Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Cửu Nguyên các cậu biết nơi xuất hiện tộc Người Cá, bây giờ đừng nói là cũng biết cả phép huấn luyện dành cho chiến sĩ thần huyết cấp trung lên cấp cao nha?”
Nếu bộ lạc Đỉnh Việt bịa đặt ra thuốc trường sinh, vậy mục đích chân thật còn có thể là gì?
Quả Vu Vận!
Hai người Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến cơ hồ là ngay lập tức nghĩ tới khả năng này.
Còn về phần vì sao bộ lạc Đỉnh Việt lại biết quả Vu Vận có liên quan đến tộc Người Cá ở cạnh khu rừng đen, Nghiêm Mặc tạm thời không đoán ra, chỉ có thể đoán rằng điều này có liên quan đến năng lực thần huyết của Đại Vu bọn họ.
Đương nhiên, loại suy đoán này cũng có thể là do bọn họ nghĩ nhiều, có lẽ tộc Người Cá thật sự có thuốc trường sinh, có lẽ bộ lạc Đỉnh Việt tìm tộc Người Cá đuôi dài vì mục đích khác, thậm chí rất có thể trên thế giới này vẫn còn một khu rừng đen khác.
Nhưng Nghiêm Mặc tin tưởng vững chắc, mọi ngẫu nhiên và trùng hợp đều là kết quả của một chuỗi sự việc tất nhiên, có nghĩa là bất luận một ngẫu nhiên và trùng hợp nào cũng là kết quả của các nguyên nhân có chủ đích nối liền tạo ra.
Hiện tại, Nghiêm Mặc chỉ có hai lựa chọn, nói thật và nói dóc.
Nói thật thì không thể, bọn họ chắc chắn sẽ bị Đỉnh Việt theo dõi.
Còn nói dóc, Kỳ Nguyên thừa biết ở gần Cửu Nguyên có một tộc Người Cá, bọn họ sẽ bị Ma Nhĩ Càn tròng một sợi dây thừng vào cổ.
Làm sao bây giờ?
Nghiêm Mặc cảm thấy đây là khó khăn lớn nhất mà mình gặp phải từ khi thành lập Cửu Nguyên cho tới nay, hắn nâng mắt, đang định mở miệng thì thấy Kỳ Nguyên đang đứng phía sau trưởng lão Ma Nhĩ Càn ở phía đối diện mỉm cười với mình.
Nghiêm Mặc xem đây như một sự uy hiếp.
Thời gian hắn trầm tư kể ra thì như rất dài, nhưng kỳ thật chỉ là một cái chớp mắt.
Đầu vai bị nhéo nhẹ, trong lều vang lên giọng nói mang theo chút kinh ngạc của Nguyên Chiến: “Khu rừng màu đen? Có loại rừng như vậy hả?”
Suy nghĩ trong đầu Nghiêm Mặc nhanh chóng thay đổi, thiếu chút nữa vỗ cái chát vào đầu, Kỳ Nguyên biết gần Cửu Nguyên có tộc Người Cá, nhưng anh ta đâu có biết gần hồ Thanh Uyên có một khu rừng đen! Thật là, đôi khi hắn nghĩ quá phức tạp rồi, còn không thông suốt bằng Nguyên Chiến.
Lại nói, cho dù Kỳ Nguyên biết ở gần hồ Thanh Uyên có một khu rừng đen thì như thế nào?
Dù bộ lạc Đỉnh Việt có thật sự đến vì quả Vu Vận, thì bọn họ sẽ chịu tiết lộ cho các bộ lạc khác về quả Vu Vận sao? Hiển nhiên là không.
Chỉ là một bộ lạc diễu võ dương oai ở hạ du sông lớn, bọn họ cần gì phải sợ?
Không! Đây là thời kỳ man hoang, thời kỳ nguyên thủy, đường cho người đi còn chưa xây, mà xung quanh chỉ có dã thú, rắn độc, côn trùng, đầm lầy, khói độc, rừng rậm, núi cao, nước sâu, dã nhân… Đỉnh Việt muốn tấn công Cửu Nguyên, lộ trình xa xôi như vậy sẽ khiến bọn họ tổn thất rất nhiều, nói không chừng còn chưa đánh tới Cửu Nguyên thì đã chết hết dọc đường.
Cho nên dù bọn họ có muốn cướp quả Vu Vận, thì cũng sẽ sử dụng sách lược tinh binh, nhưng hắn nghĩ sách lược của bọn họ cùng lắm chỉ là phái ra mấy nhân vật lợi hại đi tìm mục tiêu rồi đánh lén thôi. Mà hắn sợ đánh lén à? Không nói đến Nguyên Chiến và Cửu Phong thường xuyên đi theo bên cạnh hắn, chỉ ong Ăn Thịt thôi cũng đủ cho họ ăn hành no bụng, mà bản thân hắn cũng không phải kẻ yếu.
Nếu Kỳ Nguyên còn muốn muối đỏ của Cửu Nguyên, anh ta sẽ không dám quá đắc tội với Cửu Nguyên, càng không dám trở mặt với Cửu Nguyên, lén lút tiết lộ tin tức về người cá cho bộ lạc Đỉnh Việt, bởi vì một khi Đỉnh Việt tìm tới Cửu Nguyên, Cửu Nguyên sẽ lập tức biết được là ai bán đứng mình.
Còn về phần Kỳ Nguyên có dùng việc này để đe dọa Cửu Nguyên hay không? Hoặc lấy nó ra để ép giá và chiếm lợi khi giao dịch.
Cho xin đi, muối đỏ là thứ độc nhất vô nhị mà bọn họ có được, giá cả vốn phải do bọn họ định, Kỳ Nguyên dám tới cò kè, bọn họ sẽ cắt sạch hàng cung cấp của anh ta! Bọn họ có thể tìm bất cứ bộ lạc nào để giao dịch, nhưng Ma Nhĩ Càn liệu có tìm được bộ lạc khác cung cấp muối đỏ cho mình không?
Ma Nhĩ Càn có thể vì muối đỏ mà tấn công Cửu Nguyên hay không?
Dù không có bộ lạc Đỉnh Việt, Ma Nhĩ Càn vốn đã nghĩ tới việc này rồi. Hắn dám chắc là thế.
Điều duy nhất đáng lo là Ma Nhĩ Càn sẽ liên hợp với các bộ lạc khác, hay thậm chí là Tam Thành để đối phó với Cửu Nguyên, nhưng chuyện liên thủ này sao có thể quyết định nhanh như vậy?
Lại nói, sức mạnh chỉnh thể của Cửu Nguyên trước mắt dù hơi yếu, nhưng một khi có người tấn công Cửu Nguyên, thì người cá và người lùn ở cạnh sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Một hàng xóm hữu hảo và một hàng xóm hiếu chiến, bọn họ chắc sẽ không ngu tới nổi chọn qua phe kẻ xâm lược để tấn công bạn mình đi?
Có người cá, người lùn, hơn nữa với sức mạnh của Nguyên Chiến và bản thân Cửu Nguyên, còn có Cửu Phong, ong Ăn Thịt, thuốc độc của hắn, có thể nói kẻ xâm lược bọn họ dù có đánh thắng thì chắc chắn cũng sẽ thắng thảm, cái giá phải trả chỉ sợ ngay cả Tam Thành cũng sẽ vô cùng đau thịt!
Kết quả cuối cùng, Cửu Nguyên bị đánh sập, địa bàn bị người cướp đi, nhưng chỉ cần hắn và Nguyên Chiến không chết, thì mối thù đó sẽ phải trả.
Một khi đã vậy, hắn còn sợ cái gì?
Khi Nghiêm Mặc đang nghiêm túc phân tích các tình thế mà Cửu Nguyên có thể gặp phải, thì người trong lều đã thảo luận với nhau về khu rừng màu đen.
Điều làm người ta phải kinh ngạc là, cách gọi khu rừng màu đen có ở rất nhiều nơi, tỷ như bộ lạc Hoàng Tinh nói chỗ bọn họ cũng có một khu rừng màu đen vô cùng rộng lớn, nó trải từ núi này qua núi nọ, ngay cả tộc Người Rắn cũng nói khu rừng gần chỗ bọn họ cũng được gọi là khu rừng đen, gần Tam Thành cũng có vài khu rừng đen.
Thanh niên tóc dài cứng họng.
Nghiêm Mặc thiếu chút nữa cười ra tiếng, loại tình huống này xảy ra ở thế giới cũ của hắn cũng không ít, tỷ như những cách nói động Rồng, động Thần Tiên, núi Tiên Nhân, hang Âm Hồn, vân vân, mà nơi này vốn có rất ít miêu tả, khái niệm để diễn đạt sự khủng bố khá là thống nhất với nhau, một khi gặp phải một mảnh rừng rậm rạp chiếm diện tích lớn, thì sẽ vì tâm lý sợ hãi mà gọi nó là khu rừng đen.
Nghĩ đến đây, hắn làm bộ trầm tư, ngón tay nhịp nhịp trên tay ghế, chờ mọi người thảo luận một lúc, sau đó mới ngẩng đầu nói: “Địa điểm anh nói quá mơ hồ, trên đời này có rất nhiều khu rừng đen, tôi nhớ rõ vị Đại Vu tộc Người Cá kia nói, tổ tiên của bọn họ đã từng sống ở bờ biển, cạnh đó có một khu rừng cực kỳ lớn.”
Thanh niên tóc dài nhíu chặt mày, có điều hắn không mong gì có thể tìm được mục tiêu nhanh như vậy, nên cũng không quá thất vọng, chỉ truy hỏi: “Cậu đã gặp tộc Người Cá, vậy có thể nói cho tôi biết chính xác nơi ở của tộc Người Cá kia hay không?”
Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt rất là khó xử, kéo dài giọng nói: “Cốt khí tuy rất tốt, nhưng tôi lại không biết chúng nó có ích lợi gì, mà nếu tôi nói cho anh biết nơi ở của tộc Người Cá, thì tôi sẽ đắc tội với tộc Người Cá kia, bọn họ là một bộ tộc lớn, chiến sĩ của bọn họ cực kỳ cường đại, nhân số cũng rất nhiều, Đại Vu của bọn họ thì tôi lại càng không biết là lão yêu quái đã sống bao nhiêu năm nữa.”
“Yêu quái?” Rất nhiều người không hiểu.
“Khụ, nghĩa là đã sống rất rất rất lâu, năng lực thần huyết cũng không biết cao cỡ nào.”
“Có thể là cấp chín, cũng có thể là cấp mười.” Nguyên Chiến nhàn nhạt nói.
Cả túp lều vang lên tiếng hít ngược thật mạnh đầy kinh ngạc và sợ hãi: “Cấp mười?! Mẫu Thần tại thượng! Tam Thành có chiến sĩ thần huyết cấp mười không?”
Đề tài hoàn toàn bị kéo đi đâu mất hút, mọi người lại bắt đầu nhiệt tình thảo luận chiến sĩ thần huyết cấp mười rốt cuộc có tồn tại hay không, trưởng lão tộc Người Rắn là bị hỏi nhiều nhất. Trưởng lão tộc Người Rắn trả lời rất mơ hồ, chỉ nói là từng nghe qua có chiến sĩ thần huyết cấp chín, nhưng cấp mười thì không rõ lắm.
Thanh niên tóc dài thấy tất cả mọi người như quên mất vấn đề của mình, liền quay đầu hỏi Kỳ Nguyên: “Vị đại nhân này, có vẻ như Cửu Nguyên không muốn nói ra nơi xuất hiện tộc Người Cá mà bọn họ biết, vậy ngài có thể nói cho tôi biết không?”
Thanh niên tóc dài mang đầy vẻ hy vọng nhìn về phía Kỳ Nguyên, hắn không trông mong gì có được đáp án chính xác từ miệng Cửu Nguyên, cũng may người Ma Nhĩ Càn mà bọn họ giao dịch có biết, sớm biết thế, bọn họ đã trực tiếp ám chỉ giao dịch với Ma Nhĩ Càn, tiếc là trước đó khi bọn họ tiếp xúc với Ma Nhĩ Càn thì cấp trên của họ lại không biết nơi ở của người cá.
Kỳ Nguyên cũng thầm than tiếc trong lòng, người liên lạc với bộ lạc Đỉnh Việt là thằng anh vừa ngu xuẩn vừa háo sắc lại tham lam của anh, vốn dĩ hôm nay phải là tên đó tới tham gia buổi giao dịch này, nhưng tên kia cảm thấy mình đã kiếm được thứ tốt từ tay Đỉnh Việt, liền lười đi, thế là ôm đàn bà chung chạ một bữa. Mà anh đã sớm nghe qua về Đỉnh Việt, cũng muốn tiếp xúc với đối phương, nên tìm cớ đi theo trưởng lão.
May mắn là anh đến, chẳng những thấy hai vị Cửu Nguyên, mà còn kiếm được một cái cốt khí, nhưng nếu muốn kiếm thêm cái thứ hai chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.
Kỳ Nguyên rất khó xử, anh không biết Đại Vu tộc Người Cá nọ có năng lực thần huyết trên cấp chín hay không, nhưng anh tận mắt nhìn thấy những chiến sĩ tộc Người Cá đó, rất cường đại, nên có thể đoán được dân cư của họ không ít, mà ngay cả Cửu Nguyên có chiến sĩ thần huyết cấp bảy cũng không dám đắc tội, thì làm sao anh dám? Này cũng không phải là chuyện của một mình anh. Hơn nữa nếu anh trả lời, thì cũng không chỉ đắc tội một mình tộc Người Cá, mà còn đắc tội cả Cửu Nguyên là người cung cấp muối đỏ cho anh!
Đúng lúc này, Nghiêm Mặc nhìn về phía thanh niên tóc dài, ra vẻ giải vây cho Kỳ Nguyên: “Người anh em Đỉnh Việt này, anh cũng đừng làm khó chúng tôi, hay là như vầy đi, tôi có một kiến nghị, anh nghe xem có thể đồng ý hay không.”
“Kiến nghị gì?” Thanh niên tóc dài cũng nhận ra Kỳ Nguyên không muốn trả lời, đành phải hỏi lại Nghiêm Mặc.
“Bộ lạc của tôi thỉnh thoảng có qua lại với tộc Người Cá đó, vào lần giao dịch sau tôi có thể đề cập đến chuyện của các anh với bọn họ, nếu bọn họ đồng ý, các anh có thể hẹn một địa điểm gặp mặt.”
“Nếu bọn họ không đồng ý thì sao?”
“Tôi sẽ cố gắng, nhưng không dám cam đoan, cái giá là một trong ba cái cốt khí.”
“Không được!” Thanh niên tóc dài quả quyết cự tuyệt: “Điều kiện của tôi là nơi ở chính xác của tộc Người Cá, nếu không thể nói cho tôi biết, vậy không thể lấy cốt khí.”
“Tôi mời người cá đến gặp mặt các anh, chẳng lẽ không phải là nói cho anh biết nơi ở chính xác của người cá à?” Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra Nghiêm Mặc không vui.
Những người khác cũng cảm thấy bộ lạc Đỉnh Việt hơi bị hùng hổ rồi đó, nếu đổi lập trường, bọn họ cũng không muốn đắc tội với tộc Người Cá cường đại, Cửu Nguyên phải kiêng kỵ cũng là bình thường, không thấy ngay cả Kỳ Nguyên của Ma Nhĩ Càn cũng không trả lời sao?
Sự tình cứ thế rơi vào trạng thái giằng co.
Thanh niên tóc dài tức giận, hắn không muốn bị Cửu Nguyên xỏ mũi dắt đi, nhưng vào lúc này, tộc Biên Khê nãy giờ chỉ nói có một câu giờ lại sinh sự.
Chiến sĩ thủ lĩnh bên cạnh trưởng lão tộc Biên Khê đột nhiên cất tiếng: “Các vị khách Đỉnh Việt này, nếu điều kiện của các anh chỉ là hỏi nơi xuất hiện tộc Người Cá, vậy thì ba cái cốt khí còn lại, chúng tôi cũng sẽ không thể có, đúng chứ?”
“Đương nhiên không phải! Bốn cái cốt khí, nơi xuất hiện tộc Người Cá chỉ có thể đổi một cái, nếu không phải…” Thanh niên tóc dài liếc xéo Nghiêm Mặc, không nói hết lời, nhưng ý của hắn tất cả mọi người đều hiểu.
Nhưng mục đích của hắn không đạt được, bởi vì kẻ chiếm được hời là Ma Nhĩ Càn, chứ không phải Cửu Nguyên chơi trò chui lỗ chó trong lời nói của thanh niên tóc dài.
Nghiêm Mặc ngồi ngay ngắn trên ghế, cười như không cười: “Xem ra Đỉnh Việt các anh hôm nay không tiêu diệt được một bộ lạc ở thượng du sông lớn thì sẽ không buông tha cho chúng tôi, phải không?”
Thanh niên tóc dài chợt phát hiện mình chẳng có bao nhiêu từ ngữ để cãi lộn. Trong bộ lạc, có thể nói hắn là người rất biết cách nói chuyện, nhưng ở trước mặt tên thiếu niên này, hắn phát hiện có lẽ mình chưa học ngôn ngữ thông dụng được tới nơi tới chốn.
“Chúng tôi chỉ tới tham gia phiên chợ, thành lập quan hệ hữu nghị.” Thanh niên tóc dài liều mạng nhẫn nhịn.
“Ồ, nói vậy Đỉnh Việt các anh không có ý định tiến công thượng du sông lớn? Anh dám dùng linh hồn của mình để thề với Mẫu Thần không?”
Nghiêm Mặc biết hắn sẽ không dám thề, nên cũng không ép hắn quá mức, liền nói tiếp chứ không đợi hắn trả lời: “Nếu anh vẫn còn điều kiện khác, vậy cũng nói ra đi, không cần dưa dây, ai có thể thỏa mãn được một điều kiện trong đó thì sẽ đổi một cái cốt khí, nếu cứ dây dưa nữa thì chắc trời sẽ tối mất!”
Rốt cuộc là ai dây dưa hả? Thanh niên tóc dài hận cực.
Người tộc Biên Khê đồng ý đầu tiên: “Như vậy mới tốt.”
Các tộc khác cũng hùa theo.
Thanh niên tóc dài nhìn về phía Thù Dực, Thù Dực khẽ gật đầu.
“Được, bốn cái cốt khí, bốn điều kiện, chỉ cần đạt được một trong số đó, là có thể đổi một cái cốt khí. Thứ nhất, cho chúng ta biết nơi chính xác xuất hiện tộc Người Cá, nếu là tộc Người Cá ở cạnh khu rừng đen thì có thể đổi được hai cái cốt khí. Thứ hai, nói ra cách dùng của một trong bốn cái cốt khí một cách kỹ càng tỉ mỉ. Thứ ba, phép huấn luyện dành cho chiến sĩ thần huyết cấp trung tiến vào cấp cao, cái này có thể đổi hai cái. Thứ tư, chúng tôi đang tìm kiếm nơi sản xuất ra cục đá này.”
Thanh niên tóc dài nói ra bốn điều kiện, sau đó lấy một cục đá màu đỏ bị gỉ loang lổ cho mọi người xem.
Nghiêm Mặc lập tức đoán ra cục đá kia rất có thể là quặng đồng thô, chỉ là hắn nhớ rõ quặng đồng đều có màu xanh đậm hoặc xanh vàng, chứ cái cục màu đỏ bị gỉ loang lổ kia không biết là do chứa sắt, hay do nó là quặng đồng hiếm nữa?
Bởi vì hiểu biết của hắn đối với khoáng thạch chỉ bắt nguồn từ thuốc và kim châm cứu, nên không am hiểu lắm, cũng không dám chắc thứ mà thanh niên tóc dài cầm trong tay rốt cuộc có thành phần gì, chỉ dám khẳng định nó đúng là khoáng thạch kim loại.
“Bốn cái điều kiện này đổi cho bốn cái cốt khí không biết cách sử dụng, chậc, Đỉnh Việt thật đúng là tay không bắt sói.” Nghiêm Mặc thấp giọng cảm thán, ai nói người nguyên thủy thành thật hàm hậu vậy?
Những người khác cách khá xa không nghe thấy Nghiêm Mặc cảm thán, nhưng có nghe thấy thì cũng không rõ hắn đang nói gì.
Nhưng bốn điều kiện mà Đỉnh việt đưa ra quả thật khiến vài người phải bật cười, Kỳ Nguyên càng cảm thấy người Đỉnh Việt mơ mộng hảo huyền quá, chỉ vài món cốt khí như vậy mà đã muốn đổi lấy phép huấn luyện của chiến sĩ thần huyết cấp cao? Bộ lạc Đỉnh Việt này chắc cũng là bộ lạc dã nhân đi, một chút thường thức cũng không có.
Thanh niên tóc dài cũng có thể cảm nhận được ý cười nhạo của mọi người, nhưng hắn vẫn duy trì vẻ mặt trấn định, dù sao điều kiện mà hắn nói ra, có một điều kiện thì có thể đổi, không đạt được thì không thể đổi!
Người của bộ lạc Hoàng Tinh cười nhạo: “Nếu có người thỏa mãn được điều kiện thứ ba, tôi cũng lấy cốt khí ra đổi, mười thanh vũ khí được đại Cốt Khí Sư của Trung Thành luyện chế, lại thêm một trăm nguyên tinh tệ cấp sáu!”
Tộc Người Rắn tham gia trò vui: “Chúng tôi cũng vậy, chẳng qua chúng tôi không có nguyên tinh tệ cấp cao, nhưng chúng tôi có thể trao đổi bằng da rắn lột.”
Chiến sĩ thủ lĩnh của tộc Biên Khê thì lạnh lùng nói: “Ai có thể khiến tôi trở thành chiến sĩ cấp cao, tộc Biên Khê liền gia nhập bộ lạc người đó!”
Lời này rất nặng ký, cũng làm mọi người đoán được thân phận thật sự của vị chiến sĩ thủ lĩnh kia, vị này dám nói như vậy, mà trưởng lão bên cạnh anh ta lại không phản bác, vậy dù anh ta không phải tộc trưởng đương nhiệm của tộc Biên Khê, thì chắc chắn cũng là người kế nhiệm.
Nghiêm Mặc ngồi thẳng người dậy, hắn rất động tâm, bộ lạc Hoàng Tinh và tộc Người Rắn thì không nói, nhưng nếu có thể thu tộc Biên Khê vào Cửu Nguyên…
Nguyên Chiến vỗ một cái lên đầu hắn, Nghiêm Mặc giận quay đầu lại.
Phía đối diện phát ra tiếng cười nhạo, trưởng lão tộc Dã Khâu không có ý tốt, nói: “Cửu Nguyên các cậu biết nơi xuất hiện tộc Người Cá, bây giờ đừng nói là cũng biết cả phép huấn luyện dành cho chiến sĩ thần huyết cấp trung lên cấp cao nha?”
Người ở đây đều có thể nhìn ra Nguyên Chiến nhất định là chiến sĩ thần huyết cấp cao trên cấp sáu.
Đúng là chúng tôi biết thật! Nghiêm Mặc cười ha ha.
Thố Hống nhíu mày phản kích: “Các bộ lạc trong cái lều này, có mấy ai mà không có chiến sĩ thần huyết cấp cao trên cấp sáu? Chẳng lẽ bọn họ cũng có được phép huấn luyện chiến sĩ cấp cao?”
Bộ lạc Hoàng Tinh và tộc Người Rắn cũng có chiến sĩ thần huyết cấp cao, nhưng đều là trưởng lão mà bề trên phái tới, bản thân bọn họ cũng không biết đến phép huấn luyện của chiến sĩ thần huyết cấp cao, khi trong tộc có người được trưởng lão cấp cao nhìn trúng, thì sẽ được đưa tới Tam Thành để huấn luyện, về sau, trên cơ bản đều không quay về tộc cũ, có về thì cũng phải bảo mật.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà bọn họ đoán Cửu Nguyên có quan hệ với Tam Thành, bọn họ đều cho rằng Nguyên Chiến cũng là chiến sĩ phụng mệnh Tam Thành ra ngoài thành lập bộ lạc mới phụ thuộc Tam Thành.
“Chư vị, có lẽ chúng tôi không biết rõ phép huấn luyện chiến sĩ thần huyết cấp cao, nhưng mà…” Nghiêm Mặc chỉ tay vào cái cốt khí trong ngực trưởng lão Ma Nhĩ Càn, nói: “Tôi biết cách sử dụng cái cốt khí kia, nói ra thì chúng tôi có thể đổi được một cái cốt khí, đúng không?”
“Cậu biết cách sử dụng cái cốt khí này?” Trưởng lão Ma Nhĩ Càn giật mình.
Những người khác cũng rất kinh ngạc. Thanh niên tóc dài căn bản không tin, ngay cả Đại Vu của bọn họ cũng không nhận ra, thì tên thiếu niên này dựa vào cái gì mà dám nói rằng hắn biết? Nếu đổi lại là một trưởng lão lớn tuổi khác, nói không chừng hắn còn tin một chút, nhưng đây chỉ là một thằng nhãi! Hừ!
Trưởng lão tộc Người Rắn và Bạch Nham cùng dùng ánh mắt đầy suy tư nhìn về phía Nghiêm Mặc, người khác không biết, nhưng bọn họ biết rõ thân phận Cốt Khí Sư của cậu thiếu niên. Nếu cậu thiếu niên nói cậu ta biết cách sử dụng, thì tám phần là không phải nói dóc.
Thanh niên tóc dài giơ tay: “Nếu cậu có thể nói ra, hơn nữa đúng là như thế, vậy sẽ đổi được một cái cốt khí.” Hắn muốn xem xem tên thiếu niên này sẽ nói bậy cái gì đây.
Thù Dực càng nổi lên hứng thú với cậu thiếu niên này, hắn nghĩ rất có thể chính Tri Xuân cũng chưa phát hiện, bây giờ đề tài đã hoàn toàn bị dời đi khỏi vụ tộc Người Cá, hắn thật sự đã bị người ta nắm mũi dắt đi!
Nghiêm Mặc cũng không nhử mồi, nhanh chóng nói ra cách sử dụng của cái cốt khí lắp ráp.
“Thứ này có tên là đồng hồ mặt trời. Với kích cỡ của cái đồng hồ này, khi ra ngoài có thể mang theo bên người, tác dụng là dùng để xem thời gian.” Vì để dễ giải thích, hắn nói thứ này là đồng hồ mặt trời luôn.
Đồng hồ mặt trời: Bản gốc là圭表: Dụng cụ đo bóng nắng:
“Xem thế nào?” Trưởng lão Ma Nhĩ Càn cầm đồng hồ mặt trời hí hoáy.
Nghiêm Mặc bảo ông để đồng hồ lên mặt đất: “Thấy cây gậy cắm trên cái bảng không? Chỉ cần có ánh mặt trời rọi vào, thì có thể dựa theo bóng của cây gậy hiện trên cái bảng để tính thời gian. Những hoa văn được khắc trên bảng là… thời gian được phân chia, hoa văn bên cạnh có lẽ là chữ biết, đại diện cho tên của các mốc thời gian.”
Câu sau chỉ là phỏng đoán của hắn, kiếp trước hắn từng thấy đồng hồ mặt trời ở viện bảo tàng, dù là đồng hồ xách tay hay đồng hồ tiêu chuẩn, đều không giống cái này lắm, chỉ có thể nói là tương tự mà thôi. Nhưng hắn không sợ nói sai, dù sao người nơi đây không có cách nào bắt bẻ được.
Mọi người cùng châu đầu lại xem, phát hiện quả nhiên là thế.
“Trên tấm bảng có mười hai hoa văn được chạm khắc, chứng tỏ thời gian trong một ngày… ít nhất là thời gian vào ban ngày được chia làm mười hai phần đều nhau. Cái này giống với trong truyền thừa của tôi, không biết các tộc khác có được truyền thừa giống vậy hay không?”
Lúc Nghiêm Mặc nhìn thấy cái đồng hồ mặt trời này cũng rất kinh ngạc, không nói đến việc nó có thật sự là đồng hồ mặt trời hay không, bởi vì đồng hồ mặt trời thật sự còn dùng để xác định ngày đông chí, lập ra các tiết, và còn dựa theo bóng mặt trời để phân chia mùa, ngoài ra còn sử dụng chu kỳ bóng ngắn nhất và bóng dài nhất để tính ra thời gian tuần hoàn của một năm.
Nhưng trên tấm bảng này lại có mười hai dấu khắc, này ý nói là mười hai tháng, hay mười hai canh giờ? Đây là trùng hợp, hay đã được tính toán chính xác?
Nhưng nếu là canh giờ, bởi vì bóng mặt trời sẽ dựa theo vị trí của mặt trời mà chuyển động theo hình vòng cung, còn cái đồng hồ này hình như không làm được chuyện đó, cho nên đời sau mới xuất hiện đồng hồ mặt trời thật sự.
Nhưng nếu chỉ là mười hai tháng, vậy với kích cỡ của nó, bóng mặt trời thật sự có thể phân chia ra mười hai tháng sao?
Có lẽ cái cốt khí này còn có điều gì khác. Bởi vì một chiếc đồng hồ mặt trời bình thường có thể dùng đá hoặc gỗ làm ra, vậy vì sao phải dùng xương để làm cốt khí?
Vừa lúc hắn muốn đưa khái niệm thời gian đến nơi này, liền mượn nó để nói thời gian một ngày có thể chia ra mười hai phần hoặc hai mươi bốn phần đều nhau.
Nghiêm Mặc nhớ rõ, bộ lạc Nguyên Tế và tộc Diêm Sơn đều có phương pháp đo thời gian của riêng mình, bọn họ đã biết chính xác khi nào thì bắt đầu mùa đông, khi nào thì xuân đến, biết chia ra bốn mùa và đã có khái niệm về tháng.
Nếu các bộ lạc trong thế giới này phát triển nhanh, vậy bọn họ quả thật có thể đưa ra khái niệm một năm có ngày, sau đó lại dựa theo mặt trăng tính ra một tháng có chừng . ngày, như vậy là có thể suy ra được một năm có tháng.
Nếu một năm có mười hai tháng, người bình thường vì để tiện hoặc thống nhất, hoặc cho rằng con số mười hai có ý nghĩa gì đặc biệt, cũng sẽ chia thời gian một ngày làm mười hai phần.
Trung Quốc thời xưa cũng chia thời gian như thế, mà Ai Cập cổ thì tách ban ngày và ban đêm ra, ban ngày giờ, ban đêm giờ, thế là có giờ, về sau, xã hội phương Tây vẫn tiếp tục sử dụng quy tắc tính giờ của Ai Cập cổ.
Trung Quốc và Ai Cập cổ, tuy rằng cách nhau rất xa, văn hóa cũng hoàn toàn khác biệt, nhưng đều từng thống kê và khảo sát về thiên văn, thậm chí còn cho ra kết quả tương đồng.
Khi còn nhỏ, hắn từng hỏi vì sao thế giới rộng như vậy, văn hóa lại khác nhau, nhưng thời gian lại giống nhau, mãi cho đến khi lên trung học cơ sở mới hiểu ra được cái vấn đề đơn giản này.
Trung Quốc còn vì để tiện và có lợi cho canh tác mà chế ra lịch mùa vụ, lịch nông kỳ thật là dương lịch và âm lịch xác nhập lại với nhau, dương lịch được lập ra trên cơ sở khoa học, nhưng nó lại không chính xác lắm, âm lịch thì hoàn toàn dựa theo chu kỳ mặt trăng quay quanh trái đất để tính, từ vụ mùa tới canh tác mà nói, lịch nông mới là lịch chính xác nhất.
Ánh sáng của cây đuốc rọi ra bóng của cây gậy.
Có người hỏi dùng ánh sáng cây đuốc được không.
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Ánh sáng của đuốc là vô dụng, muốn biết thời gian chính xác chỉ có dựa vào mặt trời. Kỳ thật, đồng hồ mặt trời vẫn chưa phải công cụ xem thời gian chính xác nhất, bởi vì…” Còn có vấn đề kinh độ và vĩ độ.
“Bởi vì vị trí của chúng ta khác nhau, nên bóng mặt trời chiếu xuống cũng sẽ khác nhau.” Nghiêm Mặc đành phải giải thích như thế: “Nếu muốn biết tôi có nói đúng hay không, rất đơn giản, chờ trời nắng nghiệm chứng một chút là biết liền.”
Không có ai bảo Nghiêm Mặc nói bừa, ngay cả thanh niên tóc dài tên Tri Xuân cũng không. Cho dù có muốn phản bác, thì khi bọn họ hoàn toàn không hiểu gì hết, làm thế nào để phản bác đây? Hơn nữa bọn họ nghe cũng thấy đây không giống như thứ mà cậu ta thuận miệng bịa ra.
Ma Nhĩ Càn không trả cái giá gì mà lại biết được cách sử dụng cái cốt khí này, vô cùng vui vẻ. Bọn họ đã có khái niệm thời gian, nhưng không có phân chia tỉ mỉ, chỉ chia ra sáng trưa chiều tối mà thôi, hiện giờ có cái đồng hồ mặt trời này, không nói đến những vấn đề khác, tư tế đại nhân nhất định sẽ rất hài lòng.
Các bộ tộc khác có chút ghen tị với Ma Nhĩ Càn, cảm thấy bọn họ đã chiếm một cái hời lớn từ chỗ Cửu Nguyên.
Chính Kỳ Nguyên cũng cảm thấy chờ sau khi giao dịch nô lệ với Cửu Nguyên xong mình nhất định phải cho đối phương một ít lợi ích, nếu không anh thật sự không còn cách gì có thể nói nổi.
Nghiêm Mặc trong những ánh mắt ngầm đồng ý của mọi người, thong thả đi đến cái bệ đá chọn cốt khí.
Có điều hắn không chọn cái hoá thạch xương cá ban nãy hắn nhìn trúng, mà cầm cây gậy kia lên: “Lấy cái này đi, nhìn qua rất rắn chắc, cũng dễ mang theo, nếu thật sự vô dụng thì còn có thể dùng để đánh người.”
Những người khác đều cảm thấy rất có thể Nghiêm Mặc cũng muốn chọn cái đồng hồ mặt trời, nhưng lại bị Ma Nhĩ Càn giành trước, nên đành phải tùy tiện chọn đại một cái. Mâm tròn cũng không tồi, nhưng nhìn qua có vẻ nặng, cậu thiếu niên chọn cây gậy cũng bình thường thôi.
Chỉ là trưởng lão tộc Người Rắn lại không nghĩ vậy. Lúc đầu bà có một cảm giác kỳ lạ đối với cây gậy kia, nhưng xem nửa ngày mà cũng không phát hiện ra nó có gì đặc biệt, liền cho rằng mình nhìn lầm.
Nhưng bây giờ, bà thề rằng cây gậy đó chắc chắn rất cổ quái! Đáng tiếc, bây giờ nó đã vào tay Cửu Nguyên.
Trên bệ đá chỉ còn lại hai cái cốt khí.
Thanh niên tóc dài tên Tri Xuân chờ một chốc, muốn xem xem có ai thỏa mãn được các điều kiện khác hay không, nhưng lại không thấy có ai mở miệng.
Mà Kỳ Nguyên được hắn kỳ vọng bây giờ ngay cả một ánh mắt cũng không muốn ban cho hắn, hiển nhiên không muốn nói ra nơi xuất hiện tộc Người Cá để rồi đắc tội với Cửu Nguyên.
Điều này càng chứng minh tộc Người Cá mà Kỳ Nguyên biết có mối quan hệ rất lớn với Cửu Nguyên, rất có khả năng đó cũng chính là tộc Người Cá mà Cửu Nguyên biết.
Tri Xuân bất đắc dĩ, hắn không muốn hạ thấp điều kiện để đồng ý kiến nghị của Nghiêm Mặc, nhưng hôm nay nếu hắn không đồng ý, thì rất có thể bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội biết nơi quả Vu Vận đang ở.
Quá bất đắc dĩ, Tri Xuân đành phải mở miệng hỏi cậu thiếu niên: “Vừa rồi cậu nói có thể mời người cá tới gặp chúng tôi?”
“Đúng.”
“Được rồi, nếu cậu có thể mời người cá đến gặp chúng tôi, tôi có thể trao đổi với cậu một cái cốt khí nữa.”
“Hai cái.”
“Cái gì?!” Tri Xuân tức điên.
Nghiêm Mặc lười nhác vươn vai đứng đây: “Có muốn hay không thì tùy anh, mấy cái điều kiện khác mà anh đặt ra chúng tôi không thể thỏa mãn, nếu đã vậy, ở lại cũng không có gì thú vị, A Chiến, chúng ta trở về đi, tôi nghe thấy hình như mưa bên ngoài ngừng rồi, vừa hay nhân lúc trước khi trời tối còn có thể đổi thêm chút đồ.”
“Được.” Nguyên Chiến đi theo Nghiêm Mặc ra khỏi lều, bọn họ vừa đi, cái ghế kia lập tức hóa thành bụi đất, biến mất trong không khí.
Thố Hống thấy không còn náo nhiệt để hóng nữa, lập tức chào Ma Nhĩ Càn rồi cũng rời đi.
Theo sau là tộc Dã Khâu và tộc Biên Khê.
Bộ lạc Hoàng Tinh cùng tộc Người Rắn ở lại hỏi Tri Xuân, có thể dùng nguyên tinh để trao đổi hai cái cốt khí còn lại hay không.
Tri Xuân nghĩ khi phải báo cáo lại với Đại Vu, liền lắc lắc đầu.
Bộ lạc Hoàng Tinh và tộc Người Rắn thấy vậy cũng không cưỡng ép, đều rời khỏi.
Cuối cùng chỉ còn lại Ma Nhĩ Càn và Đỉnh việt.
Tri Xuân còn muốn nỗ lực một lần nữa, hắn lại hỏi dò Kỳ Nguyên, thậm chí còn tỏ vẻ mình có thể lấy cả hai cốt khí ra để trao đổi.
Trưởng lão Ma Nhĩ Càn động tâm không thôi, nhưng Kỳ Nguyên vẫn luôn suy xét, so sánh hai cái cốt khí mà anh hoàn toàn không biết cách sử dụng với muối đỏ, so sánh với việc anh có thể giao dịch một lượng lớn nô lệ, được Cửu Nguyên trợ giúp, cán cân đương nhiên nghiêng sang phía Cửu Nguyên.
Mưa to đã ngừng, nhưng trời vẫn rất âm u.
Sau khi ra khỏi lều, đi được một đoạn, Nguyên Chiến quay đầu lại nhìn, nói: “Ma Nhĩ Càn ở lại.”
Nghiêm Mặc cười cười, hắn đã sớm đoán được sẽ như vậy mà.
“Cậu không lo lắng cái tên Kỳ Nguyên kia sẽ giao dịch với Đỉnh Việt sao?”
“Anh lo lắng hả?”
Nguyên Chiến cụp mi, ánh mắt kia thật khiến người ta muốn đánh hắn.
“Nếu Kỳ Nguyên chỉ là một nhân vật nhỏ với địa vị thấp, có lẽ anh ta sẽ làm như vậy. Nhưng nhìn anh ta, hình như địa vị ở Ma Nhĩ Càn rất cao, như thế, anh ta chắc chắn sẽ không bán đứng chúng ta. Nếu dám bán đứng…”
“Chúng ta cũng vừa lúc có lý do làm một trận với bọn hắn, rồi cướp của bọn hắn…” Nguyên Chiến đột nhiên ngậm miệng.
“A Mặc, từ từ!” Trưởng lão tộc Người Rắn và Bạch Nham đuổi theo hai người, há miệng nói: “Cậu biết cách sử dụng đồng hồ mặt trời, vậy cậu có thể luyện chế không? Nếu luyện chế được, có thể làm giúp chúng tôi một cái không?”
Bộ lạc Hoàng Tinh vừa đi ngang qua nghe vậy cũng lập tức dừng chân.
Mối làm ăn dâng tới cửa, Nghiêm Mặc sao lại cự tuyệt, đồng hồ mặt trời cũng không khó làm: “Có thể, nhưng mà muốn làm ra đồng hồ mặt trời một cách chính xác thì khá khó, chúng tôi cần nguyên tinh.”
Người của bộ lạc Hoàng Tinh nhướng mày, cậu thiếu niên này biết chế tác cốt khí?
Trưởng lão người rắn lập tức đáp ứng: “Được! Cậu muốn bao nhiêu nguyên tinh?”
“Tam Thành bán một cái cốt khí như vậy thì bao nhiêu nguyên tinh tệ?”
Trưởng lão người rắn nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: “Vũ khí cốt khí thì khá quý, nhưng đồng hồ mặt trời là thứ chưa bao giờ xuất hiện, tôi có thể trả cho cậu dựa theo giá trị của cốt khí cấp năm là một nguyên tinh tệ cấp năm.”
Nghiêm Mặc không biết cái giá này là cao hay thấp, nhưng hắn nghĩ trưởng lão tộc Người Rắn hẳn sẽ không lừa hắn, thậm chí rất có khả năng còn nâng giá lên chút xíu, liền sảng khoái đồng ý cái giá này.
Bộ lạc Hoàng Tinh thấy vậy cũng đặt hàng một cái.
Thố Hống cười gượng, anh rất muốn, nhưng Thổ Nhai không có bao nhiêu nguyên tinh tệ.
Nghiêm Mặc vỗ vỗ vai anh ta: “Cho tôi hết xương cốt và da thú của các anh, tôi cũng làm cho các anh một cái.”
Thố Hống mừng rỡ!
Nghiêm Mặc nhận ba mối làm ăn xong cũng không đi xa, hắn còn phải đợi Kỳ Nguyên ra để đánh tiếng vụ nô lệ ban nãy đã quyết định trong lều.
“Kiệt ——!”
Cửu Phong lượn vòng trên không đã lâu, nhìn thấy Nghiêm Mặc thì lập tức vọt xuống: “Kiệt! Mặc, quái hai chân chạy nhanh bữa nay chạy không nhanh, bị treo lên rồi!”