Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Dị năng điều khiển thực vật cấp hai lợi hại như vậy sao?”
Trận thi đấu thứ hai trong giây lát đã đến.
Tù trưởng Hắc Thủy sau khi được châm cứu trị liệu hai ngày, phát hiện ra thực lực của mình tuy vẫn là cấp bảy, nhưng uy lực lại có thể sử dụng lớn hơn trước kia không ít, mà cái loại tình huống không thể sử dụng năng lực khi chưa đạt tới mức cực hạn cũng đã giảm bớt rất nhiều.
Nói cách khác, thân thể y như một cái thùng nước chứa bảy bình nước nhỏ bên trong, vì miệng thùng quá nhỏ nên bị tắc nghẽn, mỗi lần dốc ngược nước không ra được bao nhiêu. Trong bụng cũng có nhiều tầng ngăn, mỗi lần tưởng nước đã đổ ra hết nhưng kỳ thật vẫn còn không ít kẹt bên trong, nhưng có dốc cỡ nào thì cũng không chạy ra. Thậm chí còn có không ít vết nứt trong bụng thùng nước, khiến nước rỉ ra ngoài.
Doanh Thạch sờ sờ cổ mình, y luôn biết, cùng một cấp bậc mà năng lực sử dụng thuần thục và năng lực khống chế khác nhau sẽ tạo ra khác biệt lớn, bây giờ y chắc chắn mạnh hơn trong cuộc tuyển chọn đầu tiên!
“Cổ bị gì hả? Tôi thấy anh sờ hoài.” A Cổ Đạt khó hiểu hỏi.
Doanh Thạch cười thần bí.
A Cổ Đạt nghiêng người, thấp giọng hỏi: “Anh đi tìm Mặc vu phải không? Ông ấy thật sự giúp anh trị liệu được nội thương hả?”
“Đi thử đi là biết.” Doanh Thạch xoay xoay cổ, cảm thấy có hơi đắc ý.
A Cổ Đạt vỗ vỗ người anh em cộng sinh bên cạnh, gấu bự kêu ô ô, có chút khẩn trương.
“Vĩnh Trường! Vĩnh Trường!”
“Cách Tát An! Cách Tát An!”
“Ngô Thượng Cao! Ngô Thượng Cao!”
Tên của các chiến sĩ giỏi được quần chúng yêu thích gọi to, âm thanh lớn tới mức cách một dặm cũng có thể nghe thấy.
Nguyên Chiến nhướng mày, có huyết thống của Ngô Thượng tới tham gia à? Là vì danh tiếng của Ngô Thượng sao? Mà người này có tên một chữ, nói không chừng là người em trai khác của quốc vương Ngô Thượng?
Nguyên Chiến đoán không sai. Khi tên Ngô Thượng Cao được hô lên, toàn trường chỉ còn nghe thấy ba chữ đó.
Cuộc tuyển chọn đầu tiên có quá nhiều người, có lẽ thành Hắc Thổ vì bảo hộ cho quân của mình nên không có ai tiết lộ chuyện huyết thống của Ngô Thượng có tham gia, dù có người nhận ra thì tin tức cũng chỉ truyền đi trong phạm vi nhỏ.
Đến khi vào tới cuộc tuyển chọn thứ hai, số người trọng thương và chủ động bỏ cuộc khiến vòng hai chỉ còn có bốn mươi mốt người. Ngô Thượng Cao không che giấu được nữa, mà Ngô Thượng cũng cần tạo uy vọng trong lòng con dân của mình, vì thế tên Ngô Thượng Cao được người cố ý tung hô trên khán đài.
Cuộc tuyển chọn thứ hai có nhiều người xem hơn, tiền đặt cược cũng được nâng lên.
Nghe tiếng gầm rú của quần chúng bên ngoài, vào thời khắc kèn được thổi lên, Nguyên Chiến gật đầu với chiến sĩ của các bộ lạc khác, là người đầu tiên đi vào sân thi đấu.
Nguyên Chiến, chiến sĩ Đa Nạp, Doanh Thạch, hai chiến sĩ Đại Áo vừa đi ra, khán đài liền xôn xao một trận.
Trên thân những người này được trang bị một bộ giáp từ dây leo màu tím đen, thoạt nhìn trông bọn họ to con hơn rất nhiều.
Nghĩ đến lực phòng ngự của dây leo màu tím đen, đám quần chúng trên khán đài phát ra tiếng hô vô cùng nhất trí: “Cái đệt!”
Nhưng khi chiến sĩ của các thành khác mặc áo giáp da, trên thân mang vũ khí luyện cốt và nguyên tinh bổ sung năng lượng, thì không ai có thể phản đối họ mặc áo giáp dây leo ra trận.
Đám quần chúng cùng đa số các chiến sĩ khác lúc này còn chưa biết, ông Đại Vu nào đó vì để bảo đảm thực lực của người nọ không bại lộ mà không tiếc mạo hiểm việc bị sách hướng dẫn trừng phạt, phát cho ba người một đống thuốc độc có thuộc tính ăn mòn —— lúc cần thiết thì giả vờ như đây là năng lực thần huyết của Doanh Thạch.
Nguyên Chiến đi đằng trước, nhưng hắn không tiến thẳng vào sân mà tìm một nơi để dừng lại, sau đó đi quanh sân đấu một vòng, các chiến sĩ của bộ lạc hắn cũng học theo.
“Thủ lĩnh! A a a!” Đinh Phi kích động kêu to, giọng lớn tới nổi xuyên qua tiếng hô rầm trời ‘Ngô Thượng Cao’ mà truyền vào tai Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến ngẩng đầu, tìm được vị trí ngồi của Cửu Nguyên trên tầng khán đài thứ hai, phất tay với Nghiêm Mặc.
“Grào ——!” Đáp Đáp không hiểu sao cũng kích động gào lên.
“A Chiến! Chơi chết tụi nó đi!” Ông lão Chú Vu cũng hưng phấn mà khua tay loạn xạ.
Nghiêm Mặc cũng bị bầu không khí ảnh hưởng đôi chút, thiếu chút nữa đã làm ra hành vi không phù hợp với một ông lão rồi, tỷ như để hai tay lên miệng hô to cố lên gì gì đó.
“Chiến sĩ điều khiển thực vật! Chiến sĩ điều khiển thực vật!” Mà động tác phất tay tùy ý của Nguyên Chiến lại lấy được lòng đám quần chúng trên khán đài, không ít người hò hét cổ vũ cho hắn.
Nguyên Chiến: “…” Cảm thấy thật kì quái.
Bốn mươi mốt chiến sĩ cũng tiến vào sân, lặng lẽ chia làm hai phe.
“Giết!” Có người bên một phe nhịn không được tung đòn tấn công đầu tiên mở màn cuộc chiến.
Nguyên Chiến hừ lạnh một tiếng, không ngoài dự liệu của hắn, chiến sĩ của mười một tòa Hạ Thành phụ thuộc thành Hắc Thổ đối chọi gay gắt với nhau trong trận đầu giờ đã liên hợp lại, chuẩn bị giải quyết tất cả các bộ lạc lẻ tẻ khác.
Cơ mà bọn chúng thật sự cho rằng chiến sĩ của những bộ lạc đó dễ bắt nạt sao?
“Dựng lá chắn! Thu gọn đội hình! Chuẩn bị tấn công tầm xa!”
Theo mệnh lệnh của Nguyên Chiến, chiến sĩ Đa Nạp phía sau hắn lập tức hợp thể với gấu bự của mình, cầm một cái khiên làm bằng dây leo cực lớn lên chắn kín đội hình, tầng phòng hộ không một kẽ hở xuất hiện.
Có thể vào được trận chiến thứ hai đương nhiên là người có vũ lực cường đại, hoặc có năng lực thần huyết lợi hại, còn không thì ít nhất đầu óc cũng nhanh nhạy, không quá kém cỏi, dưới tình huống lúc này, các chiến sĩ mà mạnh ai nấy đánh thì chỉ có nước chết nhanh hơn.
Mắt thấy chiến sĩ Đa Nạp động thủ, Doanh Thạch và hai bộ lạc khác khi nghe lệnh cũng không chút do dự vọt vào trận hình do chiến sĩ Đa Nạp dựng khiên tạo ra.
“Tấn công, giết!” Giáo gỗ, hỏa tiễn, đá tảng, đủ loại vũ khí ào ào bay ra.
Đợt sóng tấn công đầu tiên kết thúc.
“Nghe theo hiệu lệnh của tôi! Đợt thứ hai, giết!” Nguyên Chiến giơ cao thanh giáo, hô to.
Các chiến sĩ đã biết được sự lợi hại của Nguyên Chiến trong việc chỉ huy ở trận đầu, nên không có ai bất mãn khi một chiến sĩ thần huyết cấp hai nắm quyền chỉ huy —— đương nhiên, có lẽ một phần cũng là nhờ vị Mặc vu mà hắn bảo hộ đã chữa thương cho các chiến sĩ họ suốt hai ngày nay, lại còn không ra giá hay đưa ra yêu cầu gì.
Phía đối diện, chiến sĩ của các thành cũng đã tập kết lại tạo ra một đội hình, nhưng vì bọn họ mạnh, nên không ai chịu để người khác lên chỉ huy, bây giờ đám bọn họ cũng chỉ là hợp tác tạm thời, chờ khi giải quyết phe bên kia xong thì đến phiên bọn họ chiến đấu với nhau, trục trặc nội bộ đã có thể loáng thoáng nhận ra vào lúc này.
Khi một chiến sĩ cấp bảy của thành Hắc Thổ có khả năng điều khiển băng – cũng chính là tên chiến sĩ Vĩnh Trường hô lớn lệnh tấn công, người tấn công theo hắn chỉ có một nửa, một nửa khác lại đứng bàng quan.
Đám người lao lên trước chửi ầm trong lòng, nhưng lúc này bọn họ không thể dừng bước, đành phải tiếp tục tiến lên.
Nguyên Chiến đột nhiên quỳ một gối xuống đất, tay chạm vào mặt đất.
“Tên chiến sĩ điều khiển thực vật kia muốn tạo thực vật, giết chết hắn!” Người trên khán đài liều mạng hô to.
“Giết chết tên chiến sĩ điều khiển thực vật kia!” Tên chiến sĩ Vĩnh Trường lại lần nữa ra lệnh, từng đợt tấn công ập về phía Nguyên Chiến.
“Bảo vệ A Chiến!” A Cổ Đạt rống lên, cùng các tộc nhân khác giơ khiên chắn trước người Nguyên Chiến.
Mà Doanh Thạch phía sau thì tiếp nhận vị trí chỉ huy tấn công tầm xa, trước tiên sử dụng số vũ khí mà bọn họ mang theo, cực lực phóng giáo và hỏa tiễn.
Nhưng tên chiến sĩ Vĩnh Trường điều khiển băng lại xông tới, khá là lợi hại, hắn tạo ra một bức tường băng ngăn hết mọi đòn tấn công, mắt thấy bọn chúng đã sắp tới gần các chiến sĩ Đa Nạp.
Đột nhiên! Vùng đất ở sân thi đấu mọc lên một cái cây nhỏ —— Nguyên Chiến đã sớm chuẩn bị, trước khi vào sân, hắn chia hạt giống cho các chiến sĩ đáng tin, để bọn họ vừa vào sân liền lặng lẽ rải hạt giống khắp nơi. Bây giờ đã phát huy tác dụng, cả sân đấu cơ hồ như mọc đầy loại cây con đó.
Đám chiến sĩ vừa hô to vừa dồn dập lao tới gặp xui xẻo lớn, bọn họ thấy mấy cây con đó yếu ớt đáng thương, còn không to lên mà chỉ duy trì một hình dạng cây con, liền không thèm cảnh giác mà giẫm lên.
“Không thể để đám cây đó lớn!” Có người hô to.
Có vài chiến sĩ còn cười lạnh, vẻ mặt đầy khinh thường và châm chọc, ra sức nghiền những cây non đó!
Nhưng…
“Ình!” Đám chiến sĩ xông pha đằng trước ngã lộn cổ vào trong hố, cho dù có phản ứng nhanh thì cũng vì không co chân kịp mà phải chịu cảnh còn thảm hại hơn nữa – trực tiếp gãy chân!
Nguyên Chiến thấy thời cơ đã chín muồi, vung thanh giáo: “Tất cả xông lên! Giết ——!”
Chiến sĩ Đa Nạp hợp thể với gấu xông ra ngoài đầu tiên.
Quần chúng trên khán đài còn đang mong đám chiến sĩ phe Nguyên Chiến lao ra cũng sẽ rơi vào bẫy rập, nhưng không, nơi bọn họ đặt chân đều vô cùng kiên cố, chỗ vốn là cái hố to cũng lập tức được lấp đầy, chẳng qua bên trên còn một cái cây nhỏ, cảm giác cứ như cái cây đó có thể khiến mặt đất sụp đổ, rồi lại có thể tập trung đất đá lại.
Xà Đảm cau mày, đây là loại thực vật gì?
Đáng thương thay cho đám chiến sĩ bị rơi vào hố, còn chưa kịp bò ra thì đã bị chiến sĩ Đa Nạp xông tới dùng cái chuỳ đá to đùng nện vào đầu, có vài người còn bị áo giáp dây leo va chạm mạnh tới nổi hôn mê bất tỉnh.
Các chiến sĩ Đa Nạp xông lên, phía sau là những chiến sĩ khác, họ giơ cao đủ loại vũ khí xử lý hết đám cá lọt lưới ở trong hố.
Doanh Thạch chơi xấu, y thấy có tên chống tay lên thành hố muốn bò ra, liền phun một ngụm nước bọt có chất độc ăn mòn, liền nghe thấy đối phương kêu thảm thiết, sau đó té lộn cổ vào hố trở lại, còn y thì chạy tới thọt cho tên đó một giáo trọng thương.
Chiến sĩ Đa Nạp ỷ vào thể trọng của mình, cố ý nhảy qua nhảy lại trên mặt đất, chấn cho mặt đất càng thêm mềm xốp, khiến số hố sụp xuống càng lúc càng nhiều —— nhưng việc hố đất mở rộng thật sự là do các chiến sĩ Đa Nạp tạo ra sao? Suỵt, không nói đâu.
Không phải không có chiến sĩ chạy thoát, nhưng so với người té trong hố chỉ là con số cực ít, tỷ như tên chiến sĩ điều khiển băng kia, hắn và vài tên chiến sĩ thoát được vừa chạy về trận doanh bên mình vừa quay đầu tấn công.
Nhưng có các chiến sĩ Đa Nạp da dày thịt thô chắn phía trước, cộng thêm áo giáp dây leo đặc chế và khiên chắn, mũi tên băng và lưỡi dao gió của bọn hắn bắn qua đều ghim hết lên dây leo.
Một nửa chiến sĩ không nhào qua đây rất may mắn sao? Đương nhiên là không! Nguyên Chiến sao có thể buông tha cho họ, những người này đứng yên một chỗ thì càng tiện, cây non vừa mọc ra, mặt đất dưới chân những người này liền sụp đổ, toàn bộ đều rơi vào trong hố.
Đám chiến sĩ đó yếu nhớt ư? Đương nhiên là không, nhưng bọn hắn hoàn toàn không biết kẻ địch lại có tuyệt chiêu này nên không một ai đề phòng cả. Rõ ràng trong đám người đó không có chiến sĩ khống chế đất! Làm sao bọn hắn ngờ được một chiến sĩ điều khiển thực vật lại có thể tạo ra thứ cạm bẫy như thế này?
Trên khán đài nhao nhao bàn tán!
Người của các thành đều đứng bật dậy, quốc vương Ngô Thượng của thành Hắc Thổ và tư tế thần điện cũng đứng lên.
Hai mắt Xà Đảm lóe lên một tia sáng kỳ dị, hắn nói: “Dị năng điều khiển thực vật cấp hai lợi hại như vậy sao?”
Quốc vương Ngô Thượng cũng đang hỏi tư tế thần điện ngồi cạnh mình: “Cây non kia rốt cuộc là loại thực vật gì, sao có thể khiến mặt đất bên dưới biến thành bẫy rập?”
Vẻ mặt của tư tế thần điện vô cùng nghiêm túc: “Ta chưa bao giờ gặp qua loại thực vật đó, nhưng thế giới này có rất nhiều loài thực vật kỳ quái, có vài tộc cây Trường Sinh có khả năng đào hang động bẩm sinh, còn có thể chui vào mặt đất.”
Người Cửu Nguyên và các bộ lạc cùng phe đang căng thẳng lúc này cao giọng hoan hô.
Nghiêm Mặc cũng nhịn không được nở nụ cười, cỏ bồng non có thể đào hang dưới đất sao? Năng lực điều khiển thực vật có thể khiến nhiều thực vật sinh trưởng cùng lúc như vậy sao? Đương nhiên là không!
Nhưng một chiến sĩ có năng lực điều khiển thực vật cấp hai, cộng thêm năng lực khống chế đất cấp tám, thì hết thảy đều có khả năng! Ha ha!
Biện pháp gian lận này là kết quả mà Nguyên Chiến và hắn cùng nhau nghiên cứu ra.
Đầu tiên, trước một ngày bọn họ lo chuẩn bị hạt giống, cam đoan chúng nó đều có thể nảy mầm khi sử dụng trên sân đấu, nhưng đồng thời khống chế nhiều hạt giống như vậy chui vào đất không phải chuyện mà chiến sĩ cấp hai có thể làm được.
Vì thế, Nguyên Chiến bắt đầu gian lận, sử dụng năng lực khống chế đất để mặt đất chủ động nuốt lấy những hạt giống sắp nảy mầm đó, thậm chí còn vì để hạt giống dễ nảy mầm, hắn còn khiến mặt đất lạnh cứng như băng trở nên mềm xốp.
Sau đó, vấn đề khó khăn đó là làm nhiều hạt giống đồng thời nảy mầm, nếu thật sự là chiến sĩ điều khiển thực vật cấp hai, cách xa như vậy, muốn khiến nhiều hạt giống đồng thời nảy mầm quả thật có lẽ sẽ không làm được, nhưng những hạt giống này đều đã được xử lý, mà mặt đất ở sân thi đấu vốn đã được chất dinh dưỡng đặc biệt có từ máu tươi và thịt nát thấm sâu suốt nhiều năm, cộng thêm tinh thần lực mạnh mẽ vượt trên cấp hai của Nguyên Chiến, nên hắn có thể điều khiển được thực vật cách xa mình một cách dễ dàng.
Nhưng, nhiều hạt giống đồng thời nảy mầm, nếu muốn nó cùng lúc trưởng thành thì lại không có khả năng. Cơ mà, Nguyên Chiến cũng chỉ cần một thứ để che giấu mà thôi, tất cả mọi người đều cho rằng hắn là chiến sĩ điều khiển thực vật, khi nhìn thấy mặt đất xuất hiện nhiều cây con, cho dù bẫy rập trên đất bỗng dưng xuất hiện một cách bất hợp lý, thì bọn họ cũng chỉ sẽ cho rằng đây là năng lực trời sinh của loại thực vật này, tựa như khả năng ăn mòn da thịt của Nước Bọt Lôi Thần mà hắn đã sử dụng trong hai cuộc tỷ thí trước đó.
Nguyên Chiến làm xong liền lui ra sau các chiến sĩ Đa Nạp, cuộc thi lần này hắn không định chơi quá nổi, nên chỉ hỗ trợ tấn công và chỉ huy, thuận tiện bẫy người.
Bẫy như thế nào? Làm một chiến sĩ điều khiển thực vật cấp hai vừa mới hao phí một lượng năng lượng lớn, bây giờ hắn phải tạm thời không còn sức lực, nên không thể sử dụng thực vật trên diện tích lớn để chiến đấu được, thế là hắn đi theo Doanh Thạch, phụ trách bắn lén thuốc độc có thuộc tính ăn mòn mà Nghiêm Mặc cho hắn.
Đám thuốc độc này được luyện chế dựa theo phương pháp mới do Chú Vu truyền thụ lại, nên lúc bình thường mang trên người rất an toàn, khi cần dùng thì sử dụng tinh thần lực kích phát độc tính của nó.
Chiến sĩ của các bộ lạc lẻ tẻ lúc ban đầu có phần thắng rất lớn, nhưng về sau, khi chiến sĩ của các thành kịp phản ứng lại, mới lập tức ngăn chặn tình thế suy tàn này.
Tên chiến sĩ điều khiển băng kia quả nhiên rất lợi hại, hắn có thể đông lạnh thân thể của một người, sau đó hắn học được cách tiết kiệm năng lượng, chỉ đóng băng chân của người khác, rồi dùng mũi tên băng bắn chết họ.
Chiến sĩ của các bộ lạc lẻ hạ thủ khá lưu tình, ít ra thì chừa cho người ta một cái mạng, nhưng đám chiến sĩ của các thành lại ra tay ngoan độc, đối với bọn họ mà nói, những người ở phe kia là sự uy hiếp của các tòa Hạ Thành phụ thuộc, vì từng có vài tòa Hạ Thành bị một bộ lạc tiêu diệt rồi thay thế.
Các chiến sĩ bộ lạc thấy vậy, tính hung tàn cũng bị ép ra, bọn họ không giết người không phải vì không dám, mà là không muốn quá mức đắc tội với các thành, nhưng đám chiến sĩ của các thành lại làm vậy với họ, thì sao họ còn có thể nương tay?
Cuộc chiến càng về sau, mọi người càng xuống tay ngoan độc, vì không cho đối phương có cơ hội và sức để phản kích, biện pháp duy nhất chỉ có thể ‘giết được thì giết’.
Trong sân thi đấu, người ngã xuống vì đủ loại nguyên nhân càng lúc càng nhiều.
Trên khán đài, quần chúng đã bắt đầu đếm số lượng người: “Hai mươi bảy người, hai mươi sáu người… Còn có hai mươi ba người thôi!”
Chỉ cần còn lại hai mươi người, trận đấu này sẽ kết thúc.
Tử Chân mang vẻ mặt phức tạp nhìn sân thi đấu bên dưới, hắn là người duy nhất chủ động rời khỏi cuộc thi, thành Hắc Thổ có một vị quý tộc mang họ Ngô Thượng đến ngỏ ý chào mời hắn, hắn cảm thấy cái giá người nọ đưa ra không tồi, sau khi thương lượng với trưởng lão Hạo xong liền nhận lời vị quý tộc kia.
Nhìn từ bên ngoài, hắn suy nghĩ vì bộ lạc, về sau có vị quý tộc này che chở, có lẽ bộ lạc Duy Sắt sẽ không thường xuyên tấn công bọn họ nữa, con cháu của bộ lạc cũng sẽ có nhiều cơ hội tiến vào trại huấn luyện của thành Hắc Thổ hơn, đặc sản của bọn họ cũng có thể trực tiếp giao dịch cho các quý tộc mà không sợ bị kẻ khác bóc lột ở giữa.
Nhưng trong lòng Tử Chân tự biết rõ, hắn chỉ do sợ mà thôi. Chỉ mới cuộc tuyển chọn đầu mà đã nguy hiểm như vậy, nếu không nhờ có vị chiến sĩ Cửu Nguyên luôn cố ý vô tình lo cho hắn kia, thì chắc hắn đã chết trong cuộc chiến đó. Mà ở trận chiến thứ hai, mức nguy hiểm hiển nhiên cao hơn trận đầu, hắn không nghĩ mình có thể qua được, đến lúc đó tham gia nói không chừng sẽ rơi vào tình trạng không chết thì cũng bị trọng thương, một khi đã vậy, còn không bằng chủ động rời khỏi.
Nhưng bây giờ… tình thế trong sân có vẻ như không nghiêng về một bên. Thậm chí chiến sĩ của các bộ lạc lẻ còn chiếm được thế thượng phong?
Đúng lúc này, người ở hai phe đột nhiên xuất hiện vấn đề.
Chiến sĩ của các tòa Hạ Thành phụ thuộc cùng đánh úp về phía chiến sĩ của tòa thành phụ thuộc khác.
Mà trong số chiến sĩ của các bộ lạc lẻ có vài tên hợp cùng tên chiến sĩ Vĩnh Trường điều khiển băng kia đánh lén Nguyên Chiến!
“Bộ lạc Duy Sắt!” Trưởng lão Hạo hô to.
Đám người Đinh Phi cũng sốt ruột theo, đó rõ ràng là đánh lén, tốc độ lại nhanh như vậy, phía sau có phản đồ đánh lén, phía trước có chiến sĩ điều khiển băng cấp cao tấn công, Nguyên Chiến phải làm sao để không bại lộ thực lực của mình mà vẫn bảo vệ được mình đây?
Nguyên Chiến không sợ người của bộ lạc Duy Sắt và đám chiến sĩ thần huyết đánh lén phía sau, bởi vì năng lực thần huyết của mấy người kia không cao, nhưng tên chiến sĩ điều khiển băng phía trước lại mang đến cho hắn một phiền toái lớn.
A Cổ Đạt thấy có người chọc thủng hàng phòng thủ của mình, tức giận rống to, nhưng bọn hắn cũng bị vài tên chiến sĩ giỏi đánh cận chiến cuốn lấy, tạm thời không thể lo cho người khác.
Vĩnh Trường cố ý tạo ra cục diện như vậy, hắn xem sự thất bại ban đầu là một điều vô cùng nhục nhã, thậm chí còn không màng đến kế sách đã thương lượng với thành Hắc Thổ lúc đầu, không đánh úp các chiến sĩ của các tòa Hạ Thành phụ thuộc khác, mà đổi lại, hợp tác cùng người của bộ lạc Duy Sắt tập kích tên chiến sĩ điều khiển thực vật kia.
Nơi này không có ai biết, ngay cả người thành Hắc Thổ và thành La Khước nguyện trung thành với nó cũng không biết, kỳ thật hắn xuất thân từ bộ lạc Duy Sắt, nhưng vì khi còn bé đã thức tỉnh năng lực thiên phú, tư tế bộ lạc sợ hắn gặp chuyện không may, đồng thời vì để bồi dưỡng hắn, nên lợi dụng một phần nhân tình mà lặng lẽ đưa hắn đến thành La Khước, sau được thần điện thành La Khước nhìn trúng, đưa hắn đi huấn luyện đến tận bây giờ.
Mí mắt Vĩnh Trường bỗng nhiên giật nhẹ, ngay vừa rồi hình như hắn thấy chiến sĩ điều khiển thực vật kia biến mất một chốc, chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, đòn tấn công của hắn đã hụt, băng không chạm vào người đối phương, mà đánh trúng một tên chiến sĩ ở đầu bên kia đang nhào tới đánh lén Nguyên Chiến!
Chuyện gì vừa xảy ra?
Vĩnh Trường bất chấp mối hoài nghi, mũi tên băng và khí lạnh đóng băng liên tiếp ập về phía Nguyên Chiến. Hai tên chiến sĩ Duy Sắt còn sống cũng bày ra năng lực giống hệt. Bọn hắn muốn khiến Nguyên Chiến bị đông lạnh!
Đa phần người trên khán đài đều cho rằng Nguyên Chiến chết chắc rồi!
Nhưng chỉ trong một cái nháy mắt, Nguyên Chiến gầm lên giận dữ, nhảy lên thật cao, bắt lấy tên chiến sĩ Duy Sắt đánh lén mình phía sau quăng về phía Vĩnh Trường.
Mọi người đều không ngờ chiến sĩ điều khiển thực vật kia lại có sức lớn như vậy, nhất thời cả đám đều mở to mắt nhìn.
Nhưng cảnh tượng càng vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ lại xảy ra, Nguyên Chiến vừa quẳng một tên chiến sĩ Duy Sắt xong lại bắt lấy tên còn lại, chân hắn đã bị đóng băng, nhưng điều đó hoàn toàn không ngăn được hai tay hắn, hắn cầm lấy đầu tên chiến sĩ kia vặn đứt, máu tươi ấm nóng phun đầy mặt hắn!
“Hay lắm!” Quốc vương Ngô Thượng vậy mà lại lớn tiếng khen ngợi.
Ngô Thượng Thước hối hận vì mình không ra cái giá cao để chào mời người Cửu Nguyên, nhưng bây giờ vẫn còn kịp.
Đáp Đáp kích động tới mức tru dài, gã cũng muốn xuống đó đánh nhau!
“Ô ——!” Tiếng kèn báo ngừng chiến vang lên, các chiến sĩ cấp cao của thành Hắc Thổ nhảy xuống khỏi khán đài từ bốn phía, tách các chiến sĩ đang giết nhau tới đỏ mắt ra.
Vĩnh Trường đỡ được tộc nhân đã không có hơi thở, lại nhìn cái đầu bị ném tới chỗ mình, tức giận đến mức ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Nhưng hắn không thể tấn công Nguyên Chiến nữa.
Tiếng hoan hô rung trời truyền đến từ trên khán đài, cuộc tuyển chọn thứ hai đã kết thúc.
Sau khi kết thúc, rất nhiều người xôn xao thảo luận về hai mươi chiến sĩ còn lại, khi có người nhắc đến Nguyên Chiến, rất nhiều người đều cảm thán: “Chiến sĩ điều khiển thực vật kia có sức lớn thật đấy.”
“Nhìn vóc người không kém gì chiến sĩ Đa Nạp của hắn, tôi nghĩ năng lực thần huyết của hắn không cao, nhưng cấp bậc vũ lực thì chắc là cao lắm?”
Lời này cũng nhanh chóng được người thành Hắc Thổ đồng tình.
Không nói đến nội dung bàn tán của mấy người thành Hắc Thổ, sau trận đấu này, không chỉ Ngô Thượng Thước đưa ra lời mời chào chính thức với mấy người Nguyên Chiến, mà ngay cả Ngô Thượng Cao cùng tham gia cuộc tuyển chọn cũng tới tìm riêng Nguyên Chiến để nói chuyện, tỏ vẻ rằng mình rất tán thưởng, và cũng nói rõ rằng mình sẵn lòng đi tìm phép huấn luyện dành cho năng lực điều khiển thực vật vì Nguyên Chiến.
Mà khi Nguyên Chiến mượn danh nghĩa mệt mỏi vì chiến đấu để trốn trong lán cho tư tế đại nhân của mình mát xa toàn thân và châm cứu, thì Xà Đảm dẫn theo tâm phúc, tránh đi tai mắt của người khác rồi tiến vào sân thi đấu.
“Tìm! Dù là xốc cả sân đấu lên cũng phải tìm cho ra cái cây non kia. Nhiều như vậy, tôi không tin một cây cũng không còn sót.”