Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Sơn Thần Cửu Phong liền xuất hiện, lại còn đáp lại bằng tiếng kêu lanh lảnh tựa như vang vọng về từ thuở xa xưa.”
“Cửu Phong nói, nó thấy rất nhiều ngựa ở vùng phụ cận của bộ lạc Nguyên Tế, còn có rất nhiều người, số lượng ngang ngửa người trong khe núi.”
Nghiêm Mặc từ phía xa đi tới, người chưa tới, mà tiếng đã tới trước.
Cửu Phong không biết bộ lạc Nguyên Tế là cái gì, nhưng nó nói đó là nơi gần chỗ nó đưa hai người bọn hắn đáp xuống, Nghiêm Mặc biết Cửu Phong nói tới nơi nào.
Cửu Phong không nói rõ nó thấy bao nhiêu con ngựa, bao nhiêu người, nhưng Nghiêm Mặc có thể suy ra đại khái từ cách nói của nó, rất có thể tộc Bái Nhật phái chừng hai trăm kỵ binh và năm đến sáu trăm bộ binh, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì phải thăm dò kỹ càng mới biết.
Mọi người cùng quay đầu nhìn về phía Nghiêm Mặc và đám người theo sau hắn, lúc những người này thấy tù trưởng, lão tư tế và các chiến sĩ thủ lĩnh, thì không dám lại gần, chỉ đứng ở xa xa, mà dáng vẻ đầy bọc mủ của lão tư tế cũng khiến bọn họ chú ý, mấy người lớn gan châu đầu ghé tai bàn tán.
Nguyên Chiến thấy bọn họ, như hiểu ra cái gì, hắn thông minh tạm thời không để ý đến họ, chỉ hỏi: “Cửu Phong còn thấy gì nữa không?”
Nghiêm Mặc không trả lời thẳng: “Tôi đã nhờ Sơn Thần đại nhân, xin nó mang giúp vài người qua đấy trinh sát.”
Bởi vì năng lực đặc biệt của Nghiêm Mặc, mọi người ở đây có thể trực tiếp hiểu được nghĩa của những từ vựng mà mình chưa từng nghe qua.
Nguyên Chiến đi đến bên người hắn, thấp giọng hỏi: “Cậu không đi hả? Không muốn thứ trong đầm cỏ à?”
Nghiêm Mặc vốn không muốn chuyện gì cũng nói hết cho hắn, nhưng chuyện Cửu Phong cướp thứ quả đó từ tay con người, chỉ cần những người đó còn sống, bọn họ nhất định sẽ lan truyền việc đó ra ngoài, giấu Nguyên Chiến cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn không bằng nói rõ.
“Rất có thể tôi đã có được rồi.” Nghiêm Mặc cười, nhỏ giọng đáp lại.
Nguyên Chiến nhướng mày.
“Cửu Phong mang về cho tôi một loại quả, công dụng không rõ. Nó nói thứ quả đó mọc lên khi mặt trời biến mất, chín khi mặt trời xuất hiện, hơn nữa, địa điểm nó miêu tả rất giống với đầm cỏ sau núi của bộ lạc Nguyên Tế, mà đám quái hai chân bu xung quanh đợi quả chín trong miệng nó rất có thể là người tộc Bái Nhật và đám Đại Vu tộc Trệ.”
“Cậu nói Cửu Phong cướp bảo bối khi hai tộc bọn chúng đã sắp có trong tay?”
Nghiêm Mặc nhịn cười gật đầu.
Nguyên Chiến trầm mặc hai giây, giương mắt nghiêm túc hỏi hắn: “Cậu có thể khiến tôi mọc cánh không?”
Nghiêm Mặc: “…”
Nguyên Chiến còn rất nghiêm túc nói: “Về sau tôi sẽ bắt nhiều người chim chút cho cậu giải phẫu, cậu cứ thỏa sức nghiên cứu. Nếu không thể giúp tôi mọc cánh được, thì cậu cắt cánh chúng nó ra rồi gắn vào cho tôi, sau đó dùng sinh mệnh chúc phúc cho tôi, thấy sao? Được không? Nói không chừng đôi cánh đó thật sự có thể dính liền vào người tôi.”
“Thú vị đó, có cơ hội có thể thử xem.” Nghiêm Mặc rất muốn thưởng cho Nguyên Chiến một tràng pháo tay, cái tên này chẳng những học được nhiều từ mới hắn hay lải nhải bên miệng, mà còn điên cuồng hơn cả nhà nghiên cứu y học bị lưu đày là hắn đây, có thể nghĩ ra được phương pháp mọc cánh khả thi như thế, không tồi, quá giỏi, hắn nghe mà tâm can ngứa ngáy, rất muốn lập tức thử nghiệm xem.
Cuộc đối thoại nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn của hai người bị cắt ngang, tù trưởng Hào chen vào muốn hỏi kỹ càng hơn.
Nhưng trước khi Nghiêm Mặc trả lời, thì Thu Ninh đã đánh bạo lại đây hỏi một câu: “Mặc đại nhân, cậu nói cậu sẽ xin Tổ Thần… cầu phúc cho Thu Thực đại nhân …”
Chính sự bị xen ngang, Hào cũng chỉ có thể nhường lão tư tế. Lão tư tế đã mân mê cạnh ông một hồi lâu, nhưng hiển nhiên không có bao nhiêu tác dụng, lúc này da trên người lão đã rửa nát hết một nửa rồi, nhìn rất đáng sợ, các chiến sĩ cũng không dám nhìn lão lâu thêm.
Nghiêm Mặc rất dứt khoát, không có ý định kéo dài, hắn ra hiệu cho Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến hiểu ý, nâng mặt đất dưới chân Nghiêm Mặc lên, đồng thời còn làm cho Nghiêm Mặc một cái dàn tế.
Lúc lão tư tế thấy cái dàn tế kia, lão nhìn nhìn Nguyên Chiến, trong mắt hiện lên ngọn lửa đố kỵ thật sâu. Nếu Đại Chiến sớm nói cho lão biết hắn đã thức tỉnh năng lực huyết mạch, thì lão cũng sẽ không nhất quyết để Băng lên kế thừa ngôi vị tù trưởng, đương nhiên, Đại Chiến phải nghe lời lão, phải xem lão như tư tế duy nhất của bộ lạc!
Nghiêm Mặc đứng trên dàn tế cao cao, ngửa đầu nhìn trời, hai tay giao nhau, ngón cái và ngón trỏ chỉa ra tạo thành hình cây súng, Cửu Phong bay qua trên trời, rồi lại bay trở về.
Nó tò mò: “Kiệt ——!” Mặc, cậu đang làm gì đó?
Mà trong mắt người khác, chỉ thấy tư tế tóc bạc chỉa tay lên trời về phía đông, miệng lầm bầm niệm cái gì đó, Sơn Thần Cửu Phong liền xuất hiện, lại còn đáp lại bằng tiếng kêu lanh lảnh tựa như vang vọng về từ thuở xa xưa. Phương thức hỏi thần này so với khi lão tư tế ngửi khói thảo dược rồi thân thể run rẩy hoặc co giật trong chốc lát, kích thích hơn nhiều, và cũng càng trực quan hơn.
Vị tư tế tóc bạc kia thật sự có thể triệu hoán Sơn Thần đại nhân, trò chuyện được với Sơn Thần đại nhân! Hơn nữa, người ta còn chẳng run rẩy hay co giật, vặn người như bị chuột rút.
Nghiêm Mặc chớp chớp mắt với Cửu Phong, Cửu Phong vui vẻ phát ra tiếng kêu lanh lảnh lần nữa, kỳ thật nó cũng không biết mình vui cái gì, nó chỉ cảm thấy quái hai chân nhỏ như vậy chơi thích lắm.
Ngoài khe núi truyền đến tiếng kêu của Thiết Bối Long: “Uông ——!” Chim thúi, xuống đây, nếu không tao vào khe núi à!!!!
“Kiệt ——!” Không được, không cho vào! Trong này có rất nhiều quái hai chân Mặc nuôi, đều là của ta, mày to quá, đi vào sẽ dẫm chết bọn chúng.
“Uông ——!” Đám quái hai chân đó ăn ngon không? Tao chưa từng ăn bao giờ.
“Kiệt ——!” Không biết, ta cũng chưa ăn, mày có thể ăn thử, ngon thì nói cho ta biết, lần sau ta chia cho Mặc ăn cùng.
Nghiêm Mặc là người duy nhất hiểu tụi thú nói gì, nghe mà mặt đen thùi lùi, hắn không muốn cùng Cửu Phong và đám quái đầu to bạn nó ngồi thành vòng tròn chia thịt người để ăn đâu.
Cửu Phong và nhãi con Thiết Bối Long một bên hỏi một bên đáp, nói chuyện vui vẻ, nhưng tiếng kêu của Thiết Bối Long lại dọa các chiến sĩ Nguyên Tế sợ muốn chết.
Chiến sĩ phòng thủ ngoài khe núi đã sớm phát hiện ra hành tung của Thiết Bối Long, nhưng thấy bọn nó không chạy về phía khe núi, nên không phát tín hiệu cảnh cáo, nhưng bây giờ, một con nhỏ trong số ba con Thiết Bối Long đó lại vừa kêu to vừa chạy rầm rập tới khe núi bên này, bọn họ trợn mắt, lập tức có người chạy như điên vào trong khe núi.
Tin Thiết Bối Long xuất hiện làm Hào và các chiến sĩ thủ lĩnh đau đầu, cũng may qua một lát lại có người tới báo, nói con Thiết Bối Long kia dừng lại trước cửa khe núi nằm nghỉ ngơi, tựa hồ không có ý định xông vào.
Đối với loại dã thú da dày thịt thô, hình thể khổng lồ, sức lực kinh người, đặc biệt còn khó giết chết như Thiết Bối Long, các chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế từ trước đến nay nếu lỡ gặp phải thì có thể trốn là trốn ngay, có thể không đắc tội thì sẽ không đắc tội, nếu không bị ép tới bước đường cùng thì tuyệt đối sẽ không chủ động tấn công Thiết Bối Long.
Mà lúc này, quá trình Nghiêm Mặc ‘tế thần’ cũng tới thời điểm mấu chốt, hắn đứng trên dàn tế rống to một tiếng, sau đó… dùng tiếng mẹ đẻ chửi lão tư tế một trận, chửi điên, chửi khùng, chửi sảng, chửi đến thư thái thoải mái. =))))
Tiếp theo, mọi người thấy hắn đột nhiên chỉ ngón tay về phía lão tư tế.
“Không muốn chết thì đừng có chọc tao, nhớ cho kỹ đấy!”
Lão tư tế run lên một cái, lão có thể thề với Già Ma đại thần, khi tên tư tế tóc bạc kia chỉa về phía lão, lão cảm thấy một luồng sát khí mãnh liệt ập vào mặt mình. Nhưng những người khác thấy phản ứng của lão tư tế, thì chỉ cho rằng vị tư tế tóc bạc nọ đã hiến tế cho Tổ Thần thành công.
Nghiêm Mặc nói xong liền ngửa ra sau, rồi vung tay thật mạnh về phía lão tư tế, sau đó mệt mỏi thở ra một hơi, buông thõng tay xuống.
Theo nhịp bật hơi và thõng tay của hắn, mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Đài đất hạ xuống, Nguyên Chiến vươn tay, đỡ lấy lưng Nghiêm Mặc, da thịt hai bên còn cách một lớp áo da thú.
Hào lập tức hỏi: “Tổ Thần nói như thế nào?”
Vẻ mặt Nghiêm Mặc đầy mệt mỏi, hắn nói: “Tổ Thần đồng ý để lại cho lão tư tế một cái mạng, nhưng chuyện khác, xin lỗi, tôi bất lực.”
“Bất lực là có ý gì?” Hào còn chưa kịp thở phào thì lão Thu Thực nghe lén bên kia đã hô to: “Tại sao bọc mủ trên người ta còn chưa biến mất? Chẳng phải mày nói mày hiến tế cho Tổ Thần à? Mày gạt người! Mày căn bản không dùng sinh mệnh hiến tế cho Tổ Thần! Mày, mày qua đây cầm tay ta, là mày có thể cứu ta, ta biết!”
“Ông không chết, bọc mủ trên người ông chính là trừng phạt của Tổ Thần dành cho ông.” Nghiêm Mặc lạnh lùng nói: “Đừng nói tôi không thể vi phạm vào ý muốn của Tổ Thần mà cứu ông, cho dù có thể, chúc phúc sinh mệnh của tôi dùng một lần thì ít đi một lần, nếu dùng trên người ông, vậy chiến sĩ trong bộ lạc sẽ phải mất đi một cái mạng. Chẳng lẽ ông muốn lấy mạng chiến sĩ đổi mạng ông?”
Đương nhiên là lão tư tế nghĩ như vậy trong lòng, nhưng lão không thể nói ra. Lão biết rõ lão đã đánh mất niềm tin của chiến sĩ tộc Tức Nhưỡng và tộc Phi Sa, lão không thể khiến cả chiến sĩ tộc Hắc Nguyên cũng thất vọng về lão, cho nên, dù lão có muốn Nghiêm Mặc cứu lão đến cỡ nào, thì sau lần mất khống chế cầu cứu không thành này, lão sẽ không có lần thứ hai.
Nghiêm Mặc hiểu lão tư tế, bởi vì hiểu, nên hắn cũng đề phòng lão nhất. Vì nhân tâm của bộ lạc Nguyên Tế, hắn không thể giết lão tư tế quá công khai, đương nhiên cũng không thể ép lão chó cùng rứt giậu mà tăng thêm nhiều phiền toái vô nghĩa cho hắn, vì thế, hắn áp dụng hình thức cho một roi kèm một viên kẹo.
Sắc mặt Nghiêm Mặc dịu đi một chút: “Tổ Thần vừa nghiêm khắc vừa khoan dung, nếu ông thành tâm ăn năn, thì bệnh trạng trên người ông không phải không thể giảm bớt, nhưng phải làm thế nào mới có thể giảm bớt, tôi tin ông với tư cách là một tư tế thì sẽ biết rất rõ.”
Nghe nói lão tư tế chẳng những không chết, mà bệnh trạng trên người cũng sẽ tốt hơn, Hào và các chiến sĩ thủ lĩnh tộc Hắc Nguyên cũng thả lỏng tâm tình một chút. Mặc đại nhân tuy tốt, nhưng cũng không phải người một nhà, đúng không?
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc vì biết rõ điểm này, nên dù cho lão tư tế đã có ý muốn giết bọn hắn, thì bọn hắn cũng chỉ trừng phạt lão mà thôi. Điều này cũng giống như cha mẹ mình dù có xấu xa cách mấy, mình cũng không thể chấp nhận được việc để người ngoài ra tay, lão tư tế dù có chết, cũng không thể chết trên tay hai người bọn hắn.
Mà lúc này, lão tư tế cũng trầm mặc, không biết là do trừng phạt làm lão tỉnh ra, hay do lão nhận thức được năng lực của tên tư tế tóc bạc kia và lão không cùng một cấp bậc, hay lại đang ôm mưu tính khác.
Giải quyết xong lão tư tế, Nghiêm Mặc nghe Cửu Phong kể chuyện đoạt bảo, nhưng nó không nói rõ được địa điểm, Cửu Phong chỉ kể lúc nó với con quái đầu to bốn chân da dày chơi đuổi bắt trên thảo nguyên thì thấy cảnh tượng như vậy, rồi dựa theo những gì hắn phỏng đoán, thuật lại cho Hào.
“Tộc Bái Nhật rất ít khi đến đây, cho dù là cuộc giao dịch diễn ra ở bãi đá cuội cũng sẽ không phái tới nhiều nhân mã như vậy, bọn họ muốn làm gì?” Băng nhíu mày.
Hào không nói chuyện, gặp phải loại sự tình này, ông quen để các chiến sĩ thủ lĩnh lên tiếng trước.
“Còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn là tộc Bái Nhật cũng đoán được chuyện mỏ muối, tộc Trệ khai chiến với chúng ta, vô luận kết quả như thế nào, hai bên đều sẽ chết rất nhiều người, tộc Bái Nhật lúc này mà đánh giết qua, thì mỏ muối chính là của chúng.” Giọng nói của Liệp lạnh lùng.
Tranh gật đầu: “Dã tâm của tộc Bái Nhật rất lớn, bọn chúng đã sớm thòm thèm địa bàn săn thú của chúng ta, lần này chúng mang nhiều nhân mã tới như vậy, sợ là không chỉ muốn cướp mỏ muối, mà còn muốn diệt cả tộc Trệ và bộ lạc Nguyên Tế.”
Bộ Nga nói thêm: “Nếu chúng dám lại đây, vậy khẳng định đã chuẩn bị không ít người, cũng sẽ không thiếu chiến sĩ cấp bốn.”
Nghiêm Mặc chen vào hỏi: “Tộc Bái Nhật có bao nhiêu chiến sĩ cấp bốn?”
“Hai.” Tranh trả lời.
“Năng lực và tố chất thân thể cùng đạt tới cấp bốn?”
Vấn đề này của Nghiêm Mặc, các chiến sĩ không hiểu gì hết. Nghiêm Mặc lúc này mới nhớ ra, các chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế vẫn chưa biết vụ cấp bậc chiến sĩ còn phân ra cấp bậc năng lực huyết mạch và cấp bậc sức chiến đấu của bản thân.
Nguyên Chiến giải thích chuyện này.
Các chiến sĩ rất giật mình, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói có chuyện như vậy, theo bản năng mà nhìn mặt nhau, nhìn xong liền phát hiện quả nhiên là thế.
Tù trưởng Hào có năng lực huyết mạch cấp hai, sức chiến đấu của bản thân là cấp bốn. Nguyên Chiến thì hai loại đều đạt tới cấp bốn. Các chiến sĩ khác thì không có năng lực huyết mạch.
“Nếu tộc Bái Nhật muốn cướp mỏ muối và muốn giết cả chúng ta, thì bọn chúng nhất định sẽ mang ít nhất một chiến sĩ cấp bốn.” Nguyên Chiến quay lại vấn đề: “Chúng ta mà trở về, e là không chỉ đối mặt với tộc Trệ và tộc Hách Lạp, mà còn có tộc Bái Nhật cường đại.”
Hào gật đầu: “Nếu chúng ta muốn mỏ muối, thì nhất định phải đẩy lùi bọn tộc Bái Nhật khỏi mỏ muối, nhưng như vậy, chúng ta sẽ phải hoàn toàn đánh bại tộc Bái Nhật ở bên kia thảo nguyên, nếu không, chúng ta sẽ không có ngày bình. Mà bọn chúng có ngựa, đánh không lại thì có thể trốn.”
“Hơn nữa, chúng ta không biết chiến sĩ cấp bốn của bọn chúng rốt cuộc lợi hại cỡ nào, chỉ cần có một người ngang ngửa Đại Chiến, thì…” Tranh không nói hết, những lời sau đó mọi người đều hiểu rõ.
Các chiến sĩ thủ lĩnh cùng cau mày.
“Chúng ta ở đây có nghĩ thế nào cũng vô dụng. Tranh, anh với tôi cùng đi một chuyến.” Nguyên Chiến nói thẳng.
“Được!”
“Không, ta và cậu cùng đi, Tranh ở lại.” Hào đột nhiên nói. Ông muốn tận mắt nhìn thấy, rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Nguyên Chiến như không quá yên tâm mà nhìn Nghiêm Mặc một cái.
Nghiêm Mặc thầm bĩu môi, nhưng vẫn phối hợp nói: “Có Tranh và Đại Hà, còn có ong vệ, tôi sẽ không sao đâu. Anh đi đi, tôi ở lại cứu người, có thể cứu một người thì cứu một người.”
Nói xong, Nghiêm Mặc gỡ kèn xuống thổi một âm ngắn, báo cho Cửu Phong biết sắp xuất phát.
Lúc này, ở đây ngoại trừ người cực kỳ cá biệt, đại đa số đều không biết được, sau tiếng kèn ấy, bọn họ rất nhanh sẽ bước lên hành trình mới mà bọn họ chưa bao giờ đi qua!
Tác giả có lời muốn nói: Phó bản đi cứu bộ lạc Nguyên Tế đến đây kết thúc, chương sau sẽ mở ra phó bản mới ~