Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Hai thằng quỷ ranh này, chỉ biết ỷ vào tư tế cưng chiều nó.”
Kỳ Nguyên ở ngoài thành hai ngày, ngày thứ ba cuối cùng cũng được phép tiến vào khu chợ, Lam Điệp đi cùng.
Kỳ Nguyên còn chưa thấy được gì tốt ở khu chợ, thì đã bị nhóm người cá xinh đẹp mỹ lệ hấp dẫn hết lực chú ý.
Anh từng nghe nói đến người cá, nhưng chưa bao giờ gặp, anh vẫn luôn cho rằng bọn họ sống trong biển, không ngờ lại gặp được ở nơi hoang dã này, lại còn nhiều như vậy.
Nếu người lùn và người cá nơi này có thể giao dịch…
Đương nhiên, anh cũng chỉ là nghĩ vậy mà thôi, chứ không dám thật sự đưa ra yêu cầu giao dịch, anh không giống thằng em ngu xuẩn bị lợi ích làm mờ mắt, thấy thứ gì tốt liền bất chấp tất cả, mà người cá và người lùn rõ ràng có mối quan hệ hữu nghị với bộ lạc này, không phải nô lệ phụ thuộc, mà sức chiến đấu của người cá… Chỉ nhìn hình thể to lớn cường tráng của giống đực bọn họ, liền biết sức chiến đấu của họ không thấp.
Nếu nơi này hỗn loạn, anh còn có thể trộm bắt một người cá nhỏ mang đi, nhưng các chiến sĩ Cửu Nguyên vẫn luôn đi theo anh, người khác cũng nhìn anh chằm chằm, ở chợ và trong sông đều có chiến sĩ Cửu Nguyên và tộc Người Cá tuần tra liên tục, muốn bắt cóc một người cá nhỏ không hề dễ dàng. Lại nói, cho dù bọn họ có thành công bắt được một đứa, thì từ nơi này tới cửa sông lớn cũng phải tốn hơn mười ngày, trên đường đi người cá chết vì không có nước thì làm sao đây?
Kỳ Nguyên chỉ đành tạm thời dẹp tâm tư tham lam của mình sang một bên, dời mắt lên hàng hóa trong chợ, ngoại trừ người cá và người lùn, nơi này có không ít vật phẩm mà anh chưa gặp qua bao giờ. Lúc thấy trong chợ có bán cung tên, anh liền nâng cao đánh giá của mình dành cho sức chiến đấu của Cửu Nguyên, người lùn và người cá.
Kỳ Nguyên đi dạo suốt một đường, cuối cùng cũng dạo đến khu rìa phía nam. Ở nơi đó, anh ta thấy hai cái mai rùa to to của Toàn Quy, đúng vậy, chỉ có mai rùa, thịt rùa bên trong đã sớm bị hai con thú hung dữ chia nhau ăn sạch sẽ.
Ô Thần nghe nói có khách phương xa đến thăm, Kỳ Nguyên đi suốt một đường cũng khiến không ít người chú ý tới.
Thấy Kỳ Nguyên muốn đi sang chỗ mình, Ô Thần liền lấy con cúi rơm bày trên sạp xuống, giấu đi.
Con cúi của nó bán khá đắt hàng, cả chợ chỉ có một quầy của nó có, người lùn cơ hồ muốn bao sạch số con cúi của nó, có điều thứ này làm thủ công khá đơn giản, chỉ cần xem qua, tốn chút tâm sức là có thể làm ra được, lần này nó có thể bán con cúi, nhưng lần sau thì chưa chắc.
Có điều, nó không sợ người ta học được cách làm con cúi rơm, mà chỉ sợ… được rồi, nó không muốn để người bên ngoài và không có quan hệ hữu nghị với Cửu Nguyên học được.
Hồi trước, khi sư phụ dạy mấy đứa nhỏ tụi nó làm con cúi rơm, đã từng nói: Đừng thấy con cúi rơm dễ làm, nhưng nó có thể thúc đẩy sự phát triển trong việc sử dụng công cụ của xã hội, là một bước tiến rất quan trọng. Bởi vì cách chế tạo đơn giản, lại tiện dùng, là vật khi cần đi xa nên chuẩn bị. Mà khi đi xa, việc nhóm lửa từ trước nay đều là một nan đề, vừa tốn thời gian vừa tốn sức, có con cúi liền có thể rút ngắn quá trình gian nan lại này, đương nhiên còn có thể giúp con người mở rộng bước chân ra thế giới bên ngoài.
Ban đầu Ô Thần không hiểu những lời này lắm, nhưng sau khi nó mang theo con cúi đi ra ngoài cùng đội săn thú, nó mới cảm nhận được lợi ích mà con cúi rơm mang lại.
Kỳ thật, sau khi có được dị năng khống chế lửa, con cúi rơm đối với nó cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Nhưng chiến sĩ khống chế lửa có được bao nhiêu người? Chỉ có nó với Diệp Tinh, không thể nào đi kè kè theo mọi người mãi, khi săn thú bọn nó cũng phải chia đội.
Trong đội ngũ không có chiến sĩ điều khiển lửa, thấy các chiến sĩ khác dùng đá đánh lửa rất vất vả mới đánh ra được chút hoa lửa, nó liền cầm con cúi rơm đi qua, rút cái nút bên trên, kê tới gần mồi lửa, khẽ thổi một cái lửa liền bốc lên, nhẹ nhàng đến mức khiến Tranh và các chiến sĩ khác còn tưởng rằng đây cũng là dị năng của nó.
Nó mang theo hai cái, chia cho Tranh với Liệp, nói bọn họ chỉ cần nhớ châm thêm bùi nhùi rơm vào trước khi rơm bên trong cháy hết là được, như vậy mới có thể sử dụng liên tục, hai vị thủ lĩnh đều rất cao hứng, vỗ vỗ vai nó khen nó giỏi lắm.
Khi ấy hình như Liệp nghĩ đến cái gì đó, nói một câu: Quả nhiên là cậu ấy. Sau đó anh cứ nhìn Ô Thân rồi cười, làm cho nó không hiểu gì cả.
Quay lại lúc này, Ô Thần không rõ bộ lạc Ma Nhĩ Càn có xài con cúi rơm hay không, có lẽ người ta có vật phẩm nhóm lửa tốt hơn nữa, nhưng nếu không có thì sao?
Sư phụ từng nói: Khoa học kỹ thuật là sức sản xuất quan trọng nhất, bộ lạc chỉ biết dựa vào việc bán nguyên vật liệu để duy trì cuộc sống là một bộ lạc ngu ngốc… hoặc ấy là do người ta bất đắc dĩ. Muốn mạnh hơn người khác, vậy phải nắm giữ trong tay những kỹ thuật tốt nhất. Dù có phải trao đổi, cũng chỉ có thể trao đổi những kỹ thuật lạc hậu không còn cần đến nữa.
Ô Thần không hiểu cái gì gọi là khoa học, nhưng cuối cùng nó cũng hiểu được ý nghĩa của những lời này: Trước khi mình mạnh lên, phải biết suy xét theo góc nhìn của người khác, có thứ gì tốt thì trước tiên cứ giấu đi cái đã.
Diệp Tinh ngồi một bên bện giày rơm thấy Ô Thần giấu đồ đi, rồi nhìn nhìn Kỳ Nguyên, lại nhìn nhìn Ô Thần, chớp chớp đôi mắt to, sau đó nhét cái giày rơm mới bện được một nửa xuống dưới đệm mông, rồi nhảy tới cạnh Ô Thần: “A Thần, tớ có ý tưởng này.”
Buổi tối, Nghiêm Mặc cầm một viên nguyên tinh cấp bảy thuộc tính thủy về, thuật lại phương pháp hấp thu năng lượng trong tinh thạch cho Nguyên Chiến.
“Cậu làm giao dịch với Ngu Vu?” Nguyên Chiến cầm lấy viên thủy nguyên tinh: “Cậu đồng ý điều kiện gì của tên đó?”
“Giúp người cá giải quyết vấn đề khó mang thai và sinh non.” Nghiêm Mặc múc nước rửa mặt, đột nhiên cười rộ lên: “Lam Điệp qua đây nói, người Ma Nhĩ Càn muốn dùng nô lệ để trao đổi công cụ nhóm lửa thần kỳ của chúng ta.”
“Hửm?”
“Ô Thần với Diệp Tinh bắt tay nhau, không ngờ hai nhóc đó còn có tiềm chất làm gian thương.” Nghiêm Mặc cười ha hả, kể lại quá trình cho Nguyên Chiến nghe.
Theo như Lam Điệp nói, sau khi Ô Thần trò chuyện với Kỳ Nguyên, phát hiện ra Ma Nhĩ Càn vẫn còn dùng đá đánh lửa để nhóm lửa, sau đó Diệp Tinh nhảy ra khoe con cúi rơm, còn làm vẻ mặt thần bí mà nói với Kỳ Nguyên đây là công cụ nhóm lửa thần kỳ do tư tế chế tạo.
Không cần phải nói, Kỳ Nguyên lập tức bị khơi lên lòng hiếu kỳ. Sau dó Diệp Tinh biểu diễn một phen.
Lúc Kỳ Nguyên thấy Diệp Tinh thổi thổi ống đá kia, mồi lửa lập tức bắt lửa, liền nảy sinh hứng thú. Nhưng Ô Thần giành lại con cúi rơm, chết sống không chịu đưa con cúi cho Kỳ Nguyên xem, Kỳ Nguyên dùng nguyên tinh đổi cũng không được, sau đó lại đề nghị dùng nữ nô để đổi.
Nguyên Chiến rất hài lòng với cách làm của hai đứa nhỏ: “Không cần đổi nô lệ, muốn đổi vật khác thì cứ đổi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Áo vải của bọn họ không tồi, kỹ thuật xử lý đay, chỉ may và máy dệt hẳn là tốt hơn chúng ta, tôi định dùng con cúi trao đổi bộ kỹ thuật này của bọn họ. Lấy vài máy hiện có về cải tiến một chút, nói không chừng chúng ta có thể dệt ra vải vóc tốt hơn nữa. Về sau chúng ta có nhiều bông, thì sẽ có vải bông để mặc.”
“Được. Chờ phiên chợ kết thúc, tôi đi gặp người Ma Nhĩ Càn, cho Ô Thần với Diệp Tinh cùng theo.”
Nghiêm Mặc biết Nguyên Chiến muốn rèn luyện hai đứa nhỏ, đương nhiên sẽ không ngăn cản. Độ tuổi mười một mười hai ở thế giới này đã không khác gì người lớn.
Ngày hôm sau phiên chợ kết thúc, Nguyên Chiến lại lần nữa xuất hiện trước mặt người Ma Nhĩ Càn.
Nguyên Chiến không cho Kỳ Nguyên cơ hội yêu cầu được tiến vào Cửu Nguyên, cũng không cho anh ta nhìn ra động tác của mình, thì phía sau đột nhiên xuất hiện một chiếc ghế đá rộng rãi.
Đám người Kỳ Nguyên vội vàng hành lễ với hắn.
Người Ma Nhĩ Càn đứng đối diện, người Cửu Nguyên đứng hai bên sườn Nguyên Chiến. Nguyên Chiến trực tiếp cho Ô Thần ra trận, bàn chuyện giao dịch với Kỳ Nguyên.
Tới hôm nay Kỳ Nguyên đã thám thính được thông tin hai đứa nhỏ này là đệ tử thân truyền của tư tế, nên không dám xem thường, cũng không khinh bọn nó nhỏ tuổi, càng không dám thất lễ chỉ vì bọn nó mới là chiến sĩ cấp một, mặt khác, hai đứa nhỏ này đều là chiến sĩ thần huyết!
Nội dung giao dịch thứ nhất, lấy muối đỏ mùi vị tốt hơn muối thô đổi tám trăm người phụ nữ khỏe mạnh có thể sinh sản và năm trăm đứa trẻ dưới mười tuổi.
Ô Thần còn muốn nhiều hơn một chút, nhưng không biết Kỳ Nguyên đang định câu mồi Cửu Nguyên hay thực sự có khó khăn nữa, anh ta nghe vậy liền nói không thể huấn luyện ra nhiều nô lệ tốt như vậy chỉ trong một chốc, hơn nữa còn vận chuyển trong mùa đông, tỉ lệ tử vong lớn, con số này đã là cực hạn mà anh có thể làm được.
Nguyên Chiến nhíu mày: “Tôi muốn lũ nhãi con từ tám tuổi đến mười hai tuổi có thể làm việc, anh cho tôi dưới mười tuổi là sao? Đổi lũ nhãi đó về nấu ăn, tôi còn ngại chúng ít thịt.”
Kỳ Nguyên cung kính mỉm cười: “Đại nhân, con trai tám tuổi trở lên có thể huấn luyện thành chiến sĩ, con gái mười tuổi trở lên có thể dùng để giao phối, nếu xem chúng coi như con nít mà giao dịch thì chúng tôi chịu thiệt rồi, nhưng xem chúng như người trưởng thành mà giao dịch, thì các bộ lạc khác cũng không muốn, vì thế, chúng tôi không thể giao dịch nô lệ trong độ tuổi này, ngay cả Tam Thành cũng vậy. Nhưng bởi vì ngài có muối đỏ, tôi mới dám lớn mật đổi tám tuổi thành mười tuổi, nhưng chỉ tới mức đó, tôi đã mạo hiểm có thể đắc tội với các bộ lạc khác rồi.”
“Tỉ lệ từ tám tuổi đến mười tuổi nâng cao ba phần, nam nữ không quan trọng.”
“Cái này…”
Hai bên cãi cọ một hồi, cuối cùng cũng quyết định xong nhân số và tỉ lệ.
Nội dung thứ hai là dùng con cúi rơm thần kỳ để đổi kỹ thuật và công cụ dệt.
Trước đó Nghiêm Mặc đã bảo hai đứa nhỏ đi hỏi Kỳ Nguyên, xem xem Ma Nhĩ Càn đã có chân đạp guồng quay tơ hay chưa, còn máy dệt thì nghe miêu tả có vẻ không khác gì Cửu Nguyên, đổi hay không cũng không sao cả, nhưng khi xử lý sợi đay bọn họ thêm vào một ít bột xương ghiền nát và thảo dược rất đáng để Cửu Nguyên tham khảo.
Nghiêm Mặc còn bảo hỏi cả lịch sử dệt vải, người Ma Nhĩ Càn không hiểu chuyện này cho lắm, chỉ nói từ lâu đã có máy dệt, kỹ thuật dệt của bọn họ cũng được truyền xuống từ Tam Thành vào thời xa xưa.
Kỳ Nguyên thấy bọn họ có ý muốn trao đổi máy dệt, mới đầu còn không chịu.
Thẳng đến khi Diệp Tinh khinh bỉ nói: “Nhìn áo vải trên người bọn tui đi, bọn tui cũng có guồng quay tơ và máy dệt, nếu không phải vì mùa đông sắp đến, tư tế đại nhân tốt bụng, không muốn bọn tui phải vào rừng đốn cây lấy gỗ giữa mùa đông, thì bọn tui đã chẳng dùng con cúi rơm để trao đổi guồng quay tơ và máy dệt của các người.”
Diệp Tinh ỷ vào thân phận ‘đệ tử được tư tế cưng chiều’ của mình, lập tức ra lệnh cho chiến sĩ trở về thành mang một cái máy dệt tới.
Kỳ Nguyên thấy Cửu Nguyên thật sự có máy dệt, hơn nữa thoạt nhìn còn không kém gì bọn họ, mới không làm bộ làm tịch nữa.
Nguyên Chiến thuận miệng khen Diệp Tinh một câu.
Khi bọn họ thương lượng xem phải dùng bao nhiêu con cúi rơm để đổi bao nhiêu cái chân đạp guồng quay tơ và máy dệt, thì Ô Thần như thể bất mãn Nguyên Chiến chỉ khen Diệp Tinh, đột nhiên nói chen vào như đang trách cứ: “Diệp Tinh, lá gan cậu càng lúc càng lớn, còn dám đem máy dệt ra đây! Nếu không phải cậu lười biếng, quấn lấy đại nhân đòi trao đổi, thì sao đại nhân lại đồng ý đổi chúng để chúng ta muốn làm gì thì làm!”
Diệp Tinh bĩu môi: “Đại nhân đã đồng ý rồi, cậu có không chịu cũng vậy thôi!”
Nguyên Chiến dựa nghiêng trên thành ghế mà mình vừa phất tay một cái đã tạo ra, buồn cười nhìn hai đứa nhỏ đấu võ mồm.
Ô Thần lập tức cáo trạng với Nguyên Chiến: “Thủ lĩnh đại nhân, chế tạo guồng quay tơ và máy dệt vốn là nhiệm vụ tư tế đại nhân giao cho Diệp Tinh, nhưng cậu ta lười biếng không chịu làm, còn quấn lấy tư tế đại nhân một hai đòi dùng con cúi rơm trao đổi máy có sẵn của bộ lạc Ma Nhĩ Càn.”
“Vậy à?”
Diệp Tinh nóng nảy, lập tức nhảy dựng lên gào: “Ai nói tớ lười biếng, là tư tế đại nhân không muốn mọi người ra ngoài chịu rét giữa mùa đông, cậu dám nói tư tế đại nhân không được làm vậy?”
Vẻ mặt Ô Thần rất khó coi, phản bác: “Tớ nói cậu, chứ không nói tư tế đại nhân, cậu đừng có gắn bừa tội danh cho tớ.”
“Hừ! Là cậu ghen tỵ với tớ!”
“Câm miệng!” Nguyên Chiến tức giận.
Hai đứa nhỏ cúi đầu, không dám tranh cãi ồn ào nữa.
Kỳ Nguyên nhớ kỹ cảnh tượng này trong lòng, đồng thời cũng thầm cười lạnh, nghĩ, dù là nơi nào thì cũng giống nhau, vẫn luôn có kẻ muốn tranh quyền đoạt lợi, thật ngu xuẩn!
Ô Thần ngu xuẩn cuối cùng cũng không tình nguyện mà dùng năm mươi con cúi rơm đổi năm mươi cái máy dệt và mười bộ chân đạp guồng quay tơ.
Kỳ Nguyên muốn mấy con cúi làm tiền đặt cọc, bị Ô Thần đang rất bực bội đáp lại một câu: “Muốn thì đồng ý, không thì dẹp, bộ tôi có thể quỵt đồ của anh được sao? Chờ tới khi anh đưa nô lệ đến, tôi sẽ chuẩn bị tốt số con cúi cho anh.”
Diệp Tinh lại nhảy dựng lên mắng, hai đứa nhỏ tiếp tục cãi lộn.
Nguyên Chiến làm như mình phiền muốn chết, phất tay một cái hất hai đứa nhỏ văng ra thật xa, mắng: “Hai thằng quỷ ranh này, chỉ biết ỷ vào tư tế cưng chiều nó.”
Kỳ Nguyên cười cười, nào dám nói thái độ của Ô Thần không tốt? Nghe vị đại nhân này nói mà giọng mang theo bất đắc dĩ lẫn vài phần ý cười, liền biết hai đứa nhỏ kia quả thật rất được cưng chiều.
Sau khi bàn lại, Nguyên Chiến không đề cập tới chuyện tiền đặt cọc, Kỳ Nguyên cũng không nhắc lại.
Chờ khi Kỳ Nguyên rời đi, Diệp Tinh – một trong hai đứa ngu xuẩn đã chạy tới tìm anh ta, lải nhải nửa ngày, nội dung chính là: Anh xem, tui vì anh mà thiếu chút nữa chọc giận thủ lĩnh, còn đi năn nỉ tư tế đại nhân, lại đắc tội với cái tên lòng dạ hẹp hòi kia, anh có thể tỏ vẻ chút không?
Kỳ Nguyên cho nó nguyên tinh, Diệp Tinh làm bộ rất không thỏa mãn: “Dù sao tui cũng phải lấy ra vài thứ để tư tế đại nhân của tụi tui xem, tui cũng không thể đưa nguyên tinh anh cho cho đại nhân được.”
Diệp Tinh suy nghĩ nửa ngày, rồi nhìn anh ta nửa ngày, cuối cùng nhụt chí nói: “Được rồi, nhìn bộ dáng anh cũng chẳng có thứ gì tốt. Hay là anh tặng tui thú cưỡi của anh đi?”
Kỳ Nguyên đương nhiên không thể nào tặng nó thú cưỡi của mình, anh ta cũng không muốn để nhóc đệ tử tư tế này thất vọng rời đi, về sau anh sẽ còn giao dịch với Cửu Nguyên, chắc chắn sẽ gặp mặt bọn họ dài dài, dù có thuyết phục thế nào cũng không bằng một ấn tượng tốt, hơn nữa, địa vị nhóc này còn cao như thế.
Vì vậy anh ta gọi Diệp Tinh lại, cười nói: “Lần trước chẳng phải nhóc nói mình cảm thấy hứng thú về việc bọn tôi xử lý cây đay bằng dược vật và bột xương sao? Tôi nghĩ nếu nhóc có thể cống hiến phương pháp này cho tư tế đại nhân của nhóc, ngài ấy nhất định sẽ nhìn nhóc với con mắt khác.”
“Thôi bỏ đi, cũng không phải thứ hiếm lạ gì.” Nhưng vẻ mặt Diệp Tinh có chút do dự.
Kỳ Nguyên nghĩ thầm, quả thật không phải thứ hiếm lạ gì, này chỉ là phương pháp phối chế sơ cấp nhất mà thôi, rất nhiều nô lệ xử lý cây đay một thời gian dài chỉ cần để ý một chút, cũng có thể biết phương pháp ấy là gì. Nếu không phải thế, thì anh đã không mang ra tặng cho Diệp Tinh.
“Nhóc có, nhưng bạn nhóc – Ô Thần lại không…” Kỳ Nguyên nói.
Diệp Tinh chớp chớp đôi mắt to, trên khuôn mặt đầy vẻ tươi cười: “Anh nói đúng. Cho dù cậu ấy biết làm con cúi rơm thì sao chứ? Tui cũng có thể học phương pháp phối chế mới! Kỳ Nguyên đại nhân, mau dạy tui đi, tui sẽ nhớ kỹ phần tình nghĩa này của anh, về sau có thứ gì tốt sẽ tới tìm anh.”
“Được.” Kỳ Nguyên cảm thấy chuyến đi này rất có thu hoạch, chỉ dùng cái giá cực thấp mà đổi được một điệp viên tình báo.
Diệp Tinh có được phương pháp phối chế, liền vẫy vẫy tay với Kỳ Nguyên, tặng cho anh ta vẻ tươi cười hớn hở đầy mặt, rồi tung ta tung tăng chạy về tìm tư tế đại nhân.