Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nghiêm Mặc đang bận tháo lắp và nghiên cứu Vấn Thiên.”
Tộc Diêm Sơn đã gặp người của bộ lạc Nguyên Tế, nếu chỉ gặp một người trong số họ, lại không có ấn tượng quá sâu thì sẽ không nhớ ra, bởi vì người Nguyên Tế thông thường chỉ quấn một cái váy da, tóc rối bù, trên người còn có mùi, tổng thể mà nói thì không khác gì người tộc Diêm Sơn bọn họ, thậm chí còn không được sạch sẽ bằng.
Nhưng người Cửu Nguyên bây giờ lại hoàn toàn khác, mặc thứ quần áo có kiểu dáng mà bọn họ chưa từng thấy qua, ngoại trừ da thú, còn có vải dệt quý giá, thấy bọn hắn có thể mặc nhiều vải dệt như vậy trên người là biết bộ lạc này giàu có cỡ nào. Mà đầu tóc bọn hắn còn được chải vuốt gọn gàng, có vài người để tóc ngắn, trên cằm không có râu xồm xoàm hay lởm chởm, này chứng tỏ vũ khí của bọn họ rất sắc bén.
Cho nên người tộc Diêm Sơn lúc vừa nhìn thấy người Cửu Nguyên thì không một ai nhận ra trong đoàn người này có vài vị đã từng là hàng xóm, càng không nhận ra cậu thiếu niên ăn vận đẹp đẽ quý giá, khí chất trầm ổn, vừa nhìn liền biết có thân phận cao quý kia đã từng là tộc nhân của họ.
“Hắc Kỳ, cậu làm gì mà cứ nhìn chằm chằm người ta, coi chừng đối phương tức giận.” Một người trung niên tộc Diêm Sơn sợ người trẻ tuổi gây chuyện, vội vàng kéo anh ta một cái, nhỏ giọng nói.
“Chú Thanh Trạch, chú có thấy mấy người kia trông rất quen mắt không?”
Thanh Trạch không dám nhìn nhiều, chỉ tùy ý dòm hai cái rồi lắc đầu: “Tên của bộ lạc này ta mới nghe đến lần đầu, sao có thể từng gặp bọn họ được?”
Tầm mắt của Hắc Kỳ luôn nhịn không được mà nhìn cậu thiếu niên được vị chiến sĩ cao lớn ôm trong lòng, cậu thiếu niên kia co người lại trong ngực vị chiến sĩ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, làm anh không thể nhìn rõ. Hai ngày trước anh phải đi giao muối mới khai thác cho người Ma Nhĩ Càn nên không đến phiên chợ với các tộc nhân được, hôm nay là lần đầu tiên anh gặp cậu thiếu niên này.
Nếu chỉ có cậu thiếu niên này và vị chiến sĩ cao lớn kia, rất có thể anh sẽ không hoài nghi, cho dù có cảm thấy quen mắt thì cũng sẽ cho rằng mình bị ảo giác. Nhưng anh ta còn thấy cả Nguyên Chiến, Đại Hà, Mãnh, đây là ba gương mặt rất quen thuộc, một người có vẻ ngoài tương tự một người thì còn có khả năng, nhưng bốn người đều tương tự thì liệu có phải chỉ là tương tự hay không?
Thanh Trạch thấy người Cửu Nguyên trở về tòa nhà hai tầng của họ thì vội vàng kéo Hắc Kỳ lui về sau mấy bước, ông sợ bị đánh, mệt mỏi khi phải trốn chạy, hiện giờ rất sợ bị các bộ lạc lớn chú ý và làm khó dễ.
“Chú Thanh Trạch, chú nhìn kỹ lại xem, chú có thấy ba người Cửu Nguyên kia rất giống người Nguyên Tế đã từng đổi muối với chúng ta không? Tôi nhớ rõ ba người họ thường xuyên đi chung với nhau, còn tới phiên chợ giao dịch ở bãi đá cuội.” Hắc Kỳ chỉ vào ba người Nguyên Chiến.
Thanh Trạch nghe anh nói vậy mới dám cẩn thận quan sát một chút, ông cảm thấy có hơi giống, nhưng lại không dám chắc, chỉ có thể hàm hồ: “Bộ lạc Nguyên Tế sao có thể biến thành Cửu Nguyên, cậu nhìn lầm rồi, cậu xem hình xăm trên mặt bọn họ đi, không có.”
“Nhưng thật sự rất giống!” Còn cậu thiếu niên được vị chiến sĩ cao lớn ôm trong ngực, anh nhìn thế nào cũng cảm thấy rất giống với em trai Hắc Giảo của mình, có điều những lời này trước khi có thể khẳng định, anh không dám nói ra, chiến sĩ giống Nguyên Hà vừa rồi nói cậu thiếu niên kia là tư tế của bọn họ!
Em trai Hắc Giảo của anh là người như thế nào, anh biết rất rõ. Mười bốn tuổi rồi mà ngay chiến sĩ cấp một cũng không lên được, đầu óc rất đần độn, suốt ngày chỉ biết ăn với chơi, làm gì cũng vụng về, nếu không phải như vậy, thì cậu cũng sẽ không tới mức bị dã thú cắn trúng khi đã được các huynh trưởng bảo vệ, còn thiếu chút nữa bị dã thú tha đi, cuối cùng tuy bọn họ cứu về được, nhưng thương thế của Hắc Giảo quá nặng, lại bị ở chân, thời tiết nóng bức làm máu không ngừng chảy, chưa tới hai ngày đã hấp hối.
Mùi máu và thịt thối trên người Hắc Giảo khiến nhiều dã thú theo đuôi bọn họ suốt đường đi.
Hắc Kỳ nhớ rất rõ, khi bọn họ bị ép phải bỏ Hắc Giảo lại, đứa em trai đần độn của anh chỉ có thở ra chứ không có hít vào.
Mà dù Hắc Giảo sau đó có sống sót được hay không, thì cũng không thể biến thành tư tế của một bộ lạc lớn chỉ trong hai năm ngắn ngủi.
Nghĩ đến đây, Hắc Kỳ đột nhiên nhụt chí. Đúng vậy, tư tế của một bộ lạc lớn sao có thể là em trai anh? Anh đã muốn thoát khỏi sự khống chế của Ma Nhĩ Càn sắp điên rồi, nên mới có thể mơ mộng hão huyền như vậy!
Trước khi ôm cậu thiếu niên đi vào tòa nhà hai tầng, chiến sĩ cao lớn chợt nhìn lướt qua chỗ bọn họ.
Thanh Trạch hoảng sợ, ánh mắt của bọn họ đã khiến đối phương chú ý tới. Ông vội vàng bày ra một nụ cười hèn mọn để lấy lòng chiến sĩ cao lớn nọ, sau đó nhanh chóng cúi đầu, đồng thời còn kéo Hắc Kỳ một cái.
Đối với hành động cẩn thận của Thanh Trạch, không có ai trong số người tộc Diêm Sơn cảm thấy kỳ quái hay trơ trẽn cả, bọn họ đều là những người vất vả lắm mới sống sót được, so với việc khôi phục lại bộ tộc đã từng giàu có, thì hiện giờ việc lấp đầy bụng, không bị người và dã thú giết chết, không biến thành nô lệ, mới là điều mà bọn họ phải lo nghĩ mỗi ngày. Tưởng tượng đến cảnh được trở lại như xưa, bọn họ nhịn không được dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn lén người Cửu Nguyên, vào thời điểm giàu có nhất của tộc Diêm Sơn, bọn họ cũng không bằng được bộ lạc này.
Chờ khi người Cửu Nguyên tiến vào tòa nhà hai tầng, thì Ma Nhĩ Càn và các bộ lạc khác cũng giải tán, Thanh Trạch mới nói với Hắc Kỳ.
“Hắc Kỳ, ta vẫn chưa hỏi cậu, lần này cậu đi đưa muối cho Ma Nhĩ Càn, người ta nói sao? Chúng ta có thể mở rộng phạm vi săn thú không, chỉ một ngọn núi nhỏ và cái trảng cỏ trước mặt cùng một dòng suối nhỏ chảy trong núi hoàn toàn không đủ để hơn hai trăm người của tộc chúng ta ăn no!”
Thấy người trung niên hỏi tới chính sự, Hắc Kỳ mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, nét mặt xuất hiện vẻ phẫn hận: “Tôi tìm Vĩ Thải đại nhân, nói với hắn, nhưng hắn không đồng ý, trưởng lão và tôi đều đã quỳ xuống cầu xin nhưng cũng vô dụng, hắn còn nói muối mà chúng ta dâng lên không tốt, về sau nếu vẫn là loại muối này thì mùa đông này sẽ không cho chúng ta trao đổi thức ăn, còn bắt chúng ta mỗi năm phải đưa cho bọn hắn hai mươi nô lệ!”
Thanh Trạch giật nảy mình: “Tại sao lại như vậy? Trước kia chẳng phải bọn họ nói muối chúng ta luyện chế rất tốt sao?”
Hắc Kỳ mấy máy môi: “Tôi nghe nói Ma Nhĩ Càn đã tìm được thứ muối tốt hơn, nhưng rốt cuộc là từ đâu tới, tôi vẫn không tìm hiểu được, chỉ loáng thoáng nghe nói thứ muối đó rất quý giá, người Ma Nhĩ Càn còn xem nó như hàng hóa để trao đổi với Tam Thành.”
Thanh Trạch tức đến đau gan nhưng vẫn không thể làm được gì, Vĩ Thải là người có địa vị cao nhất ở Ma Nhĩ Càn mà bọn họ có thể tiếp xúc, ngang hàng với Thải Vũ có chức vụ quản lý phiên chợ, nhưng Vĩ Thải thì trực tiếp phụ trách việc giao dịch hàng hóa giữa các bộ tộc và Ma Nhĩ Càn.
“Mang nữ nô đi, hắn có nhận không?”
“Nhận. Nhưng hắn ghét bỏ những nữ nô đó quá gầy, mặt mũi còn khó coi.”
“Như vậy mà còn chê khó coi? Đó đã là những nữ nô đẹp nhất mà chúng ta có thể tìm ra!”
Hắc Kỳ trầm mặc trong chốc lát, khàn giọng nói: “Hắn nói lần giao muối tiếp theo của chúng ta hắn sẽ tự mình tới để chọn người.”
“Hắn vừa ý ai trong tộc ta? Nhưng con gái đã thành niên trong tộc chúng ta không còn nhiều lắm, khi chúng ta vừa tới nơi này đã bị bọn họ mang đi một ít, bây giờ còn muốn nữa?”
“Hắn muốn, chúng ta phải đưa. Hắn nói muốn tự mình tới chọn, chúng ta cũng chỉ có thể mang toàn bộ con gái đàn bà ra cho hắn chọn tới khi nào vừa lòng.” Vẻ phẫn nộ và hận ý trên mặt Hắc Kỳ không cách nào che giấu được, nhưng bây giờ bọn họ có thể làm gì đây?
Thanh Trạch chua xót nói: “Về sau sẽ tốt hơn.”
Hắc Kỳ cười lạnh: “Về sau? Qua hai mùa đông nữa, nếu Ma Nhĩ Càn không chịu dùng nhiều thức ăn hơn để đổi muối với chúng ta, cũng không cho chúng ta giao dịch với các bộ tộc khác, lại không cho chúng ta nhiều địa bàn săn thú hơn, thì không cần Ma Nhĩ Càn tấn công, chúng ta đã chủ động cầu xin Ma Nhĩ Càn biến thành chúng ta muối nô của chúng rồi.”
“Sẽ không như vậy đâu…” Giọng của Thanh Trạch rất thấp: “Nếu thật sự không được, chúng ta có thể rời đi.”
“Rời đi? Đi đâu? Người Ma Nhĩ Càn sẽ cho chúng ta rời đi ư? Chúng ta ở đây một ngày thì chính là nô lệ đào muối, chế muối cho Ma Nhĩ Càn, thậm chí bọn chúng còn chẳng cần nuôi chúng ta, chúng ta phải tự đi săn thú để nuôi sống bản thân. Chú có tin hay không, nếu chúng ta dám lén rời đi, người Ma Nhĩ Càn nhất định sẽ giết hết tất cả chúng ta!”
Thanh Trạch tin.
Hắc Kỳ xoa mặt, hiện tại nói những điều này cũng không làm được gì, trốn chắc chắn là muốn trốn rồi đó, nhưng phải vạch kế hoạch, không thể giống như lúc trước, bị kẻ khác tấn công thì ngay cả việc nên chạy đi đâu cũng không biết.
…
Thiên phú làm diễn viên của Nghiêm Mặc không cao, lúc diễn có hơi khoa trương, nếu quay lại cảnh vừa rồi hắn ‘cố hết sức’ lấy cây gậy xương ra đến khi gục đầu giả chết, chắc chắn sẽ bị người xem chửi cho máu chó đầy đầu, nhưng kỹ thuật diễn không thuần thục đó cũng đủ để hắn lấy ra gạt một đám người nguyên thủy không có chút khái niệm diễn kịch nào, rất là dễ lừa.
Ngay cả mấy người Đại Hà, Thâm Cốc cũng tin là thật, đều tưởng hắn đã mệt đến mức không còn hơi sức.
Nguyên Chiến thính tai, nghe thấy tiếng bụng sôi ùng ục của người trong ngực, lúc này mới nhớ ra bọn họ từ khi ra cửa đến giờ không ăn không uống gì hết.
Nghiêm Mặc thấy đã trở lại tòa nhà của mình liền muốn đứng dậy, nhưng bị Nguyên Chiến ghìm chặt.
“Các anh đợi dưới lầu, đừng tạo ra tiếng động lớn, Mặc cần an tĩnh nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Mọi người đáp lại. Mãnh tóm chặt lấy Đáp Đáp, không cho gã đi theo.
Chờ sau khi ăn uống no đủ, Nghiêm Mặc muốn chơi với con trai một chút, nhưng gọi cỡ nào quả Vu Vận và Đô Đô cũng không để ý tới hắn, làm trái tim nhỏ bé của Nghiêm Mặc bị thương.
Hắn đoán hai tên nhóc đó nói không chừng đang ‘tu luyện và học tập’ trong bụng hắn, không để ý tới hắn chắc là vì bận tiêu hóa số tinh thần lực vừa mới hấp thu được.
Một đêm không có chuyện gì đáng nói xảy ra.
Ngày hôm sau và ngày tiếp theo nữa, Nghiêm Mặc bế quan trong tòa nhà hai tầng không bước ra cửa.
Mọi người đều cho rằng hắn đang nghĩ cách giải trừ lời nguyền của ba cái cốt khí còn lại, chỉ có Nguyên Chiến là biết hắn đang bận tháo lắp và nghiên cứu Vấn Thiên.
Trong lúc đó tộc Ngư Phụ lặng lẽ tới tìm Nghiêm Mặc, sau khi xác nhận lời nguyền khuếch tán bên ngoài đã được giải trừ thì lập tức yên tâm không ít.
Tộc Ngư Phụ truyền tin này ra ngoài, cả khu chợ tức khắc vui mừng.
Nếu không cần thiết, thì tất cả mọi người đều không muốn đi. Mấy ngày đầu của phiên chợ là các cuộc giao dịch của những bộ lạc lớn, mấy ngày sau, người Ma Nhĩ Càn cũng sẽ tham gia, đến lúc đó chợ sẽ được mở rộng gấp ba, tuy rằng các cuộc giao dịch ở mấy ngày sau chỉ là loại hình nhỏ, nhưng cũng có người đổi được một hai thứ hay ho, khi đó mới là thời điểm náo nhiệt nhất và vui nhất.
Đám người Kỳ Nguyên vì chuyện lời nguyền nên tính bỏ đi mấy ngày giao dịch sau, hiện giờ nghe thấy tin tức xác thực, lúc này mới dám tiếp tục mở chợ.
Khi Nghiêm Mặc bận rộn, Nguyên Chiến cũng không nhàn rỗi, đầu tiên hắn phải xây nhà lại giúp người rắn, sau đó đi gặp Thâm Cốc và hơn ngàn chiến nô để đánh giá, còn tự mình dẫn người đi săn thú, hắn không ra tay mà chỉ đứng một bên nhìn.
Đại Hà và Đinh Ninh thì phụ trách chăm lo cho những người bệnh yếu không phải chiến nô.
Đinh Phi dẫn Đáp Đáp chạy đông chạy tây, dạy gã nói và làm việc, đồng thời phụ trách thức ăn nước uống của đoàn người.
Mãnh lại chạy đi đâu không biết.
Kỳ lạ nhất là Cửu Phong, hai ngày liên tiếp không thấy bóng dáng, đến tối cũng không bay về. Nhưng Nghiêm Mặc không lo cho nó, tuy rằng tuổi tâm lý và tuổi thực tế của nó vẫn còn rất nhỏ, Nguyên Chiến cũng thường xuyên chửi nó là chim ngu, nhưng với ký ức truyền thừa của Cửu Phong, thì trong cái sự ngốc nghếch còn có khôn khéo mà chỉ duy nó mới có được, nhân loại và sinh vật trí tuệ đừng hòng lừa được nó, cũng không thể làm hại nó.
Lúc Nghiêm Mặc bế quan đến ngày thứ tư, người Đỉnh Việt tìm tới cửa, hỏi khi nào thì có thể gặp người cá, tựa hồ như bọn họ đã biết người Ma Nhĩ Càn giao hai cái cốt khí kia cho hắn rồi.
Mặc kệ người Đỉnh Việt có thật sự đã biết hay chưa, thì Nghiêm Mặc vẫn làm bộ như mình không biết bọn họ đã biết, chỉ nói đường xá xa xôi phải đợi một thời gian.
“Sau phiên chợ chúng tôi có thể đi cùng các cậu.” Tri Xuân đề nghị.
Nghiêm Mặc lắc đầu: “Không được, tộc Người Cá không thích gặp người ngoài, nếu tôi không được bọn họ đồng ý mà đã dẫn các anh đi gặp bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ tức giận.”
Đáp Đáp và Đinh Phi như ông hầm ông hừ đứng sừng sững phía sau hắn, khoanh tay hung tợn trợn mắt nhìn người Đỉnh Việt.
Ông hầm ông hừ: Hai vị thần canh giữ cửa Miếu của đạo Phật. Một người phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ miệng.
Nguyên Chiến đang nói chuyện với Thâm Cốc, phân một nửa lực chú ý sang bên này.
Tri Xuân gánh hết áp lực dưới mấy đường nhìn thỉnh thoảng bắn sang đây của Nguyên Chiến, hỏi: “Vậy khi nào các cậu có thể mời người cá tới?”
“Tôi phải về hỏi bọn họ một chút, xem bọn họ có chịu đi xa như vậy hay không, chứ tôi cũng không biết.”
Tri Xuân giận dữ: “Các cậu đã cầm hai cốt khí kia trong tay, giờ lại đi bỏ việc như vậy à?”
Nghiêm Mặc hỏi ngược lại: “Ai nói với anh tôi cầm hai cái cốt khí kia trong tay?”
Tri Xuân lập tức bán đứng người Ma Nhĩ Càn: “Kỳ Hạo đại nhân chính là con trai của tù trường Ma Nhĩ Càn.”
“Đó cũng chẳng phải là cho chúng tôi, mà là người Ma Nhĩ Càn sợ lời nguyền trên mấy cái cốt khí đó, đưa cho tôi để giải trừ, không tin anh có thể đi hỏi Kỳ Nguyên.”
Thấy cậu thiếu niên không thừa nhận hắn đã cầm hai cái cốt khí kia, Tri Xuân cũng không thể làm gì khác ngoài việc cãi càn: “Cậu nói có lời nguyền là có lời nguyền à? Ai biết được cậu có gạt người hay không?”
Nghiêm Mặc cực kỳ tốt tính mà đáp lại: “Vậy tôi trả ba cái cốt khí còn lại cho anh giữ một ngày, coi coi anh có bị nguyền rủa hay không là biết chứ gì?”
Yên tâm, nhóc, chú mày có thuốc giải, sẽ không khiến mày chết đâu.
Tri Xuân mạnh miệng nói: “Từ trước tới giờ đã bao nhiêu ngày chúng tôi giữ nó mà sao lại không bị gì?”
“Làm sao các anh biết mình không bị gì? Có phải trên đường đi các anh có người chết hay không, chết tới mấy người? Có phải các anh ăn đồ bậy, thiếu chút nữa ngộ độc mà chết? Còn đi nhầm đường, thiếu chút nữa chết đuối, té chết, bị đầm lầy vây chết. Rắn độc, hung cầm mãnh thú thường xuyên tập kích các anh, dã nhân cũng thường đánh lén các anh.” Tôi không tin trong thế giới nguyên thủy các anh có thể đi bình an mà không xảy ra có việc gì để tới được nơi này.
Tri Xuân câm họng. Khi xuất phát bọn họ có nhiều người hơn bây giờ, nhưng đi đến nơi thì cũng chỉ còn lại mấy người bọn họ, mà một trưởng lão mang theo nhiệm vụ đặc biệt khác đi cùng bọn họ trên đường đã bị dã thú rượt mà mất tích, bọn họ tìm mấy ngày cũng không tìm được, đành phải đi tiếp, hiện giờ không biết vị trưởng lão đó có còn sống hay không. Mà vị trưởng lão đó mang nhiệm vụ gì thì không một ai biết cả.
Bọn họ đã từng tò mò mà lặng lẽ hỏi thử. Nhưng vị trưởng lão kia chỉ nghiêm mặt nói, đây không phải chuyện bọn họ nên biết.
Ngẫm lại, bọn họ gặp phải đủ tình cảnh thê thảm trên đường đi, lại bị Nghiêm Mặc nhắc nhở, Tri Xuân bắt đầu tin là có lời nguyền thật rồi.
Vẻ mặt Thù Nghệ không chút thay đổi, nhưng ánh mắt khi nhìn cậu thiếu niên lại rất thô thiển.
Nghiêm Mặc liếc nhìn Thù Nghệ một cái, tên nhóc này từ khi tới đây cứ nhìn hắn chằm chằm, không chút che giấu sự trần trụi và nóng rát trong đó.
Mà sau lưng hắn cũng có một ánh mắt, bất quá ánh mắt kia không có nhìn hắn chằm chằm, mà là nhìn tên lạnh lùng này chằm chằm, làm hắn đứng ở giữa cảm nhận được sát ý trong đó.
Nhưng tên lạnh lùng kia cũng rất gan dạ, bị chiến sĩ thần huyết cấp bảy nhìn với ánh mắt đầy sát khí mà vẫn có thể mặt không đổi sắc.
Còn nữa, Nghiêm Mặc dời mắt khỏi Thù Nghệ, liếc về phía cách vách. Nơi đó cũng có một người đang trộm nhìn hắn, thấy hắn nhìn qua, người nọ không trốn, chỉ là vẻ mặt đầy ngạc nhiên và nghi ngờ.
Không hiểu sao Nghiêm Mặc cảm thấy người này hơi quen mắt, tựa hồ như trong trí nhớ hắn cũng có một người như vậy.
Đúng rồi, cách vách là tộc Diêm Sơn!
Vậy là không phải ký ức của hắn, mà là ký ức của thân thể này, của nguyên chủ Hắc Giảo.
Nghiêm Mặc cẩn thận tìm kiếm trong mớ ký ức của Hắc Giảo, muốn xem xem chàng trai trẻ tuổi đang nhìn lén hắn là ai.
Chỉ chốc lát sau hắn liền nhớ ra, người này… là anh hắn!
Vừa nhớ ra liền kéo được toàn bộ ký ức về, trong đầu hắn dần hiện lên những gì mà Hắc Giảo đã trải qua cùng với người anh này.
Người này là anh hai của Hắc Giảo, tên là Hắc Kỳ, trong nhà bọn họ có bốn anh em, Hắc Kỳ là người có năng lực nhất, giá trị vũ lực cũng là cao nhất, hai mươi tuổi đã đạt tiêu chuẩn trở thành chiến sĩ cấp ba, khá là yêu thương cậu thiếu niên Hắc Giảo, nhưng rất thích mắng Hắc Giảo là đần và lười, trong lúc thoát thân đã cố gắng bảo hộ Hắc Giảo, cuối cùng chỉ có thể vứt bỏ Hắc Giảo vì quá bất đắc dĩ.
Mặt khác, anh cả của Hắc Giảo đã chết trận khi tộc Diêm Sơn bị tấn công, đứa em gái duy nhất thì đã bị bắt đi, chỉ còn lại anh hai và anh ba dẫn theo cha mẹ với Hắc Giảo – một cái gánh nặng đi cùng tộc nhân. Khi Hắc Giảo chết, những người khác vẫn còn sống, không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi.
Đuổi đám người Đỉnh Việt đi, Nghiêm Mặc đang định kêu Đinh Phi đi mời tộc Người Rắn, Hoàng Tinh, Thổ Nhai, và Biên Khê tới, thì trước cửa tiệm của hắn đã xuất hiện một người.
“Nguyên Chiến? Là cậu phải không?”
Nguyên Chiến quay đầu lại.
“Tôi là Hắc Kỳ, người tộc Diêm Sơn, cậu, cậu còn nhớ tôi không?” Hắc Kỳ đứng ở cửa, siết hai nắm tay thật chặt, vẻ mặt khẩn trương. Anh tự nói với mình, anh chỉ muốn xác nhận một chút, mà người anh muốn xác nhận nhất là người kia, hiện giờ anh không thể hỏi cậu ấy trực tiếp được.
Nếu thật sự không phải, anh sẽ không hy vọng nữa.
Còn nếu phải, nếu phải…