Có câu một văn tiền đủ làm ngã anh hùng, cổ nhân thật sự không gạt người.
Tống Mặc thở dài, cắn mấy phát hết bánh mì đen, bưng nước uống cạn, chép miệng, hồi ban đầu là nuốt không trôi, hiện tại một ngày ba bữa, quả nhiên hoàn cảnh có thể cải tạo con người.
Đầu giường của Tống Mặc đặt một quyển giản sử vương quốc, đây là do lão quản gia John đưa tới. Tống Mặc vốn còn lo lắng mình sẽ trở thành kẻ mù ch , nhưng sau đó phát hiện có thể xem được văn tự bên trong sách, viết sách cũng không thành vấn đề, đây là ký ức về Tống Mặc Grilan, y cảm thấy thật may mắn.
Mất một tháng, Tống Mặc đã có hiểu biết đại khái về thế giới xa lạ này.
Sau đó, Tống Mặc lại lần nữa dựng ngón giữa với đại thần xuyên việt, cái thế giới này là thứ gì đây?!
Văn minh nơi này phát triển tương tự như Châu Âu trung cổ, nói chính xác, chính là còn chưa khai hóa, đang nằm chính giữa không văn minh và văn minh.
Nói tắt: Người nguyên thủy tân thời.
Cả đại lục này phân làm mười quốc gia to to nhỏ nhỏ. Giữa quốc gia và quốc gia, chiến tranh thường xuyên phát sinh. Giáo hội là một sự tồn tại cách biệt nằm ngoài quốc gia, gần như mỗi thành phố quan trọng của vương quốc đều có thể thấy bóng dáng của giáo hội.
Tranh đấu giữa vương quyền và thần quyền, từ ngày ra đời đã bắt đầu.
Nhưng, lãnh địa Grilan là ngoại lệ, vì nơi này quá nghèo. Muốn truyền giáo? Được, lấy bánh mì ra trước. Thế là, nơi này ngay cả cọng lông của tu sĩ cũng không thấy được.
Đối với điểm này, lão quốc vương Julien ngưỡng mộ và ghen tỵ hết sức.
Tống Mặc càng kinh ngạc hơn nữa là, tinh linh, người lùn, cự long, ma pháp sư, những thứ chỉ có thể thấy trong đồng thoại và tiểu thuyết, nhưng đều thật sự tồn tại ở đây!
Sở thích của cự long là cướp tiền cướp bà xã, đợi khi bà xã cướp được già cả xấu đi, thì lại xem như con tin đòi một món tiền chuộc lớn.
Sở thích của tinh linh là dùng bạo lực tuyên dương tính trọng yếu của thế giới hòa bình, người lùn thích uống rượu rèn sắt, ma pháp sư... được rồi, đây là một đám người thần bí, người đặc thù, người đã thoát ly văn hóa không lành mạnh, nhưng, đối với tất cả nhân loại của quốc gia, ma pháp sư đều không phải là người được hoan nghênh!
Mỗi một quốc vương, đều vô cùng kiên định say no với ma pháp sư!
Một đám thần côn trong giáo hội đã đủ khiến họ đau đầu, lại thêm một đám ma côn trong liên minh ma pháp sư?! Biến xx đi! Ông đây không hầu! Đánh trận là dựa vào trường mâu và cự kiếm của binh sĩ, nếu trong quân đội của quốc gia nào cũng xuất hiện ma pháp sư, tuyệt đối sẽ khiến tất cả quốc gia trên đại lục khinh bỉ!
Điểm duy nhất khiến Tống Mặc thấy dễ chịu chút là, các quý tộc nắm quyền phát ngôn tuyệt đối trong lãnh địa của mình. Vì thế, trừ khi lão Grilan sống lại, nếu không, căn bản sẽ không có người dám hoài nghi Tống Mặc hiện tại đã đổi ruột. Cho nên, y không cần lo lắng ngày nào đó ngủ tới nửa đêm, phát hiện đại hán tay cầm nông cụ xông vào phòng ngủ của y, lôi y ra khỏi phủ lãnh chủ cột lên giàn hỏa thiêu, xem như yêu nghiệt mà thiêu sống.
Đứng trước xuyên y kính, nhìn gương mặt xa lạ trong kính, cùng là tóc đen mắt đen, cũng coi như tuấn tú, nhưng da có hơi trắng tái, người cũng hơi gầy.
Tống Mặc chép miệng, thuần túy là đói mà gầy. Một ngày ba bữa bánh mì đen và cà rốt, muốn thêm thịt cũng phải đợi lễ tết, không muốn gầy cũng khó. Cầm ngoại y thị nữ đưa mặc vào, chỉnh lại cổ áo, Tống Mặc hơi hưng phấn khó khống chế.
"Lãnh chủ đại nhân, ngài thật sự muốn vào rừng săn thú sao?"
"Đương nhiên!"
Một tháng không ăn thịt, miệng y cũng sắp nhạt muốn chết rồi, cho dù không bắt được cấp bậc như heo rừng, nhưng bắt thỏ bắt chim gì đó cũng có thể cải thiện thức ăn. Y muốn ăn thịt, ai cũng không thể ngăn cản nhiệt tình ăn thịt của y! Bánh bao đen và cà rốt biến hết đi!
"Nhưng..."
Quản gia muốn nói lại thôi, Tống Mặc quay đầu nhìn ông, quản gia nuốt nước miếng, nói: "Ngựa của ngài một tháng trước cùng bị sét đánh với ngài, rất không may, nó chết rồi, nhưng ngài thì lại còn sống. Cho nên, ngài chỉ có thể đi bộ săn bắn."
"..."
Lỡ lời hay là cố ý vậy?
Nếu không phải quan niệm kính già yêu trẻ đã cắm sâu trong lòng Tống Mặc, y tuyệt đối sẽ không chút do dự đấm một quyền qua! Trước kia mình cảm thấy ông chú tóc bạc râu bạc này hòa ái dễ gần, đáng tin cậy, tuyệt đối là lỗi giác!
Đợi đã, ngựa bị sét đánh chết, thịt đâu?!
"Một phần dùng để trả tiền trị bệnh cho thầy thuốc George, còn một phần thì chia cho các lãnh dân đã đưa ngài về phủ lãnh chủ và tùy tùng trung tâm của ngài."
"Phần còn lại thì sao?"
"Trong thời gian ngài hôn mê đã chia cho hạ nhân và thị nữ trong phủ lãnh chủ, thay thế tiền lương tháng trước. Nếu không, tiểu kim khố của ngài ngay cả ba đồng kim tệ cũng không còn giữ được."
"Không còn lại một chút nào?"
"Ngài không nên hoài nghi sự thành thật của lão John, tôi tuyệt đối sẽ không tự tiện giữ lại chút nào. Trên thực tế, các lãnh dân đều đang khen ngoại sự hào phóng của ngài, phải biết, tại Grilan, có thể ăn thịt ngựa là chuyện rất ghê gớm."
Thành thật mẹ mi! Hào phóng cha mi!
Tống Mặc nghẹn đầy bụng, xém chút rơi lệ nam nhi. Làm vậy cũng hơi bị sạch sẽ đi, cho dù để lại cho y một cái móng ngựa cũng được mà...
Lão quản gia John hoàn toàn không giác ngộ được dao nhỏ trong mắt lãnh chủ bắn ra, cầm một thanh trường kiếm trong tay thị nữ, giao cho Tống Mặc, "Lãnh chủ đại nhân, đây là vũ khí của ngài. Lão lãnh chủ chính là dùng thanh trường kiếm này, giết chết một con gấu nâu! Vũ dũng của ngài ấy, đã lan truyền mỗi ngóc ngách vương quốc Angris, vì thế quốc vương còn đặc biệt khen thưởng lão lãnh chủ, miễn thuế vụ cả năm đó cho lãnh địa Grilan!"
Miễn thuế? Quốc vương này là đồ ngốc, tuyệt đối.
Lão Grilan vốn chính là nhân vật anh hùng 'muốn tiền không có, chỉ có một mạng', lại vi phạm pháp luật trốn thuế nhiều năm, có miễn thuế hay không có ý nghĩa gì? Mệnh lệnh của quốc vương càng khiến trốn thuế trái luật trở thành trốn thuế hợp pháp. Trừ vãn hồi một chút mặt mũi ra thì không đạt được cái gì. Còn lão Grilan thì lại đạt được lợi ích thực tế. Nói không chừng sau đó còn trốn trong phủ lãnh chủ cười lão Julien thiếu tâm nhãn.
Có một quốc vương thiếu tâm nhãn, tiền đồ của Angris thật đáng lo lắng.
Tống Mặc cầm trường kiếm, vào tay nặng trình trịch, nơi khảm bảo thạch trên chuôi kiếm hiện tại chỉ còn lại một lỗ lõm, Tống Mặc nhìn quản gia, quản gia không chút hổ thẹn, rất rõ ràng, không phải ông che giấu. Giải thích duy nhất, là chủ nhân trước của thanh kiếm này, cũng chính là lão Grilan, đã lấy đi đổi lương thực rồi.
Trên thực tế, không chỉ là bảo thạch trên chuôi kiếm, hễ là bảo thạch trang trí và đồ trang trí vàng bạc trong phủ lãnh chủ, mấy đời nghèo đói đều đã bị các lãnh chủ bại gia bán gần hết rồi. Chẳng qua bọn họ đều không thể sánh với Tống Mặc hiện tại, sáng nay y còn giơ mâm bạc và dao nĩa hỏi lão John, có thể đem những thứ này nấu chảy thành ngân tệ sử dụng không.
Lão quản gia John vẻ mặt nghiêm sắc nói với y, "Không thể."
"Tại sao?"
"Vì những thứ này đều chỉ là được mạ một tầng bạc mà thôi."
"Mạ bạc?"
"Đúng."
"Cạo ra."
?!
"Có ít cũng là tiền."
Quản gia rất muốn nói đây là mặt mũi của quý tộc, nhưng Tống Mặc lại quan tâm tới vấn đề cái bụng hơn. Cả ngày tới tối là bánh mì đen, hiện tại ngay cả bánh mì đen cũng sắp không còn mà ăn, còn mặt mũi gì đáng nói? So với mặt mũi, cơm quan trọng hơn.
Được rồi, lão John buộc phải thừa nhận, sau khi bị sét đánh, Tống Mặc Grilan đã đạt được tân sinh, y trở thành nhân vật còn vắt cổ chày ra nước hơn cả phụ thân của mình. Đây là may hay là không may của gia tộc Grilan?
Tống Mặc cầm thanh kiếm, tuốt vỏ kiếm ra.
Thân kiếm rộng bốn ngón sáng trưng sắc bén, Tống Mặc vừa định tán dương một tiếng kiếm tốt, lại phát hiện, thanh kiếm này bị gãy. Một nửa cầm trong tay y, vết gãy là một mặt nghiêng, nửa còn lại còn nằm trong vỏ, theo động tác của Tống Mặc, tuột khỏi vỏ kiếm rớt xuống đất, vang lên thanh thúy.
Tống Mặc mặt không biểu cảm nhìn quản gia, quản gia vẻ mặt không chút sợ hãi nhìn lại Tống Mặc.
"Đây là vũ khí duy nhất có thể lấy ra xuất thủ trong phủ lãnh chủ."
Hàm ý là, nếu Tống Mặc không vừa lòng với thanh kiếm này, thì chỉ có thể cầm dao nấu ăn đi săn thú. Cung tiễn đều là đại hán sử dụng, tùy tùng của Tống Mặc thì đeo một cây, Tống Mặc từng thử, y căn bản kéo không nổi.
Nếu thật sự cầm dao nấu ăn...
Tống Mặc và quản gia đồng thời ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn nóc nhà, trong đầu xuất hiện cảnh tượng thế này: Lãnh chủ trẻ tuổi anh dũng không sợ hãi, đi bộ vào khu rừng rậm rạp, cảnh giác nhìn tứ phía, đột nhiên, một con gấu ngựa hung mãnh to lớn xuất hiện trước mặt y! Khi con gấu gào lên tấn công y, lãnh chủ vẻ mặt kiên nghị cản hạ nhân muốn lao lên, xoẹt cái rút dao nấu ăn lạnh lẽo ra, cầm dao nấu ăn lao về con gấu ngựa...
"... Ta dùng cái này vậy, cho dù gãy rồi, ít nhất cũng vẫn là kiếm..."
Võ công có cao, cũng không đấu lại dao làm bếp, câu này không sai, nhưng cũng phải phân tình huống... dùng một con dao làm bếp đi săn thú, làm được không?
Đi tới trước cửa, Tống Mặc đột nhiên quay đầu, nói với quản gia: "Tại sao không nghĩ biện pháp sửa kiếm? Trong lãnh địa nên có thợ rèn chứ?"
"Có." Lão quản gia John nghiêm túc trả lời: "Nhưng không đủ tiền."
�
"Xem như ta không hỏi." Đi được hai bước, Tống Mặc lại quay đầu: "Mâm nhớ đem đi cạo."
Quản gia co giật khóe môi, "Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân."
Thế là, lãnh chủ muốn ăn thịt cầm một thanh kiếm gãy, dẫn theo tùy tùng trung thành của y, đi săn thú. Khi men theo con đường đi lên thượng du, nhìn thấy mấy cô nương trẻ tuổi đang giặt y phục bên bờ sông, sắn đầm lên, lộ ra bắp đùi trơn mịn, theo động tác cong lưng của họ, lồng ngực trắng tuyết sống động như thật. Một cô nương tóc nâu ngẩng đầu thấy Tống Mặc, hồn nhiên vẫy tay với y, bị nước thấm ướt áo trên, phác họa ra đường cong mê người.
Tống Mặc vội che mũi, quá đặc biệt quá nhiệt tình, đây chính là phúc lợi của xuyên việt sao?
Vội vã kéo tùy tùng đi, có câu no ấm nghĩ chuyện bậy bạ, hiện tại y còn chưa no ấm, chuyện bậy bạ tạm hoãn.
Cô nương tóc nâu nhìn bóng lưng Tống Mặc và tùy tùng biến mất xa xa, khóe môi cong lên nụ cười thần bí. Đặt y phục đã giặt xong vào bồn gỗ, chào hỏi các cô nương khác, rồi rời khỏi hồ.
Sau khi cô đi, một cơn gió nhẹ thổi qua, hương hoa thấm đượm trôi vào mũi các cô nương, bọn họ đều đã quên cô nương tóc nâu, như thể cô chưa từng xuất hiện.
Chân trần bước trên bãi cỏ, mái tóc nâu dài của cô nương bị gió thổi lên, bóng được mặt trời kéo dài không ngừng, đường nét nhỏ nhắn của nữ hài, dần bị dáng thon dài của nam tử thay thế...