Dị Thế Lưu Đày

chương 244: một quân đoàn trong tương lai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Đại Hà có một loại ảo giác, cảm thấy nếu Đại Chiến mà không trở về, có khi nào thủ lĩnh của bọn họ sẽ bị đổi người không?”

Nghiêm Mặc gật gật đầu, bảo Thâm Cốc và một trăm chiến nô kia trở về hàng, nhưng không bắt bọn họ trả mấy thanh giáo lại.

Trong một trăm người kia có không ít người siết chặt thanh giáo, nhưng bọn họ đều không hành động thiếu suy nghĩ.

Thâm Cốc thấy cậu thiếu niên cho bọn họ trở về hàng, liền thở phào trong lòng, một trăm người, ngoại trừ thủ lĩnh là anh, một khi bước vào phương trận sẽ không thể nhớ rõ là ai nữa? Nếu cậu thiếu niên muốn trừng phạt bọn họ, thì sẽ không cho bọn họ trở về hàng.

Nghiêm Mặc cũng cho người tộc Anh Lạc trở về phương trận và nhóm của mình, sau đó nhìn các nô lệ.

Nhóm chiến nô còn đỡ, các nô lệ khác và người có thân thể yếu ớt đều lạnh đến mức mặt mày tái xanh, giữa trưa mưa một trận lớn như vậy, nếu hắn không mua tất cả các nô lệ trong chợ, thì ít nhất sẽ có mấy chục người chết vì cảm mạo phát sốt cùng với miệng vết thương nhiễm trùng và nhiễm bệnh, thậm chí có khi còn chết nhiều hơn.

Nếu không có sách hướng dẫn trong người, dù hắn có mua nô lệ thì cũng sẽ mua những người thân thể khỏe mạnh, có thể làm việc, chứ không tự tìm cho mình một đống gánh nặng thế này, nhưng ai kêu hắn muốn giảm giá trị cặn bã làm chi?

Vốn hắn cũng không định mua nhiều nô lệ trong phiên chợ lần này, bọn họ ngoại trừ vải dệt ra thì cũng chỉ có muối đỏ là có thể dùng làm vật trao đổi, mà trước đó Cửu Nguyên đã giao dịch một lượng lớn muối đỏ với Ma Nhĩ Càn, tuy rằng số muối đó tính ra cũng không nhiều lắm, nhưng hắn muốn tiêu thụ với giá hời, nên cố tình nói muối đỏ rất quý, không dễ tinh luyện, sản lượng cũng không nhiều lắm, hiện giờ…

Hắn không thể chỉ mua những người sinh bệnh và bị thương, kia chẳng phải là có điều ẩn giấu sao? Sau khi thương lượng với Nguyên Chiến, hắn liền vung tay mua hết nô lệ trong chợ, không để thừa một người. Dù sao hành vi của bọn họ đã đủ gậy sự chú ý rồi, giờ chơi nổi thêm tí nữa cũng không sao.

Sách hướng dẫn đáng chết!

Có điều, cũng là do hắn trước đó không suy xét kỹ càng, dù biết rõ cái xã hội nguyên thuỷ này có thể xem người như hàng hóa buôn bán ở chợ, nhưng khi chưa thật sự trải qua và chứng kiến, hắn vẫn quá xem thường sự thật rồi.

Các nô lệ rất yên lặng, ngay cả trẻ con cũng không dám phát ra âm thanh.

Ở bờ sông ngoại trừ bọn họ thì không có ai khác, Nghiêm Mặc cũng không sợ lời mình nói bị người ta nghe được, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung về phía mình, hắn liền cất giọng: “Bây giờ, tôi cho mọi người một lựa chọn, rời khỏi hoặc đi theo tôi.”

Không có ai nói gì, các nô lệ không có chút phản ứng đối với những lời này.

Nghiêm Mặc nhướng mày: “Người rời khỏi, tôi sẽ bảo Ma Nhĩ Càn tuân thủ hứa hẹn của bọn họ, trước khi phiên chợ kết thúc, chỉ cần còn trong phạm vi săn thú của Ma Nhĩ Càn thì sẽ không đuổi bắt các người, thẳng đến khi các người rời khỏi lãnh địa của bọn họ, về sau các người có thoát được hay không, có sống sót được hay không, thì là do chính các người.”

Đại Hà thở dài trong lòng, tư tế của bọn họ thật sự quá mức thiện lương, quá mức nhân từ.

Hai mắt Đinh Ninh và Đinh Phi sáng long lanh, bọn họ kiêu ngạo vì có một tư tế như vậy, rồi lại cảm thấy tư tế đại nhân làm thế rất thiệt thòi.

Người tộc Anh Lạc lập tức nhìn về phía hai anh em trong đội ngũ.

Các nô lệ khác cũng nhìn về phía thủ lĩnh có uy vọng trong nhóm.

Vẻ mặt Thâm Cốc không chút thay đổi, ánh sáng trong mắt cũng không có chút dao động.

Ở bờ sông có tiếng gió rít, có tiếng người thở, nhưng không có tiếng ai nói chuyện hay thì thầm, nhưng tất cả mọi người như vừa trải qua một cuộc bàn luận, ánh mắt đan xen với nhau, rồi cuối cùng lại trở về yên lặng.

Nghiêm Mặc lấy ra từ túi không gian một tấm da thú rồi lại một tấm da thú, trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện một đống lớn.

“Người rời đi, có thể lấy một tấm da thú trong số đó, miễn cho các người chết cóng giữa đường. Người sinh bệnh và bị thương có thể lại đây nhận thuốc, nhưng sau khi dùng hết thì tự các người lo liệu. Tôi sẽ không chuẩn bị thức ăn và vũ khí cho các người, chúng tôi không mang nhiều đồ như vậy. Đã nhận được rồi thì là của các người.”

Các nô lệ giật mình, vừa rồi bọn họ cảm thấy cậu thiếu niên kia đang lừa bọn họ, bởi vì bọn họ nhận định cậu thiếu niên này sẽ giống như bọn nô đầu huấn luyện bọn họ trước kia, giả vờ thả bọn họ đi, nhưng chờ khi thực sự có người rời đi, chúng sẽ dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn để giết chết người đó.

Nhưng bây giờ… lúc đám nô đầu nói thả bọn họ đi không đưa bọn họ da thú bọc thân để đỡ rét, và cả vũ khí nữa, nhưng cậu thiếu niên này thậm chí còn cho bọn họ thảo dược để chữa bệnh chữa thương.

“Yên tâm, tôi nói cho các người rời đi thì sẽ không bắt các người lại hay giết chết các người. Những gì tôi nói là thật, tôi có thể dùng linh hồn của mình để thề với Tổ Thần.” Nghiêm Mặc thấy không có ai động đậy, liền thật sự giơ tay lên nói như vui đùa.

Đại Hà nhịn không được nhẹ giọng kêu: “Đại nhân!”

Đinh Phi lập tức nổi giận mắng: “Mặc đại nói thả các người đi thì chính là thả các người đi! Ai tâm không cam tình không nguyện chúng tôi cũng chả muốn, bộ tưởng Cửu Nguyên chúng tôi cần các người sao? Các người cho rằng về sau các người sẽ đến Cửu Nguyên làm nô lệ à? Các người sẽ được sống những ngày lành, Cửu Nguyên chúng tôi…”

“Đinh Phi! Câm miệng!” Đại Hà không dám nói Nghiêm Mặc làm sai, nhưng thấy Đinh Phi hấp tấp như vậy thì lập tức quát lớn.

Đinh Phi liền chu môi như con nít, Đinh Ninh thì cốc đầu cậu một cái.

“Thật sự không có ai đi sao? Nếu mọi người từ bỏ cơ hội lần này, tôi sẽ xem như mọi người nguyện trung thành với tôi, nguyện trung thành với Cửu Nguyên, về sau nếu mọi người còn có ý định chạy trốn, Cửu Nguyên sẽ coi hành vi đó là phản bội và trừng phạt, nghiêm trọng thì sẽ phải chết. Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, có ai rời đi hay không? Đi thì đi ngay lập tức!”

Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, Đinh Ninh đốt một ít đuốc.

Ánh sáng của đuốc chiếu rọi lên khuôn mặt của những nô lệ đó, có thể thấy được cổ họng của không ít nô lệ đang cử động, bọn họ nuốt nước miếng, gian nan đưa ra quyết định.

Thâm Cốc bước lên trước nửa bước.

Tất cả mọi người cùng nhìn về phía anh.

Thâm Cốc bước đến trước mặt Nghiêm Mặc, cắm thanh giáo xuống đất—— cùng lúc đó, Đại Hà cũng lập tức tạo một bức tường đất chắn trước người Nghiêm Mặc.

Khi Thâm Cốc nhìn thấy bức tường đất thì động tác có hơi khựng lại một chút, nhưng rồi vẫn tiếp tục chậm rãi khom lưng, cầm lấy một tấm da thú trên mặt đất quấn hông lại, sau đó anh ngồi dậy nhìn về phía cậu thiếu niên, vẻ mặt có chút khó xử và hoang mang.

Nghiêm Mặc bỗng nhiên cười ra tiếng, lại lấy một bó dây thừng trong túi không gian ra ném lên mặt đất: “Tự cắt ra rồi dùng đi.”

Thâm Cốc kéo kéo dây thừng, phát hiện thứ này rất chắc chắn, liền rút thanh giáo ra, dùng đầu mâu cắt dây thừng.

Thâm Cốc lấy dây thừng buộc chặt váy da thú, sau đó khom người ôm đống da thú đó đi về phía đám người không phải chiến nô.

Nghiêm Mặc chống tay trên tường đất, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn xem Thâm Cốc định làm gì.

Các nô lệ khác tựa hồ như cũng đang đợi Thâm Cốc quyết định, bọn họ thật sự không có ai muốn rời khỏi để đạt được tự do sao? Đương nhiên là không, chỉ là bọn họ không dám!

Thâm Cốc đặt đống da thú đó trước mặt đám người không phải chiến nô, kêu tên một người: “Tàng Na, đây là đại nhân ban ân, chia cho mọi người.”

Một người trung niên què chân đi ra từ trong đám người, có vẻ như anh ta muốn nói cái gì đó, nhưng lại không mở miệng.

“Tàng Na, tôi muốn đi theo vị đại nhân kia, các anh thì sao?”

Tàng Na nhìn anh, rồi lại trộm nhìn Nghiêm Mặc, thấp giọng hỏi: “Cậu quyết định như vậy?”

“Ừm.”

Tàng Na cúi đầu, sau một chốc lại ngẩng lên: “Chúng tôi cũng giống cậu, cậu đi đâu, chúng tôi theo đó.”

“Được.”

Sau vài câu nói chuyện ngắn gọn, Tàng Na vươn tay nhận da thú rồi phân phát cho mọi người, đầu tiên là chia cho phụ nữ và trẻ em.

Không có ai nhào lên giành giật, không biết là do không dám hay còn vì nguyên nhân khác.

Thâm Cốc lui vào trong phương trận, anh để mộc mâu lại trước mặt Nghiêm Mặc.

Trong phương trận đột nhiên có một người đàn ông thân thể vô cùng cường tráng, lông tóc rậm rạp bước ra, gã rất gầy, nhưng cơ bắp của gã vẫn cường tráng hơn so với những người khác, không kém gì Nguyên Chiến trước kia, râu trên mặt nhiều tới nổi thiếu chút nữa che hết diện mạo của gã.

Chỗ không bị che có thể thấy được hình xăm, chỉ mới cấp ba, nhưng khí thế lại không thua gì chiến sĩ cấp bốn, gã cũng đi đến trước mặt Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn gã, vì người này cao hơn hắn rất nhiều.

“Đáp Đáp!” Người nọ cúi đầu nhìn hắn, sau đó chậm rãi, chậm rãi cong chân, quỳ một gối trên đất, cúi đầu, tay nắm thành quyền dộng xuống mặt đất.

Nghiêm Mặc biết người này đang tỏ vẻ thần phục mình, dù chỉ là mặt ngoài, hắn thấy người nọ cứ quỳ mãi không nhúc nhích, đành phải vươn tay vỗ vỗ vai gã.

Người nọ lập tức đứng bật dậy.

Nghiêm Mặc: “…” Bị anh dọa hết hồn đó!

“Đáp Đáp là tên của anh?”

Người nọ chầm rãi gật đầu, sau đó khom lưng ôm số da thú còn lại, bước qua đám nô lệ không phải chiến nô.

Đáp Đáp rống lên một tiếng với đám nô lệ kia, đám nô lệ đứng sau cùng cũng đáp lại, rồi chạy lên đằng trước.

Đáp Đáp chia số da thú đó cho người của tộc gã, thấy có người không phải tộc nhân của mình mà lại đi lên lấy da thú, gã liền quăng cho một cái tát đuổi sang một bên.

Đáp Đáp phân phát xong vẫn không trở về phương trận, gã nhìn nhìn Đại Hà, rồi học theo dáng vẻ của Đại Hà, đứng ở bên phải Nghiêm Mặc.

Những người khác: “…” Ê ê!

Nghiêm Mặc quay đầu nhìn gã.

Đáp Đáp trợn mắt nhìn phương trận chiến nô phía trước, ánh mắt hung ác, cứ như thể gã vốn không phải một thành viên trong số đó.

Đây là một con dã thú thông minh! Nghiêm Mặc vuốt mặt, lục lọi trong túi không gian một chút, tìm ra một cái váy da tốt, vươn tay đưa cho Đáp Đáp.

Đáp Đáp cúi đầu nhìn, nhận lấy mặc vào.

Đinh Phi nhìn Đáp Đáp, lại nhìn Nghiêm Mặc, cuối cùng nhìn về phía anh mình: Anh hai, giải thích cho em với!

Đinh Ninh yên lặng cười, anh thấy anh Hà trợn mắt với Đáp Đáp.

Cuối cùng, không biết là do tâm lý sợ hãi đối với nô đầu vì bị ngược đãi một thời gian dài, hay do hành động của Thâm Cốc và Đáp Đáp mang đến một ảnh hưởng nhất định, mà một ngàn năm trăm nô lệ, không có ai chọn rời đi.

“Nếu mọi người đã đưa ra lựa chọn, vậy mọi người cũng sẽ được Tổ Thần phù hộ, cũng sẽ cùng chúng tôi trở về bộ lạc Cửu Nguyên của mình.”

Nghiêm Mặc có ý định riêng trong lòng, nên không muốn thu mua nhân tâm vào thời điểm này, nói xong câu đó liền bắt đầu an bài: “Đinh Ninh, anh đi giục người Ma Nhĩ Càn, bảo bọn họ nhanh đưa ngô tới, lại kêu bọn họ đưa cả củi nữa.”

“Đinh Phi, anh mang những người này tới cửa hàng của chúng ta, lấy da thú bên trong ra chia cho mọi người.”

“Cậu kia, cậu tên gì? Cậu đưa toàn bộ người tới chỗ nào ít gió, hồi trước cậu là nô lệ Ma Nhĩ Càn, vậy hẳn là biết chỗ này ở đâu ít gió hoặc nơi nào cản gió đi?”

Nô lệ bị Thải Vũ vứt bỏ kia gật đầu, rồi nhanh chóng báo tên mình: “Đại nhân, tôi tên Dương Mao.”

“Dương Mao?” Nghiêm Mặc hơi ngừng lại, hỏi cậu ta: “Cậu biết Dương Thiệt với Dương Vĩ không?”

Dương Mao cả kinh: “Đại nhân, cậu từng gặp tộc nhân của tôi rồi?”

“Ừ.”

“Có phải bọn họ bây giờ đang ở Cửu Nguyên không?” Dương Mao không giấu nổi vui mừng nói.

“Không, tôi gặp bọn họ ở bộ lạc khác, hẳn là đã chết.” Dương Thiệt đúng là đã chết, còn Dương Vĩ thì… hình như hắn không thấy bên cạnh Băng có người này, không biết là đã chết hay bị tộc Trệ bắt đi làm nô lệ rồi. Hắn đã sắp quên hai người này, nếu không phải cái tên Dương Mao, Dương Thiệt, Dương Vĩ của ba người quá mức quái gở, vừa nghe qua liền thấy cứ như người một nhà hoặc một tộc, thì hắn đã không nhớ tới.

(Dương Mao, Dương Thiệt, Dương Vĩ: Lông dê, lưỡi dê, đuôi dê.

Nhắc lại cho nhớ nè, Dương Thiệt là thằng nhóc nô lệ của Băng bị giết vào mấy chương đầu khi rình xem Nghiêm Mặc phẫu thuật cho Đại Hà. Còn Dương Vĩ là nô lệ của Băng lúc bị nhà Thiết Bối Long đuổi giết mà té vào bãi cát lún rồi kéo Băng té theo.)

Dương Mao nghe nói hai người họ có thể đã chết nhưng lại không quá bi thương, bộ tộc bọn cậu đã sớm bị tiêu diệt, tộc nhân cũng bị xem như nô lệ mà trao đổi đi khắp xứ, từ khi cậu còn rất nhỏ đã bị một du tộc bán cho Ma Nhĩ Càn, lớn lên thì bị Thải Vũ đại nhân nhìn trúng, nhưng bây giờ Thải Vũ đại nhân lại đưa cậu cho người Cửu Nguyên.

Nghiêm Mặc phất tay với các nô lệ: “Đi theo Dương Mao đi, nhanh lên! Nơi này gió càng lúc càng lớn. Thâm Cốc, sau khi tới đó, anh phụ trách dẫn người sửa sang lại một chút, chờ Đinh Ninh đưa củi tới thì nhóm vài đống lửa. Rồi phân công một số người ra bờ sông múc nước, nấu nước. Có ai hiểu biết về thảo dược và chữa bệnh không? Đứng ra ngoài.”

Người tên Tàng Na kia nhìn về phía Thâm Cốc, Thâm Cốc gật đầu với anh ta.

Tàng Na liền bước ra khỏi đám người, giọng nói khàn khàn: “Đại nhân, tôi hiểu biết một chút về thảo dược.”

“Một người quá ít, những người khác còn ai biết không?” Nghiêm Mặc biết những người này chỉ là đang cẩn thận, không dám đứng ra đơn giản là vì sợ bị xem như vu giả hoặc đệ tử tư tế mà giết chết.

Có chiến nô – người của tộc Anh Lạc bước ra, tỏ vẻ mình cũng biết một số thảo dược.

Nghiêm Mặc lại hỏi một lần nữa, thấy không có ai bước ra, liền lười hỏi lại: “Được rồi, hai người các anh lại đây với tôi, tách người bị thương và bị bệnh ra…”

Trong đám người lập tức có người phát ra tiếng kêu khóc: “Đại nhân, đừng, cầu xin ngài, con tôi sẽ tốt lên, nó chỉ …”

“Đủ rồi! Tôi có muốn giết họ đâu! Ai có thân nhân chăm sóc thì cứ tiếp tục chăm sóc, người không có ai chăm thì… Thâm Cốc, sắp xếp các chiến sĩ lại cõng bọn họ đi!”

“Vâng!”

Các nô lệ vẫn luôn bất an và sợ hãi nặng nề dần dần sống lại sau một mệnh lệnh của Nghiêm Mặc.

Mới đầu còn có chút hỗn loạn, nhưng năng lực của Thâm Cốc không tồi, chỉ chốc lát sau đã quản lý được tất cả, vội nhưng không loạn.

Nghiêm Mặc càng cảm thấy Thâm Cốc là một nhân tài cần phải dốc sức bồi dưỡng, muốn quản lý năm người không khó, muốn quản lý năm mươi người nếu phẩm chất không phải là vấn đề quá lớn thì cũng sẽ không tạo ra tình trạng hỗn loạn, nhưng nếu muốn quản lý năm trăm người và nhiều hơn, trong đó còn có rất nhiều người không phải tộc nhân của mình, điều này thật sự cần người lãnh đạo có phẩm chất và năng lực quản lý tốt.

Ngoại trừ nam dã thú tên Đáp Đáp tựa hồ có chút chướng mắt Thâm Cốc, thì những người khác đều không có tâm lý kháng cự nào đối với sự sắp xếp và chỉ huy của Thâm Cốc, bao gồm cả các chiến sĩ cấp bốn giống anh ta.

Đại Hà tiến đến trước mặt Nghiêm Mặc, thấp giọng hỏi: “Đại nhân, sao ngài lại…” Giao mọi chuyện cho Thâm Cốc? Nếu thế, vậy chẳng phải uy vọng của Thâm Cốc trong lòng những nô lệ đó sẽ càng cao hơn sao?

“Anh cảm thấy Thâm Cốc thế nào?” Nghiêm Mặc cười.

“…Rất có năng lực.” Cũng bởi vì vậy mà anh rất kiêng kị.

“Bộ tộc trước kia của anh ta nhất định rất cường đại, ít nhất thì không kém hơn Nguyên Tế. Anh xem, anh ta rất tự nhiên mà chia một ngàn năm trăm người ra làm hai nhóm, trong mỗi nhóm còn chia ra các đội, mỗi đội đều có thủ lĩnh, anh ta chỉ cần truyền mệnh lệnh xuống là được, không phải chuyện gì cũng tự mình đi làm.” Nghiêm Mặc rất vừa lòng với Thâm Cốc.

Đại Hà đột nhiên lo lắng, anh cũng không biết mình đang lo lắng cái gì, anh có một loại ảo giác, cảm thấy nếu Đại Chiến mà không trở về, có khi nào thủ lĩnh của bọn họ sẽ bị đổi người không?

Nghiêm Mặc không phát hiện ra lo lắng của Đại Hà, hắn còn khích lệ Thâm Cốc: “Anh xem, vừa rồi tôi ra lệnh cho mọi người, chỉ bọn họ nên làm cái gì. Nhưng bây giờ, rất nhiều việc không cần tôi phải nói, Thâm Cốc đều làm rất khá, mà nếu có chuyện gì thì anh ta sẽ chủ động tới hỏi tôi, tôi chỉ cần hạ lệnh với một mình anh ta là được.”

Đại Hà càng thêm lo lắng.

Nghiêm Mặc rất muốn nói với Đại Hà một câu: Hoài nghi người thì không dùng người, dùng người rồi thì không hoài nghi người; để khẳng định năng lực lãnh đạo của mình, nhưng sự thật là hắn chỉ lười quan tâm mấy thứ vụn vặt đó, có người giúp làm hắn, hắn đương nhiên rất vui vẻ rồi, còn về phần sau này nên dùng người đó như thế nào cho tốt, ấy là vấn đề của Nguyên Chiến!

Đáp Đáp đi theo bên cạnh, thấy Đại Hà và Nghiêm Mặc nói chuyện, mà Nghiêm Mặc còn cười với anh, gã liền quay đầu nhìn rừng cây âm u, đột nhiên hạ thấp người, sau đó nhún chân một cái nhảy vào rừng, im hơi lặng tiếng chạy đi!

Đại Hà nhìn thấy, giật mình vươn tay chỉ: “Đại nhân, dã nhân kia …”

Nghiêm Mặc cũng sửng sốt, vừa rồi cho gã chạy sao gã không chạy, mà lại lựa lúc này?

Các nô lệ vẫn luôn lén nhìn đám người Nghiêm Mặc đương nhiên cũng thấy dã nhân kia lén bỏ chạy, nhất thời có chút kinh hoảng, bọn họ trộm vãnh tai, muốn xem xem cậu thiếu niên kia định xử lí dã nhân tên Đáp Đáp đó thế nào.

“Đại nhân, có muốn tóm gã về không?” Đại Hà giận dữ.

Nghiêm Mặc bật cười, xua xua tay: “Thôi, chạy thì chạy, trời tối rồi, lá gan gã cũng lớn ghê, tốt xấu gì cũng phải ăn no bụng rồi mới chạy chứ, thật là một tên đầu đất.”

Thâm Cốc nghe nói Đáp Đáp chạy trốn, anh nhướng mày như thể không tin lắm, cái gã dã nhân này anh vẫn không nhìn thấu nổi, điều duy nhất anh có thể khẳng định là, dã nhân kia không phải tộc nhân mà vừa rồi anh phân chia da thú, tộc nhân của gã ta đều rất nhát gan, dáng người cũng không cao lớn bằng gã, hình xăm trên mặt cũng không giống nhau.

Nhưng Đáp Đáp chưa bao giờ nói chuyện với anh, anh chủ động tiếp cận cũng không được.

Thẳng đến hôm nay, anh mới biết hóa ra gã tên Đáp Đáp, đây cũng là lần đầu tiên anh thấy gã chủ động thân cận một người.

Có phải Đáp Đáp cũng giống anh? Cũng cảm thấy cậu thiếu niên này rất khác biệt? Nhưng nếu gã có suy nghĩ giống mình, thì sao lại đột nhiên chạy trốn?

Còn cậu thiếu niên kia, vì sao cậu ta lại không thèm để ý đến chuyện nô lệ chạy trốn?

Thâm Cốc thông minh, thông minh hơn những tộc nhân của anh, cho nên anh mới có thể sống đến tận bây giờ khi mà thân phân của anh là con trai thủ lĩnh và là chiến sĩ cấp bốn, hơn nữa còn lấy được tín nhiệm của nô đầu trong số các nô lệ. Nhưng dù có thông minh, thì anh cũng không thể nghĩ thông suốt tất cả mọi việc.

Nguyên Chiến xoa xoa mũi, hắn mới hắt xì mấy cái liên tiếp.

Mãnh đồng cảm nhìn hắn: “Bệnh rồi hả?”

Nguyên Chiến chùi thứ chất lỏng không rõ là gì dính trên tay vào người Mãnh: “Tao còn tưởng mày sắp chết chứ.”

“Bởi vì tao không chết, mày mới mặc cho tao bị trói như vầy, không thả tao ra hả?” Nhị Mãnh muốn khóc.

“Tao đã thả mày từ trên cây xuống, lại nói…” Nguyên Chiến chỉ tay về phía người đứng cạnh: “Cô ta không cho.”

Cô gái bị chỉ vào chậm rãi bước ra từ bóng tối, cô ta ngồi xổm xuống bên cạnh Nhị Mãnh, vươn tay dịu dàng sờ sờ mặt Mãnh.

Mãnh liền co rúm lại.

Cô ta lại quay đầu nhìn về phía Nguyên Chiến, cười với hắn.

Bầu trời bữa nay không trăng không sao, ánh sáng mù mờ, nhưng cánh rừng không quá rậm rạp nên với thị lực của Nguyên Chiến cũng đủ để thấy rõ bộ dáng của cô gái này.

Cô gái này cực đẹp, là vẻ đẹp dịu dàng, tinh tế, uyển chuyển mà hắn chưa từng thấy qua, chỉ là cặp mắt của cô ta rỗng tuếch!

Nguyên Chiến đứng dậy, đá đá chân Mãnh, nói như đang khen ngợi nhưng lại đầy vẻ ghét bỏ: “Mày thật sự đi tìm đàn bà cơ đấy!”

Mãnh muốn khóc lắm, cậu sai rồi, cậu thật sự sai rồi, cứu mạng!

“Khặc khặc!” Trong rừng cây âm u truyền đến tiếng cười nhạo cổ quái của con chim nào đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio