“Đúng vậy” Tống Lẫm trả lời.
Nói cách khác, đây chính là trụ sở bị tập đoàn Cự Lực vứt bỏ, đồng thời đang bí mật tiến hành nhiều nghiên cứu và kế hoạch lật đổ tập đoàn Cự Lực.
Rốt cuộc Chu Ngự cũng hiểu ra câu nói đã phân phó người của mình tới vị trí thích hợp của Tống Trí trước đó là gì. Giáo sư Trần cũng tốt, Dung Chu cũng tốt, hay là tiến sĩ Khương cũng tốt, cho dù Tống Trí đã chết nhưng nhưng bọn họ đều đang phát huy tác dụng của mình, còn tập đoàn Cự Lực thì đang bị ăn mòn từng chút một, có lẽ tiến sĩ Cook và ngài Eaton cũng không hề biết đến một bí mật đang được tiến hành.
Hoặc có thể là bọn họ đã biết nhưng lại không có cách nào diệt trừ tận gốc được.
“Ba ngày sau bọn họ sẽ tiến hành giải phóng sức mạnh cho tôi. Nếu như thí nghiệm của Tống Trí và tiến sĩ Khương đã thành công như dự đoán, thì tất cũng sẽ tiến hành giải phóng sức mạnh cho ngươi bằng phương pháp đã làm với ta, như vậy phần thắng trong cuộc chiến với Đế Hân cũng sẽ tăng lên.” Tống Lẫm nói.
“Ngươi đúng là chẳng biết sợ là gì, chẳng lẽ ngươi không sợ thí nghiệm của Khương Cạnh Hàng xảy ra sai sót gì đó làm cho máu của Tống Trí giết chết ngươi?” Mặc Dạ lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Người đó đã biết câu trả lời của ta và số mệnh của ta sẽ ra sao. Cho nên ta tin tưởng sự lựa chọn của Người.” Tống Lẫm trả lời.
“Được rồi, thừa dịp mấy ngày tới rảnh rỗi, ta sẽ luyện tập nâng cao tay nghề cho Chu Ngự.” Mặc Dạ quàng cánh tay lên vai anh “Anh ấy đến bây giờ vẫn chưa điều khiển được sức mạnh của ta đâu!”
Tống Lẫm mở bản đồ điện tử trên máy tính ra, chỉ vào một cánh đồng hoang vu nói “Nơi này đã bị phong hóa được một thời gian rất dài, thiếu nguồn nước trầm trọng, sinh vật sinh sống ở đó cũng ít. Dưới tình huống bình thường, tập đoàn Cự Lực sẽ không cử trực thăng đi tới đó để điều tra, mà khả năng cảm ứng của Đế Hân cũng không xa tới đó, Chu Ngự có thể luyện tập ở đó mà không bị làm phiền.”
“Cám ơn.” Mặc Dạ rất vừa lòng với sự sắp xếp này.
Bởi vì thiếu hụt thức ăn nên bữa tối của căn cứ này chỉ có lương khô. Hơn nữa lượng thức ăn này là được Tống Trí tích trữ dần khi còn sống.
Ăn xong bữa tối, nơi này không giống như căn cứ số năm có ti vi chiếu phim điện ảnh, giáo sư Trần dẫn theo đội nghiên cứu của mình tiếp tục công việc, còn những người khác cũng chỉ đánh bài và tán gẫu vài chuyện nhàm chán.
“Chúng ta đi ra ngoài chứ? Ban đêm ở nơi này giống như đặc biệt đẹp vậy.” Mặc Dạ nói với Chu Ngự.
Một giây kia, Chu Ngự thấy được hình ảnh trong đầu Mặc Dạ.
Bọn họ ở dưới bầu trời đầy sao, ngồi trên đồng cỏ, tự do tận hưởng giây phút yên bình, một hình ảnh thật nên thơ.
“Mơ đi, đã chiếm tiện nghi một lần, giờ còn muốn chiếm nữa?” Chu Ngự nghiêng mặt lạnh lùng nhìn y.
“Cho nên em mới cho anh một cơ hội chiếm tiện nghi em nè!” Mặc Dạ nhuần nhuyễn trưng ra bộ mặt thuần khiết nhưng miệng thì toàn thốt ra mấy câu vô sỉ.
Chu Ngự đứng dậy nói “Đi thôi.”
Dung Chu nhắc nhở “Đừng có coi bên ngoài trụ sở là đồng cỏ bạt ngàn, có thể sẽ có sinh vật nguy hiểm, hai người nhớ phải cẩn thận.”
Chu Ngự dựng ngón cái chỉ về phía Mặc Dạ “Làm gì có sinh vật nào nguy hiểm hơn cậu ta chứ?”
Dung Chu hiểu được “Vậy thì tốt.”
Rời khỏi căn cứ, ngồi xếp bằng trên đồng cỏ xanh ngát, trong không khí thoang thoảng mùi hương của cỏ cây, gió đêm thổi nhẹ qua làm rung động lông mi và tóc mái của Chu Ngự, anh nhắm mắt lại hít sâu một hơi, đã lâu rồi anh mới có khoảnh khắc nhàn nhã như vậy, còn Mặc Dạ thì ngồi bên cạnh anh.
Đôi lúc Chu Ngự muốn điểm cuối của cuộc đời mình chính là hình ảnh yên bình này, người mình yêu sâu đậm bình an ở bên cạnh, cùng nhau ngắm nhìn trời cao biển rộng, tự do thoải mái.
Mặc Dạ chống cằm nhìn Chu Ngự, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
“Tôi rất ngạc nhiên em cũng có lúc ngoan ngoãn nhìn tôi đấy.”
“Trong lòng anh coi em là người dấu yêu của anh, em sao nỡ phá hỏng bầu không khí tốt như vậy chứ?”
Chu Ngự đã quen với việc bị Mặc Dạ nhìn trộm suy nghĩ trong đầu mình nên anh cũng không có ý kiến gì.
Mặc Dạ khều khều ngón tay vào cùi trỏ của anh nói “Chúng ta nhảy một điệu đi.”
“Tôi không biết khiêu vũ.” Chu Ngự trả lời.
“Anh đúng là chả lãng mạn gì hết.” Mặc Dạ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Khiêu vũ là điệu nhảy giữa nam và nữ, em cũng đã thấy qua ở trên ti vi rồi còn gì.”
“Ở trong lòng em, Chu Ngự không phải là phụ nữ, không phải giống cái và cũng không phải là lựa chọn sinh sản đời sau của em. Anh là người xây dựng nên thế giới của em, là người mà em yêu chân thành nhất, cho nên em muốn làm với anh những chuyện mà các đôi tình nhân loài người làm với nhau.”
Mặc Dạ nhìn về phương xa, tầm mắt của y trông xa xăm như muốn nhìn xuyên qua một thế giới khác.
Rốt cuộc Chu Ngự cũng hiểu được, thật ra tận sâu trong nội tâm của Mặc Dạ luôn hướng tới xã hội của loài người. Khi anh, Ngô Vận, thậm chí cả Tống Trí và tiến sĩ Cook đều biết rõ bản chất xấu xa, ích kỷ và tham ma của con người, nhưng ở đâu đó trong lòng y vẫn luôn cất giữ một hình tượng đẹp đẽ nhất về con người.
Chu Ngự đứng dậy đi tới trước mặt Mặc Dạ, cúi thấp người xuống, làm ra dáng vẻ của một quý ông lịch lãm, đưa tay ra về phía y.
Mặc Dạ sững sờ, lập tức liền nở nụ cười vô cùng ngây thơ.
Đây chính là y, là sinh vật đứng trên cao cùng với sự ưu việt trời sinh, không quan tâm đến lợi ích, lạnh nhạt với sự sống và cái chết, nhưng khi ở trước mặt Chu Ngự, chỉ cần một chút xúc cảm nho nhỏ thôi cũng đủ làm cho y lộ ra biểu tình chân thực hoàn mỹ nhất.
“Không có âm nhạc òi.” Mặc Dạ đứng lên nắm lấy tay Chu Ngự.
Có lẽ Mặc Dạ học khiêu vũ còn nhanh hơn cả Chu Ngự, nhưng lúc này hai người họ lại ôm sát vào nhau, má kề má, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau.
Chu Ngự nhẹ nhàng cất tiếng hát, vang lên ngay bên tai Mặc Dạ.
“Why does the sun go on shining, why does the rush to shore, don’t they know it’s the end of the world, cause you do not love me anymore…” (tên bài hát là The end of the world, bài này cũng hay, nên nghe thử)
Mặc Dạ ôm siết lấy anh, nhưng không hề làm đau anh.
Y giống như một đứa trẻ không muốn rời xa vòng tay của Chu Ngự, ấm áp nơi anh chính là tất cả mọi thứ của y, là toàn bộ thế giới lẫn điểm khởi đầu sinh mạng của y.
Ngay tại một giây tiếp theo, Chu Ngự nghe thấy vô số âm thanh thuộc về thế giới này, cho dù ở trên trời, ở khe đá phía xa xa, hay thậm chí là những sinh vật nhỏ nhất lơ lửng trong không khí, đều cùng nhau ca hát.
Lớp cỏ dưới chân hai người nhẹ nhàng lắc lư theo gió, trên bầu trời đêm còn chớp chớp những con đom đóm xanh.
Tựa như cả thế giới bị nỗi lòng của Mặc Dạ lây cho.
Toàn bộ Nibelungen đều chìm đắm theo dòng suy nghĩ của Mặc Dạ, vì Chu Ngự mà ca hát.
Chu Ngự nhẹ nhàng hôn lên mi tâm của Mặc Dạ.
Anh biết, anh đều biết… Mặc dù anh cho em chỉ có mấy tháng hoặc mấy năm, nhưng em lại cho anh cả một thế giới.
“Chu Ngự…” Mặc Dạ khẽ kêu một tiếng.
“Sao?”
“Em yêu anh.”
“Anh có thể thấy được.”
“Em muốn tỏ tình với anh giống như loài người.”
Một giây kia, ở nơi mềm mại sâu nhất trong nội tâm của anh dường như bị Mặc Dạ khều nhẹ mơn trớn.
Có loại tình cảm nhẹ mong manh như sợi tơ từ trong nội tâm xông ra ngoài, nhưng Chu Ngự biết rằng loại sức mạnh nhỏ bé này không thể nào chinh phục được.
Nếu như không gặp Mặc Dạ, có lẽ anh sẽ trải qua một cuộc đời mạo hiểm mọi lúc mọi nơi, nhưng anh lại gặp được y, ôm y, Chu Ngự biết anh không thể nào sinh ra cảm xúc động lòng như vậy với người thứ hai.
Mặc Dạ chính là đầu tiên và cũng là duy nhất.
Bọn họ ngồi ở ngoài cánh đồng đến tận nửa đêm, cho đến khi Chu Thanh lo lắng ra ngoài tìm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Ngự kêu gọi bạn cũ Lạc Đậu của mình.
Khi Lạc Đậu đáp xuống bên cạnh Chu Ngự, trông nó coi bộ vui vẻ lắm, nó nhảy tới nhảy lui hai bước rồi cọ đầu vào bả vai anh.
Chẳng qua lúc tầm mắt của Mặc Dạ phóng tới thì Lạc Đậu lại tỏ ra sợ hãi, đứng ngây đơ tại chỗ.
Chu Ngự trực tiếp vươn tay xoa xoa lên cổ nó, rồi phóng ánh mắt cảnh cáo về phía Mặc Dạ.
“Em có tin lần sau em mà còn hù dọa nó nữa là anh đánh em không?”
“Trời đất chứng giám! Em vốn không có hù dọa nó nha, rõ ràng đó là bản năng thần phục của sinh vật cấp thấp với sinh vật cấp cao chớ bộ!”
Mặc Dạ tủi thân nhìn về phía Tống Lẫm và Chu Thanh.
Chu Ngự trực tiếp nhảy lên lưng Lạc Đậu “Em tự điều khiển sinh vật nào đó đuổi theo đi, anh đi trước đây.”
Mặc Dạ nhìn Chu Thanh nói “Sao anh cậu có thể nhẫn tâm thế chớ!”
“Anh tôi coi vậy chứ là một người bao che khuyết điểm đấy.” Chu Thanh nở nụ cười hiếm có.
“Nhưng tôi cũng coi như là anh em với cậu nha, sao anh cậu lại không che chở cho tôi chớ!”
Đây chính là phân biệt đối xử! Đây chính là kỳ thị! Nếu ở thế giới con người là y có thể kiện cáo anh rồi!
“Đáng đời.” Tống Lẫm quăng cho hai chữ rồi xoay người trở về căn cứ.
Mấy giây sau, một con Hắc Bối Dực Long đáp xuống bên người Mặc Dạ.
Mặc Dạ hậm hực ngồi lên “Chu Ngự là đang lãng phí năng lực khống chế sinh vật của tui!”
Tốc độ bay của chim khổng lồ ba mắt thua xa Hắc Bối Dực Long, chưa tới nửa tiếng Mặc Dạ đã bay tới đích.
Y chống đầu ngồi dựa người vào khối nham thạch, phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang khoảng chừng hơn hai tiếng thì thấy Lạc Đậu đang thong thả bay đến.
“Cái con ngu si kia nhất định là cố ý bay chậm đây mà!” Mặc Dạ hừ lạnh một tiếng “Coi chừng kẻo ta tìm cơ hội nổ banh đầu mi ra.”
Lạc Đậu đáp xuống trước mặt Mặc Dạ khoảng mười mấy mét, và cũng không có chịu tiến lên.
Chu Ngự dứt khoát nhảy xuống, đi tới trước mặt Mặc Dạ.
“Phơi nắng chết em, sao anh lại chậm thế?”
Chu Ngự cầm một phiến lá lớn trông giống tàu lá chuối đưa cho Mặc Dạ.
“Không phải em sợ phơi nắng?”
Mặc Dạ nhận lấy phiến lá rồi cười “Được rồi, em tha cho anh đấy.”
Nụ cười của y bị nửa che khuất dưới bóng râm của phiến lá, trông giống một đứa trẻ dễ thương đang phồng má giận dỗi.
“Không nói nhiều nữa, bây giờ hãy bắt đầu luyện tập đi.”
Thầm suy nghĩ có lẽ bây giờ Chu Thanh cũng đang luyện tập nhuần nhuyễn khả năng điều khiển sinh vật, Chu Ngự cảm thấy mình không nên quá thua kém em trai.
“Được rồi, đầu tiên sẽ dạy anh nhưng vấn đề liên quan đến cách phân biệt âm thanh của Nibelungen, và phương pháp làm thế nào để điều khiển một ít sinh vật, mà giờ anh đã có thể khống chế một vài sinh vật cấp A. Nhìn sơ qua là có thể thấy anh đã thích ứng chiến đấu, nhưng anh lại chưa nắm được năng lực cơ bản nhất. Anh có biết vì sao Chu Thanh lại thích ứng nhanh hơn anh không?”
“Tại sao?” Đây cũng là một vấn đề mà anh rất tò mò.
“Nibelungen có hệ thống sinh thái vô cùng phức tạp và phong phú, nếu như anh chỉ coi nó là một hệ thống sinh thái, một hoàn cảnh cho sinh vật sinh sống, thì đó hoàn toàn là sai lầm. Ở thế giới này, tất cả các sinh mệnh tạo ra một tổng thể, mà anh là một phần trong tổng thể này. Cho dù là em hay Chu Thanh thì đều đã sáp nhập vào hệ thống này, còn anh từ đầu đến cuối chỉ coi hệ thống này là một cá thể riêng biệt. Như vậy thì anh sẽ không thể nào tiến hành tư duy truyền đạt cảm ứng, cũng không thể giống như em có thể khống chế một lúc nhiều sinh vật với số lượng khổng lồ, hơn nữa còn điều khiển bọn chúng hành động theo mệnh lệnh của em.”
“Ý của em là ở đây không có chuyện con người khác sinh vật hay là mọi cơ thể sống đều hòa làm một với nhau?” Chu Ngự hỏi.
“Đúng vậy, biết điều này thì dễ nhưng chân chính tiếp nhận nó vào sâu trong tư tưởng của bản thân thì vô cùng khó khăn. Ở xã hội, con người đã có thói quen của sinh vật đứng trên đỉnh tháp thức ăn, tất cả mọi tài nguyên đều thuộc về con người. Nhưng ở Nibelungen thì lại khác, mặc dù chế độ cấp bậc tương đối nghiêm khắc, nhưng từ góc độ sinh mệnh mà nói tất cả loài sinh vật đều bình đẳng như nhau.” Mặc Dạ ngoắc ngoắc ngón tay, một con giáp xác trùng nhỏ xíu cỡ hạt cát chậm rãi bay tới đậu vào lòng bàn tay của Mặc Dạ.
“Nibelungen giống như một cơ sở dữ liệu khổng lồ, cho dù là em cũng vậy, hay là con côn trùng có lẽ sắp bị em bóp nát này cũng vậy, chúng em đều bình đẳng trong kho dữ liệu khổng lồ này. Con côn trùng nhỏ này có thể biết được thông tin mà nó muốn biết.”
“Nhưng tốc độ của chúng ta nhanh hơn nó nhiều.”
“Đúng vậy.” Mặc Dạ thổi nhẹ về phía con côn trùng, nó chậm rãi rơi vào mớ đá sỏi dưới đất “Mỗi loài sinh vật có khả năng ngưng tụ sức mạnh khác nhau. Toàn bộ Nibelungen là một cơ sở dữ liệu khổng lồ, mỗi sinh mệnh là một đường dây truyền khác nhau. Con trùng giáp xác này có năng lực quá nhỏ, chỉ có thể từng chút tiết ra được một ít sức mạnh, nhưng em và anh thì khác, nếu như cần, chúng ta có thể phóng ra sức mạnh của Nibelungen, mà những sinh vật bị chúng khống chế cũng giống như đường dây dẫn bị chúng ta hợp nhất lại.”
“Ví dụ của em rất cụ thể, tôi có thể hiểu được.”
“Đó là do cách suy nghĩ em giống y chang con người nha.” Mặc Dạ nháy mắt cười.
Bộ dáng của Mặc Dạ bây giờ khác xa với bộ dáng của người thiếu niên đêm đó dày vò anh đến nỗi mất kiểm soát, Chu Ngự bỗng nhiên cảm thấy y rất đáng yêu, rất muốn hôn y một cái.
Dĩ nhiên không được để y biết suy nghĩ này của anh, nếu không tên này nhất định sẽ trưng ra cái mặt đắc ý rồi cười nhạo anh một phen.
“Cho nên bây giờ tôi sẽ làm bước đầu tiên, chính là để bản thân trở thành một phần của Nibelungen.”
“Đúng vây. Nếu như mỗi con người đi tới Nibelungen mà có thể cảm nhận được điều này thì bọn họ sẽ thấy thế giới này tuyệt vời biết bao, chứ không phải là sinh vật nguy hiểm lúc nào cũng lăm le làm thịt bọn họ. Thật ra thì con người bọn họ không phải là con mồi đâu, nói là vật thể lạ thì đúng hơn.”
Chu Ngự hít sâu một hơi “Vậy thì bây giờ tôi sẽ thử một lần.”
Anh nhắm mắt lại, cảm nhận những sinh vật nhỏ bé trong lớp đá sỏi, kết nối bọn chúng lại với nhau, không hẳn là chinh phục mà là biến bọn chúng trở thành trung gian truyền đạt suy nghĩ. Ngay trong khoảnh khắc đó, anh phát hiện mình có thể đạt được một phạm vi khuếch trương cực lớn, suy nghĩa anh vượt qua khỏi địa phận sa mạc rong ruổi tiến vào rừng rậm nguyên thủy, giống như xâm nhập vào mỗi thân cây, mỗi gân lá. Anh còn có thể cảm nhận được thực vật làm như thế nào để vận chuyển dinh dưỡng và lượng nước đến từng chiếc lá, rồi từng chiếc lá quang hợp ra khí oxi.
Anh có thể cảm nhận được vô số loài cá bơi dưới dòng sông, bọn chúng va chạm vào nhau hay cố gắng bơi ngược dòng.
Anh tựa hồ biến thành Nghịch Lân Long đang say giấc dưới đáy sông, anh còn có thể cảm nhận xúc cảm dòng nước lướt qua từng khe hở của lớp vảy.
Cùng với sự sung sướng được bay lượn tự do trên trời của Hắc Bối Dực Long.
Mỗi một loài sinh vật như thế không hề bị Chu Ngự khống chế nhưng bọn chúng lại trở thành dòng suy nghĩ tản mát ra của Chu Ngự, làm anh hiểu rõ đường dây của thế giới này.
Thậm chí sự lan truyền suy nghĩ cảm ứng này không hể hao tổn sức lực một chút nào.
Chu Ngự cảm thấy bản thân như mọc ra vô số đôi mắt hoặc là thuấn di đến vô số địa phương khác nhau.
Không nơi nào là không có mặt của anh.
Không có gì mà anh không cảm nhận được.
Anh thấy mình như đã trở thành toàn bộ của Nibelungen.
Loại cảm giác này làm anh không muốn trở lại hiện thực, cứ thích đắm chìm vào đó mãi thôi.
Vượt qua địa vực và giới hạn khoảng cách, vượt qua giống loài, điều này đối với Chu Ngự mà nói đúng thật là sự tự do chân chính.
Sau đó anh cảm nhận được sự tồn tại của Mặc Dạ.
Thiếu niên ấy đang lẳng lặng nhìn anh, chỉ có tình cảm đơn thuần nhưng nóng bỏng khát khao.
Chỉ ngồi tại chỗ không gần cũng không xa, tay cầm một phiến lá lớn ngây ngốc nhìn anh.
Nhịp tim của y, lực độ tầm mắt của y, cùng với phương thức miêu tả con người y, tất cả đều được anh cảm nhận rõ nét.
Điều này chẳng khác gì là đang tỏ tình.
Không có lời thơ mỹ miều lãng mạn, nhưng Chu Ngự có thể nhận ra khát vọng của y dành cho anh.
Em muốn hôn anh.
Chu Ngự có thể nghe được giọng nói của Mặc Dạ.
Một giây kia, trái tim của anh nhẹ nhàng rung động.
Anh mở mắt ra, ngồi thẳng lưng, rồi từ từ nghiêng người về phía đối phương, hôn lên môi y.
Đây là Chu Ngự đang đáp lại Mặc Dạ.
Anh không thể nói mình giống y chang Nibelungen, bởi vì thế giới này có trực quan và tư thái rất đơn thuần.
Còn Lạc Đậu đứng đợi cách đó không xa tò mò ngoẹo đầu nhìn hai người.
Mặc Dạ phất tay về phía nó.
Lạc Đậu phát ra âm thanh nghẹn ngào rồi lùi về sau vài bước.
Chu Ngự bỗng nhấc tay gõ một cú vào đầu Mặc Dạ.
“Chẳng phải anh đã nói với em là không được hù dọa nó rồi sao?”
“Em vốn không có nha.” Mặc Dạ cực tủi thân.
“Dóc tổ, anh vừa biết em đang suy nghĩ gì đấy. Em muốn tìm cơ hội nổ banh đầu nó chứ gì.”
Mặc Dạ nhún vai “Nhưng em chỉ là thoáng nghĩ qua mà thui, đâu có làm thiệt chớ, muốn làm và làm là hai chuyện khác nhau nha. Hơn nữa anh thật sự coi nó là thú cưng mà nuôi dưỡng đi!”
“Lạc Đậu không phải là thú cưng của chúng ta, mà chính là bạn bè. Nó muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.”
“Có phải anh vừa nói là chúng ta?”
Mặc Dạ nhìn Lạc Đậu với ánh mắt sâu xa “Chim khổng lồ ba mắt không phải là sinh vật mạnh mẽ gì, sự sinh tồn của nó ở Nibelungen này không có quá nhiều ưu thế. Nếu Chu Ngự anh muốn coi nó là bạn thì anh phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho cái ngày anh mất đi nó.”
“Anh chẳng qua là nghĩ rằng nếu như anh có thể có được sức mạnh của em thì phải chăng có biện pháp nào đó giúp sinh vật khác cũng đạt được sức mạnh như thế? Nếu khống chế trong tay thì không bằng có thêm nhiều đồng minh.”
“Đây là một ý tưởng tốt, có lẽ nên bàn bạc với giáo sư Trần.” Mặc Dạ giơ phiến lá ngẩng đầu thoáng nhìn bầu trời nắng gắt “Vẫn còn sớm, anh coi thử xem mình có thể khống chế một đàn Hắc Bối Dực Long được chưa? Bọn chúng là những chiến sĩ ưu tú đấy nhé. Đầu tiên anh phải học được cách khống chế bọn chúng, rồi mới có thể học cách trợ giúp chúng thoát khỏi khống chế, trả lại sự tự do cho chúng.”
“Dĩ nhiên.” Chu Ngự là người nói là làm chứ không có nghĩ ngợi băn khoăn gì.
Anh sử dụng phương thức mà bản thân mới lĩnh ngộ được lúc nãy, nháy mắt suy nghĩ cảm ứng của anh liền khuếch trương gấp đôi ra, giống như phóng xạ vậy. Quan trọng hơn là loại khuếch trương như phóng xạ này không hề hao tổn sức lực, tự nhiên giống như là dùng lỗ tai của mình để lắng nghe, dùng ánh mắt để ngắm nhìn.
Anh tìm thấy một đàn Hắc Bối Dực Long đang đậu ở trong một khe núi, hình như là đang nghỉ ngơi, hơn nữa trong đàn còn có ấu long.
Anh đưa suy nghĩ của mình kết nối với tư duy của bọn chúng, hòa lẫn vào nhau, tựa như tư tưởng của Chu Ngự chính là tư tưởng của đàn Hắc Bối Dực Long kia, cảm giác liên kết an toàn này làm chúng không có ý định chống cự lại.
Mười mấy giây sau, trên bầu trời truyền đến một trận âm thanh chấn động.
Một đám mây đen nhỏ đang bay về phía hai người.
Bóng mờ của chúng lướt nhanh qua tán cây.
Lạc Đậu tựa hồ hơi sợ hãi, nó xê dịch lại gần bên người Chu Ngự.
Chu Ngự trấn an xoa xoa đầu nó.
Khi đám mây đen nhỏ kia càng đến gần thì có thể thấy rõ đôi cánh của Hắc Bối Dực Long. Bọn chúng phân ra tứ tán tạo thành một vành đai đen rồi bay vòng quanh trên bầu trời như một cơn lốc.
Mặc Dạ cười nói “Thử xem có làm cho bọn chúng bình tĩnh hạ cánh xuống không, nhưng đừng có đập nát khu vực sa mạc này ra nhé.”
Chậm một chút, chậm một chút, đừng sợ.
Tâm tình của Chu Ngự trở nên thong thả, mà đàn Hắc Bối Dực Long cũng dần bay chậm lại.
Bọn chúng hạ xuống ngày càng thấp.
Sức gió tạo ra bởi những đôi cánh cũng giảm dần.
Một con nối tiếp một con đáp xuống xung quanh Chu Ngự. Khi toàn bộ đàn Hắc Bối Dực Long đáp hết xuống đất, ánh nắng chói chang của mặt trời lại tiếp tục chiếu sáng cho khu vực sa mạc hoang vu này.
Những con Hắc Bối Dực Long kia đậu ở những nơi mà Chu Ngự có thể dễ dàng thấy.
“Tổng cộng là con, anh tiến bộ rất nhiều.” Mặc Dạ cười lên.
Chu Ngự thu hồi lại dòng suy nghĩ của mình khỏi đàn Hắc Bối Dực Long.
Anh rất muốn biết, nếu như không có sự khống chế của mình, thì liệu những con Hắc Bối Dực Long sẽ tấn công anh hay không?
“Này, anh là đang đùa với lửa đấy.” Mặc Dạ dù đang nói với giọng điệu cảnh cáo nhưng khóe môi vẫn cong lên đầy ý cười, có lẽ y cũng muốn biết câu trả lời như Chu Ngự.