Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Chuẩn bị nghênh chiến!”
Sau khi mật đàm, bộ lạc Hắc Thủy và tộc Đa Nạp không đi cùng nhau, bọn họ chọn ra các chiến sĩ cùng tới Thổ Thành trước. Ba nhóm hẹn gặp ở Thổ Thành.
Người Đại Áo rất cảm kích đám người Nghiêm Mặc, tiễn bọn họ đến tận cửa thành.
Tử Minh vài lần muốn mở miệng hỏi mục đích tiếp theo của họ, nhưng có Tư Tế thành Hắc Thổ Đại ở đây, cậu sợ hỏi ra sẽ gây bất lợi cho người Cửu Nguyên, nên chỉ có thể giấu trong lòng.
Không biết bao nhiêu lần cậu đã nhìn lén Đinh Ninh, theo lý, một người khiến cậu thường xuyên lo lắng rời đi hẳn chỉ có lợi cho cậu, nhưng không biết tại sao, cậu lại phát hiện khi mình tưởng tượng đến ngày sau không được gặp người này nữa, liền khổ sở đến mức tim muốn nát.
Tử Minh ôm ngực, cậu không biết mình bị làm sao. Cậu muốn được nhìn người kia, muốn được đến gần người kia, nhưng cậu lại sợ, mà chính cậu cũng không biết mình đang sợ cái gì.
“Tử Minh, đừng nhìn nữa, bọn họ đã đi xa rồi. Lần này đã làm phiền Mặc vu đại nhân và Nguyên Chiến đại nhân rồi, ba chiến sĩ của chúng ta đều được quý tộc Ngô Thượng nhìn trúng, cuộc sống vào mùa đông về sau của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều.” Trưởng lão Hạo rất vui mừng: “Tử Minh?”
“A, dạ.” Tử Minh lưu luyến mỗi một bước đi khi trở về bên cạnh trưởng lão Hạo, thấp giọng hỏi: “Trưởng lão, Cửu Nguyên thật sự nằm ở hạ du sông Hắc Thủy sao?”
“Ha hả, cậu nói xem?”
“Vậy ông có biết Cửu Nguyên ở đâu không?”
“Sao? Cậu rất tò mò về Cửu Nguyên?”
“Tôi, tôi muốn đi xem.”
“Cửu Nguyên à, ta cũng không biết nằm ở đâu, khi đi Mặc vu không có nói… Tử Minh?!”
Tử Minh khóc tới mức lệ ướt hai má mà lại không biết.
…
Chờ khi ra khỏi thành Hắc Thổ, Đinh Phi vừa tròng dây kéo xe trượt tuyết vào thú mỏ dài, vừa hoài nghi hỏi: “Đại nhân, chúng ta cứ như vậy mà ra ngoài được?”
Nghiêm Mặc chỉ huy Đáp Đáp đưa cậu thiếu niên đã hôn mê lên xe trượt tuyết, rồi dùng da thú bao cậu kỹ lưỡng: “Vậy chứ anh muốn thế nào? Đánh ra hả?”
Đinh Phi ngây ngốc gật đầu.
Chú Vu đập cái đầu dưa của Đinh Phi một cái, mắng: “Ngu xuẩn! Có ta ở đây, bọn nó dù muốn giữ người lại thì cũng không dám động thủ ngay trong thành.”
“Ồ!” Đinh Phi làm ra vẻ hiểu nhưng kỳ thật cũng giống tư tế đại nhân của mình, không hiểu lắm phân lượng của Chú Vu trong mắt mấy người này.
“Ra thì ra, nhưng tất cả mọi người không được lơi lỏng, chỉ sợ đi chưa được bao lâu sẽ có người ngăn chúng ta lại.” Nghiêm Mặc quay đầu hỏi Cửu Phong đậu trên vai mình: “Thổ Thành nằm ở hướng nào?”
“Kiệt! Ta dẫn cậu đi!” Cửu Phong nói xong liền định biến lớn quắp Nghiêm Mặc lên.
“Từ từ.” Nghiêm Mặc vội vàng gọi nó: “Chúng ta không thể cứ vậy mà chạy đến Thổ Thành, nếu không tao thả Cốt Điểu ra là được rồi.”
Cửu Phong vừa ra khỏi thành liền nhớ tới đám tiểu đệ nó mới thu, đã giục Nghiêm Mặc rất nhiều lần, lần này nghe Nghiêm Mặc nói lại phải chờ, ngài chim liền tức giận, bay lên giật tóc Nghiêm Mặc, nhổ đứt hai ba cọng tóc bạc.
“Ui.” Kỳ thật nó không nặng tay lắm, nhưng cũng làm Nghiêm Mặc hơi nhói lên.
“Con chim béo chết tiệt này!” Nguyên Chiến đang buộc xe trượt tuyết lập tức vung tay phóng một cái gai đất về phía Cửu Phong.
“Kiệt!” Cửu Phong ức muốn chết, nó căn bản không có mạnh tay mà, hơn nữa trước kia nó cũng thường xuyên chơi với Mặc như vậy, mà quái hai chân lớn có tức giận đâu.
“A Chiến!” Nghiêm Mặc ngăn Nguyên Chiến, lại kêu Cửu Phong: “Mày cũng đừng quậy nữa, nằm trong lòng tao là được rồi.”
Cửu Phong oan ức kêu to, cụng đầu vào ngực Nghiêm Mặc, cặp móng vuốt nhỏ vạch áo hắn ra chui vào trong.
Nguyên Chiến thấy con chim béo chết tiệt này kề sát Nghiêm Mặc như vậy lại càng muốn đập nó.
Nghiêm Mặc đành giữ chặt tay hắn, rồi giải thích với Cửu Phong đang thò đầu ra: “Mày cũng biết A Chiến cần đến Thổ Thành một chuyến, ban đầu tư tế Thổ Thành không tới, bọn tao còn có thể mượn cớ tham gia cuộc tuyển chọn mà quang minh chính đại tiến vào Thổ Thành. Nhưng bây giờ tư tế Thổ Thành đã tới, còn nhận ra thực lực của A Chiến, kỳ thật như vậy cũng không tệ, vì có thể lợi dụng lời mời của đối phương để trực tiếp tiến vào thần điện Thổ Thành, ngay cả mấy cuộc thi đấu cũng được miễn, nhưng… bây giờ xảy ra một vấn đề.”
Chú Vu chỉ tay vào mũi mình, đắc ý nói: “Ta.”
Nghiêm Mặc bất đắc dĩ: “Đúng vậy, tư tế Thổ Thành đã nhận ra ngài, dưới tình huống như vậy, dù A Chiến tiếp tục tham gia cuộc tuyển chọn, hay nhận lời mời của tư tế Thổ Thành, thì cũng không hợp tình hợp lý.”
Chú Vu gật đầu: “Không sai, Nguyên Chiến là chiến sĩ bảo hộ của bây, có ta ở đây, sao có thể để hắn đến Thổ Thành.”
Đinh Ninh, Đinh Phi, Đáp Đáp và Băng chậm tay lại, bọn họ biết Nghiêm Mặc chẳng những đang giải thích cho Cửu Phong nghe, mà còn đang giải thích cho bọn hắn nghe.
“Nên chúng ta muốn đến Thổ Thành, nhưng lại không thể chủ động đi, vậy cũng chỉ còn một cách.” Nghiêm Mặc hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: “Chẳng phải lão Vu Nhãn nói Đại Tư Tế Thổ Thành đang trên đường đến đây sao? Vì tránh gây bất hòa với bọn họ, chúng ta tuyệt đối không thể cưỡi Cốt Điểu, như vậy chúng ta mới có thể chạm mặt bọn họ trên đường đi, còn phải làm bộ như mình không đi về phía Thổ Thành.”
“Kiệt? Sau đó thì sao?” Bạn nhỏ Cửu Phong rất đơn thuần nên cảm thấy nhân loại thật là phức tạp.
“Sau đó chúng ta sẽ tìm thời cơ tốt để A Chiến đơn độc hành động, nếu tư tế Thổ Thành thèm khát A Chiến, bọn họ nhất định sẽ phát hiện ra chúng ta, rồi đi theo chúng ta xem xem có cơ hội ra tay hay không, mà chúng ta sẽ cho bọn họ cơ hội này, để bọn họ chủ động đưa A Chiến đi.”
Nguyên Chiến nhíu mày, Nghiêm Mặc đã sớm nói cho hắn nghe, nhưng tưởng tượng đến việc rất có thể phải tách khỏi Mặc nhiều ngày, hắn liền vồ cùng khó chịu.
“Lại sau đó chúng ta phát hiện ra A Chiến mất tích, liền có lý do dẫn người tiến vào Thổ Thành, khi đó chẳng những có thể nhân lúc loạn cứu tiểu đệ của mày, mà A Chiến cũng có thể nhân lúc loạn làm một số chuyện. Như vậy, cuối cùng dù Thổ Thành phát hiện ra chúng ta trộm mất bảo vật của bọn họ thì chúng ta cũng có lý do nói đây là phần bồi thường mà bọn họ phải trả vì đã bắt người của mình, như vậy chúng ta sẽ không phải là ăn trộm, không phải là ăn cướp, mà là khổ chủ nhận bồi thường của mình, mà các Thượng Thành khác cũng sẽ không có lý do tìm chúng ta gây sự. Tất cả mọi người đã hiểu chưa?”
“Kiệt!” Cửu Phong cuối cùng cũng hiểu.
Đinh Ninh, Đinh Phi nhìn hắn đầy sùng bái.
Băng gật gật đầu, không hổ là tư tế đại nhân của bọn họ, suy nghĩ rất chu toàn.
Đáp Đáp gãi gãi mặt, gã hiểu rồi, hóa ra làm ăn cướp cũng phải làm một tên cướp có lý lẽ.
Chú Vu lại lắc đầu, cho rằng chuyện này căn bản không cần thiết, muốn cái gì thì trực tiếp đi cướp là được. Dù không có lý thì cũng có làm sao, chẳng phải đến bây giờ ông vẫn sống rất tốt à? Thực lực mạnh mới là lý lẽ cao nhất.
Nghiêm Mặc bị sách hướng dẫn ép cho không thể không tìm đủ mọi cách để đứng trên đỉnh cao của đạo đức: “Được rồi, Cửu Phong, sư phụ, bây giờ ai có thể nói cho con biết Thổ Thành nằm ở hướng nào không? Chúng ta chọn một hướng hơi chếch với nó mà đi, không thể chếch quá, mắc công đám Đại Tư Tế không gặp được chúng ta.”
Nhưng Đại Tư Tế Thổ Thành không phải người khách đầu tiên của bọn họ, lúc bọn họ cưỡi xe trượt tuyết rời khỏi thành Hắc Thổ chừng nửa ngày đường, thì bị một đám chiến sĩ cưỡi chiến thú đuổi theo.
Người đầu tiên phát hiện là Băng phụ trách quan sát, thị lực của hắn rất đặc biệt, dù là giữa trời tuyết rơi, khắp nơi chỉ một màu trắng xóa, cũng không chút ảnh hưởng đến thị lực của hắn, chỉ là khi mặt trời mọc, hắn không thể nhìn thẳng vào mặt trời.
“Mặc đại, có người đuổi tới, nhìn áo giáp da và chiến thú của bọn hắn hẳn là chiến sĩ thành Hắc Thổ, tốc độ rất nhanh.”
“Chuẩn bị nghênh chiến!” Nguyên Chiến giơ tay, ba chiếc xe trượt tuyết chậm rãi dừng lại: “Băng phụ trách cảnh giới, Đinh Ninh Đinh Phi bảo hộ tư tế và tổ vu, Đáp Đáp phụ trách đánh lén.”
Đáp Đáp ngao một tiếng, thân thể hóa thành hình thú trong nháy mắt, điều khiến người ta kinh sợ là lông gã vốn dĩ màu đen nay lại chuyển thành màu trắng, khi chui vào tuyết căn bản không phân biệt được gã nấp chỗ nào.
Nghiêm Mặc kiêu ngạo cười, đây là năng lực mới của hình thú mà hắn giúp Đáp Đáp khai phá ra, có thể làm lông thay đổi màu sắc tùy theo môi trường. Đương nhiên, năng lực này cũng không phải tự dưng xuất hiện, Đáp Đáp vốn đã có chút năng lực này rồi, chỉ là thể hiện không quá rõ mà thôi, khi được hắn dẫn đường mới có hiệu quả như hiện tại. Có điều, không biết năng lực đổi màu lông này di truyền từ loài nào, Nghiêm Mặc đoán, rất có khả năng là loài cá.
“Mọi người cẩn thận, chúng tới đây để cướp người, nhưng không phải cướp thủ lĩnh, mà là cướp thành viên mới của chúng ta, tôi nghĩ đám chiến sĩ này chắc sẽ sử dụng hình thức ‘tiên lễ hậu binh’ với chúng ta, mọi người đừng ra tay trước.”
Nghiêm Mặc lại thay đổi suy đoán, gần năm mươi chiến sĩ dưới sự dẫn đầu của quốc vương Ngô Thượng, chạy đến khu vực phụ cận người Cửu Nguyên.
Lúc này Băng lại nhắc nhở: “Phía sau còn có một nhóm người nữa đi theo, cách không xa.”
“Chư vị, xin đừng động thủ, ta là thành chủ thành Hắc Thổ, đuổi tới đây là vì muốn giao dịch với chư vị.” Giọng của quốc vương Ngô Thượng truyền tới.
Nghiêm Mặc có chút kinh ngạc, hắn đoán ra có người đuổi theo, nhưng không đoán ra quốc vương lại đích thân đến, xem ra thân thế của cậu thiếu niên kia phức tạp hơn hắn nghĩ một chút. Nghĩ nghĩ, hắn leo lên xe trượt tuyết của Đinh Ninh và Đinh Phi, đánh thức cậu thiếu niên đã uống thuốc ngủ.
Cậu thiếu niên mở mắt ra định nói chuyện thì Nghiêm Mặc giơ một ngón tay lên môi: “Suỵt, cậu cứ yên lặng nằm nghe, đừng nói gì cả.”
Cậu thiếu niên không hiểu tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Nguyên Chiến ra hiệu cho Băng buông cung tên.
Nhưng bên kia lại không dám buông khiên chắn.
Hai bên dần tới gần, Nguyên Chiến xuống khỏi xe trượt tuyết, bàn chân to trần trụi cố tình giẫm sâu vào trong tuyết, nhẹ nhàng vạch một cái trên vùng đất lạnh dưới mặt tuyết. Chú Vu đã nhắc, chiến sĩ đại địa tốt nhất là nên có một bộ phận tiếp xúc trực tiếp với mặt đất.
“Ầm!” Một tiếng vang trầm đục vang lên.
Mặt đất rạn nứt, đột nhiên xuất hiện một cái khe rộng chừng một mét, cái khe đang không ngừng dài ra.
Chiến sĩ thành Hắc Thổ hoảng sợ, nhao nhao kéo chiến thú thắng gấp.
Nguyên Chiến làm như vậy không chỉ là uy hiếp, mà quan trọng nhất là không muốn để chúng đến gần, đám chiến sĩ đó có thể biến thành đá, một khi để chúng đến gần, thì cung tên, lửa, đao đều không là gì với chúng, dù là dùng đất chôn chúng cũng khó chết, nhưng năng lực của hắn vẫn chưa chính xác đến mức muốn khoảng đất nào sụp nó liền sụp mà không có chuẩn bị trước, vì không để đám người Nghiêm Mặc cũng bị chôn sống theo, hắn dứt khoát bóp chết cơ hội đánh cận chiến của chúng.
Cái khe quả nhiên đã dọa sợ đám chiến sĩ thành Hắc Thổ.
Quốc vương Ngô Thượng cười to ba tiếng, đi ra từ giữa các chiến sĩ: “Không hổ là chiến sĩ khống chế đất, lợi hại. Chúng ta đều mang huyết thống của Đại Địa Chi Thần, nhưng năng lực của cậu lại mạnh hơn huyết thống Ngô Thượng bọn ta nhiều.”
Nguyên Chiến mặt không cảm xúc: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt của quốc vương Ngô Thượng cứng lại, chắc là đã lâu lắm rồi gã chưa nói chuyện với bộ lạc dã nhân nào, nên không thích ứng được cách ăn nói thẳng như ruột ngựa của Nguyên Chiến.
“Nói đi, có chuyện gì mà anh không thể nói ở trong thành, nhất quyết phải đuổi ra tận đây?” Không phải Nguyên Chiến không thể uyển chuyển, mà là tâm tình hắn bây giờ không muốn thế.
Đám chiến sĩ đứng phía sau quốc vương Ngô Thượng rất phẫn nộ, nhưng quốc vương Ngô Thượng lặng lẽ phất tay, lần này gã đích thân ra đây là vì muốn giải quyết việc này mà không cần đến vũ lực.
“A Chiến, khoan đã, phía sau lại có người tới, hình như cũng là người thành Hắc Thổ.” Nghiêm Mặc cũng leo xuống xe trượt tuyết, chậm rãi đi đến cạnh Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến quen thói vươn tay kéo hắn vào trong lòng ủ ấm.
Nghiêm Mặc nhịn, mấy ngày nay người này quả thực một khắc không rời được mình, bệnh nặng lắm rồi! Chú Vu còn nói tình huống của hắn như vậy đã là rất bình thường, có thể xem như khắc chế khá tốt, nghe nói người từng bị dính lời nguyền này trước kia có thể nhốt người mình yêu nhất lại để không ai thấy được.
Quốc vương Ngô Thượng đứng bên kia khe nứt cũng nghe thấy lời Nghiêm Mặc, nghe nói có thêm một đám chiến sĩ thành Hắc Thổ nữa đuổi tới đây, tức đến mức siết chặt nắm tay, hành tung của gã đã bị lộ!
“Anh hai, em tới giúp anh!” Từ xa, giọng của Ngô Thượng Thước đã truyền đến.
Quốc vương Ngô Thượng cụp mắt, tên khốn kiếp này!
Không muốn chờ cái tên ngu xuẩn kia tới, quốc vương Ngô Thượng nói nhanh: “Chú Vu đại nhân, chư vị Cửu Nguyên, nghe nói các cậu mang một nô lệ ra từ trong thành, có thể người hầu không nói rõ ràng với các cậu, mẹ của tên nô lệ này đã từng được ta yêu thích, ta cũng từng đồng ý với cô ta sẽ chăm sóc tốt cho con trai cô ta, mai sau tìm được cơ hội thích hợp sẽ giúp nó thoát khỏi thân phận nô lệ, trong khoảng thời gian đó ta luôn thương nghị với thần điện, để nó vào thần điện làm thần thị, nhưng nó không thức tỉnh được năng lực gì, Đại Tư Tế không đồng ý, chờ khi ta thật khó khăn lắm mới thuyết phục được Đại Tư Tế, lại phát hiện nó đã bị Thước tặng cho các cậu làm nô lệ…”
Quốc vương Ngô Thượng mang vẻ mặt xin lỗi nói tiếp: “Tuy nó đi theo các cậu cũng là chuyện tốt, nhưng ta đã đồng ý với mẹ nó rằng sẽ chăm sóc tốt cho nó, thần điện cũng đã đồng ý để nó làm thần thị, nếu chư vị chịu giao nó cho ta, ta sẽ tặng chư vị mười nữ nô mỹ mạo hoặc mười nguyên tinh tệ cấp hai.”
Một thiếu niên nô lệ mà đổi mười nguyên tinh tệ cấp hai, cái giá này không phải là bất hợp lý bình thường nữa rồi, mà là cao đến thái quá.
Nghiêm Mặc quay đầu hỏi cậu thiếu niên nằm trên xe: “Cậu đã nghe rồi đó, cậu có muốn trở về cùng quốc vương cũ của mình không?”
Cậu thiếu niên vươn tay, được Đinh Ninh và Đinh Phi đỡ ngồi dậy, cậu lắc mạnh đầu với Nghiêm Mặc: “Không, con không quay về.” Cậu không phải thằng ngu, một nô lệ như cậu lấy giá trị từ đâu ra để quốc vương bệ hạ đích thân dẫn người tới giao dịch, lại còn giao dịch mười nguyên tinh tệ cấp hai.
Nghiêm Mặc quay đầu lại, cười xin lỗi với quốc vương Ngô Thượng: “Bệ hạ, anh nghe rồi đó, đứa nhỏ này không muốn trở về với anh, tôi nghĩ vụ giao dịch này bỏ đi, Cửu Nguyên chúng tôi chẳng thiếu chút nguyên tinh tệ ấy.”
Quốc vương Ngô Thượng thầm mắng một tiếng trong lòng, hối hận vô cùng.
Lúc trước vương hậu quá ghen tuông, chết sống không chịu để con của nữ nô kia ở trước mặt mình, gã đành phải chuyển nó ra khỏi vương cung, cho ở ngoài cung để vương hậu không gặp được, nào ngờ qua một thời gian dài, không biết trời xui đất khiến thế nào mà thành nô lệ của thằng Thước. Nhưng chỉ cần nó còn sống, gã cũng không suy nghĩ nhiều, để ở chỗ thằng em mình cũng sẽ không có ai hoài nghi.
Cái gã hối hận không phải vì gã không quản lý thằng nhóc nô lệ đó, mà là vì lúc trước gã chưa đủ nhẫn tâm, gã nên giống cha mình nhốt tế phẩm vào nhà lao bí mật của vương cung ngay từ khi chúng còn nhỏ, chờ đến thời điểm thì khôi phục thân phận cho chúng, đem chúng đi hiến tế là được.
Có lẽ dân chúng sẽ hoài nghi hai đứa trưởng nam trưởng nữ đó từ đâu ra, nhưng chỉ cần có huyết thống nhà Ngô Thượng mang đi làm tế phẩm, chỉ cần thần điện không có nghi vấn gì, chỉ cần cứ ba mươi năm hiến tế một lần thì đều có thể cử hành như bình thường, chỉ cần tường thành thành Hắc Thổ vẫn kiên cố như cũ, dân chúng sẽ không nghĩ quá nhiều, thậm chí bọn họ còn vui vẻ nhìn những đứa trẻ mang huyết thống Ngô Thượng bị đẩy vào ngọn lửa rồi cháy thành tro tàn.
Mà dùng con cái do nô lệ sinh ra làm tế phẩm đã là thứ nhận thức chung và lặng lẽ của nhà Ngô Thượng cùng thần điện, thần điện biết họ đang làm gì, cũng ngầm đồng ý cho họ làm. Bởi vì, ai mà chịu được việc con cái do chính mình sinh ra chỉ có thể sống đến ba mươi tuổi? Nếu tình cảm sâu đậm, vậy lại càng không nỡ.
Vì thế, hầu như mỗi một vị thành chủ mang huyết thống Ngô Thượng lên ngôi, điều đầu tiên làm là tìm vài nữ nô xinh đẹp, để họ sinh hạ trưởng nam trưởng nữ, sau đó nhốt chúng lại, không để bất luận kẻ nào tiếp xúc đến, vị thành chủ thân là cha đẻ cũng sẽ không liếc mắt chúng một cái, như vậy, khi tới thời điểm hiến tế, bọn họ sẽ không đau lòng hay khổ sở.
Bọn họ cũng không sợ chúng chết đi giữa đường, bởi vì huyết thống bị đưa đi làm tế phẩm của Ngô Thượng tựa hồ như thật sự được thần phù hộ, đến nay không có một đứa nào chết non, dù bị tra tấn như thế nào cũng có thể sống đến ngày bị mang đi hiến tế.
Gã đã quá mềm lòng. Quốc vương Ngô Thượng nghĩ, gã cho trưởng nam trưởng nữ của mình có cơ hội sống tự do, tuy bọn chúng vẫn là nô lệ, nhưng so với các tế phẩm lúc trước bị nuôi trong địa lao vĩnh viễn không có ánh mặt trời, ngay cả nói chuyện cũng không thể nói, thì bọn chúng đã đủ hạnh phúc rồi.
Trong đầu quốc vương Ngô Thượng nghĩ rất nhiều, nhưng tốc độ trả lời cũng không chậm: “Ông là Mặc vu đúng không? Ta từng nghe qua tên của ông, nghe nói đứa nhỏ này được ông cứu? Cảm tạ sự nhân từ của ông, đứa nhỏ này thật sự rất quan trọng đối với ta, nếu ông lo lắng cho cuộc sống của nó sau khi trở lại thành Hắc Thổ, vậy ta có thể cam đoan ngay ở đây, chờ khi nó trở về, nó sẽ lập tức thoát khỏi thân phận nô lệ, vào thần điện làm thần thị, đến lúc đó ta sẽ cho người chăm sóc nó thật tốt.”
Nghiêm Mặc lại quay đầu, hỏi cậu thiếu niên: “Cảm động không? Động tâm không? Hỏi cậu một lần cuối, có muốn trở về không? Nếu muốn, tôi không cần nguyên tinh tệ hay gì cả, ngay bây giờ cậu có thể đi cùng vị bệ hạ kia.”
Cậu thiếu niên cắn môi, lại lần nữa lắc đầu, thậm chí vẻ mặt còn kiên quyết hơn vừa rồi: “Không, Thước đại nhân đã giao con cho ngài, bây giờ con là người Cửu Nguyên, con không trở về thành Hắc Thổ.”
“Dù sau khi trở về cậu có thể trở thành một vương tử?”
“Hả?” Đinh Phi há to miệng, Đinh Ninh thì hết nhìn cậu thiếu niên rồi lại nhìn vị quốc vương Ngô Thượng kia, cảm giác như mình đã nhận ra cái gì rồi.
“Con của quốc vương Ngô Thượng là nô lệ? Còn bị người ta ngược đãi đến toàn thân đầy thương tích, thiếu chút nữa bị một tên người hầu đánh chết?” Đinh Phi quá là giật mình.
Chú Vu vỗ đầu cậu: “Nhóc, kiến thức bây ít quá đấy, trên đời này còn có nhiều chuyện tàn nhẫn hơn nữa, cha mẹ vừa sinh con ra trực tiếp ăn luôn cũng có.”
Quốc vương Ngô Thượng biến sắc. Là ai tiết lộ bí mật này?
Không, bí mật này ngoại trừ gã và vương hậu thì không có ai biết cả. Vậy làm sao lão vu kia biết được?
Đúng rồi, lão ta là vu, có thể nhận ra huyết mạch của tên thiếu niên đó cũng không kỳ lạ.
“Vương tử? Anh hai, em nghe không lầm đi? Tên nô lệ này là con anh á?” Rốt cuộc Ngô Thượng Thước cũng đã đuổi tới, vừa lúc nghe thấy mấy câu cuối.
Quốc vương Ngô Thượng căm tức nhìn Ngô Thượng Thước cố ý đuổi đến đây, lúc thấy Ngô Thượng Cao đi phía sau Ngô Thượng Thước, gã thật sự nổi giận: “Lão Tam! Sao cậu cũng tới đây?”
Ngô Thượng Cao lúng túng lại không biết nói làm sao: “Em nghe lão Tứ nói anh gặp nguy hiểm, liền dẫn người đi cùng nó.”
“Ha hả, anh ba, anh hẳn phải cảm ơn em, nếu em không dẫn anh theo cùng, chắc anh sẽ không nghe được cái bí mật lớn này đâu, thì ra quốc vương bệ hạ của chúng ta có hai đứa con… Không đúng, đứa con đầu lòng mang huyết thống Ngô Thượng kế thừa vị trí thành chủ chắc chắn là nam, đứa thứ hai chắc chắn là nữ, còn một đứa con gái nữa, ở đâu vậy?”
Ngô Thượng Thước đầu tiên là đắc ý, sau lại nhíu mày, cuối cùng như bừng tỉnh mà nói: “Đứa con trai ở chỗ em, anh ba, nói không chừng trong đám nữ nô của anh có một đứa là trưởng nữ của quốc vương bệ hạ chúng ta đấy.”
“Ngô Thượng Thước!” Quốc vương Ngô Thượng rống giận: “Chuyện này cậu đừng có nhúng tay vào, không biết gì thì có thể đi hỏi thần điện, bọn họ sẽ giải đáp cho cậu.”
Ngô Thượng Thước cũng rống lại: “Đừng có lấy thần điện ra dọa tôi, anh che giấu trưởng nam và trưởng nữ để làm gì?”
Ngô Thượng Cao lén kéo áo Ngô Thượng Thước, vẻ lúng túng và khổ sở đan chéo trên mặt, ngay cả anh cũng đã nhận ra, thì sao lão Tứ còn không nhận ra? Loại chuyện này sao có thể nói ra ngoài?
Tuy trưởng nam và trưởng nữ rất đáng thương, nhưng xưa nay đều như vậy, anh ta dù có đồng cảm hay thương xót thì cũng không có biện pháp nào.
Quốc vương Ngô Thượng thấy chuyện đã như vậy, cũng bất chấp tất cả: “Lại lần nữa cảm tạ sự nhân từ của chư vị, đúng thế, đứa nhỏ này chính là trưởng tử của ta, là đệ nhất vương tử của thành Hắc Thổ. Bởi vì mẹ nó là nô lệ, mà vương hậu của ta sinh lòng ghen ghét, cho nên ta mới giấu nó đến tận bây giờ. Các cậu có thể trả con lại cho ta không?”
Các chiến sĩ mà quốc vương Ngô Thượng dẫn đến đều giữ im lặng, bọn họ là tâm phúc của quốc vương, dù nghe thấy bí mật lớn như vậy nhưng trong lòng cũng chỉ kinh ngạc.
Mà người Ngô Thượng Thước mang đến thì khác, tiếng nghị luận vang lên xôn xao, trong những người này có không ít chiến sĩ được Ngô Thượng Thước mới chào sau cuộc tuyển chọn.
Quốc vương Ngô Thượng làm như không nghe thấy, đám người ngoài đó chỉ biết hưởng phúc của quý tộc Ngô Thượng thì làm sao biết được nổi khổ và hy sinh của thành chủ Ngô Thượng.
Sắc mặt cậu thiếu niên trắng bệch. Cậu đã sống ở thành Hắc Thổ bao lâu nay, làm sao không biết truyền thuyết của thành Hắc Thổ, cứ ba mươi năm lại hiến tế một lần, trưởng nam và trưởng nữ của quốc vương Ngô Thượng sẽ trở thành tế phẩm bị vùi trong lửa…
Quốc vương Ngô Thượng tránh né tầm mắt của Nghiêm Mặc, vươn tay ra với cậu thiếu niên: “Con trai, không nói cho con biết mọi chuyện đều là tư tâm của người làm cha như ta, ta chỉ muốn con được sống vui vẻ hơn một chút. Hiện giờ con đã biết thân thế của mình, vậy con cũng phải hiểu rõ trách nhiệm của mình, cách ngày hiến tế ba mươi năm còn mười năm nữa, ta có thể đồng ý với con, chờ khi con trở về, ta sẽ khôi phục thân phận của con một cách công khai, con sẽ là đệ nhất vương tử mà con dân của thành Hắc Thổ kính trọng nhất. Lại đây, con trai, dòng máu đang chảy trong thân thể con là huyết thống của Ngô Thượng ta, con thuộc về thành Hắc Thổ, ta không thể để bất cứ kẻ nào mang con đi.”
Cậu thiếu niên bắt đầu run rẩy, cậu không muốn trở về, cậu không muốn làm tế phẩm chết thảm, cậu, cậu là người Cửu Nguyên, cậu đã bị Thước đại nhân bán cho Cửu Nguyên.
Nghiêm Mặc nhận được ánh mắt cầu cứu của đứa nhỏ này, hỏi một lần cuối cùng: “Cậu có muốn trở về thành Hắc Thổ không?”
“Không!” Một nô lệ chịu mọi ngược đãi sao có thể sinh ra thứ tình cảm gắn bó, sự trung thành hay ý thức trách nhiệm đối với kẻ ngược đãi mình chứ? Mà chẳng có ai dạy cho nó những thứ ấy khi còn nhỏ cả.
“Rất tốt.” Nghiêm Mặc quay đầu lại, hướng mặt về phía đám người quốc vương Ngô Thượng: “Các người nghe thấy rồi đó, đứa nhỏ này không muốn trở về cùng các người, mà trước đó nó đã bị Thước đại nhân tặng cho tôi, như vậy trừ phi nó trả xong nợ nần của mình và muốn rời khỏi, nếu không, từ nay về sau nó là người Cửu Nguyên.”
Vẻ mặt của quốc vương Ngô Thượng trầm xuống: “Người Cửu Nguyên, các cậu thật sự phải vì một tên nô lệ mà khai chiến với thành Hắc Thổ bọn ta? Nó là trưởng tử của ta, sao có thể đi cùng các cậu, dù nó có chịu hay không thì cũng phải trở về.”
“Khai chiến? Được thôi, để xem xem bọn bây có được bao nhiêu người sống sót trở về.” Nguyên Chiến cười dữ tợn, trở tay rút Mặc Sát sau lưng ra. A, hắn muốn giết người quá rồi, rốt cuộc cũng có kẻ dâng tới cho hắn giết. Cái này chắc là Mặc sẽ không trách hắn đâu nhỉ? Cũng đâu phải là hắn chủ động khiêu khích.