Dị Thế Điền Viên

chương 105

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ khi tuyết rơi xuống, khí trời càng lúc càng lạnh, tuyết đọng bên ngoài không tan đi. Sợ lúc đi ra bên ngoài Lâm Ngọc trượt chân, Chu Trạch và Lâm Bảo hợp lực quét sạch tuyết trước nhà, dọn ra một con đường đi lại.

Thân thể Lâm Ngọc ngày càng nặng nề, bụng lớn, trời lạnh còn mặc dày, hành động càng thêm bất tiện. Vì muốn thuận lợi sinh, mỗi ngày Lâm Ngọc đều đi quanh phòng vài vòng, những lúc như thế, Chu Trạch đều ở bên cạnh bồi y.

Buổi tối nọ, hai người nằm trong ổ chăn thân thiết xong, Lâm Ngọc nằm trong ngực Chu Trạch, hỏi một lần nữa: “Chu đại ca, ngươi thích con chúng ta là tiểu tử hay là ca nhi?”

Câu trả lời của Chu Trạch vẫn như cũ: “Chỉ cần là ngươi sinh ta đều thích. Ta càng hy vọng nó giống ngươi”.

Lâm Ngọc nói: “Còn ta hy vọng nó giống ngươi, biết đánh quyền, biết săn bắn, còn rất lợi hại…”

“A Ngọc, đây là ngươi đang gián tiếp khen ta hả? Trong lòng ngươi ta tốt như vậy sao?” Chu Trạch cười nói.

Lâm Ngọc khẳng định: “Đúng thế, trong lòng ta Chu đại ca là tốt nhất, là người ta thích nhất”.

Người mình thích thẳng thắn nói thích mình, trong lòng Chu Trạch ấm áp, ôm chặt Lâm Ngọc vào ngực, nghiêng đầu hôn lên mặt y: “Ngươi cũng là người mà ta thích nhất”.

Qua hết năm, chưa ra tháng giêng, ngày dự sinh của Lâm Ngọc tới gần. Lâm gia rơi vào trạng thái khẩn trương lo lắng. Chu Trạch hầu như dùng toàn bộ thời gian đặt lên người Lâm Ngọc, một tấc không rời. Lâm Bảo cũng trong trạng thái sẵn sàng đợi mệnh, chỉ cần ca ca có động tĩnh, nó lập tức sẽ chạy đi mời Ổn ma ma tới.

Ổn ma ma là người chuyên đỡ đẻ cho tiểu ca nhi, là tiểu ca nhi lớn tuổi đã có kinh nghiệm sing đẻ, biết làm sao để bình an thuận lợi sinh hài tử ra.

Ổn ma ma là người Chu Trạch mời đến để đỡ đẻ cho lâm Ngọc, Chu Trạch đã đánh tiếng trước. Ổn ma ma là người trong thôn Lạc Hà, có kinh nghiệm đỡ đẻ nhiều năm, trong thôn mười tiểu ca nhi sinh con thì đã có tám người là do Ổn ma ma đỡ đẻ.

Rất nhanh đã đến ngày dự sinh của Lâm Ngọc, thế nhưng bụng Lâm Ngọc vẫn không có động tĩnh gì. Chu Trạch vội đi mời Trương lang trung đến. Sau khi Trương lang trung bắt mạch xong, nói hắn không nên nóng vội, kêu hắn nên bồi Lâm Ngọc đi bộ nhiều hơn, trợ giúp sinh sản thuận lợi.

Hiên tại bụng Lâm Ngọc đã rất lớn, y có cảm giác bảo bảo trong bụng càng lúc càng sinh long hoạt hổ, đá y thường xuyên hơn. Có nhiều lúc nằm xuống còn có thể nhìn thấy bụng nhô ra một cục, y dùng tay sờ lên, tựa hồ còn cảm giác được sờ được đầu bảo bảo, những lúc như thế trong lòng y sẽ trở nên mềm mại, mong đợi ngày bảo bảo ra đời.

Hai ngày nữa trôi qua, lúc này Chu Trạch đang bồi Lâm Ngọc đi bộ trong sân. Đột nhiên Lâm Ngọc thấy bụng truyền đến một trận đau đớn, mới đầu chỉ hơi đau, sau đó càng lúc càng đau. Ý thức Lâm Ngọc cảm thấy bảo bảo muốn đi ra, y hô lên: “Chu đại ca, bụng ta bắt đầu đau rồi!”

“Đã bắt đầu đau rồi sao, có đau lắm không, bây giờ chúng ta về phòng trước”. Trên mặt Chu Trạch hiếm khi lộ ra vẻ bối rối.

Lâm Ngọc nói: “Không đau lắm, cách một quãng thời gian sẽ đau một trận, vừa nãy ta nghĩ mình cảm giác sai, bây giờ thì đau rõ ràng hơn rồi”.

“Đây là bắt đầu đau, A Ngọc đừng sợ, ta đi mời Ổn ma ma đến”. Chu Tạch cẩn thận từng tí dìu Lâm Ngọc đến bên giường, để y ngồi dựa vào gối mềm.

“Chu đại ca, ngươi ở lại trông ca ta đi, ta đi mời Ổn ma ma, sẽ nhanh chóng trở về”. Lâm Bảo nhìn thấy Chu Trạch dìu Lâm Ngọc vào phòng, biết ca ca muốn sinh rồi. Nó cũng giống Chu Trạch, thời thời khắc khắc đều chú ý đến động tĩnh của Lâm Ngọc. Lúc này Lâm Ngọc thật sự có động tĩnh, nó so với ai còn gấp hơn. Lâm Bảo vội vàng chạy đến nhà Ổn ma ma gọi người.

Chu Trạch nói không sai, Lâm Ngọc đã bắt đầu thấy đau, mới đầu cách nửa canh giờ sẽ đau một lần, sau đó cơn đau kéo đến càng lúc càng nhanh, cũng càng đau hơn.

Đến khi Ổn ma ma đến nơi, cơn đau của Lâm Ngọc đã liên tiếp kéo đến, thời gian một chén trà sẽ đau một lần, mỗi lần đều rất đau. Trên trán Lâm Ngọc toàn là mồ hôi, vẻ mặt thống khổ, Chu Trạch vẫn luôn bên cạnh, nắm lấy tay y, nhẹ giọng động viên, lau mồ hôi cho y.

Chu Trạch không nhận ra, bây giờ là ngày đông lạnh giá, mà trên đầu hắn cũng toàn là mồ hôi, là do quá căng thẳng.

Ổn ma ma kinh nghiệm phong phú, đến kiểm tra tình huống của Lâm Ngọc, nhanh chóng đưa ra phán đoán, nói rằng Lâm Ngọc sắp sinh. Ổn ma ma đuổi Chu Trạch ra khỏi phòng, cho hắn đi làm công tác chuẩn bị.

“Đại nam nhân không thích hợp ở đây, ngươi nhanh đi nấu nước nóng, lát nữa cần dùng, còn có khăn vải sạch sẽ…”

Chu Trạch nghe vậy đi ra ngoài chuẩn bị, Lâm Bảo cũng đi theo hỗ trợ, nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ đưa đến. Nước nóng được đưa vào phòng, Ổn ma ma đang bận rộn bên trong, kế tiếp chính là phải chờ đợi trong lo lắng.

Buổi trưa ăn cơm xong lúc đi tản bộ thì Lâm Ngọc bắt đầu thấy đau. Đau đớn kéo dài đến chạng vạng, chỉ là đến lúc này đau đớn đã không còn khoảng cách, là đau đớn triền miên, đau cực kỳ.

Mới đầu Lâm Ngọc còn có thể cắn răng chịu đựng không phát ra tiếng, sau đó nhịn không được bắt đầu lớn tiếng kêu.

Ổn ma ma bên cạnh giúp Lâm Ngọc đỡ đẻ: “Dùng sức, hài tử sắp ra, tốt, cứ như vậy, tiếp tục dùng sức…”

Chu Trạch và Lâm Bảo đứng bên ngoài, nghe Lâm Ngọc kêu đến khàn cả cổ, tâm đều treo ngược lên. Cuối cùng Chu Trạch không nhịn được nữa đi vào bên trong. Hắn lo cho Lâm Ngọc, chỉ khi ở bên cạnh y, tận mắt nhìn thấy y, hắn mới có thể yên tâm.

Chu Trạch đi đến bên cạnh Lâm Ngọc đã thấm ướt mồ hôi, dùng sức nắm lấy tay y: “A Ngọc, đừng sợ, có ta ở đây”.

Lâm Ngọc cảm nhận được lực nắm từ bàn tay Chu Trạch, ngước mắt nhìn hắn, dùng hết phần sức lực cuối cùng, hét lên, kéo theo đó là tiếng hoan hô của Ổn ma ma: “Ra rồi, ra rồi..”.

Lâm Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nghe được tiếng Ổn ma ma vỗ lên mông hài tử. “Oa” tiếng khóc nỉ non to rõ của anh nhi vang lên…

Tiếng khóc non nớt như khảm vài trong lòng tất cả mọi ngươi ở đây, Chu Trạch, Lâm Ngọc và Lâm Bảo đều nở nụ cười.

“Chúc mừng, là một tiểu tử trắng trẻo mập mạp!’ Ổn ma ma hoan hỉ cười nói, nhanh tay băng bó cuống rốn, dùng nước ấm tẩy sạch thân thể hài tử, sau đó bao nó lại.

“A Ngọc, khổ cực cho ngươi!” Hiện tại Chu Trạch không quan tâm đến hài tử, trong mắt hắn chỉ có dáng vẻ sức cùng lực kiệt của Lâm Ngọc, hắn đau lòng muốn hỏng. Lấy khắn ấm lau mặt cho y, rửa sạch hạ thân. Ổn ma ma bị cướp việc, cũng không nói gì, chuyên tâm chiếu cố bảo bảo. Trong lòng thầm nghĩ đây là một nam nhân tốt, biết đau lòng phu lang.

Chu Trạch giúp Lâm Ngọc rửa sạch thân thể, đổi quần áo sạch sẽ. Lúc này Lâm Ngọc đã được nghỉ ngơi chốc lát, khôi phục chút khí lực: “Chu đại ca, con của chúng ta đâu, ta muốn nhìn nó”.

“Hài tử ở chỗ này, là một tiểu tử béo!” Ổn ma ma đưa hài tử đã được bao kín đến, bảo bảo đã được dỗ ngủ không còn khóc nữa.

Chu Trạch tiếp nhận hài tử, lúc này mới chính thức nhìn thấy đứa bé có cùng huyết thống. Bảo bảo đang ngủ, mắt nhắm tịt, hai nắm tay bé xíu nắm trước ngực, dáng vẻ đáng yêu biết bao.

Chu Trạch chỉ cảm thấy bài tử nhỏ một đoàn, lại còn nhẹ như vậy, nhìn qua thật yếu ớt. Chu Trạch không dám dùng sức ôm, hai tay cố định nâng lên, không dám dùng lực, không dám động, sợ làm kinh động đến bé.

Chu Trạch sững sờ nhìn hài tử hồi lâu, mới chậm rãi di chuyển, đi đến trước mặt Lâm Ngọc.

Chu Trạch cẩn thận thả hài tử xuống bên cạnh người Lâm Ngọc. Lâm Ngọc nằm trên giường, nhìn bảo bảo đang ngủ ngon, cười nói: “Chu đại ca, bảo bảo nhìn rất giống ngươi”.

Lâm Ngọc thỏa mãn cười, nhìn bảo bảo hồi lâu, sau đó cùng bảo bảo ngủ thiếp đi. Vừa rồi y quả thật đã tiêu hao hết khí lực, bây giờ nhìn thấy bảo bảo bình an ra đời, y liền an lòng.

Quá trình sinh của Lâm Ngọc rất thuận lợi, không có gì bất trắc, cũng là nhờ Ổn ma ma có kinh nghiệm đỡ đẻ. Chu Trạch hào phóng đưa cho Ổn ma ma hai xâu tiền công, tự mình tiễn Ổn ma ma ra đến cửa. Được trả nhiều tiền như vậy, Ổn ma ma vô cùng cao hứng, vui vẻ đi về.

Nhìn thấy Chu Trạch tiễn Ổn ma ma đi về, Lâm Bảo đến gần nói: “Chu đại ca, ca ta thế nào rồi? Y có khỏe không, ta có thể vào trong nhìn bảo bảo được không?”

Thời điểm nghe được tiếng khóc non nớt của trẻ con, Lâm bảo liền yên tâm, lúc đó nó muốn vào trong nhìn bảo bảo, nhưng nhớ đến lời dặn của Ổn ma ma, cho nên không dám đi vào. Bây giờ Ổn ma ma đã về, nó muốn vào nhìn ca ca nó vào bảo bảo.

Chu Trạch gật đầu: “Ca ngươi không sao, đang ngủ cùng bảo bảo. Người có thể vào xem, nhưng nhớ động tác phải nhẹ nhàng, đừng làm ồn đến họ”.

Lâm Bảo gật đầu, rón rén đi vào phòng, nhìn ca ca, thấy y đang ngủ ngon, sắc mặt cũng tốt, nó liền yên tâm. Sau đó nhìn đến bảo bảo, thấy một cục đỏ ngầu, khuôn mặt nhăn nhúm, nó xoắn xuýt đi ra khỏi phòng. Nói với Chu Trạch: “Chu đại ca, hài tử mới sinh ra đều như vậy sao? Tại sao nhìn giống như ông già vậy?”

Kỳ thực nó muốn nói là xấu, nhưng nói sao thì đây cũng là cháu ngoại trai của nó, làm sao có thể chê xấu.

Chu Trạch cười cười, nói: “Hài tử mới sinh đều như vậy. Qua một thời gian nữa sẽ trở nên trắng trẻo, nhìn rất đáng yêu, sẽ ưa nhìn như ca của ngươi vậy”.

Lâm Bảo nghe vậy gật đầu, trong lòng nổi lên mong đợi với bào bảo.

Thừa dịp Lâm Ngọc và hài tử đang ngủ, Chu Trạch và Lâm Bảo ăn cơm tối đơn giản. Chu Trạch nấu trứng gà, hầm một nồi cháo, đặt lên bếp giữ nóng. Sau đó hâm sữa dê cho nóng, đổ vào bát nhỏ, cho vào nồi đặt lên bếp giữ ấm. Đảm bảo lúc hài tử tỉnh dậy sẽ có sữa để uống.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Chu Trạch quay lại phòng, thấy Lâm Ngọc và hài tử đang còn ngủ, Chu Trạch nhìn thụy nhan của cả hai, yêu thương đong đầy, khẽ hôn lên mặt của cả hai. Một người là ái nhân của hắn, một người là cốt nhục của hắn, hai người tạo thành gia đình của hắn, làm cho hắn có được những thứ trước nay chưa từng có được.

Giờ khắc này, trong lòng Chu Trạch tràn đày hạnh phúc, hắn nghĩ rằng mình đây là đã tích bao nhiêu công đức, mới có cơ hội đến thế giới này, có được người yêu thương, có được hài tử, có được một gia đình mỹ mãn. Hắn cảm thấy đời này hắn sống rất có giá trị, hắn sẽ quý trọng, dùng cả đời che chở cho người thân của hắn…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio