Dị Thế Lưu Đày

chương 289: cửu nguyên hằng ngày

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Tối nay chúng ta tới nhà tư tế đại nhân ăn cùng.”

Bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức.

“Đại nhân, thám báo đã trở về.”

“Nói.” Một người đàn ông cao lớn để tóc dài đứng trên tường đất nhìn đám nô lệ đang lao động bên dưới.

“Tư tế đại nhân đúng là đã đi về phía bộ lạc Cửu Nguyên, nhưng tới cửa khẩu sông lớn thì chia làm hai đường. Thám báo nói, mùi của bột truy tung phía Cửu Nguyên đã rất nhạt, nhưng đi về phía hạ du sông lớn thì càng lúc càng nồng, thám báo đoán rằng nhóm người của tư tế đại nhân rất có thể đã xuống hạ du sông lớn sau khi ghé qua Cửu Nguyên.”

“Tiếp tục tìm kiếm ở ven bờ.”

“Vâng.”

Tên chiến sĩ kia rời đi, Phỉ Lực từ nãy đến giờ vẫn luôn dựa vào tường không lên tiếng, lúc này lười nhác nói: “Đại nhân, ngài muốn tới Cửu Nguyên xem thử không? Lâu đài của bọn họ… không, hẳn phải gọi là thành trì, xây lên trông không tồi, tư tế của bọn họ rất có thể là thần thị đến từ thần điện của tòa Tam Thành nào đó. Chỗ của bọn họ còn có người cá mỹ lệ, người lùn nhỏ xinh.”

“Chịu thiệt?” Triết Phi quay đầu, cười nhạt một cái, nhạt đến mức không thể nhận ra.

“Ha ha, đúng vậy, đám mọi rợ kia không giống lũ mọi rợ khác, bọn họ có một tư tế nhỏ đến từ thần điện, biết chế tạo vũ khí, biết chơi mưu kế, thủ lĩnh của bọn họ còn là một kẻ ngoan độc, nếu cứ để bộ lạc đó phát triển, nói không chừng sẽ nhanh chóng xưng bá ở vùng hoang dã này.”

“Đóa Phỉ điện hạ biết điều đó không?”

Phỉ Lực hiểu ngụ ý của anh ta: “Tuy Đóa Phỉ điện hạ thông minh nhưng vẫn còn nhỏ, có chút ngây thơ của công chúa.”

“Vậy mà anh còn ở đây chơi loại trò chơi này với con nít?”

“Dù sao cô ta cũng là công chúa điện hạ của chúng ta, hơn nữa…” Phỉ Lực nhìn vẻ mặt Triết Phi, nói: “Cô ta ở chỗ này lập vương phu tốt hơn là để cô ta về gả chồng sinh người thừa kế cho thành chủ.”

Trong mắt Triết Phi lóe lên sự cười nhạo: “Cô ta nói sẽ cho anh làm vương phu à?”

Phỉ Lực ho khan một tiếng: “Cô ta nói là cho ngài.”

Triết Phi lắc đầu, hiển nhiên anh ta không có hứng thú gì với Đóa Phỉ cũng như việc cưới công chúa.

Phỉ Lực khuyên anh ta: “Đại nhân, cưới điện hạ là con đường nhanh nhất, có thể giảm bớt rất nhiều chuyện cho ngài, hơn nữa, dù sao Đóa Phỉ điện hạ cũng là công chúa, huyết thống cao quý, con cái tương lai cũng sẽ có thần huyết đậm.”

“Cô ta có dã tâm, cái cô ta muốn là làm nữ hoàng, chứ không phải để cho vương phu cầm quyền, cũng không phải muốn làm một kẻ chỉ biết sinh con như nữ nô.” Triết Phi xoay người, đi lướt qua Phỉ Lực: “Ta không muốn mỗi tối ngủ mà còn phải đề phòng người bên gối của mình.”

Phỉ Lực nhìn theo bóng Triết Phi đi xuống khỏi tường thành, rồi ngửa đầu nhìn trời thở dài, gã nhớ người phụ nữ của gã. Tuy cô chỉ là một nữ nô, nhưng gã vẫn luôn cảm thấy cô cao quý hơn công chúa, thông minh hơn thần thị, làm mỗi lần gã nhìn thấy đều muốn tôn sùng, hôn lên toàn thân cô.

“Phỉ Lực.” Triết Phi dừng bước.

“Có!”

“Chờ sau khi thám báo điều tra rõ vụ mất tích của tư tế đại nhân, anh đi cùng ta tới Cửu Nguyên một chuyến.”

“Vâng.”

Bộ lạc Cửu Nguyên.

Nữ tộc trưởng tộc Cách Lan Mã, thiếu nữ đó tự đặt cho mình cái tên Lan Mã, cô cầm bút than nghiêm túc học vẽ, đây là tiết học mà cô thích nhất.

Người học tiết này không nhiều lắm, chỉ những ai thích vẽ hoặc vẽ đẹp mới tới học.

Từng ngày qua đi, Lan Mã càng cảm thấy quyết định lúc trước của mình rất đúng.

Cuộc sống sinh hoạt bây giờ khác với trước kia rất nhiều, mỗi ngày bọn họ vẫn rất bận rộn, nhưng không giống trước kia bận từ sáng sớm cho đến tối muộn nhưng chỉ có hai bữa ăn, còn chưa chắc được ăn no, ăn ngon.

Bây giờ, tộc nhân bọn họ bị chia ra nhiều nhóm, buổi sáng mới dậy liền đi rửa mặt, sau đó tập hợp lại huấn luyện, tất cả các chiến sĩ đoàn đều giống vậy, nhưng chương trình học sau đó, ngoại trừ tiết giảng bài của tư tế đại nhân mà mọi người thích nhất diễn ra cứ năm ngày một lần, thì tất cả chương trình học đều được tách ra, rồi mọi người thay phiên nhau tới học.

Dựa theo cách nói của chiến sĩ đoàn thứ tư – nơi mà cô được phân vào, thì buổi huấn luyện sáng sớm diễn ra trong một tiếng. Huấn luyện xong thì mọi người sẽ được ăn một bữa sáng no nê, bọn họ không cần làm gì hết, chỉ cần vác miệng đi ăn là được, ăn xong cũng không cần bọn họ dọn dẹp, thậm chí ngay cả chén bát đũa muỗng cũng có người phụ trách rửa.

Đúng rồi, nơi này còn có một thứ mới mẻ, đó là đôi đũa, mới đầu mọi người không biết cách sử dụng hai cây gậy này, ba ngày trước còn có giáo viên chuyên môn tới dạy họ cách dùng đũa và các dụng cụ ăn khác.

Sau đó lên lớp đi học, trước tiên học ngôn ngữ thông dụng, trong lớp sẽ có một nửa biết và một nửa người không biết, rồi một nửa biết dạy cho nửa không biết, mà dù là người biết hay không biết, ngoại trừ học nói, còn phải học viết nữa. Người biết viết chữ cực kỳ ít, điều này dù là người Cửu Nguyên hay người mới gia nhập, mọi người hầu như đều giống nhau.

Sau đó là trồng trọt, chăm nuôi, dệt, chữa bệnh và các tri thức tương quan khác mà vốn chỉ có tư tế và tộc vu mới có thể học. Đại đa số người đều rất quý trọng cơ hội này, học cực kỳ nghiêm túc, mà phần lớn các giáo viên cũng rất kiên nhẫn, sẽ dẫn bọn họ đi thực hành, rồi giải thích kỹ lưỡng, mãi cho đến khi bọn họ hiểu được mới thôi.

Bọn họ học những kiến thức đó, rồi phải tự mình thực hành. Mà giữa mỗi tiết học đều có thời gian nghỉ, không có ai quá mệt mỏi.

Giữa trưa, bọn họ sẽ ăn một bữa nữa, điều này nếu là trước kia thì họ khó mà tưởng tượng được, khi ấy bọn họ chỉ ăn hai bữa là sáng sớm và tối muộn mà thôi.

Trong phần ăn không chỉ có thịt và những loại hoa quả quý hiếm ít ỏi, thức ăn của họ rất phong phú, ít nhất thì cô và tộc nhân của mình đều cảm thấy như vậy. Có thịt, có cá, có rau dại, hoa quả cũng có nhưng không nhiều lắm, còn có món chính được làm từ một loại quả tên là thổ nguyên, người ta dùng quả thổ nguyên làm ra bột mì, à, hiện giờ bọn họ lại có thêm một loại thức ăn, tên là củ cải. Nghe nói về sau bọn họ sẽ có thêm thứ gọi là măng, bây giờ thủ lĩnh và tư tế đại nhân đang trồng chúng.

Củ cải ăn rất ngon, cô rất thích ăn, nhất là ăn sống, cho nên mỗi lần tới ruộng củ cải, cô rất ra sức làm việc.

Sau bữa trưa là cuộc huấn luyện buổi chiều, rất vất vả, nhưng so với kiểu đánh nhau chỉ biết cậy mạnh hay múa may vũ khí thì hữu dụng hơn nhiều.

Trên phương diện huấn luyện chiến thuật, nghe nói người qua được khảo nghiệm sẽ được đến thần điện của tư tế đại nhân để học phép huấn luyện chiến sĩ của thần, người học phép huấn luyện sẽ mạnh hơn người khác, hơn nữa, điều càng khiến mọi người thiết tha ước mơ chính là phép huấn luyện này có thể sẽ kích phát được thần huyết trong cơ thể, khiến người ta trở thành chiến sĩ thần huyết có năng lực giống thần.

Vì phép huấn luyện này, mọi người đều ra sức làm việc và học tập, chỉ hy vọng mình có thể qua được khảo nghiệm và được lựa chọn.

Huấn luyện xong sẽ tới khóa học tên là khóa tự chọn, mỗi người có thể chọn một loại tri thức mà mình thích để học tiếp, cô chọn hai khóa, một khóa là vẽ, còn một khóa là học cách làm quần áo và các chế phẩm từ vải.

Tư tế đại nhân có nhắc tới trong bài giảng, rằng phụ nữ khi lớn tuổi, ngực sẽ bắt đầu xệ xuống, điều này có thể cải thiện bằng cách khi còn trong thời niên thiếu làm một loại y phục nhỏ, dùng để nâng ngực, như vậy chẳng những giúp ngực phụ nữ đẹp hơn, mà còn có lợi cho quá trình dậy thì, cũng sẽ không dễ bị chảy xệ.

Đại nhân còn đề cập tới tầm quan trọng của nội y, như khi cưỡi chiến thú, có quần lót và quần thì vùng kín sẽ không bị cạ đau, cũng không bị các loài sâu bọ nhỏ bé mà mắt thường khó nhìn thấy ký sinh trên người chiến thú hay trong bụi cỏ chui vào vùng kín gây bệnh.

Sau đó đại nhân vẽ vài loại nội y trên phiến đá, để mọi người xem, ai có hứng thú thì học cách làm.

Việc dạy mọi người làm quần áo và chiến giáp do Tát Vân với ông Diệp phụ trách.

Cô cảm thấy rất có hứng thú đối với các loại y phục nhỏ đó, nên tự mày mò, làm ra một cái áo ngực, lúc bận lên người rồi đi ra ngoài, ai ai trong bộ lạc cũng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt của những cậu trai đều dán lên người cô, nóng như lửa! Các cô gái đều hâm mộ cô, có vẻ như vô cùng thích thú, sôi nổi hỏi cô làm như thế nào vậy, muốn học hỏi một chút, còn đưa cho cô rất nhiều thứ tốt.

Bên ngoài có tiếng trống truyền đến báo giờ, Thảo Đinh đang dạy vẽ vỗ vỗ tay: “Được rồi, đã đến giờ, mọi người có thể tan học, hơn nửa tiếng nữa là đến giờ chiều cơm, đừng đến muộn đó.”

Lan Mã vươn vai, cầm phiến đá và bút than đi ra khỏi phòng học, vừa ra liền thấy Tranh đang đợi mình.

Những người khác ra khỏi phòng học, khi đi ngang qua Tranh đều tôn kính hành lễ với anh, các cô gái nhìn lén Lan Mã với ánh mắt hâm mộ đố kỵ hận, Lan Mã rất hưởng thụ những ánh mắt đó.

Lan Mã cười tươi, nhanh chân chạy đến cạnh người đàn ông nọ.

Tranh cầm lấy phiến đá của cô, sờ sờ đầu cô, nhỏ giọng nói: “Tối nay không đi ăn chung với người khác, chúng ta về nhà ăn, hôm nay anh và thủ lĩnh đại nhân ra ngoài săn được một bầy lợn rừng, tư tế đại nhân nói, con con có thể nuôi, con lớn thì giết thịt ăn, hôm nay là ngày nghỉ của anh, con mồi không cần nộp cho bộ lạc nên bộ lạc đưa lại hết cho anh.”

Lan Mã hạnh phúc kéo cánh tay anh, dùng ngôn ngữ Cửu Nguyên vẫn chưa lưu loát của mình nói: “Thịt mang ra chợ đổi, lấy lại chúng ta phải xử lý, rất phiền toái.”

Tranh cười: “Không cần, tối nay chúng ta tới nhà tư tế đại nhân ăn cùng. Em vẫn chưa được thưởng thức tay nghề của tư tế đại nhân và thủ lĩnh đại nhân đúng không? Thủ lĩnh đại nhân nướng thịt là số một, tư tế đại nhân thì pha nước chấm, chậc, bảo đảm em mà ăn sẽ hận không thể nuốt luôn cả lưỡi.”

“Ngon vậy sao?” Lan Mã nghe mà nước miếng muốn chảy ra, nhưng cô lại rất lo lắng: “Ăn cùng tư tế đại nhân và thủ lĩnh đại nhân, liệu có ổn không…”

“Không sao đâu.” Tranh lập tức xóa bỏ kiêng dè của cô: “Tối nay ngoại trừ chúng ta còn có các đoàn trưởng khác, Sa Lang và ba nhóc đệ tử của tư tế đại nhân đều tới, đội hộ vệ của tư tế đại nhân cũng tham gia.”

Lan Mã an tâm, hai người không đi về phía doanh trại mà đi vào nội thành, bọn họ tính về nhà trước, ngôi nhà của hai người bọn họ.

Rất nhiều người nhìn theo bóng lưng hai người đầy hâm mộ, tuy người ở trong nội thành rất nhiều nhưng để tiện thì phần lớn đều ăn ở doanh trại, nhưng vẫn có người về nhà mỗi ngày, dù ăn thì ăn ở doanh trại, nhưng tới ngày nghỉ là sẽ trở về.

Trong những ánh mắt đầy hâm mộ đó, có một người phụ nữ nhìn chằm chằm bóng lưng Tranh, mà khi cô ta nhìn về phía Lan Mã đi cạnh Tranh, trong ánh mắt tràn ra sự thù hận khôn cùng.

Buổi tối, trong vươn hoa phía sảnh nghị sự có ba đống lửa được nhóm lên.

Trên mỗi đống lửa đặt một cái giá ghim một con lợn rừng đã được cạo lông sạch sẽ.

Mấy tên đàn ông bu quanh giá thịt, thay phiên nhau lật lợn rừng để nướng, làm nó chín đều. Mùi thịt nướng và gia vị thơm lạ lùng tản ra, đám người thèm ăn bu quanh đống lửa, không rảnh để mà nói chuyện, chỉ lo nhìn chằm chằm thịt nướng còn đang nướng.

Thịt lợn rừng thành niên không dễ ăn, cứng và xơ, còn có mùi hôi, vì thế, Nghiêm Mặc dùng một ít thảo dược trân quý giao dịch được từ tộc Ngư Phụ làm gia vị để ướp mấy con lợn rừng này.

Chỉ ướp hai tiếng thì chưa đủ, muốn khử hết mùi tốt nhất là ngâm cả ngày, có điều, quanh hắn không có một tên nào kiên nhẫn, cả đám gào khóc đòi xử lý đống thịt đó ngay trong đêm nay.

Mùi hôi và thịt xơ cứng thì có là gì, ngay cả thịt sống đầy máu bọn họ cũng đã ăn rồi, huống chi là loại thịt được nướng chín và ướp thêm hương liệu này. Mà răng bọn họ rất khỏe, dạ dày tốt, thô cứng cỡ nào bọn họ cũng ăn được!

Nguyên Chiến xoay giá nướng, Đáp Đáp đánh nhau với Đinh Phi, Đáp Đáp thắng liền cướp công tác bôi gia vị cho lợn rừng, dùng bàn chải nhỏ được làm từ lông động vật, chấm vào gia vị trong chén gỗ rồi cẩn thận bôi lên thịt lợn.

Trên thịt lợn rừng được khứa rất nhiều khứa để muối và gia vị có thể thấm vào trong.

“Nếu có thì là thì tốt rồi.” Nghiêm Mặc nghĩ khí hậu nơi này hẳn là thích hợp để thì là sinh trưởng, nếu cố gắng tìm kiếm thì chắc sẽ tìm được thôi.

“Thì là là cái gì?” Nguyên Chiến nướng thịt, lửa hun cho hắn cả người đầy mồ hôi, hắn chỉ bận một cái da thú váy, thân trên để trần, ánh lửa chiếu vào khiến những đường cong cơ bắp đẹp đẽ ấy hiện lên làm người ta hận không thể nhào tới gặm một cái.

Nghiêm Mặc theo bản năng mà liếm môi, không biết đang thèm thịt nướng thì là, hay đang thèm thứ ‘thịt’ khác: “Nó là một loại gia vị, có thể dùng để nướng thịt, xào rau, cũng có thể dùng làm thuốc, có tác dụng an thần.”

“Cậu vẽ ra đi, tôi bảo mọi người cùng tìm cho cậu.”

“Vẽ rồi. Trong bản vẽ tôi đưa anh có đó, chắc là anh không xem kỹ.”

Nguyên Chiến không phủ nhận, khoảng thời gian này hắn bận tới bù đầu, thế nên để chuyện tìm cây cỏ cho Nghiêm Mặc sang một bên: “Vừa nãy cậu nói ‘xào rau’? Xào rau là cái gì?”

Nghiêm Mặc bứt cỏ dại ném vào người hắn: “Chút nữa tôi xào cho mọi người cùng ăn, để ý mà học một chút. Còn nữa, mấy thứ tôi bảo anh tìm đều rất quan trọng, anh cũng quan tâm một chút coi!”

“Vâng, tư tế đại nhân của tôi, mấy ngày nay tôi bận lo vụ lúa với trúc cậu giao mà“““” Nguyên Chiến cảm thấy mình thật là oan ức, nói mà kéo dài giọng như làm nũng.

Đáp Đáp nhái theo: “Mà“““““““.”

Nguyên Chiến đá mông gã một cái.

Đáp Đáp ngao một tiếng, bật dậy xoạc chân gạt ngã tên Đinh Phi đang cười trộm bên cạnh.

Đinh Phi nổi giận, nhưng cậu còn chưa ra tay thì cái bóng đen bên cạnh cậu đã xẹt qua, nhào lên đùi Đáp Đáp hung hăng cắn một cái.

Đáp Đáp bị cắn cho gào khóc kêu to, nhưng da gã dày, không bị sứt mẻ gì hết, gã vươn tay tóm thằng nhóc đen thùi lùi đang ngoạm đùi mình, ném ra ngoài.

Đinh Phi cười to, đỡ lấy thằng nhóc, hung hăng hôn nó một cái thật mạnh.

Thằng nhóc đen thùi lùi liều mạng giãy giụa, sau đó nhanh nhẹn bò qua chỗ Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc một tay bế thằng nhóc lên, cho nó ngồi trên đùi mình, đút nó ăn một quả trái cây dại mọc trên một hòn đảo của hồ Thanh Uyên, quả trái cây giống như táo nhưng nhỏ hơn nhiều.

Nguyên Chiến cầm cọng cỏ dại mà Nghiêm Mặc quẳng vào người mình đưa lên miệng, dùng để nghiến răng, vị cỏ hơi chua nhưng ăn nhâm nhi cũng rất thú vị.

“Thủ lĩnh, tư tế đại nhân, tộc trưởng cùng tổ vu của tộc Mạc Mạc và tộc Lạc Lạc tới.” Đinh Ninh đi qua truyền lời.

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn nhau một cái, Nguyên Chiến hỏi: “Biết bọn họ tới đây làm gì không?”

Đinh Ninh đáp: “Bọn họ chỉ nói là có chuyện rất quan trọng, phải gặp hai người mới nói.”

Nghiêm Mặc gật đầu: “Vậy để bọn họ vào, vừa lúc hôm nay có nhiều thịt, thêm vài người nữa cũng đủ phần.”

Zombie: “có một người phụ nữ nhìn chằm chằm bóng lưng Tranh, mà khi cô ta nhìn về phía Lan Mã đi cạnh Tranh, trong ánh mắt tràn ra sự thù hận khôn cùng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio