là ai?” Người đàn ông tên Khúc Vân híp mắt đánh giá Chu Thanh.
“Giáo sư chuyên ngành thực vật học.”
“Thì sao?” Khúc Vân bất đắc dĩ hỏi.
“Anh trai của anh ta là người mà chúng ta cần, tập đoàn Cự Lực định dùng anh ta để gây sức ép với anh trai Chu Ngự của anh ta.”
“Ồ… Nhóc nói vậy thì tôi hiểu rồi. Hoanh nghênh.” Khúc Vân cười rộ, giơ hai cánh tay lên muốn tới ôm Chu Thanh.
“Anh là sinh vật cấp S?” Chu Thanh trừng mắt theo phản xạ hỏi.
Khúc Vân cười phá lên “Xin lỗi, sinh vật cấp S mà tôi từng thấy qua cũng chỉ có thằng nhóc này. Nhưng chúng tôi còn phải đối đầu với một sinh vật cấp S khó chơi hơn là Đế Hân, anh nghe qua chưa? Và còn muốn đối phó với cả tập đoàn Cự Lực nữa… so với Đế Hân còn điên khùng hơn.”
“Tống Trí đã chết, bị người của tập đoàn Cự Lực giết. Nhờ anh dẫn giáo sư vào trong, tôi còn có chuyện phải làm.”