Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

chương 80: lấy lòng anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Chu Thanh tỉnh lại thì phát hiện rất nhiều người ngồi vây xung quanh mình, nhưng tầm mắt của cậu vẫn còn rất mông lung, trước mắt toàn là bóng chồng ẩn hiện.

“Có phải khối u trong đầu tôi lại tái phát?” Giọng nói của Chu Thanh cực kỳ bình tĩnh.

“Đúng vậy.” Tống Lẫm trả lời “Tôi phải nói cho anh một tin xấu, chính là bác sĩ Daniel đã chết, ở Nibelungen này đã không còn người nào có thể phẫu thuật khối u cho anh nữa.”

Những người xung quanh đều cảm thấy nuối tiếc, trong mắt bọn họ, Chu Thanh vừa là một người có tâm tư đơn thuần vừa là một vị học giả đầy nhiệt huyết, ở bên cạnh cùng nghiên cứu với cậu thực sự rất là thoải mái.

Chu Thanh nhắm mắt lại lắng nghe nhịp thở của mình, giống như cơn gió thổi qua mặt biển dâng lên từng đợt sóng, và không biết khi nào tan biến.

“Tôi biết tôi không thể tiếp tục nghiên cứu được nữa, nhưng tôi có một việc muốn nhờ anh, Tống Lẫm.” Chu Thanh nghiêng mặt sang một bên nhìn về phía Tống Lẫm.

Cậu loáng thoáng có thể nhận ra bóng dáng của Tống Lẫm.

“Được.”

“Anh có thể đưa tôi đi gặp Thủy tổ Ymir không?”

Giáo sư Trần nghe lời nói của cậu liền lo lắng “Cậu bây giờ chẳng khác gì một người bệnh liệt giường cả, chẳng lẽ cậu muốn tiếp tục nghiên cứu Thủy tổ Ymir? Tôi biết, thân là một học giả, cậu muốn dành hết khoảng thời gian và khả năng còn lại của mình để mà dốc sức nghiên cứu, Thủy tổ Ymir đúng là có rất nhiều bí mật, nhưng thân thể của cậu căn bản không thể chịu đựng nổi để cậu theo Tống Lẫm đến nơi xa xôi đó.”

“Người đó cũng đang đọc suy nghĩ của tôi.” Chu Thanh suy đoán nhìn Tống Lẫm “Nếu quả thật phải đối mặt với cái chết, tôi hy vọng hơi thở cuối cùng của mình có thể tồn tại mãi ở trong lòng người đó. Anh hiểu mà đúng không, Tống Lẫm?”

Tống Lẫm gật đầu, trực tiếp đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Chúng ta sẽ lên đường ngay bây giờ, tôi nhất định sẽ đưa anh đi gặp hắn.”

“Cám ơn!” Trên mặt Chu Thanh lộ ra nụ cười vui mừng.

Những người bầu bạn bên cạnh Chu Thanh cũng cảm thấy rất kì lạ, bọn họ cho là Chu Thanh sẽ sợ hãi vì khối u tái phát, hoặc là đau đớn tuyệt vọng vân vân, nhưng trông cậu có vẻ không hề giống như vậy.

Cậu bình tĩnh, ung dung tiếp nhận mọi thứ. Đối với cậu, cái chết vốn là một kết cục hiển nhiên.

Tống Lẫm cõng Chu Thanh lên một cái xe Hummer mới cướp được của tiến sĩ Cook rồi rời đi.

“Giáo sư Trần, ông nói xem, bọn họ sẽ trở về chứ?” Khúc Vân hỏi.

“Tất nhiên. Được rồi, mọi người còn đứng ngốc ở đây làm gì? Mau tiếp tục việc nghiên cứu của chúng ta nào!”

Chu Ngự và Mặc Dạ nhàm chán ở trong căn cứ, ngay cả Ngô Vận đều bị phái đi tìm tung tích của Lý Thắng Nam, còn hai người họ thì không thể đi đâu được hết.

“Em tính đưa món đồ kia đi như thế nào?” Chu Ngự ngồi đối diện chơi bài với Mặc Dạ.

“Đương nhiên là dựa vào người anh em tốt Ngô Vận rồi.” Mặc Dạ cười nhạt, ngón tay chọt tới chọt lui trên lá bài, giống như đang suy nghĩ xem nên ra quân bài nào.

Nhưng thực ra y biết rất rõ quân bài của mình lẫn quân bài của Chu Ngự.

“Cái gì? Chẳng lẽ em đã đưa món đồ đó cho anh ta rồi? Em sẽ hại chết anh ta mất!”

Mặc Dạ lấy ngón tay chỉ chỉ đầu mình “Cục cưng, anh thử đọc suy nghĩ của em đi.”

Chu Ngự bất đắc dĩ thở dài, thành thật mà nói, anh đúng là không thể quen với cách giao lưu trực tiếp qua đầu óc này, nhưng anh vẫn nhắm mắt lại và cảm nhận Mặc Dạ.

Năng lực suy nghĩ của Mặc Dạ rất mạnh mẽ, giống như phóng xạ vọt tới từ bốn phương tám hướng, ngay cả một góc xó xỉnh nhỏ cũng không thể thoát khỏi.

Chu Ngự có thể cảm nhận được nhịp tim, hô hấp, tứ chi vận động của mỗi một sinh vật ở trong phạm vi phóng xạ, đầu óc của anh bị bọn chúng nhìn thấy, nghe thấy, tràn đầy cảm xúc đụng chạm vuốt ve, hơn nữa lại có cảm giác truyền tống một cách mạch lạc. Chu Ngự chợt nhận ra, phương thức cảm nhận thế giới này của Mặc Dạ hoàn toàn khác so với anh, thế giới của Chu Ngự là đơn độc, còn thế giới của Mặc Dạ lại phong phú và phức tạp.

Sức mạnh của Mặc Dạ đi sâu vào từng tế bào và dòng máu của mỗi một sinh vật, tuyệt diệu mà nhẵn nhụi, tựa như Mặc Dạ mới chính là sinh mạng của bọn chúng, mà tất cả sinh vật này đều là dựa vào Mặc Dạ.

Y liên tiếp kết nối với tất cả sinh vật của Nibelungen, rốt cuộc là loại sức mạnh vô biên nào vậy, ở trước mặt nó, Chu Ngự chỉ là một hạt cát nhỏ bé vô tri, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự kì diệu của sinh mệnh.

Ngay trong lúc này, Chu Ngự cảm thấy suy nghĩ của Mặc Dạ bỗng chập chờn, tiếp theo, một đám con nhện màu bạc phóng nhanh qua giữa các tán cây, đồng thời hiện lên vô số góc độ bị lũ nhiên ma sát qua, Chu Ngự phát hiện thị giác của bản thân đang dõi theo động tác nhảy lên xuống của lũ nhện đó, mỗi một lần phóng nhảy, cảm giác gió lướt qua bên tai đều vô cùng chân thật, giống như bản thân đã trở thành một phần trong đám nhện kia.

Mà lũ nhện này đang đuổi theo xe Hummer của Ngô Vận!

Lúc này Chu Ngự đã nhận ra Mặc Dạ muốn làm gì.

Anh cũng không hề lo lắng sự an toàn của Ngô Vận, ngược lại anh nảy sinh tính tò mò, rốt cuộc Mặc Dạ đã làm như thế nào để khống chế những thứ đó?

Trong lúc này, Ngô Vận đang ngồi trong xe hút thuốc, tầm mắt của Chu Ngự đong đưa theo lũ nhện đáp xuống trên mui xe.

Thậm chí còn có thể cảm nhận được sự rung nhẹ của xe khi chạy.

Đám nhện bò vào gầm xe của Ngô Vận, theo xe của hắn một đường tiến thẳng về phía trước.

Dùng loại phương pháp này bọn họ có thể thấy toàn bộ quá trình thi hành nhiệm vụ.

Tiểu đội của Ngô Vận hiện đang rất sa sút tinh thần, bởi vì bọn họ căn bản không thể tìm được Lý Thắng Nam. Còn Ngô Vận thì thờ ơ với nhiệm vụ này, tiến sĩ Đồ Lâm không có dễ trêu vào, Ngô Vận cảm thấy thật may mắn vì có thể tránh phải giao chiến trực diện.

Hơn một giờ sau, đoàn xe trở về căn cứ.

Dựa theo quy chế, đoàn xe của Ngô Vận phải đi qua lối đi kiểm soát. Thiết bị cảm ứng quét trúng đám nhện màu bạc bám dưới gầm xe nên hú lên ầm ĩ, toàn bộ lối đi lâm vào hoảng loạn, Ngô Vận và đội viên của hắn lập tức nhảy xuống xe. Lúc ở pháo đài cây, Ngô Vận đã nếm được sự lợi hại của lũ nhện này, mặt mũi của hắn trắng bệch cả lên.(Vua Eun – joo nè, còn nhớ hem~)

Các đội viên lập tức đeo mặt nạ dưỡng khí lên, trong lối đi bắt đầu phun khí gây mê, đám nhện bạc này rối rít xụi lơ.

Nhân viên xử lý chạy tới gom hết đám nhện lại.

Tiến sĩ Cook nhận ra lũ nhện này, nó có năng lực có thể khống chế thần kinh của các sinh vật khác, là loại sinh vật bán kí sinh, rất có giá trị nghiên cứu. Bởi vì loại đặc tính này mà tỷ lệ bắt được chúng rất thấp, cho đến nay số lượng mà tập đoàn Cự Lực nghiên cứu chưa quá mười con. Lần này trúng mánh được một đám, tiến sĩ Cook cảm thấy rất may mắn.

“Xem ra bọn chúng dự định đẻ trứng ở trên xe của Ngô Vận, nhưng không may bị hệ thống kiểm soát phát hiện ra.” Tiến sĩ Cook nhìn máy thu hình nói với Lí Kiêm.

Lí Khiêm nuốt nước miếng “Nhưng mà tiến sĩ Cook, loại sinh vật này chẳng phải rất nguy hiểm à? Lỡ như nghiên cứu viên vô ý bị bọn chúng khống chế thì sao?”

“Cho nên tôi sẽ tự mình nghiên cứu chúng.” Tiến sĩ Cook mỉm cười lạnh lẽo.

Lúc này, Mặc Dạ liền cắt đứt mối liên hệ với đám nhện kia.

Y chậm rãi mở ra đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú từ nãy tới giờ của Chu Ngự.

“Loại trải nghiệm này như thế nào?” Mặc Dạ nghiêng mặt, chống cằm hỏi.

“Rất tốt, lần tới tôi muốn thử chim khổng lồ ba mắt hoặc là Nghịch Lân Long.”

“Anh đúng là người đàn ông thích mạo hiểm. Có điều, anh biết so với chim khổng lồ ba mắt cho anh bay lượn hay Nghịch Lân Long bơi lội trong nước thì còn có một loại cảm giác sung sướng hơn không?” Đôi mắt của Mặc Dạ vô cùng bình tĩnh, nhưng mơ hồ lại có ngọn lửa đang cháy mãnh liệt trong đó, giống như muốn đốt cả thế giới này thành tro bụi.

Chu Ngự cảm thấy rất không hiểu, sự an tĩnh và điên cuồng này rốt cuộc làm sao lại có thể kết hợp nhuần nhuyễn với nhau như vậy?

Trong khoảnh khắc kia, Chu Ngự phát hiện cơ thể không nhúc nhích được, Mặc Dạ đang khống chế anh?

Mặc Dạ giơ ngón tay nhẹ nhàng vén tóc mai dài ra sau vành tai, nếu là người bình thường thì động tác này tương đối nữ tính, nhưng Mặc Dạ lại khiến Chu Ngự cảm thấy thời gian tựa nhự bị động tác của y bẻ gãy.

Cảm giác khó hiểu ngày càng mãnh liệt, ngón tay của Chu Ngự rốt cuộc có thể cử động, theo phản xạ di chuyển tới cổ áo rồi cởi ra, anh mở hai hột nút và khẽ kéo xuống, xương quai xanh theo đó phơi bày ra ngoài.

Rõ ràng Mặc Dạ đang ngồi im lặng trước mặt, nhưng Chu Ngự lại cảm thấy có một luồng sức mạnh nào đó giống như đang vuốt ve toàn thân anh, càn rỡ mà gấp gáp, hơn nữa ngày càng trở nên phách lối.

Chu Ngự biết, nơi đó của anh sắp cứng lên.

“Mặc Dạ, em không nên quá đáng.” Chu Ngự nhỏ giọng cảnh cáo.

“Cái gì?” Mặc Dạ trưng ra vẻ mặt em rất vô tội nha.

“Đừng có khống chế tôi nữa.”

Khóe môi Mặc Dạ từ từ cong lên, giống như muốn kéo căng trái tim của Chu Ngự ra.

“Sai rồi, em không có khống chế anh, mà là anh muốn bị em khống chế.”

Mặc Dạ vươn ngón tay tới, khẽ vuốt khóe môi nửa khép nửa hở của Chu Ngự rồi chen vào, ngón tay bị khoang miệng nóng ấm của Chu Ngự bao vây lấy, y chậm rãi vuốt ve đầu lưỡi cùng với nướu răng của anh.

Giống như có hàng tỉ tỉ tế bào bị Mặc Dạ khiêu khích, Chu Ngự siết chặt nắm đấm lại.

Ngay trong nháy mắt tiếp theo, thần kinh của Chu Ngự tựa như bị vỡ òa, anh đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt anh trông như sắp đập cho Mặc Dạ một trận, nhưng anh lại nắm lấy cổ áo của y, hung hăng hôn lên, điên cuồng cắn môi dưới của Mặc Dạ.

Dục vọng của Mặc Dạ bị Chu Ngự kích thích, hai tay của y cấp bách chui vào bên dưới lớp áo rằn ri, càn rỡ hưởng thụ nhiệt độ cơ thể chân thật của anh, giống như muốn bóp nát từng cái xương của anh, phá vỡ mỗi một tế bào bên trong anh.

Ham muốn chiếm lấy làm của riêng ngập tràn toàn bộ đầu óc của Mặc Dạ, y ôm lấy Chu Ngự đặt anh ngồi lên chân mình muốn làm gì thì làm.

Nhưng Mặc Dạ không ngờ tới anh lại áp ngã y xuống giường, đầu gối của anh đỉnh vào bụng y, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm y, khí thế nhìn từ trên cao xuống đó làm cho Mặc Dạ ngây ngẩn.

Một giây kia, Mặc Dạ bỗng nhiên nhận ra, thời điểm y dùng năng lực của mình để khiêu khích Chu Ngự thì đồng thời trong một giây tiếp theo anh liền đảo khách thành chủ, tiến vào trong đầu y, bày ra cặm bẫy làm cho y thất thần, sau đó không hề báo trước một cú đánh ngã y.

Mặc Dạ cũng không thấy tức giận, chẳng qua là y rất mê luyến Chu Ngự ở trong khoảnh khắc này.

Anh chính là người thống trị thế giới của y.

“Thao túng sinh vật nào đó có lẽ là rất khó, nhưng thao túng em lại thấy không có khó lắm.” Chu Ngự nói.

“Thích tóc của em à?” Mặc Dạ bất chợt đổi đề tài làm cho Chu Ngự có chút không theo kịp.

“Hả? cái gì?”

“Thích tóc của em à? Độ dài này vừa vặn có thể vén ra sau tai. Anh rất thích dáng vẻ bây giờ của em.”

Chu Ngự nhíu mày lại “Em cố ý để tóc dài ra?”

“Em nói rồi, những gì em làm cũng chỉ vì muốn lấy lòng anh mà thôi.”

Mặc Dạ cười cười co đầu gối lại, Chu Ngự hơi ngả lưng ra sau, tựa lên bắp chân của y.

Mặc Dạ trực tiếp ngồi dậy nhìn Chu Ngự.

“Khả năng học tập của anh hoàn toàn vượt xa suy đoán của em. Nếu như ngay cả em cũng bị anh khống chế thì trên thế giới này còn có gì có thể chạy thoát khỏi năng lực của anh?”

Biểu tình của Mặc Da vô cùng thành kính, nhưng Chu Ngự biết rất rõ, Mặc Dạ là cam tâm tình nguyện rơi vào bẫy của mình.

Chu Ngự vươn ngón tay tới gõ một cái vào trán y, sau đó đứng dậy.

“Tôi phải đi tắm.”

“Anh đang mời em tắm chung với anh đấy à?”

“Ý của tôi là, trong lúc tôi đi tắm, em nên làm gì thì làm đi.” Chu Ngự sắp xếp mớ giấy lộn xộn trên bàn, không hề liếc nhìn Mặc Dạ một chút nào.

Anh đang cố gắng bình ổn lại nhịp tim của mình.

Mỗi khi đối mặt với Mặc Dạ, tần số rung động chỉ có tăng chứ không có giảm.

Chu Ngự đi đến phòng tắm, khóa cửa lại, dứt khoát cởi hết quần áo ra rồi đứng dưới dòng nước từ vòi sen chảy xuống.

Anh nhớ lại lúc Mặc Dạ còn là Dạ Linh, anh luôn để người đó ngồi xổm trong một góc nhìn mình.

Có trời mới biết bắt đầu từ khi đó, trong đầu tên kia đã nổi lên tư tưởng xấu xa rồi.

Mấy phút sau, Chu Ngự khóa vòi nước lại, lấy khăn tắm quấn quanh hông.

Anh vốn cho rằng Mặc Dạ sẽ đi theo tới, nhưng không ngờ thằng nhóc này hôm nay lại biết điều như vậy.

Ngay trong lúc Chu Ngự mở cửa ra liền đối mặt với ánh mắt của Mặc Dạ.

“Mặc Dạ…”

Em vẫn đứng ngoài cửa sao?

Chưa kịp nói ra miệng thì Mặc Dạ liền vọt vào.

Chu Ngự phản xạ lại rất nhanh, anh vừa mới đặt hai tay lên vai của Mặc Dạ hòng đẩy y ra ngoài, Mặc Dạ liền bấu vào hai chân của Chu Ngự rồi nhấc anh lên.

“Này—-!”

Tên này quá kiêu ngạo rồi!

Chu Ngự không có cơ hội văng tục liền bị Mặc Dạ dùng sức hôn tới tấp.

Y nghiêng mặt sang một bên tham lam hút lấy tất cả mọi thứ trong miệng Chu Ngự.

Hai chân Chu Ngự không chạm đất, khăn tắm suýt rơi xuống, toàn bộ cơ thể tựa hồ dán chặt lên người Mặc Dạ, bàn tay của y càn quấy dưới lớp khăn tắm.

Bên ngoài phòng tắm truyền tới tiếng nước và tiếng người nói chuyện.

Điều này làm cho trái tim của Chu Ngự đập thình thịch.

Trong lúc anh cố rướn người để chân chạm đất, Mặc Dạ liền hết sức khó chịu xốc người anh lên, càng dùng sức hôn môi Chu Ngự.

Điều này khiến anh lần đầu cảm nhận được cái gọi là trời đất quay cuồng.

Em biết anh muốn em đi vào.

Em biết chỉ cần chúng ta tách ra, anh sẽ có suy nghĩ muốn em như em đã muốn anh.

Trong đầu Chu Ngự không ngừng vang lên giọng nói của Mặc Dạ, cho nên anh liền đè ép bả vai của Mặc Dạ rồi dùng sức nắm lấy cổ của y, bắt đầu đáp lại một cách nhiệt tình.

“Thật thoải mái.” Mặc Dạ ngẩng đầu nhìn Chu Ngự.

Bọn họ hôn môi rất lâu, giống như muốn dành thời gian cả đời vào chuyện này, dù có lãng phí cũng không hối tiếc.

“Em cắn tôi.” Chu Ngự lạnh lùng trừng Mặc Dạ, giơ tay lên chùi môi mình.

“Thì sao? Cũng sẽ lành lại nhanh thôi mà.” Mặc Dạ cười, khóe mắt của y ánh lên nước mắt làm cho máu trong người Chu Ngự sôi sùng sục.

Cảm nhận được sự phản ứng của anh, ánh mắt Mặc Dạ càng thêm câu hồn.

“xx em.” Chu Ngự đánh một phát vào đầu y.

“Có thể nha.” Mặc Dạ trả lời.

“Cho tôi xuống.”

“Tư thế này thật không tệ.”

“Muốn chết đấy à?”

“Anh vừa mới nói muốn xx em mà.” Mặc Dạ tính cắn một cái vào môi Chu Ngự nhưng bị anh né được.

“Bây giờ vắng người, nếu không đi ra thì em đứng ngốc trong đây cả đời đi.”

Chu Ngự nhanh có phản ứng mà trở lại bình thường cũng nhanh không kém.

Mặc Dạ chỉ có thể tiếc nuối thả anh xuống, đứng sau lưng anh nhìn anh cởi khăn tắm xuống, lộ ra sống lưng thẳng tắp cùng với đường cong của đôi chân.

Sự giàu sức co giãn đó tựa như đóng đinh ánh mắt của y.

Cổ họng của Mặc Dạ trở nên khô khốc, thân thể của y cũng nóng lên.

Chu Ngự giống như cảm nhận được gì đó, ăn mặc chỉnh tề xong liền xoay người lại dùng ngón tay cách một khoảng không đâm ngực Mặc Dạ “Đàng hoàng chút đi.”

Mặc Dạ bất đắc dĩ cười khẽ rồi đi theo Chu Ngự rời đi.

Tiến sĩ Cook không thể chờ được liền tiến hành nghiên cứu với đám nhện bạc kia.

Mặc dù thành tựu nghiên cứu của tập đoàn Cự Lực đã giúp ả có được sức mạnh vượt trội và khả năng tự lành nhanh chóng, nhưng ả vẫn còn thiếu yếu tố quyết định địa vị sức mạnh, điển hình là Đồ Lâm có thể thao túng sinh vật ở Nibelungen.

Đám nhện bạc này có lẽ sẽ là bước đột phá lớn, sợi tơ của bọn chúng chính là dây thần kinh nối dài ra, có thể kết nối với thần kinh của các sinh vật khác, bao gồm cả con người.

Con nhện bạc trúng thuốc mê đang nằm yên tĩnh trong lồng kính trên bàn giải phẫu trong phòng thí nghiệm.

Tiến sĩ Cook cầm dao giải phẫu, thọc hai tay vào cái khe rãnh của lồng kính đặt con nhện, trong mắt ả lạnh lẽo như băng, tựa như sinh vật trước mặt ả chỉ là một đồ vật sống mà thôi.

Lúc này Chu Ngự đang ăn cơm tối với Ngô Vận.

“Tôi vốn biết bản thân không phải là đối thủ của Lý Thắng Nam, còn đang vui mừng vì Lý Thắng Nam không xuất hiện, ai mà ngờ lúc quay trở về căn cứ thì phát hiện xe mình toàn là mấy con nhện bạc đó chứ! Cậu có thể tưởng tượng nổi không? Bọn chúng ở dưới gầm xe của tôi, ở trong kẽ hở cái ghế của tôi, bọn chúng có thể khống chế tôi bất cứ lúc nào! Ôi mẹ ơi! Nếu như tôi mà bị khống chế thì không chừng đã bị bắn thành tổ ong ở trong lối kiểm soát rồi!” Ngô Vận nhớ lại chuyện hồi nãy mà vẫn còn thấy sợ hãi.

Chu Ngự giơ tay vỗ vào vai hắn “Chuyện như vậy sẽ không xảy ra đâu.”

“Nói mới nhớ… Mặc Dạ đâu rồi? Chẳng phải thằng nhóc đó thích dính lấy cậu tối ngày đó sao?” Ngô Vận tò mò hỏi.

“Tiến sĩ Cook dẫn cậu ta tới đoàn đội, mỗi ngày đều tiến hành kiểm tra và lấy máu.”

Ngô Vận trưng ra vẻ mặt khó chịu, nhỏ giọng nói “Con kiến luôn muốn đẩy ngã con voi. Con voi bất quá chỉ ngủ gật, lúc tỉnh lại liền có trò hay để coi.”

Mặc Dạ nằm trong máy quét, tùy ý để đám nghiên cứu viên kia quét qua quét lại toàn thân y, y nhắm mắt lại, khóe môi cong lên nở nụ cười nhạt, nghiên cứu viên phụ trách theo dõi y lộ ra biểu tình thưởng thức.

“Đây là một cơ thể con người hoàn mỹ. Cho dù là độ cứng của xương cốt hay là hàm lượng bắp thịt cùng với chiều cao và cân nặng, tất cả đều không có điểm nào có thể bắt bẻ được…”

“Nhưng cũng thật đáng tiếc, hắn cũng không phải là con người chân chính. Gen của sinh vật cấp S rốt cuộc có bao nhiêu bí ẩn để có thể giúp bọn chúng khởi động màu sắc tự vệ?”

Khi bọn họ quét tới khu vực não bộ của Mặc Dạ thì mới phát hiện ra, kết cấu thần kinh não bộ của Mặc Dạ hoạt động mạnh vượt xa hẳn con người.

“Một bộ não của người bình thường chỉ có khoảng % là đang hoạt động, số % còn lại đều đang ngủ say. Nhưng anh hãy nhìn não của hắn đi… Những khu vực màu đỏ này đều là đang hoạt động hết đó… Chuyện này quả thật rất thần kì!”

“Hơn nữa dựa theo tư liệu nghiên cứu của bác sĩ Carlos để lại thì cho thấy khi còn nhỏ, sinh vật cấp S đã có chỉ số thông minh cực cao, hắn có thể dễ dàng nắm giữ toàn bộ kiến thức của loài người chúng ta!”

Nhưng bọn họ không biết não bộ của Mặc Dạ hoạt động mạnh là y đang liên hệ với con nhện bạc đang bị tiến sĩ Cook giải phẫu.

Mặc dù thuốc mê làm cho vật nhỏ này mất đi năng lực hành động nhưng Mặc Dạ có thể tạo thành một đại não khác để thao túng thân thể của nó.

Khi tiến sĩ Cook hạ dao xuống chạm vào lớp vỏ ngoài của bụng con nhện thì một cái chân của nó bỗng nhiên co lại, con ngươi của tiến sĩ Cook rút nhỏ lại, con nhện kia tránh thoát con dao giải phẩu của ả và phóng người tới.

Tốc độ di chuyển của nó cực nhanh, tiến sĩ Cook muốn tóm lấy nó nhưng hai tay đều cắm vào khe rãnh khá nhỏ nên phạm vi hoạt động bị hạn chế, mà con nhện kia càn quấy bám lên nắp lồng kiếng rồi chợt bám lên cánh tay của ả.

“Thuốc tê! Lũ heo đần các người!”

Tiến sĩ Cook gào thét với nghiên cứu viên giám sát phòng nghiên cứu này, thuốc tê nhanh chóng được phun ra, nháy mắt ngập tràn toàn bộ lồng kính.

Khi lớp sương mù của thuốc tê dần dần tan đi, tiến sĩ Cook không ngờ con nhện vẫn không có bị hôn mê mà chạy trốn tới một góc của lồng kính, trong một giây tiến sĩ Cook đối mắt với nó, nó bỗng nhiên nhảy lên, một lần nữa bám lên cánh tay của ả.

Tiến sĩ Cook căng chặt toàn bộ thần kinh của mình, xúc tiến thị giác tăng lên gấp mấy lần bình thường, ả có thể nhìn rõ mồn một con nhện kia há miệng cùng với vài sợi tơ sắp nhả ra.

Nếu đám tơ này mà chui vào trong thân thể của mình thì ả sẽ biến thành tù binh của nó!

Ả tuyệt đối sẽ không thể để chuyện như vậy xảy ra!

Ả cầm dao phẩu thuật từ miệng con nhện đâm thẳng vào bên trong người nó, chỉ nghe ‘loảng xoảng’ một tiếng, nó ngã ở trên kính, các khớp chân giãy giụa dữ dội.

Các nghiên cứu viên nhìn một màn trước mắt liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng tiến sĩ Cook lại híp mắt lại.

“Tại sao thuốc mê lại không có hiệu quả với con nhện này?” Tiến sĩ Cook hỏi.

“…Có lẽ là… Nó đã sinh ra chất kháng thuốc?”Trợ lý của ả suy đoán.

Tiến sĩ Cook đè bụng con nhện xuống rồi rút dao phẫu thuật ra.

Chỉ nghe một loạt tiếng ‘rít rít’, trong lúc rút dao phẫu thuật ra thì đồng thời có vô số con nhện con chui ra ồ ạt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio