Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Lão tư tế phá hủy toàn bộ dự định của ông! Lão bắt Tranh đi làm nô lệ trao đổi!”
Không ai dám đến gần mảnh đất trống nhỏ này, bầu không khí nơi đây như bị đóng băng.
Hào siết nắm đấm, kiềm chế cơn giận của mình, ông hỏi lão tư tế: “Ông muốn ta chết, có đúng không?”
“Không!” Lão tư tế kinh sợ, vội vàng phủ nhận.
“Bởi vì ta muốn cho Tranh lên làm tù trưởng, cho nên ông cũng muốn Tranh rời khỏi đây, có đúng không?”
“Không, là do chính hắn tự nói…”
Hào gật đầu, cười mà như khóc, nói: “Đúng, chính cậu ta đưa ra lời đồng ý trở thành nô lệ để trao đổi, bởi vì cậu ta muốn ông đồng ý cứu ta.”
Lão tư tế vừa sợ vừa giận: “Ông nói như vậy là có ý gì? Những gì ta làm đều vì bộ lạc…”
“Không, ông làm vì chính ông…” Hào nói được một nửa liền dừng, ông mệt mỏi mhìn lão tư tế, trong mắt chỉ có thất vọng cùng cực.
Mười lăm năm trước, bọn họ còn ba vị tư tế, Thu Thực là chủ, nhưng không được mấy năm, hai tư tế tộc khác đều chết, ngay cả đệ tử bọn họ cũng không hiểu sao lại rơi xuống nước mà chết, hoặc là do ăn phải thứ gì đó có độc rồi bỏ mạng, truyền thừa tư tế của tộc Tức Nhưỡng và tộc Phi Sa cứ thế biến mất.
Khi đó ông vừa mới tiếp nhận vị trí tù trường, cho dù có hoài nghi Thu Thực, cũng chỉ có thể đè phần hoài nghi này xuống.
Suốt mười lăm năm, Thu Thực chèn ép các trưởng lão, thiên vị người tộc Hắc Nguyên, ông đều thấy hết, nhưng đối phương không phạm vào sai lầm nào quá lớn, hơn nữa, trên rất nhiều phương diện, sự phán đoán của lão là một trợ giúp lớn cho bộ lạc, nên ông chịu đựng hành vi của lão. Bộ lạc cần tư tế, mà Thu Thực có năng lực nhìn về nơi xa, điều đó cực kỳ hữu dụng đối với những lần săn thú và chiến đấu với tộc khác của bọn họ.
Mỗi khi đến mùa đông, vì quá thiếu thức ăn, Thu Thực liền lấy cớ hiến tế hỏi thần, đưa tộc nhân hai tộc khác ra làm đồ ăn, ông bất đắc dĩ, vì xoa dịu oán hận của hai tộc khác, không thể không đưa con mình ra trước.
Ông muốn chọn đứa trẻ của hai tộc khác làm đệ tử của Thu Thực, nhưng Thu Thực quả quyết cự tuyệt, tự mình chọn Thu Ninh trong tộc Hắc Nguyên.
Ông xem trọng Tranh, lão tư tế liền lấy danh nghĩa bộ lạc, bắt Tranh đi tuyến đầu mỗi khi xảy ra chiến tranh. Ông xem trọng Chiến, kết quả chân Chiến liền vì Thu Thực ‘không kịp’ trị liệu mà thiếu chút nữa tàn phế. Sau đó Chiến chỉ hơi chống đối lão, lão liền ép Chiến dẫn người ra ngoài tìm muối vào giữa trời đông.
Nếu bộ lạc cứ tiếp tục như thế, có lẽ lão tư tế sẽ còn làm ra nhiều chuyện hơn nữa, ông nghĩ có thể chờ khi lão tư tế chết rồi sẽ tìm cách bù đắp.
Nhưng vào lúc này, kẻ địch cường đại tràn đến, bộ lạc bị ba tộc khác liên hợp đuổi giết, rơi vào tình thế nguy cơ nhất từ trước đến nay, nếu ở thời điểm này Thu Thực không nặng tư tâm như vậy nữa, mà thật sự nghĩ cho bộ lạc như lão từng nói, với sức mạnh của toàn bộ lạc, thì không phải không thể chuyển bại thành thắng.
Nhưng Thu Thực đã làm gì? Ông ta chỉ muốn bảo toàn cho người tộc Hắc Nguyên!
Khi bộ lạc rời khỏi chỗ ở, cầm chân kẻ địch, phần lớn đều là chiến sĩ hai tộc khác, người không kịp chạy, kẻ bị bỏ lại trong bộ lạc cũng phần lớn là người hai tộc khác.
Oán giận đã sớm nảy mầm, mà trong nguy cơ sinh tử tồn vong lão tư tế lại làm như vậy, phần oán giận ấy đã sắp tràn ra rồi.
Khi ông ngã xuống, muốn trao ngôi vị tù trưởng cho Tranh, ngoại trừ sức chiến đấu và uy vọng giữa các chiến sĩ của Tranh, còn là vì hy vọng việc mình chọn Tranh của tộc Tức Nhưỡng làm tù trưởng đời sau, ít nhiều có thể xoa dịu chút oán khí của hai tộc.
Nhưng mà! Lão tư tế phá hủy toàn bộ dự định của ông! Lão bắt Tranh đi làm nô lệ trao đổi!
Thử hỏi các chiến sĩ tộc Tức Nhưỡng làm sao mà chịu đựng? Tộc Phi Sa sẽ cảm thấy như thế nào? Các chiến sĩ tộc Hắc Nguyên phải làm sao mới ngẩng đầu được trước các tộc nhân khác?
“Thu Thực đại nhân!” Hào nhắm hai mắt rồi lại mở ra, không đợi lão tư tế biện minh cái gì nữa, phất tay, giữ lại cho lão chút thể diện: “Ta thấy sắc mặt ông không tốt, về lều nghỉ ngơi đi.”
Lão tư tế không muốn: “Ta không phải vì bản thân, Hào, ông không rõ sao? Ta là vì ai? Vì ai?”
“Đủ rồi!” Hào gầm to một tiếng, dọa cho lão tư tế và các chiến sĩ khác sợ tái mặt.
“Đại Hà, cậu dẫn người đưa Thu Thực đại nhân về lều, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu Thu Thực đại nhân, cũng đừng để Thu Thực đại nhân mệt nhọc.”
“Vâng!” Đại Hà và một chiến sĩ khác đi về phía lão tư tế.
Lão tư tế không tin vào tai mình: “Tù trưởng! Hào! Ông muốn làm gì? Ông dám cầm tù ta? Ông, ông… linh hồn ông cũng đã bị ô nhiễm, ta biết ngay, không nên để tư tế tộc khác chạm vào ông, ta phải hỏi Già Ma đại thần…”
Tiếng gào của lão tư tế đột nhiên im bặt, Hào duỗi tay chặt mạnh vào ót lão tư tế, lão tư tế liền mềm như cọng bún ngã xuống, được hai gã chiến sĩ tộc Hắc Nguyên bên người lão đỡ lấy.
“Đưa Thu Thực đại nhân về.” Hào vô lực phất tay.
Đại Hà gật đầu, cùng một chiến sĩ khác đang định tiến lên khiêng lão tư tế.
“Chờ đã!”
Không ai ngờ cậu tư tế tóc bạc lại đột nhiên mở miệng vào lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, ngay cả Nguyên Chiến cũng có chút kinh ngạc, Mặc muốn làm gì?
Nghiêm Mặc không muốn làm gì cả, hắn chỉ thấy cánh tay cụt của Đại Hà thật ngứa mắt.
Đại Hà cũng coi như là một nhân vật có ý nghĩa khá đặc biệt đối với hắn, là người đầu tiên hắn cứu trị khi đến thế giới này.
Lúc ấy vì cứu người này, hắn phí biết bao nhiêu tâm tư, mạo hiểm cỡ nào, còn bị trừng phạt nữa chứ, mà phần khen thưởng đầu tiên cũng là nhờ người này mà có.
Nếu có thể, hắn hy vọng bệnh nhân đầu tiên của mình có một cơ thể hoàn chỉnh, khỏe mạnh sống đến khi chết già.
Mà ở thế giới nguyên thủy, mất một cánh tay có nghĩa gì? Có nghĩa là phần trăm tử vong và bị vứt bỏ sẽ lớn hơn người khác rất nhiều.
Nghiêm Mặc đi đến trước mặt Đại Hà: “Có người muốn tôi giúp hắn hỏi một chút, vợ anh, Hạt Thổ và hai đứa nhỏ nhà anh sao rồi? Có khỏe không?”
Đại Hà mở to hai mắt, không tự chủ được mà trả lời: “Bọn họ đều còn sống, em trai tôi, Đại Sơn giúp tôi bảo vệ….”
Đại Hà đột nhiên cúi đầu, vị tư tế tóc bạc nọ cầm lấy cánh tay cụt của anh.
“Này là nể mặt người nọ.” Nghiêm Mặc cười.
“A…!” Vài chiến sĩ gần đó phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Ngày hôm qua bọn họ đã chứng kiến thần tích một lần, nhưng làm sao có thể sao với kích thích rõ mồn một giữa ban ngày như thế này, tận mắt nhìn thấy một cánh tay đã sớm đứt đoạn nay lại từng chút từng chút mọc xương, máu thịt sinh sôi, mãi cho đến khi một cánh tay hoàn chỉnh được mọc ra mới thôi, quá kích thích!!!?!
Đại Hà đã chảy lệ đầy mặt từ lúc nào.
Tiểu Mặc lại cứu anh! Tiểu Mặc chẳng những cho anh một cái mạng, mà còn trả lại cho anh một thân thể hoàn chỉnh!
Nghiêm Mặc buông tay ra, lui về sau một chút.
Đại Hà nâng tay phải lên, ngây ngốc nhìn cánh tay phải mới mọc ra của mình, màu da trắng lắm, nhưng cơ bắp và độ dài ngắn không khác gì cánh tay trái.
Muốn cử động ngón tay, ngón tay liền động đậy. Muốn nắm tay liền nắm tay, lại còn rất hữu lực và mạnh mẽ.
Đại Hà mở nắm tay ra, rồi siết chặt lại rất nhiều lần, sau đó múa may vài cái trong không khí.
Đột nhiên!
“A a a ——!” Đại Hà ngửa mặt lên trời tru dài, xoay người quỳ xuống với tù trưởng Hào.
Đầu Nghiêm Mặc hiện ra một dấu chấm hỏi, chẳng lẽ không phải anh nên quỳ với tôi hả? Quỳ với tù trưởng của anh làm gì?
Hào lại như hiểu rõ ý của Đại Hà, cả các chiến sĩ thủ lĩnh khác cũng vậy.
Hào gật mạnh đầu với Đại Hà một cái.
Đại Hà lau nước mắt, dùng nắm đấm đập thật mạnh lên ngực trái, sau đó đứng dậy, đi đến bên người Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc: “……” Là sao?
Hào giải thích cho Nghiêm Mặc: “Mặc đại nhân, về sau Đại Hà sẽ là chiến sĩ trung thành nhất của cậu.”
“Ặc…” Vô tâm cắm liễu hả?
Nghiêm Mặc quay đầu nhìn Đại Hà, Đại Hà cong khóe môi cười với hắn, như muốn nói: Anh biết cậu chính là Tiểu Mặc, anh sẽ nhận ra người đã cứu mình.
“Còn vợ với con anh thì sao?”
“Bọn họ sẽ rời đi cùng số nô lệ trao đổi lần này.” Hào đơn giản nói.
Nghiêm Mặc đồng ý rồi, cũng cười đáp lại Đại Hà, nói: “Anh yên tâm, tôi nói bộ lạc Cửu Nguyên không có nô lệ tức là không có nô lệ, nhưng mà các anh muốn trở thành con dân thật sự của Cửu Nguyên, thì còn phải nỗ lực một chút, bởi vì chỉ có người được tán thành mới có thể trở thành con dân Cửu Nguyên.”
Đại Hà có chút lo lắng, anh không sợ chịu khổ, nhưng anh lo lắng cho người nhà của mình.
Nguyên Chiến nhìn ra lo lắng của anh, đứng bên cạnh vỗ vỗ vai anh nói: “Muốn trở thành con dân Cửu Nguyên thì phải nhận khảo nghiệm, nhưng trước khi khảo nghiệm hay sau khi khảo nghiệm, anh và người nhà của anh đều sẽ được sống tốt, cho dù là mùa đông cũng không cần lo lắng bị chết đói hay chết cóng, càng không cần sợ có người bắt con anh ra ăn thịt, một trong các quy tắc của bộ lạc Cửu Nguyên chính là không được ăn thịt người.”
Hai mắt Đại Hà sáng lên, anh lại nhìn về phía Mặc, anh muốn nhờ tư tế đại nhân ra tay cứu em trai mình, nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời điểm tốt để mở miệng.
Rất người đều nghe thấy những điều mà Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nói, tuy vẻ mặt của người nào người nấy đều bình tĩnh như nhau, nhưng trong lòng bọn họ nghĩ cái gì thì cũng chỉ có mình bọn họ biết. Rất nhiều người thầm hâm mộ Đại Hà, nhưng không có ai lại nói ra điều này.
Nếu chỉ mình Đại Hà lạc đàn, chỉ sợ sẽ càng thê thảm, nói không chừng còn bị các chiến sĩ tàn tật với đủ loại hâm mộ đố kỵ hận đánh thành cái đầu heo mất.
Lão tư tế bị chiến sĩ khác đưa về lều.
Hào cực kỳ thành khẩn nhờ Nghiêm Mặc cứu trị cho các tộc nhân của mình, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu. Ông không nói mình sẽ trả cái giá gì, chỉ nói rằng ông sẽ làm Nghiêm Mặc vừa lòng.
Hào cũng không định nhờ Nghiêm Mặc chữa trị thêm cho mình, ông hy vọng cơ hội quý giá này có thể để dành cho các chiến sĩ sắp chết khác.
“Chúng tôi sẽ đưa chiến sĩ thương thế nặng nhất qua đây.” Lần này Tranh cũng tính cả người gãy chi vào.
“Không cần phiền toái như vậy, người bị thương nặng không thích hợp chuyển đến chuyển đi, các anh cứ đưa tôi qua, nói cho tôi biết ai cần cứu là được.”
“Được, ta sẽ cho chiến sĩ Băng đi theo cậu, cậu ta sẽ cho cậu biết nên cứu ai trước.”
Băng nghiến răng, đây là một công việc rất khổ sở, tuy trước đó đã thương lượng với tù trưởng và các chiến sĩ thủ lĩnh khác nên cứu ai rồi, nhưng các chiến sĩ bị thương họ không biết, tưởng tượng đến cảnh những chiến sĩ đó tràn ngập hy vọng và chờ mong, sau đó thống hận mà nhìn hắn, là hắn cảm thấy cả người đều ê ẩm.
Nhưng hết cách rồi, ai kêu lão tư tế chọc cho tù trưởng tức giận, tù trưởng không thể trừng phạt lão tư tế, cũng chỉ có thể lấy hắn ra để trút giận, tại hắn là cái tên bị lão tư tế xem trọng.
Băng cảm thấy mình thật oan uổng, tuy hắn mong có được địa vị của tù trường, nhưng hắn cũng rất tôn kính Tranh đấy!!!
Chuyện cứu người cứ quyết định như vậy, Nghiêm Mặc lại nói với Hào, hy vọng có thể tự do đi lại trong khe núi. Hào liền đáp ứng.
Nguyên Chiến thấy không có lão tư tế ở đây, sự tình quả nhiên quyết định rất mau, lập tức nhắc đến kiến nghị lúc trước nói với Hào: “Tù trưởng, Thu Thực đại nhân đã không còn tin tưởng tôi, mà mạng của tôi đã thuộc về bộ lạc Cửu Nguyên, để tôi vì bộ lạc Nguyên Tế làm một việc cuối cùng đi, rồi tôi sẽ rời khỏi.”
Hào cười hỏi: “Săn thú?”
Nguyên Chiến gật đầu: “Đúng, săn thú!”
Tuy không biết vì sao Nguyên Chiến không muốn nhân lúc mọi người vẫn còn sức lực để đột phá vòng vây, mà chỉ muốn đi săn thú. Điều này có khác gì liều chết chạy ra ngoài đâu?
Hào và các chiến sĩ thủ lĩnh đều không nghĩ ra, nhưng sau khi bọn họ nghe Nguyên Chiến trình bày xong kế hoạch hoàn chỉnh, bọn họ liền sợ ngây người!
Những gì Đại Chiến nói có khả năng sao?
Bọn họ theo bản năng cùng nhìn về phía tư tế tóc bạc.
Đầu Nghiêm Mặc lại lần nữa hiện ra dấu chấm hỏi, cả đám tự nhiên nhìn tôi như vậy làm gì?
“À, A Chiến nói muốn dẫn mọi người đi săn thú đúng không? Cứ tin tưởng anh ta, đêm nay mọi người nhất định sẽ có đủ thịt để ăn, thịt dã thú. Không chủ động tấn công kẻ địch? Đương nhiên không thể chủ động tấn công rồi! Bộ lạc Cửu Nguyên chúng tôi chưa bao giờ chủ động công kích người khác, chúng ta là người văn minh, Tổ Thần đang nhìn chúng ta!”
Nửa tiếng sau, người văn minh Nguyên Chiến bên hông quấn một chiếc váy da, tay cầm một cái chuỳ đá thô to mới chế tạm, cuốc chim đeo bên eo cùng một chiếc rìu đá, bộ dáng hùng hổ, vẻ mặt dữ tợn dẫn một trăm tên đàn ông nguyên thủy, hình thể vạm vỡ, đằng đằng sát khí đi tìm hàng xóm mượn địa bàn săn thú…
“Kiệt ——!” Lúc này, Cửu Phong đang phun lưỡi dao gió với lũ quái hai chân bên dưới dám cướp con mồi nó nhìn trúng.
Cách đó không xa, nhãi con Thiết Bối Long hồi sáng bị con chim to ăn hiếp đang dẫn tía má nó chạy rầm rập qua chỗ Cửu Phong trả thù.
“Uônggggg ——!” Con chim thối, có ngon thì mày xuống đây cho tao! Để ngài long tao dẫm chết mày!
“Kiệt ——!” Quái đầu to da dày không thể ăn, có ngon thì bây bay lên đây! Khặc khặc!