Dị Thế Điền Viên

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn hắc lang rốt cuộc cũng ngã xuống, Chu Trạch không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lấy tay chống đầu gối, khom lưng ra sức thở dốc, mồ hôi từ trên trán chảy xuống. Trận chiến vừa rồi tiêu hao hơn nửa phần khí lực của hắn.

“Chu tiểu tử, ngươi sao rồi?” Lưu Trường Vượng mang theo mọi người chạy tới, trên tay còn cầm cung tên, vài mũi tên ngay lúc cấp bách ban nãy là do hắn bắn ra.

Chu Trạch điều chỉnh hô hấp: “Lưu thúc, vừa nãy cám ơn người. Ta không sao, chỉ là có chút mệt, nghỉ ngơi chốc lát là ổn rồi.”

Bọn người Lưu Trường Vượng nhìn Chu Trạch, lại nhìn đến hắc lang đã chết nằm trên mặt đất, ánh mắt phức tạp. Đám người trẻ tuổi càng là dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Chu Trạch.

“Chu Trạch, ngươi cũng thật lợi hại, có thể tay không giết được Dị Lang, ta còn nghĩ rằng hôm nay chúng ta không còn mạng mà về.” Trong lòng Lưu Cường vẫn còn sợ hãi nói.

Lời còn chưa dứt, sau gáy đã bị Vương Thiết Đầu vỗ một cái: “Tiểu tử thúi, nói xui xẻo cái gì vậy.”

“Chu tiểu tử, trên người ngươi có thương tích, để ta băng bó cho ngươi.” Lưu Trường Vượng lại nói với những người khác: “Mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát, những ai bị thương thì băng bó, sau đó chúng ta xuống núi.”

Chu Trạch gật gật đầu, tiếp nhận ý tốt của Lưu Trường Vượng. Cũng may chuyến đi này bọn họ đều đã có chuẩn bị, Lưu Trường Vượng có đem theo thuốc trị thương, dùng nước rửa sạch vết thương, đắp thuốc lên, lại dùng vải sạch băng bó cẩn thận.

“Lưu thúc, cám ơn ngươi vừa nãy bắn tên ra.”

“Cám ơn cái gì, nếu không có ngươi, sợ rằng chúng ta đều sẽ bỏ mạng tại đây. Lần này đi thực sự là không ngờ tới, thế mà lại gặp phải Dị Lang, làm nhiều người bị thương như vậy. Cũng may là nhờ có ngươi, nếu không hậu quả thật sự sẽ rất nghiêm trọng, ài.” Lưu Trường Vượng không nhịn được thở dài.

“Lưu thúc, ngươi có thể nói cho ta biết về Dị Lang hay không? Vì sao con lang này lại lợi hại như vậy?” Chu Trạch hỏi.

“Nói tới Dị Lang, ta cũng không biết nhiều, đều là nghe thế hệ trước trong thôn nói. Dị lang là do những con lang bình thường bị biến dị, là do ăn phải loại dược thảo thần kỳ gì đó. Làm cho nó trở nên to lớn hơn những con lang bình thường gấp mấy lần, cũng lợi hại hơn. Còn nghe nói Dị Lang thích ăn thịt người, mắt nó màu đỏ, đã rất nhiều năm rồi không thấy Dị Lang xuất hiện, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy”.

Lưu Trường Vượng liếc mắt nhìn hắc lang bên kia, thấy mắt nó đúng thật là có màu đỏ, đánh cái rùng mình, vội thu tầm mắt. Lại nghĩ hắn đã sớm biết Chu Trạch thân thủ tốt, nhưng không ngờ rằng đến Dị Lang mà Chu Trạch cũng có thể giết chết.

Mọi người băng bó vết thương cẩn thận, cũng không dám nhiều lời, vác lang đã chết lên, vội vội vàng vàng xuống núi. Dị lang thân hình quá lớn, cần đến hai người khiêng, cũng may bọn họ có nhiều người, có thể thay phiên nhau khiêng.

Lần này đánh lang Chu Trạch đã tiêu hao quá nhiều thể lực, mọi người đều nhất trí không để cho hắn phải vác lang trên lưng.

Đến chạng vạng, đoàn người cõng lang trở lại cửa thôn, gây ra một trận náo động không nhỏ trong thôn.

Có tiểu hài tử thích xem náo nhiệt, vừa chạy vừa hô: “Nhanh đi xem nhanh đi xem, đánh chết được lang rồi!” Vừa hô vừa chạy vào trong thôn, làm cho toàn bộ người trong thôn đều biết bọn họ đánh chết được lang. Lúc này là thời điểm người trong thôn đang nấu cơm, đều rảnh rỗi, lâu lắm mới có náo nhiệt, không khỏi kéo nhau chạy đi xem trò hay.

Bọn người Lưu Trường Vượng cõng lang hướng về phía nhà thôn trưởng, bên cạnh vây quanh càng lúc càng nhiều người. Cùng bọn họ tấp nập kéo tới nhà thôn trưởng.

“Thật nhiều lang a!”

“Con kia lang thật to lớn! Ngươi xem con lang miệng dài như vậy, ai ya, cắn một cái chắc là đau chết luôn “

“Ngươi thấy không, mắt con lang kia là màu đỏ!”

“Thật là màu đỏ nha! Này có phải Dị Lang mà các lão nhân trong thôn thường nói?”

“Dị Lang? Không thể nào, đã rất lâu rồi Dị Lang không còn xuất hiện nữa”.

Nhiều người vây quanh, mồm năm miệng mười cái gì cũng thi nhau nói. Người nào cũng phấn khích, thật giống như là lang do bọn họ đánh chết. Còn có hài tử lá gan lớn, còn dám tiến lên sờ con lang một cái.

Trên đường cõng củi trở về, Lâm Bảo thông qua nhóm tiểu đồng bọn cũng biết được tin, nhanh chân chạy về, về đến nhà liền hô: “Ca, bọn người Chu đại ca đã trở lại, ta nghe nói bọn họ đánh chết được vài con lang, chúng ta đi nhìn thử xem.”

Trong lòng Lâm Ngọc nghĩ đến Chu Trạch, vừa lúc cũng đã nấu cơm xong, tắt bếp cùng Lâm Bảo ra khỏi nhà.

Con lang lần này đánh tới là Dị Lang, là việc lớn, cho nên nhóm người Chu Trạch trực tiếp đem lang đến nhà thôn trưởng, cũng may sân nhà thôn trưởng Lưu Thu Sơn rất rộng. Ấy thế mà đem xác bảy con lang vứt xuống đất, lại trông giống như một ngọn núi nhỏ, hắc lang được vứt lên cao nhất lại đặc biệt khiến cho người khác chú ý.

Thôn trưởng Lưu Thu Sơn đã sống qua nửa đời người, mà đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như thế này. Khi hắn nhìn thấy hắc lang gây chú ý nhất kia, hai mắt hắn đều mở to, sờ sờ râu mép, nói: “Trường Vượng, các ngươi đây là gặp phải Dị Lang?”

“Đúng thế, ta cũng không ngờ tới, lần này nếu không phải có tiểu tử Chu Trạch, chỉ sợ hôm nay bọn ta đã không trở về được”. Lưu Trường Vượng đem sự việc xảy ra trong núi kể lại một lần.

Lưu Thu Sơn càng nghe trong lòng càng cảm thấy sợ hãi, nói: “Dị Lang xuất hiện, can hệ trọng đại, ngày mai ta liền lên trấn một chuyến, báo lên quan phủ”. Xong lại nói với Chu Trạch: “Con hắc lang này là do ngươi đánh, trong thôn sẽ ghi nhớ ân tình này của ngươi, thế nhưng sự việc Dị Lang còn muốn báo lên trên, trước nhất phải lên trấn báo quan phủ, ngươi cần đi cùng với ta, tiện thể đem việc ngươi muốn ở lại đây báo lên luôn, ngươi thấy sao?”

“Ta không ý kiến, đều nghe theo nhị gia”. Trong lòng Chu Trạch âm thầm vui vẻ, thầm nói, không uổng phí công sức bỏ ra hôm nay của hắn.

“Ân, mệt mỏi một ngày, đều trở về nhà nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai lại nói”. Lưu Thu Sơn nói.

Chu Trạch cùng đoàn người tản đi, vừa lúc gặp được hai huynh đệ Lâm gia tới tìm hắn.

“Chu đại ca, ngươi bị thương, có nghiêm trọng hay không?” Lâm Ngọc liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên người Chu Trạch có vết máu, đau lòng không thôi.

“Chỉ có chút bị thương ngoài da, không nặng, đã bôi thuốc rồi, không cần lo lắng. Đúng rồi, báo cho các ngươi một tin tốt, trưởng thôn đồng ý ngày mai mang theo ta lên quan phủ xin ở lại đây”.

“Thật sự, nếu được thế thì quá tốt rồi.” Lâm Ngọc nói.

“Chu đại ca, con hắc lang kia thật sự là do ngươi đánh chết sao?” Lâm Bảo ngước đầu hỏi, trong mắt tất cả đều là ánh sáng sùng bái.

“Là ta.” Chu Trạch gật gật đầu.

“Oa, ngươi thực sự là quá lợi hại nha!”

“Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Ăn xong cơm tối, Lâm Ngọc giúp Chu Trạch đổi thuốc trị thương lần nữa, nhìn vết thương trên người hắn chảy ra vết máu, Lâm Ngọc đau lòng rơi lệ.

“A Ngọc, ngươi khóc cái gì, ta không đau, ngươi đừng khóc!” Chu Trạch vẫn là lần đầu tiên thấy Lâm Ngọc khóc, hắn không có biện pháp ứng đối khi người khác khóc. Sắc mặt hắn hoảng loạn, luống cuống tay chân giúp Lâm Ngọc lau đi nước mắt trên mặt. Tay Chu Trạch chậm vào má Lâm Ngọc, da thịt đụng chạm, là một loại cảm giác khó tả, bốn mắt nhìn nhau, đều mang theo bối rối, hai người đều vội vã lùi về đằng sau.

Chu Trạch có chút ngượng ngùng rụt tay về.

Lâm Ngọc tự mình cầm khăn lau khô bước mắt, mặt hơi đỏ, không dám nhìn Chu Trạch: “Chu đại ca, đồng ý với ta, đừng để cho bản thân tiếp tục bị thương, được không?”

“Ta đáp ứng ngươi, sau này ta sẽ cẩn thận”. Chu Trạch gật đầu.

“Vậy thì tốt, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ta cũng đi ngủ”. Lam Ngọc đỏ mặt trở về phòng mình.

Lúc này trong phòng chỉ còn sót Chu Trạch cùng Lâm Bảo. Chu Trạch quay đầu, liền nhìn thấy Lâm Bảo ôm chăn mở to mắt nhìn hắn, Chu Trạch khó giải thích được cảm thấy có điểm chột dạ.

“Chu đại ca, ngươi yêu thích ca của ta sao?” Lâm Bảo lên tiếng: “Nguyện ý thú hắn sao?”

Chu Trạch nghe Lâm Bảo nói trắng ra như thế sợ hết hồn, mặt già cũng nhịn không được đỏ lên, không biết phải nói gì.

Lâm Bảo thấy hắn không trả lời, tránh không được có chút tức giận: “Hừ! Ta nhìn lầm ngươi!”

Thấy tính khí Lâm Bảo lại phát tác, Chu Trạch bất đắc dĩ thở dài, nói: “Ta lại cũng chưa nói không yêu thích ca của ngươi, chỉ là hiện giờ ca ngươi tuổi còn nhỏ, không thích hợp nói đến chuyện này”.

“Ca của ta không còn nhỏ, sang năm nữa đã là mười sáu. Tiểu ca nhi trong thôn mười hai, mười ba đã định thân, chỉ có ca ta là kéo dài, ca của ta là vì ta nên mới chưa định thân, là do ta liên lụy y”.

“Ta biết ca ca của ta yêu thích ngươi, nếu ngươi cũng yêu thích ca ca ta, thì cùng ca ca ta định thân đi”. Lâm Bảo thừa thắng xông lên, nhìn vào mắt Chu Trạch dõng dạc nói.

“Khụ khụ” Chu Trạch bị Lâm Bảo nói chấn kinh rồi, không nghĩ tới nó có thể trực tiếp nói ra như vậy: “Làm sao ngươi biết ca ca ngươi yêu thích ta? Ngộ nhỡ là do ngươi nghĩ sai, không phải làm lỡ ca của ngươi rồi sao?”

“Y là ca ta, đương nhiên là ta sẽ biết. Ánh mắt ca ta nhìn ngươi và ánh mắt nhìn người khác không giống nhau, nếu ngươi không tin, ngay bây giờ ta sẽ đi qua hỏi ca ta”. Lâm Bảo nói xong liền muốn nhảy xuống giường, lại bị Chu Trạch kéo lại, nếu thật sự để cho nó đi hỏi, mặt già này của Chu Trạch chắc cũng khó lòng giữ nổi.

“Tiểu Bảo, ngươi đừng đi, không cần hỏi.”

“Vậy ngươi lúc nào thì cùng ca của ta định thân?” Lâm Bảo rất cố chấp.

“Ngươi đừng vội, để ta suy nghĩ thật kỹ.” Chu Trạch nói.

Một đêm không mộng, đảo mắt đã đến ngày thứ hai. Chu Trạch đến nhà thôn trưởng, Lưu Trường Vượng cùng Vương Thiết Đầu đều đang ở. Nhà thôn trưởng có một chiếc xe lừa, mấy con lang đều đã được chất lên xe, đoàn người ngồi lên xe lừa đi lên trấn.

Nhóm bọn họ trước hết đi đến quan phủ báo tình huống. Không nghĩ tới việc này còn làm kinh động đến huyện lệnh. Huyện lệnh đại nhân còn muốn gặp qua người đã đánh chết con hắc lang kia, Chu Trạch. Sau đó nghe hắn nói muốn xin ở lại thôn, huyện lệnh đại nhân vui vẻ vung bút đồng ý. Xác con hắc lang được huyện lệnh mua lại, ngài trả cho Chu Trạch hai mươi lượng bạc.

Có huyện lệnh đồng ý, việc Chu Trạch ở lại trong thôn cứ như vậy là xong. Vốn dĩ phải tốn một khoản tiền làm hộ tịch, lần này trực tiếp không cần tốn kém.

Chu Trạch cầm hôn tịch mới, trong lòng khó hiểu cảm thấy chân thật, điều này đại biểu cho việc hắn có một thân phận ở một thế giới xa lạ. Nhớ tới việc hôm qua Lâm Bảo đề cập, Chu Trạch âm thầm hạ quyết định trong lòng.

Còn lại xác mấy con lang khác thì được mang đến chợ, cũng bán được giá cao. Mười ba người hôn qua cùng đi đánh lang đều được chia phần, Chu Trạch được chia cho hai mươi lượng bạc. Túi bạc để trong ngực nặng trịch, Chu Trạch đối với cuộc sống sắp tới ngập tràn hy vọng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio