Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Thứ này rốt cuộc là gì?”
Trước cửa tiệm của Cửu Nguyên có không ít người, một mình Đại Hà thiếu chút nữa lo không xuể, quá nhiều việc, cũng may sáu tên nô lệ kia biết điều, không quỳ mãi ở góc tường, mà chạy ra hỗ trợ anh, nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể canh hàng không cho người ta trộm đi, chứ giá cả thì vẫn phải do một mình Đại Hà quản, hên là trước mắt người ta chỉ qua xem thôi, chứ thật sự mua thì ít lắm.
Trước đó Đại Hà từng tham gia giao dịch vài lần, có kinh nghiệm đối phó thành thạo với những trường hợp này, cũng có thể nói là vội nhưng không loạn. Sau khi Đinh Ninh dẫn người về liền nhanh chóng giúp đỡ, chủ yếu là làm trợ thủ cho Đại Hà, thuận tiện học tập cách tiếp khách.
Nghiêm Mặc vốn còn lo Đại Hà sẽ bán mất giá, lúc về mới phát hiện người này rất biết cách chém giá.
Đại Hà thấy thủ lĩnh và tư tế ra ngoài một chuyến, đợt giao dịch đầu tiên lại là mười mấy nô lệ, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái. Tư tế đại nhân của bọn họ rất hay mềm lòng, có lẽ là thấy những nô lệ đó bị hành ác quá, nhịn không được mới ra tay.
Hơn mười nô lệ mới tới đứng ngốc trong cửa hàng, có loại cảm giác vui sướng khi được giải thoát, cũng có loại cảm giác tương lai mờ mịt.
Đinh Phi cõng cậu thiếu niên vào, có người trong số nô lệ kia hơi nhấc chân, rồi lại nhịn xuống, những người đó sợ lời nói và hành động của mình sẽ làm bại lộ thân phận của cậu thiếu niên
“Đừng có đứng ngốc ở đó, cậu kia, biết nguồn nước gần đây ở đâu đúng không?” Nghiêm Mặc vừa vào liền chỉ vào một nô lệ mà Thải Vũ đưa tới.
Nô lệ kia vội vàng gật đầu.
“Vậy dẫn bọn họ đi khiêng mấy thùng nước về, rồi kiếm một ít củi đốt, thùng gỗ có thể mượn của Ma Nhĩ Càn đúng không?”
Kia nô lệ lại gật đầu.
Những nô lệ mới khá là kinh ngạc, chỉ cho một nô lệ dẫn bọn họ đi múc nước thôi sao, chẳng lẽ người này không sợ bọn họ bỏ trốn?
“A Chiến, anh làm mấy cái vại nước to đi, chờ bọn họ lấy nước tới thì đổ vào đó, rồi làm thêm một bức tường ngăn ra.”
Nghiêm Mặc giao việc cho Nguyên Chiến xong, lại chỉ vào đám nô lệ mới: “Để lại bốn người phụ trách nhóm lửa nấu nước và nướng thức ăn, chờ người trở về thì ăn no, rồi tắm rửa sạch sẽ, Đinh Ninh, anh phụ trách việc này.”
“Vâng.”
Đám nô lệ mới lúc này đã có thể khẳng định được, chủ nhân của mình rất nhân từ, điều này làm bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất thì trong khoảng thời gian ngắn không lo bị giết thịt ăn.
“Đinh Phi, anh đặt nhóc kia lên bàn, chút nữa lên lầu lấy mười lăm bộ quần áo xuống, chờ bọn họ tắm rửa sạch sẽ xong thì cho bọn họ mặc.”
“Vâng.”
Nghiêm Mặc dặn dò xong, liền dẫn Đinh Phi lên lầu, sau đó thả quả cầu xuống dưới chân, rồi lấy ra mười lăm bộ đồ làm từ da thú, chất lượng hơi kém trong túi không gian ra đưa cho Đinh Phi.
Nguyên Chiến cũng đi theo, khom lưng nhặt quả cầu: “Thứ này rốt cuộc là gì?”
Nghiêm Mặc thấy xung quanh không có ai, cũng không giấu nữa: “Anh nhìn kỹ xem, lớp bên ngoài của quả cầu rốt cuộc là cái gì.”
“Lớp bên ngoài?” Nguyên Chiến cúi đầu, lúc nãy hắn cho rằng thứ này không tốt nên không để ý xem quả cầu này có điểm gì đặc biệt.
Mà hắn cảm nhận một chút, rồi dùng năng lực thăm dò, nhanh chóng phát hiện ra điểm đặc biệt của nó.
Quả cầu chia làm hai tầng trong và ngoài, tầng bên ngoài được bọc bởi một lớp đất trắng nhỏ mịn, không biết đã được xử lý như thế nào mà rất cứng nhưng không có vết rạn.
Không, cũng không phải hoàn toàn không có vết rạn, Nguyên Chiến nâng quả cầu ngắm nghía mấy chỗ Nghiêm Mặc chỉ, phát hiện ra vết rạn.
Vết rạn này có thể là do bị va chạm mà xuất hiện, có chỗ bị vỡ tróc ra, để lộ lớp bên trong.
“Vốn vết rạn này rất nhỏ, nhưng bị tôi làm cho to ra.” Hiện giờ vết rạn đã bị tróc ra một cái lỗ cỡ ngón tay cái.
“Gì đây?” Nguyên Chiến dùng ngón tay khẽ chạm vào phần bóng loáng bên trong bị lộ ra ngoài kia.
Mặt ngoài của quả cầu rất láng, nhưng chỗ lộ ra nhìn còn láng hơn, cảm giác sợ vào hơi lạnh, còn hơi phản quang, là vật liệu mà hắn chưa bao giờ thấy qua.
Nghiêm Mặc mặc kệ tầng đất sét in hoa văn bọc bên ngoài quả cầu, trực tiếp lấy một con dao nhỏ ra cạo lớp đất sét trắng đó.
“Từ từ!” Nguyên Chiến không muốn tư tế của mình phá hư vật thần của tộc khác rồi bị dính nguyền rủa tí nào: “Bây giờ chúng ta còn chưa biết thứ bên trong quả cầu là cái gì.”
“Tôi biết.”
“Hả?”
“Mới đầu tôi còn tưởng là thạch cao, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện không phải, còn uổng công tôi vui vẻ một hồi, nhưng tôi thấy thằng nhóc kia coi trọng quả cầu này như vậy, liền nghĩ nó chắc chắn có chỗ nào đó không tầm thường, tôi liền cầm lên xem kỹ.” Đó là Nghiêm Mặc, nếu là tư tế hay các vu giả khác, sau khi đoán được thân phận của cậu thiếu niên, lúc nhìn thấy quả cầu có hoa văn quái dị này, chắc chắn sẽ không làm bừa, bọn họ thà bỏ qua còn hơn là rước về cho mình và tộc nhân của mình một thứ rất có thể đã bị nguyền rủa.
“Sau đó tôi liền phát hiện có chỗ bị tróc.” Nghiêm Mặc chọt chót cái chỗ kia, cười: “Nếu đổi lại là bất kỳ ai trong cái khu chợ này nhìn thấy nó đều sẽ không nhận ra bên trong là cái gì đâu, nhưng tôi chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay.”
Thứ này, đời trước, từ nhỏ đến lớn hắn đã tiếp xúc không biết bao nhiêu lần.
“Bên trong rốt cuộc là cái gì?”
“Quả cầu sứ.”
“Quả cầu sứ?” Nguyên Chiến chưa từng nghe qua thứ này liền búng búng mặt ngoài của quả cầu.
“Sứ, nói ngắn gọn là một loại vật phẩm được tạo ra từ đất sét nung khô. Có điều tôi cứ tưởng mình sẽ gặp đồ gốm trước chứ, không ngờ lại thấy đồ sứ trước.” Đây là điều mà Nghiêm Mặc nghĩ hoài không ra.
“Đồ gốm?”
“Tôi nhớ rõ cách làm đồ gốm, mà nó với đồ sứ chắc là không khác gì nhau, chỉ khác ở chỗ nhiệt độ nung mà thôi, đồ gốm dày và thô ráp, đồ sứ thì tinh xảo đẹp mắt.”
“Thứ này có ích lợi gì?”
“Có tác dụng lớn, đơn giản nhất là có thể dùng làm vật dụng sinh hoạt, nồi chén gáo lu vại đều có thể dùng cái này làm.”
“Tác dụng vậy thì lớn gì chứ? Dùng đá với gỗ cũng làm được, còn đẹp hơn nhiều.”
“Đó là bởi vì anh có năng lực khống chế đất, mới cảm thấy việc đục một cục đá thành nồi hoặc làm một cái mâm đều rất đơn giản, nhưng người không có năng lực khống chế đất thì sao? Đồ sứ cần đến nhiệt độ cực nóng mới làm ra được thì tạm thời không nói tới, nhưng đồ gốm, cách làm cũng không khó, vật liệu lại dễ tìm, muốn nắn thành hình dạng gì cũng được, rồi cho vào lửa nung, may mắn thì có thể nung ra dụng cụ sử dụng được.”
“Dùng lửa nung?” Nguyên Chiến cảm thấy có cái gì đó lóe lên trong đầu, theo bản năng hắn cảm thấy cái đó rất quan trọng.
Nghiêm Mặc lại tiếp tục giới thiệu về gốm sứ: “Dù sao chiến sĩ thần huyết cũng là số ít, nhất là chiến sĩ khống chế đất, bọn họ cũng không nhiều, tuy nói số dụng cụ khi mọi người huấn luyện năng lực làm ra tạm thời có thể đáp ứng đủ nhu cầu của người Cửu Nguyên, nhưng nếu muốn biến nó thành thương phẩm thì phải làm ra số lượng lớn, còn không bằng làm gốm sứ, đầu tiên là vẻ ngoài của chúng nó tốt hơn dụng cụ bằng đá, hơn nữa anh có phát hiện không? Có vài dụng cụ bằng đá bởi vì tính chất kém mà nước để lâu bên trong sẽ chậm rãi thẩm thấu rồi cạn dần? Nhưng gốm sứ sau khi nung khô sẽ không như vậy nữa, mà đồ đá còn nặng hơn gốm sứ.
Mặt khác, gốm sứ không chỉ dùng để làm dụng cụ, nó còn có thể làm mãi ngói, đường ống, cách điện, ý là gốm sứ có thể ngăn cách những tia chớp trên bầu trời. Nếu biết được phương pháp nung… thì nó sẽ là một thứ vũ khí rất cứng cáp, không chỉ vũ khí, nó còn có thể trở thành những tấm khiên tốt nhất.”
Có vài từ Nguyên Chiến nghe không hiểu lắm, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc hắn hiểu ý Nghiêm Mặc. Lúc nghe xong hai câu cuối cùng, cánh cửa thần bí đã mở ra một cái khe trong đầu hắn đột nhiên như bị ai đó đẩy ra.
Lửa nung, cứng chắn, có thể làm vũ khí, cũng có thể làm khiên…
Nếu hắn có thể rút hết hơi nước trong đất ra, khiến đất phì nhiêu biến thành cát, cũng có thể biến đất thành đầm lầy, vậy vì sao hắn không sử dụng năng lượng hỏa tràn đầy trong cơ thể hắn để nung đất?
Nếu bây giờ hắn không thể sử dụng năng lực khống chế đất trên diện tích lớn hay quá nhiều, vậy thì đổi lại, dùng lửa trong cơ thể nung khô đất, để chúng nó càng thêm cứng chắc, thậm chí là sắc bén, sẽ được đúng không?
“Mặc.”
“Hửm?”
“Cậu nói đất khi được nung khô sẽ cứng lại?”
“Ừ.”
“Có thể cứng hơn tường thành của chúng ta không?”
Nghiêm Mặc biết được mấy thứ công dụng của gốm sứ, hắn nhớ đồ gốm đồ sứ mà lính đặc chủng dùng có thể chống đạn, còn có thể mang đi làm đạn, trong hàng không cũng có sử dụng những vật liệu được làm từ gốm sứ của lính đặc chủng, nghĩ đến đây, hắn liền gật đầu: “Có thể, nhiều khi không cần dày như vậy mà đã cứng hơn tường thành của chúng ta rồi.”
Nhận thức của Nguyên Chiến liền có chút vặn vẹo đối với gốm sứ, hắn cho rằng tất cả các loại đất đều có thể nung khô, chỉ cần tìm ra đúng phương pháp, thì hắn có thể biến đất thành thứ vũ khí và khiên giáp đáng sợ nhất.
Nguyên Chiến hơi siết tay một cái, lớp đất sét bên ngoài của quả cầu sứ liền vỡ vụn, lộ ra quả cầu sứ bên trong.
Đây là một quả cầu tròn trịa, trong suốt, sáng bóng, nó nhỏ hơn quả bóng đá một vòng, màu sữa bò.
Khi đã quen nhìn đồ đá, lúc vừa thấy một quả cầu sứ liền như thấy được một viên ngọc được mài giũa kỹ càng, tất cả những người nhìn thấy nó đều không cầm lòng được mà bị nó hấp dẫn.
Lúc bấy giờ, Nghiêm Mặc mới phát hiện quả cầu trong suốt màu trắng sữa này không hoàn mỹ lắm, bên trên có không ít vết khuyết lõm vào, lấm ta lấm tấm, còn có một vài vết rạn, nếu để dưới ánh mặt trời nhìn, quả thật trông rất thần bí.
“Mặc, cậu nói không sai, thứ này đúng là đồ tốt.” Nguyên Chiến nhẹ nhàng vuốt ve quả cầu sứ, cảm xúc bóng loáng làm hắn thấy rất mới lạ.
Nghiêm Mặc không biết nguyên nhân Nguyên Chiến nói đây là thứ tốt là vì nó đã giúp hắn thắp sáng một kỹ năng quan trọng, Nghiêm Mặc nghe vậy chỉ gật đầu: “Đương nhiên là thứ tốt, nếu chúng ta có thể nung đồ sứ, vậy về sau sẽ xem chúng nó như vật giao dịch chủ yếu, thứ này không cần lo sẽ bị người ta đem ra đối phó với mình, cũng không cần sợ làm bãi lộ kỹ thuật, nguyên vật liệu cũng không khó tìm, vừa đẹp vừa tinh xảo lại còn hữu dụng, làm vật giao dịch quả thực không có gì tốt hơn.”
“Vậy cậu biết cách nung không?”
“Không hẳn, chỉ biết đại khái phải làm như thế nào thôi, chứ tôi chưa làm bao giờ.”
“Vậy cậu cảm thấy đám nô lệ đổi được hôm nay có biết cách nung gốm sứ không?” Biết được chỗ quý giá của gốm sứ, Nguyên Chiến liền không muốn để người nào biết được ngoại trừ người Cửu Nguyên. Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu Mặc biết cách nung gốm sứ, vậy hắn sẽ giết tên thiếu niên và đám nô lệ kia để diệt khẩu.
“Tôi không biết.” Nghiêm Mặc cũng không dám chắc: “Nếu bọn họ biết nung như thế nào, thì lúc bọn họ bị tộc Hắc Sơn bắt, không lý nào lại không đưa cách chế tác gốm sứ ra làm vật giao dịch, cho dù có không nỡ, thì cũng không tới mức ngay cả mạng mình cũng không cần.” Điều này hắn đã cẩn thận quan sát rồi.
“Vậy làm sao bọn chúng lại có quả cầu sứ này, còn xem nó như vật thần?”
“Này có hai trường hợp, đầu tiên chúng ta phải xem xét nguồn gốc của quả cầu sứ, có hai khả năng. Thứ nhất, có người thấy việc vo bùn chơi rất vui, sau khi chơi xong lại bỏ quên quả cầu này ở đâu đó, rồi nơi đó phát sinh hoả hoạn, có thể là do tia chớp đánh xuống gây nên, rồi dẫn đến cháy, quả cầu này vô tình nằm trong một nơi khá khép kín, bị lửa nung khô rồi trở thành đồ sứ. Thứ hai, quả cầu sứ này do người có kiến thức làm ra.
Nhưng dù là cái nào, nếu không có người nói thẳng ra nguyên do, thì khi thấy lửa tắt lại xuất hiện một quả cầu sứ tròn trịa, có phản quang, bề ngoài bóng loáng tinh tế, rất có thể sẽ lập tức xem nó như vật thần ban cho.”
Nguyên Chiến cảm thấy Nghiêm Mặc phân tích rất hợp lý: “Nhưng bên ngoài quả cầu sứ còn được bọc một tầng nữa.”
Nghiêm Mặc cười, giơ hai ngón tay lên: “Cái này cũng có hai trường hợp. Thứ nhất, người phát hiện quả cầu sứ có lẽ cảm thấy đây vật thần nên không thể nhìn thẳng vào, thế là dùng đất bọc nó lại. Thứ hai, xuất phát từ tâm lý phải bảo vệ quả cầu sứ, thí dụ như không để tộc Hắc Sơn nhìn ra bên trong quả cầu này có một quả cầu sứ trân quý. Tôi cảm thấy trường hợp thứ hai có khả năng hơn, thậm chí là từ rất lâu trước kia, bọn họ vì bảo vệ vật thần ban cho mà giấu đi dung mạo thật sự của nó. Anh xem cái quả cầu sứ này, nó bị một tầng đất sét trắng bao bọc, tầng đất sét vừa nhìn liền biết không phải mới được bọc lại, hoa văn bên trên cũng không còn mới.”
“Chỉ một quả cầu sứ mà quý giá như vậy, xem ra bọn chúng cũng không biết cách nung.”
“Những người khác thì tôi không dám chắc, nhưng tôi cảm thấy cậu thiếu niên kia dù không biết kỹ càng, thì cũng biết được chút lai lịch của quả cầu này.”
“Chỉ là lai lịch thôi à? Vậy bọn chúng chẳng có chút tác dụng gì với chúng ta cả.” Không cần giết người diệt khẩu đỡ phiền, nhưng hắn muốn biết được cách nung gốm sứ.
“Ai nói không có tác dụng? Nơi có thể trùng hợp tạo ra đồ sứ, không nói đến những điều kiện khác, chỉ nói đất đai của bọn họ, rất có thể nơi đó có loại đất thích hợp để làm đồ sứ, tôi đoán lớp đất sét bọc bên ngoài rất có thể là nguyên liệu tốt để nung ra đồ sứ. Chỉ cần chúng ta biết những người đó đến từ đâu, rồi anh với tôi đi xem một chuyến, nếu tốt thì chiếm luôn, nếu không thì cũng chiếm, chúng ta có thể xem nơi đó như kho vật liệu, mỗi lần đi thì hốt một đống đất sét trắng về.”
“Chẳng phải cậu nói bùn đất dùng để làm gốm sứ rất dễ tìm sao?”
“Vậy còn phải xem anh muốn nung ra loại gốm sứ gì, đất sét làm gốm sứ cũng phân chia nhiều mức độ, hơn nữa nếu cứ đào ở cửa nhà thì chắc sạc lỡ mất, đương nhiên phải đi sang nơi khác mà đào rồi.”
“Cậu nói rất đúng! Vậy tôi đi tìm đám nô lệ đó hỏi một chút xem, cậu trị liệu cho thằng nhãi con kia đi. Cái gì cần hỏi cứ hỏi, nếu nó không thành thật…” Nguyên Chiến bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bậc thang: “Đinh Phi, có chuyện gì?”
Đinh Phi cẩn thận ló đầu ra: “Thủ lĩnh, bàn chuyện xong chưa?”
“Có phải thân thể nhóc kia có sự cố gì không?” Nghiêm Mặc ôm quả cầu sứ đi về phía Đinh Phi.
Đinh Phi lắc đầu: “Không phải, là người Thổ Nhai ở cách vách tới tìm, bọn họ đã đợi được một chốc rồi.”
“Được, anh nói với bọn họ, chút nữa tôi ra liền.”
Ba người cùng nhau xuống lầu.
Đinh Phi đi ra nói chuyện với Thố Khâu, Nguyên Chiến thì đi tìm đám nô lệ mới tới, hắn hỏi chuyện rất khéo, không tìm riêng bất cứ nô lệ nào, mà đứng sau cái bàn đá ở cửa, vừa đáp lời mấy người tới giao dịch, vừa thuận miệng hỏi mấy tên nô lệ đang hỗ trợ bên cạnh.
Phía đối diện, Thải Vũ dẫn theo một đám người mặc váy dài, thân trên để trần, cổ và cổ tay đeo những vật phẩm trang sức kỳ quái, chui vào lều của cái bộ lạc có mang trang sức đính nguyên tinh, không phải cả đoàn người đều chui vào, chỉ có hai người đi theo Thải Vũ là vào thôi, cái người đi vào trước đột nhiên quay đầu lại nhìn quầy hàng Cửu Nguyên.
Nguyên Chiến lập tức cảnh giác. Đôi mắt người nọ nhìn qua rất bình thường, nhưng lại mang tới cho hắn một loại cảm giác cực kỳ quái dị. Còn nữa, trang sức của người này thoạt nhìn không giống đá với xương, càng không giống nguyên tinh, màu sắc nhìn hơi dơ dơ nhưng lại lập lòe phản quang.
Nghiêm Mặc đi xuống lầu thì quẹo vào một góc, kiểm tra thương thế của cậu thiếu niên, rồi bắt mạch cho cậu ta. Sau đó gọi một nô lệ lại, bảo nô lệ đó dùng nước ấm lau mình cho cậu thiếu niên, rồi kêu bọn họ nấu một chút canh thịt đặc đặc đút cho cậu ta.
Người nơi này có tố chất thân thể tốt, chỉ ăn một trận đòn thì vẫn không chết được, vấn đề lớn nhất của cậu ta hiện giờ là quá mức đói khát.
Thuận tay đặt quả cầu sứ bên cạnh cậu thiếu niên, Nghiêm Mặc lấy thuốc bột ra bắt đầu xử lý vết thương cho cậu ta, đồng thời dặn nô lệ đang lau nước ấm kia đừng động vào miệng vết thương. Xử lý vết thương do roi gây ra không phải việc khó, nhưng Nghiêm Mặc vẫn tự mình ra tay để giảm nhiều điểm cặn bã một chút.
Nô lệ nhớ rõ lời dặn, chăm cho cậu thiếu niên rất cẩn thận. Khi nô lệ đó vô tình nhìn đến quả cầu sứ, thân thể hắn run lên. Hắn lén nhìn Nghiêm Mặc một cái, thấy Nghiêm Mặc không để ý tới mình mới thở phào nhẹ nhõm.
Canh thịt được bưng đến bên miệng cậu thiếu niên, cậu ta rõ ràng vẫn còn nhắm mắt, nhưng miệng đã hé ra.
Nghiêm Mặc bôi thuốc cho cậu ta xong, liền mặc kệ nô lệ kia đút canh thịt cho cậu ta như thế nào, đi ra ngoài tiếp đón vị khách ở cách vách. Nguyên Chiến không yên lòng với con thỏ có má lúm đồng tiền hay quyến rũ người khác kia, liền ra hiệu cho Đại Hà bằng ám hiệu mà chỉ có chiến sĩ Nguyên Tế mới hiểu được, để Đại Hà đi theo phía sau.
Đại Hà hiểu ý Nguyên Chiến, nếu phát hiện đám nô lệ có gì bất thường, trực tiếp giết chết, không cần nương tay.
“Đinh Ninh, Đinh Phi.”
“Anh Hà.”
Đại Hà vẫy tay với hai người, kêu bọn họ đưa lỗ tai lại đây, rồi nói nhỏ.
Đinh Phi thiếu điều muốn nhảy dựng lên nhưng bị Đại Hà đè đầu lại.
“Bình tĩnh! Đừng có hấp tấp bộp chộp.”
Đinh Phi le lưỡi: “Vâng, anh Hà.”
Đinh Ninh thì đi sang bên kia, nhìn như đang sửa sang lại hàng hóa, nhưng kỳ thật là đang âm thầm giám thị đám nô lệ trong phòng.
Đinh Phi tùy tiện chạy tới chỗ đám nô lệ, chỉ cho bọn hắn phải làm những gì.
Trong phòng, người nam nô đang chăm sóc cậu thiếu niên dời mắt xuống quả cầu sứ, hắn cắn cắn môi, trộm liếc nhìn người trong cửa hàng một vòng, rồi nâng tay lên, chậm rãi duỗi tới chỗ quả cầu sứ, khi sắp đụng tới thì lại bị cậu thiếu niên đang nằm bắt lấy cánh tay.
“Anh, đừng cử động!”