Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Hắn không phải hàng để bán! Hiểu chưa?! Dù có bán, hắn cũng chỉ bán cho Mặc thôi.”
Nghiêm Mặc cất kim châm lại, nói với Doanh Thạch: “Chờ về chỗ ở rồi anh tới tìm tôi.”
Doanh Thạch gật đầu, A Cổ Đạt quyết định cũng đi theo.
Nguyên Chiến mặt mày âm trầm, không đứng với Chú Vu, mà cùng Doanh Thạch, A Cổ Đạt và trưởng lão Hạo nghênh đón đám quý tộc đang đi tới.
Chú Vu chạy qua xòe tay: “Ta thấy rồi nha!”
Nghiêm Mặc: “Ngài thấy cái gì?”
“Kim. Nó làm từ vật liệu gì thế? Có ích lợi gì? Có phải cũng giống như kim mà bây dùng để khâu miệng vết thương cho mấy chiến sĩ đó không? Mau cho ta xem.”
Chú Vu tò mò muốn chết, lúc trước y đã rất tò mò thủ pháp trị liệu của Nghiêm Mặc và Đinh Ninh, hai người họ xem da người như da thú vải vóc mà may lại, còn dùng cốt châm có độ cong kỳ lạ đã được luyện chế, bây giờ lại thấy Nghiêm Mặc lấy ra một cây kim không giống vậy, sao ông có thể nhịn được nữa?
Nghiêm Mặc bất đắc dĩ, đành phải lấy một cây kim ra cho ông: “Để con nói trước cho ngài biết, cái này là thứ con lấy được từ thần điện Tổ Thần, chỉ có một bộ nên không thể cho ngài đâu, nếu ngài cảm thấy hứng thú thì mai mốt con dùng xương luyện chế cho ngài bộ khác.”
Chú Vu giật lấy cây kim, vừa định thưởng thức thì khựng lại: “Vừa rồi bây nói cái gì? Bây sẽ dùng xương luyện chế cho ta một bộ? Bây… biết luyện chế cốt khí?!” Mấy chữ sau ông lão hơi giương cao.
Có người nhìn qua, Chú Vu lập tức hạ giọng, làm như ăn trộm mà nói: “Này Mặc, bây thật sự biết luyện chế cốt khí?”
“Khụ, sư phụ, việc này để trở về rồi nói.”
Chú Vu đột nhiên nhảy dựng lên, giống như con thỏ nhảy ra thật xa, rồi lại nhảy trở về, cười hì hì sờ đầu hắn: “Mặc, mai mốt ta không bao giờ mắng bây ngu nữa, hề hề, đệ tử của ta chẳng những biết thảo dược, biết nguyền rủa, lại còn biết luyện chế cốt khí, chờ khi ta dẫn bây về Vu Thành, con voi béo đó nhất định sẽ ghen tỵ với ta muốn chết, khặc khặc khặc! Có điều, khi đó bây cũng không thể già như thế này, tụi nó sẽ tưởng ta tìm một lão quái vật tới gạt tụi nó.”
Lão quái vật Nghiêm Mặc: “…”
Chú Vu hào hứng chọt chọt hắn: “Nếu bây biết luyện chế cốt khí, vậy làm cho ta một bộ kim mà bây dùng để may thịt người đi, ta cũng muốn tìm vài người may thử xem. Hề hề, ta vừa nghĩ ra một cách nguyền rủa mới, bây cảm thấy nếu khiến tên nào đó sau một đêm liền phát hiện thịt trên người mình bị may dính lại với nhau thì sẽ thế nào? Còn có thể may miệng, may mắt, may hai cánh tay lại, hai cái chân cũng biến thành một cái, khặc khặc! Cái nguyền rủa này vui đấy, ta phải suy nghĩ kỹ mới được!”
Nghiêm Mặc: “…” Hắn có thể không nghe được không? Sau khi nghe xong, ông lão này làm ra tội nghiệt gì, sách hướng dẫn sẽ đổ lên đầu hắn đúng không?!
Nhưng cùng là người cuồng nghiên cứu, hắn rất hiểu cảm giác của Chú Vu, nên hắn không chút do dự lấy một bộ cốt châm mà hồi trước hắn luyện ra để giải phẫu cho ông lão.
Chú Vu có đồ chơi mới, hào hứng đi tìm người thí nghiệm—— Nghiêm Mặc nhìn trời, hắn vẫn nên đi xem đám quý tộc kia qua đây làm gì mới đúng.
Quý tộc thành Hắc Thổ chia làm hai loại, huyết thống nhà Ngô Thượng và chiến sĩ cấp cao. Thần điện thì ngự trị trên cả hai nhóm người này.
Kiểu phân chia quyền lực này cũng là kết cấu chủ thể của đa số các bộ lạc nơi đây.
So với sự đề phòng của người Cửu Nguyên và người Hắc Thủy, tộc Đa Nạp và bộ lạc Đại Áo lại có chút vui mừng khi thấy nhóm quý tộc đó, nhất là người Đại Áo.
Có rất nhiều quý tộc đi tới, xét địa vị thì người được vây quanh ở giữa là có địa vị cao nhất, người nọ xem chừng chỉ mới hai mươi tuổi đầu, mặc áo lông cừu đẹp đẽ, trên người còn đeo trang sức đính nguyên tinh cấp cao, bên hông vắt một thanh cốt chủy dài chưa đến một thước.
Những người này không cùng đi về phía bọn họ, có người dừng lại trước mặt bọn họ, có người thì trực tiếp lướt ngang qua để đi đến một cái lều khác.
Tỷ như đằng trước bọn họ có một cái lều, nơi đó bị hai chiến sĩ Hạ Thành chiếm cứ, bọn họ cũng mang theo người có thể chữa thương, cơ mà từ mức độ tôn kính của bọn họ thì hai người kia hẳn là thần thị đến từ thần điện của hai tòa thành, chứ không phải tư tế hay người có địa vị cao hơn.
Mấy quý tộc đi ngang qua bắt chuyện với hai chiến sĩ Hạ Thành kia, bầu không khí hai bên có thể nói là khá vui vẻ?
Nhưng càng lúc càng có nhiều quý tộc dừng lại trước túp lều nọ, bao gồm cả Xà Đảm và người trẻ tuổi có thân phận cao nhất kia.
Nghiêm Mặc không rõ mấy người này đang làm cái gì, Tử Minh kiềm chế cảm giác hưng phấn, quay qua nói khẽ với Đinh Phi (kỳ thật cậu muốn với Đinh Ninh hơn): “Đây là quý tộc của thành Hắc Thổ, họ tới chọn người, hy vọng Tử Chân sẽ được chọn, tôi cảm thấy cậu ta chắc sẽ không qua được tuyển chọn cuộc thứ hai.”
Này nhóc, có phải cậu quá thành thật rồi không? Nghiêm Mặc tiện tai nghe được không khỏi buồn cười.
“Loại chuyện này rất thường xảy ra sao?” Nghiêm Mặc đến gần Tử Minh thấp giọng hỏi.
Tử Minh thấy Nghiêm Mặc hỏi, liền hành lễ với hắn trước, đáp: “Đúng vậy, Mặc vu đại nhân. Chẳng qua tôi chưa từng được chứng kiến, nhưng tôi nghe tộc nhân tộc mình vào được trại huấn luyện của thành Hắc Thổ nói, sau mỗi trận đấu lớn hoặc sau mỗi cuộc tuyển chọn, thần điện và các quý tộc sẽ tới chọn một vài chiến sĩ lợi hại làm hộ vệ, nếu được quốc vương vừa ý vậy thì càng tốt. Lần này có nhiều Hạ Thành và bộ lạc phụ thuộc tham gia, chắc sẽ có rất nhiều chiến sĩ lợi hại, mấy quý tộc này đã sớm chờ tới bây giờ.”
Tử Minh hào hứng nói: “Vốn dĩ tôi còn thấy vị trí của chúng ta không tốt lắm, cách các tư tế của thần điện quá xa, bây giờ thì… hì hì, từ khán đài đi tới tất nhiên phải đi qua chỗ chúng ta.”
Nghiêm Mặc liền hiểu, thì ra nhiều người đi tới trước lều của bọn họ như vậy, chẳng qua là vì vị trí của họ vừa lúc nằm ở đầu đường mà thôi.
Mà bên kia quả nhiên giống như Tử Minh nói, các quý tộc bắt đầu mời chào nhân lực.
Ánh mắt của những quý tộc đó lúc nhìn Nguyên Chiến hệt như đang lựa thịt heo trên sạp, nếu không phải kiêng dè sức mạnh của chiến sĩ thì chắc bọn người đó đã vươn tay sờ sờ bóp bóp rồi, nói không chừng còn muốn vạch miệng hắn ra xem răng.
“Ta biết mi có thể khống chế thực vật, ta hỏi mi, năng lực thần huyết của mi bây giờ là cấp mấy?” Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, gương mặt gầy hốc hỏi Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến đang suy đoán mục đích của những người này, thấy A Cổ Đạt và Doanh Thạch đang ứng phó với những câu hỏi của đám quý tộc, hắn cũng thuận miệng trả lời: “Cấp hai.”
Người đàn ông kia nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy năng lực thần huyết của Nguyên Chiến quá thấp: “Vũ lực cấp mấy?”
Nguyên Chiến nói một con số không cao không thấp: “Cấp sáu.”
“Quá thấp, tuy năng lực thần huyết của mi không tồi, nhưng cấp bậc vẫn quá thấp, có thể qua được cuộc tuyển chọn đầu tiên hẳn là dựa vào các chiến sĩ khác.” Người đàn ông nọ dựa theo những gì mình quan sát trên khán đài, tự cho là đúng mà nói.
Sau đó gã nhìn qua A Cổ Đạt đang nói chuyện với một quý tộc khác —— kỳ thật gã thích người này hơn, nhưng gã là người có địa vị thấp nhất trong số các quý tộc ở đây, nên không thể chọn được người tốt nhất, gã chỉ đành hạ thấp yêu cầu.
Gã làm như mình không thể làm gì khác hơn ngoài việc chọn Nguyên Chiến, ra dáng như đang ban ơn mà nói: “Ta là Ngô Thượng An Dương, về sau mi đi theo ta, mỗi tháng cung cấp cho mi mười viên nguyên tinh cấp hai, về sau, mỗi khi năng lực thần huyết của mi thăng một cấp, ta sẽ đổi nguyên tinh có cấp bậc tương ứng cho mi. Mặt khác, bộ lạc mi sau này có sản vật nào tốt có thể trực tiếp giao dịch với ta, ta sẽ thưởng cho mi mười nô lệ, mi có thể tùy ý sử dụng. Được rồi, nếu mi đồng ý thì lấy chiến hồn thề, rồi nhỏ máu của mi lên cái cốt bài này.”
Ngô Thượng An Dương nói xong liền lấy một cái cốt bài ra từ trong ngực đưa cho Nguyên Chiến, gã nghĩ Nguyên Chiến chắc sẽ không cự tuyệt, đối với một chiến sĩ thần huyết cấp hai mà nói, điều kiện gã cho có thể xem như hậu đãi, hơn nữa gã còn mang họ Ngô Thượng, chỉ cần là người có chút hiểu biết đều sẽ biết huyết thống gã gần với quốc vương Ngô Thượng, nói cách khác, thế hệ sau này của gã rất có thể sẽ xuất hiện chiến sĩ kế thừa huyết mạch thần huyết của Đại Địa Chi Thần! Tuy gã không phải…
Ngô Thượng An Dương như sợ Nguyên Chiến không biết điều kiện mà mình đưa ra tốt cỡ nào, vội nói thêm: “Nếu không phải thấy mi có thể khống chế khả năng sinh trưởng của thực vật, mà năng lực này đối với ta có chút tác dụng, thì ta căn bản không bỏ ra cái giá lớn như vậy để mời chào một chiến sĩ thần huyết cấp hai đâu. Ngoại trừ ta, những người khác chắc chắn sẽ không đưa ra điều kiện tốt hơn.”
Nguyên Chiến nghe đến đó rốt cục cũng biết mấy người này chạy tới đây để làm gì.
Hắn không biết chiến sĩ cấp cao sẽ được trả cái giá như thế nào, nên hắn cũng không cảm thấy cái giá của người này là thấp, nhưng hắn rất khó chịu vì cái thái độ và vẻ mặt ban ơn của đối phương, làm như hắn là đối tượng ế ẩm, bán mãi không có ai mua ấy.
Hắn không phải hàng để bán! Hiểu chưa?! Dù có bán, hắn cũng chỉ bán cho Mặc thôi.
Ngô Thượng An Dương còn tưởng Nguyên Chiến sẽ nói cái gì đó, nhưng ai ngờ người ta ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cái cốt bài, cứ thế xoay lưng bỏ đi.
Nguyên Chiến muốn đi về tìm Mặc của mình, hắn lười lãng phí thời giờ với đám người này.
Ngô Thượng An Dương tức giận, gã đã duỗi tay ra rồi, mà tên này lại tặng cho gã cái phản ứng như thế đấy hả? Dù muốn cự tuyệt thì tốt xấu gì cũng nói câu cảm ơn hay sẽ suy nghĩ gì đó chứ, tên này chui ra từ cái bộ lạc dã nhân nào vậy? Có phải ngay cả ngôn ngữ thông dụng cũng không biết không?
Bên cạnh có người cười nhạo.
Ngô Thượng An Dương giận dữ quay đầu, người cười nhạo gã chính là cái người vừa nói chuyện với thủ lĩnh tộc Đa Nạp, gã không thể không nuốt cục tức này vào lòng, kẻ đang cười gã không thể trêu vào. Đối phương cũng có huyết thống Ngô Thượng, nhưng dù gì thì người ta cũng đã thức tỉnh được năng lực thần huyết, dù không cao thì cũng được quốc vương bệ hạ coi trọng.
Có điều, gã thấy thủ lĩnh tộc Đa Nạp đã tách khỏi người nọ, đoán chừng đối phương cũng bị cự tuyệt giống gã, tức khắc cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
Nhưng người nọ lại trêu chọc gã, nói với gã mà cứ như muốn cho những người khác cũng nghe thấy: “Tuy năng lực thần huyết của chiến sĩ kia chỉ mới cấp hai, nhưng hắn lại đón sức tấn công của nhiều chiến sĩ thần huyết cấp sáu cấp bảy, tấm chắn bằng dây leo mà hắn làm ra, còn có những bụi cây không thể chạm vào, chỉ cần như vậy đã đủ để bảo vệ chặt chẽ cho quân mình trong cuộc chiến rồi.”
Vài quý tộc nghe thấy nhịn không được mà gật gù, bọn họ cũng là người có cấp bậc vũ lực không tồi, đương nhiên nhận ra sức chiến đấu của Nguyên Chiến không bị trị số năng lực thần huyết giới hạn.
Người nọ lại nói: “Hơn nữa, chiến sĩ kia còn có thể tạo ra mũi tên bằng cây để tấn công từ xa, một chiến sĩ thần huyết vừa có thể cận chiến vừa có thể viễn chiến, ngay cả ở thành Hắc Thổ cũng không thấy nhiều, bây giờ hắn chỉ mới cấp hai, nếu hắn lên đến cấp ba hoặc cấp bốn, hay thậm chí là cấp bảy, thì sẽ lợi hại tới mức nào? Cái người ta cần là phép huấn luyện cấp cao, chứ không phải nguyên tinh, vậy mà lại có người dùng mười viên nguyên tinh cấp hai để mời chào cơ đấy?”
Ngô Thượng An Dương tức muốn chết.
Những người nghe người nọ nói còn phụ họa thêm: “Đúng vậy, ta đã nghĩ đến điểm này nên mới không đi tìm hắn. Anh cảm thấy chiến sĩ đó có qua được trận đấu tiếp theo không?”
“Nếu hắn có thể qua, chỉ sợ thần điện sẽ trực tiếp mời chào hắn, cũng có khả năng quốc vương bệ hạ sẽ đưa ra lời mời.”
Ngô Thượng An Dương không muốn nghe nữa, không mời được chiến sĩ Cửu Nguyên và thủ lĩnh tộc Đa Nạp, gã chỉ có thể đi xem những người khác, mà các chiến sĩ khác của tộc Đa Nạp có tham gia cũng không tồi.
Doanh Thạch cũng cự tuyệt lời mời của một quý tộc.
Trưởng lão Hạo thì rất kính cẩn, sau khi ông nhận ra ý của các quý tộc kia, lập tức gọi Tử Chân và các chiến sĩ cũng tham chiến mà còn có thể đi lại qua.
Nghiêm Mặc đang hỏi Nguyên Chiến đã trở về chuyện gã quý tộc kia nói cái gì với hắn, thì thấy A Cổ Đạt với Doanh Thạch trở lại, liền nói đùa: “Sao? Điều kiện không tốt à?”
A Cổ Đạt lắc đầu: “Tôi muốn đến Thổ Thành, nếu như không đi được, tôi cũng hy vọng có thể được thần điện thành Hắc Thổ để mắt tới, tôi đã dừng ở cấp sáu rất lâu rồi, cần có phép huấn luyện cao hơn. Nhưng đa số các quý tộc đó chỉ có chút quyền thế và nguyên tinh chứ không có phép huấn luyện cấp cao, đi theo bọn họ còn chẳng bằng gia nhập chiến sĩ đoàn của thành Hắc Thổ cho rồi.”
Doanh Thạch cũng vậy: “Các quý tộc có thân phận cao và người của thần điện sẽ không mở miệng vào hôm nay, ít nhất thì bọn họ sẽ chờ tới sau cuộc thi đấu tiếp theo. Hắc Thủy bọn tôi quả thật cần một chỗ dựa, nhưng không thể quá yếu được.” Huống chi bọn họ còn có một kẻ thù lớn là thành Cao Cương.
Mấy người họ cho rằng vụ mời chào này tới đây là kết thúc, nhưng không ngờ chỉ chốc lát sau, Xà Đảm đã dẫn theo người trẻ tuổi thoạt nhìn có thân phận cao nhất được vây ở giữa đi tới.
Người trẻ tuổi nọ vừa đi tới liền nói rõ thân phận của mình: “Ta là em ruột của thành chủ bổn thành, Thước.”
Ồ! Có một vị thân vương tới kìa. Cơ mà bây giờ hình như chưa có tước vị thân vương và công tước gì gì đó?
Bây giờ Nghiêm Mặc đã hiểu rõ, ở nơi này, cách gọi thành chủ cũng tương đương với quốc vương, điều thú vị nhất là, bất cứ một tòa thành nào trong Tam Thành, thành chủ đều sẽ tự xưng mình là quốc vương, Hạ Thành cũng thế.
Giống như tư tế của thần điện Hạ Thành và tư tế của thần điện Thượng Thành đều được gọi là tư tế, chẳng qua, vào nhưng lúc cần thiết sẽ thêm một hậu tố là Thượng, Trung hoặc Hạ Thành, tỷ như người nào đó của tòa Hạ Thành nào đó.
Nghiêm Mặc thấy ba người cùng nhìn về phía hắn —— Có ý gì? Muốn hắn làm đại diện phát ngôn hả?
Được rồi, xét mặt ngoài thì hắn là người lớn tuổi nhất, còn là Đại Vu có địa vị cao thượng, để hắn làm đại diện nói chuyện với Thước đại nhân cũng hợp lý, nhưng vấn đề là tộc Đa Nạp với Hắc Thủy mấy anh không có ai đại diện hả?
Không để vị Thước đại nhân này chờ lâu quá, Nghiêm Mặc đành phải ngẩng đầu nói: “Thì ra là Thước đại nhân, xin hỏi có chuyện gì không?”
Ngô Thượng Thước vốn dĩ đang nhìn Nguyên Chiến và ba chiến sĩ kia, thấy một lão già tóc bạc trắng nói chuyện với mình, lúc này mới nhìn về phía Nghiêm Mặc: “Ông là?”
“Tôi là Đại Vu Cửu Nguyên, Thước đại nhân có thể gọi tôi là Mặc vu.”
“Thì ra là Mặc vu đại nhân.” Trước mắt thì vị Thước đại nhân này có thái độ không tệ lắm, không có kiểu ương ngạnh và cao cao tại thượng của thân vương: “Ta tới đây là vì muốn tỏ ý cảm ơn đối với chư vị chiến sĩ, cảm ơn các anh đã cùng chiến sĩ thành Hắc Thổ đối kháng kẻ địch trong cuộc tuyển chọn này.”
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, đều là vì bảo mệnh cả.” Nghiêm Mặc rất ra dáng một ông Đại Vu quê mùa.
Ba người Nguyên Chiến thì không có chút phản ứng nào, thậm chí còn châu đầu ghé tai thậm thụt cái gì đó.
Ngô Thượng Thước nheo mắt, thái độ của những người này có vẻ như không giống những gì hắn tưởng tượng?
Khi nhìn thấy hắn, những người này phải kinh sợ mới đúng chứ? Tuy đầu gối của chiến sĩ cấp cao không dễ gập, nhưng sau lưng các chiến sĩ đó còn có rất nhiều tộc nhân không thể ăn no trong mùa đông, bọn họ không sợ đắc tội hắn sao?
Cơ mà, có lẽ những bộ lạc này ở khá xa, chế độ khá lạc hậu nên không có nhận thức đối với quý tộc.
Ngoại trừ tộc Đa Nạp là bộ lạc phụ thuộc bọn họ, thì bộ lạc Hắc Thủy chỉ phụ thuộc thành Cao Cương – Hạ Thành, mà bộ lạc Cửu Nguyên, ngay cả tên hắn cũng chưa từng nghe qua. Ngay cả tộc Đa Nạp, cũng bởi vì đặc thù của địa bàn cư trú, mà tộc nhân và thú cộng sinh của bọn họ lại có sức ăn lớn, nên mỗi khi đến mùa đông đều có một số tộc nhân chìm vào giấc ngủ đông, mà nghe nói những tộc nhân ngủ đông đó đã ngủ rất lâu nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Nghĩ vậy, Ngô Thượng Thước liền tha có sự vô lễ của những người này.
“Các anh đều là những chiến sĩ vô cùng cường đại, ngay cả bổn thành cũng không có nhiều chiến sĩ cường đại như các anh, các anh tên gì?” Ngô Thượng Thước trực tiếp bỏ qua Nghiêm Mặc, chỉ nhìn ba người Nguyên Chiến.
Trong mắt hắn, tuy Nghiêm Mặc là Đại Vu, nhưng chẳng qua cũng chỉ là Đại Vu của một bộ lạc cấp thấp không biết chạy từ đâu tới, hắn căn bản không cần phải để ý đến một ông già sắp chết.
Thước đại nhân đã nghĩ rằng mình rất hòa ái và thân thiện, thái độ này của một kẻ bề trên đúng là không sai, nhưng vấn đề là ba người Nguyên Chiến không phải con dân của hắn, nếu ba người là bọn nít ranh không hiểu chuyện thì không sao cả, nhưng ba người đều là thủ lĩnh hoặc chiến sĩ thủ lĩnh của một bộ lạc, nghe hắn hỏi tên mình như vậy, đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nguyên Chiến cười lạnh.
Doanh Thạch thì cười ha hả.
A Cổ Đạt lại chỉ tay vào Xà Đảm đứng phía sau Ngô Thượng Thước: “Tên của tôi, hắn biết. Thước đại nhân hỏi hắn là được.”
Nghiêm Mặc nhịn không được cười khẽ: “Thước đại nhân, chúng tôi chỉ là đám người cục mịch đến từ những bộ lạc hoang dã, cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi. Nếu cậu muốn mời chào chúng tôi, vậy đưa ra điều kiện, nếu điều kiện đủ tốt thì chúng tôi sẽ nghiêm túc suy xét.”
Trong mắt Ngô Thượng Thước hiện lên vẻ khinh miệt, tụi bây xứng để ta đưa ra điều kiện ư? Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng hắn vẫn giữ nguyên nụ cười khéo léo. Nếu không phải Xà Đảm nhắc nhở rằng tên chiến sĩ Cửu Nguyên này có điểm đặc biệt, thì hắn sẽ không chú ý đến hạng người như vậy đâu.
Có điều, xem xong trận chiến này, hắn cũng thừa nhận mắt nhìn người của Xà Đảm không tồi, năng lực thần huyết của chiến sĩ Cửu Nguyên khá hữu dụng, hơn nữa đối phương chỉ mới cấp hai, nếu bồi dưỡng tốt, nói không chừng mai sau sẽ có thêm một tay giúp hắn trong việc tranh đoạt ngôi vị thành chủ, ít nhất thì trong mùa đông hắn không sợ thiếu trái cây tươi dâng cho anh hai của hắn.
Nhưng đối phương dù thế nào thì cũng chỉ mới cấp hai mà thôi!
Thấy vẻ mặt của Ngô Thượng Thước có vết nứt, tựa hồ như sắp không duy trì được tư thái trầm ổn tao nhã của vương tộc, ánh mắt Xà Đảm liền lạnh xuống, hắn rũ mi mắt, lặng lẽ bước lên trước một bước, thấp giọng nói tên của ba gã chiến sĩ đó cho Thước đại nhân.
“Nguyên Chiến, A Cổ Đạt, Doanh Thạch, ta nhớ kỹ các anh.” Ngô Thượng Thước giấu đi vẻ khó chịu trong lòng, lại lần nữa treo nụ cười thương hiệu lên mặt.
“Ba vị, hôm nay là sinh nhật của anh hai ta, đêm nay trong vương cung sẽ tổ chức một lễ mừng long trọng, chẳng những ăn mừng sinh nhật của anh ba ta, mà đồng thời còn là buổi lễ cổ vũ sĩ khí cho các chiến sĩ thành ta sau cuộc thi đấu đầu tiên. Các anh từng chiến đấu cùng chiến sĩ thành ta, nên cũng tới tham gia buổi lễ ăn mừng đi.”
Ngô Thượng Thước không cho ba người có cơ hội cự tuyệt mà nói thẳng: “Chạng vạng, ta sẽ phái người tới bách bộ doanh đón các anh vào vương cung.”
Rồi Ngô Thượng Thước cứ thế mà phất áo bỏ đi, thái độ vô cùng ngang ngược.
A Cổ Đạt đột nhiên phun ra một câu: “Nghe nói quốc vương Ngô Thượng có bốn người anh em trai, hai đứa em gái, có điều anh cả và chị cả đã không còn nữa, em gái thì gả sang tòa Trung Thành khác rồi, trước mắt chỉ có hai đứa em trai là còn ở thành Hắc Thổ. Mà quốc vương Ngô Thượng đến nay chỉ có một đứa con trai trưởng, con gái vẫn chưa ra đời.”
Mọi người cùng nhìn về phía hắn, Nghiêm Mặc dù gì cũng là người tới từ nơi mà truyền thông vô cùng phát triển, lập tức liền ngửi được mùi gì đó: “Ý anh là bây giờ rất có thể quốc vương Ngô Thượng không có con thừa kế vương vị, chỉ có thể truyền cho anh em ruột?”
A Cổ Đạt gật đầu: “Đây là chuyện mà tất cả con dân thành Hắc Thổ đều biết, ngay cả Đa Nạp bọn tôi cũng từng nghe được vài tin đồn nhảm.”
Nguyên Chiến nhíu mày: “Tôi không muốn đi, cuộc tuyển chọn thứ hai sẽ bắt đầu vào hai ngày sau, tôi muốn nghỉ ngơi.” Kỳ thật hắn muốn thừa dịp Chú Vu vẫn chưa ép hắn rời đi, ôm ôm sờ sờ tư tế đại nhân của hắn nhiều một chút.
Doanh Thạch liền nói: “Tôi không thích người này, để xem mai mốt có còn ai tới tìm tôi hay không, nếu vương tộc thành Hắc Thổ đều vậy thì tôi đây dẫn tộc nhân đi qua tòa Trung Thành khác.”
“Anh có thể dẫn tộc nhân của anh tới Cửu Nguyên.” Nghiêm Mặc nửa nghiêm túc nửa đùa nói.
Doanh Thạch xoa xoa mũi, cà lơ phất phơ hỏi: “Cửu Nguyên có thể giải quyết tai hoạ ngầm trong thân thể tôi không? Có phép huấn luyện từ cấp bảy trở lên không? Quan trọng nhất là, một năm bốn mùa đủ ăn không?”
A Cổ Đạt vãnh tai.
Nghiêm Mặc chơi xấu, chỉ cười chứ không chịu trả lời.
Nguyên Chiến thấy vẻ mặt bình tĩnh của Doanh Thạch nhưng kỳ thật trong lòng y đã chờ đáp án đến bức rứt muốn chết, liền cảm thấy đồng cảm vì hắn cũng từng bị tư tế đại nhân nhà mình tra tấn, giơ tay vỗ vỗ vai y, đề nghị: “Chờ khi chúng tôi về Cửu Nguyên, anh có thể đi theo, tới thăm thú một chuyến, xong rồi anh quyết định sau cũng được.”